Nhất Kiến Chung Tình

Chương 1




Tản quốc — quốc gia xinh đẹp mà giàu có, phía Đông cùng phíaNamgiáp biển, phía Bắc cùng phía Tây tiếp giáp Kiêu quốc. Kiêu quốc với dân tộc du mục là chính, hai quốc tự lập quốc tới nay bang giao vẫn tốt, bổ sung nhau, cuộc sống nhân dân giàu có và đông đúc. Tản quốc quốc phong khai phóng, văn hóa phát triển, bất luận nam nữ, chỉ cần hai bên phụ mẫu đồng ý, đều có thể kết thành tình nghĩa vợ chồng. Tản quốc sản xuất nhiều hỏa lân quả, đây là bí mật của nam tử cùng nam tử có thể ở cùng nhau, bởi vì hỏa lân quả có thể khiến nam tử mang thai.

“Ha hả, GiangNamthật sự là địa phương tốt a! Quả nhiên đến đúng nơi rồi.” Ba tháng Mùa xuân, cây cỏ lớn lên chim oanh bay lượn, thái dương vừa lên chiếu rọi thành thị lớn nhất GiangNamcủa Tản quốc — Khuynh Nhật thành.

Trên phố lớn của Khuynh Nhật thành phồn hoa , một tuyệt sắc thiếu niên mặc trường bào nguyệt sắc có đường viền tay áo tinh xảo hết nhìn đông tới nhìn tây, hấp dẫn phần đông tầm mắt người qua đường. Trong mắt mọi người đều giấu không được kinh diễm.

Khuôn mặt thanh lệ thoát tục, làn mi tinh tế xinh đẹp như được phác hoạ ra hơi cong lên, biểu hiện lúc này chủ nhân tâm tình thật phấn chấn. Đôi mắt sáng long lanh tràn đầy lưu quang, con ngươi màu hổ phách lộ ra linh động, dưới cái mũi nhỏ thanh tú, hé ra cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận rực rỡ.

Làn da trắng nõn mịn màng vì hưng phấn mà hiện ra chút hồng nhạt, dáng người tinh tế, tư thái tùy ý chứa hàng vạn hàng nghìn phong tình. Có thể nói cười khuynh thành, tái cười khuynh quốc. Chỗ y đi qua, giống như có lưu lại hương thơm tươi mát thanh nhã.

Đôi mắt to của thiếu niên lộ ra vô hạn tò mò, mắt đẹp lưu chuyển khắp nơi.Taycũng không nhàn rỗi, một chốc sờ sờ con diều này, một lát xoa xoa cái tượng đất kia. Tiểu thư đồng mặc thanh bố y đi theo phía sau hắn, trong mắt lại tràn ngập bất đắc dĩ.

(chen vô chút: tác giả dùng cả 1 khúc miêu tả em nó đẹp “mơ màng” cỡ nào để lý giải cho cái tựa truyện ah.ta chém đôi chỗ 1 tí)

“Thiếu gia, người dù sao cũng là đào hôn, không nên giống người không có việc gì, nghênh ngang đi trên đường cái nhiều người như vậy. Nói không chừng chúng ta đã bị người của lão gia phái ra tìm ngươi theo dõi.”.Tiểu thư đồng vừa nói vừa khẩn trương nhìn về phía hai bên đường cái.

“Không có việc gì, lão cha sẽ không nhanh như vậy liền truy tới đây. Cha muốn biết ta ở địa phương nào cũng còn phải tốn chút thời gian, yên tâm đi, Tiểu Quả ngươi thích lo lắng vớ vẩn. Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì? !” Thiếu niên nhướng cao hàng mi thanh tú, đối Tiểu Quả khoát tay, đắc ý dào dạt nói ra. Động tác vô cùng đơn giản lại để lộ ra vô hạn phong tình quyến rũ.

“Hừ, ta sợ cái gì, ta không phải là sợ lão gia sao, đến lúc đó bị tìm được , người bị phạt khẳng định là ta, nói ta không trông hảo Thiếu gia. Hơn nữa Thiếu gia a, dáng vẻ này của ngươi không giống như là đào hôn, thấy thế nào đều nghĩ là đi du sơn ngoạn thủy.” Tiểu Quả bất mãn nói.

“Đến lúc đó ta gánh cho ngươi, chúng ta hảo huynh đệ, có nạn cùng chịu, ta sẽ không bỏ ngươi lại không để ý. Hơn nữa nếu trốn ra nên hảo hảo chơi một chút, bằng không lãng phí thời gian tốt chẳng phải đáng tiếc, ha hả.” Thiếu niên nhàn nhã như trước, hoàn toàn không thấy vẻ mặt khẩn trương của người đào hôn nên có.

Chủ tớ hai người tiếp tục dạo chơi ở trên đường, tới một chỗ tương đối trống trải trên đường phát hiện có một đám người thật lớn vây quanh, sau đó có tiếng hoan hô truyền tới. Vì thế đương nhiên, thiếu niên tò mò chen vào, hai người mất sức của chín trâu hai hổ, rốt cục cũng chui được vào bên trong.

“Nga, thì ra là mại nghệ(1) trên phố a, hắc hắc, biểu diễn dùng đao thật hay a.” Tiểu Quả ở một bên nói thầm.

“A, thì ra đây là mại nghệ trên phố trong truyền thuyết , hình như có vẻ rất thú vị, thật muốn thử xem.” Thiếu niên một bên xem, một bên nóng lòng muốn thử.

Sợ tới mức Tiểu Quả lập tức ôm lấy hắn, liều mạng ngăn cản tay chân càng ngày càng không an phận của thiếu niên, rất sợ thả lỏng một cái, tiểu tổ tông của cậu sẽ lao ra đi rước lấy phiền toái.

Lúc này, trong đám người đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai: “A ~~~ bắt kẻ trộm a ~~~ hắn trộm túi tiền của ta!” Chỉ thấy một lão phụ nhân mập mạp chỉ vào một người thanh niên vội vàng chạy ra khỏi đám người kêu lên.

Lần này thiếu niên rốt cuộc kiềm chế không được, giãy khỏi Tiểu Quả đang ôm tay hắn, hơi một chút liền xông ra ngoài, bắt lấy quần áo người nọ. Nhưng thật không may, người kia nhìn lấm la lấm lét, không giống như kẻ trộm nghiệp dư, một cái xoay người nhẹ nhàng liền thoát khỏi tay thiếu niên, sau đó lại quay đầu bỏ chạy.

Thiếu niên đâu chịu bỏ qua như vậy, giờ phút này, tinh thần trọng nghĩa trong cơ thể hắn (kỳ thật còn có một chút tâm hư vinh) đang mãnh liệt yêu cầu hắn đuổi theo kẻ trộm kia.Vì thế thiếu niên lại đuổi theo, chỉ để lại Tiểu Quả vẻ mặt khó có thể tin ở tại chỗ ngẩn người.

Thiếu niên một đường đuổi theo kẻ trộm kia tới một góc ngõ nhỏ âm u. Thời điểm hắn vừa muốn cười ha ha hai tiếng sau đó thực tiêu sái chỉ vào kẻ trộm kia nói, ngươi đã không còn đường có thể chạy thoát. Từ trong ngõ nhỏ đi ra mấy đại hán thân cường thể tráng, vai thô thắt lưng đầy, vẻ mặt đáng khinh vây quanh hắn, lúc này thiếu niên cảm thấy thật sự không ổn.

Chỉ thấy kẻ trộm vừa rồi nói với một đại hán đầy râu: “Đại ca, tiểu tử này xen vào việc của người khác, đuổi theo ta đến nơi đây, muốn cướp lại túi tiền này.”

Sau đó chỉ thấy hai mắt đại hán đầy râu kia ngắm thiếu niên, bỗng nhiên tục tĩu nở nụ cười, nói: “Tiểu tử, ngươi nhưng thật ra rất có can đảm a. Nhìn bộ dạng ngươi tế da nộn thịt(1), quốc sắc thiên hương, không bằng bồi nhóm đại gia ngoạn ngoạn a, thế nào?”

Khi nói chuyện tay đã duỗi về phía mặt của thiếu niên xinh đẹp, khi vừa muốn đụng tới, thiếu niên lắc mình tránh, từ trên lưng rút ra một chủy thủ phòng thân. Hắn tựa vào trên tường, cùng nhóm đại hán giằng co.

Nhưng rất rõ ràng, thực lực hai bên không thể đánh đồng. Bọn đại hán ỷ vào người đông thế mạnh,từng chút một tới gần phía thiếu niên. Thiếu niên thế đan lực bạc(2), gắt gao dựa vào tường, không chỗ có thể trốn, nghĩ ngốc:

” Ai ~~~ người quả nhiên không thể khoe khoang a, giờ thì tốt rồi, lẽ nào thật sự khó giữ được trinh tiết sao?! Nhưng lại là bị đại thúc xấu như vậy, đáng khinh như vậy luân phiên thượng. Nhân sinh của ta cũng quá thảm đi, ta không phải chỉ là đào hôn thôi, lão thiên cũng không thể trừng phạt ta như vậy đi! Chẳng lẽ là ta đời trước làm ác nhiều quá, hay là nói trời ghét hồng nhan? ! Ai ~~~ ai khiến ta lớn lên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở ~~~” (Ly: em à,íu còn bày đặt ra gió làm chi ah) (zoe : tự kỷ tự sướng quá a~~~)

Thiếu niên đang ở trong vô hạn tự kỷ cùng oán niệm đột nhiên bị đau đớn truyền đến kéo về hiện thực. Thì ra đại hán cầm đầu kia ở thời điểm hắn đắm chìm trong suy nghĩ của mình đã tới gần hắn, chủy thủ của hắn cũng đã bị cướp đi. Lúc này thiếu niên mới nhớ tới muốn hét cứu mạng, nghĩ đến liền làm là một trong những nguyên tắc nhân sinh của thiếu niên. Vì thế, hắn mở lớn yết hầu, hét to một tiếng: “Anh hùng, cứu mạng! ~~~”

Sau lại nghe nói tiếng la kia ước chừng hù chết ba con quạ đen cùng hai mèo hoang đi ngang qua. (Ly: háhá.ta chít cười mất thui)

************************

*Chú thích :

(1) mại nghệ : biểu diễn xiếc

(2) tế da nộn thịt : da dẻ mềm mịn

(3) thế đan lực bạc : một mình sức yếu

anh hùng tập sau gặp nha!!! iu every1 nhìu lém