Nhất Kiến Chung Tình

Chương 3




“Thiếu gia, ngươi đang phát ngốc cái gì đấy? Vị công tử vừa rồi đâu? Sao không thấy ? Phát sinh chuyện gì sao?” Sau khi Tiểu Quả đặt trà xuống liền nhìn quanh bốn phía.

“Không có chuyện gì, y đi rồi, ngươi sao lại chậm chạp như vậy a!” Tiêu Vũ Lạc cũng không muốn cho Tiểu Quả biết chuyện vừa rồi hắn bị người khác đùa giỡn. Cái này tổn hại đến hình tượng anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng của hắn. Về sau khẳng định sẽ bị Tiểu Quả treo ở môi, cười nhạo hắn.

Ai, bất quá nói lại, sắc lang chết tiệt kia làm sao khẳng định hắn trốn không thoát như vậy. Thế gian to lớn như thế, hắn không tin sắc lang kia có thể tìm được hắn, còn nói cái gì “Lạc Nhi của ta”, thiết ~~~ ai là Lạc Nhi của y, cái tên không biết xấu hổ.

Hừ, hơn nữa tại sao hắn phải chạy trốn. Hắn đường đường là Tiêu gia nhị công tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, còn chưa đến mức nuốt lời. Nhưng nghĩ lại, chẳng lẽ thật sự phải ngoan ngoãn ở nơi này chờ chết?! Ai ~~~ kết quả Tiêu Vũ Lạc suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp.

Khi tới chính ngọ, thái dương đang treo ở trên cao. Tiểu Quả nhìn nhìn sắc trời, nghĩ đã tới rồi giờ dùng ngọ thiện, người trong khách *** cũng dần dần nhiều hơn, trở nên rất náo nhiệt.

Vì thế Tiểu Quả hỏi Thiếu gia nhà cậu : “Thiếu gia, hiện tại đã tới lúc dùng ngọ thiện, ngươi ăn trước chút điểm tâm này đi!”

“Ân, nhắc mới nhớ, ta thật có điểm đói bụng.” Tiêu Vũ Lạc sờ sờ bụng, chuẩn bị dùng ngọ thiện ~~~

Sau khi ăn no, tâm tình Tiêu Vũ Lạc nguyên bản không tốt lắm cũng trở nên cởi mở hơn. Đang muốn đứng dậy, Tiểu Quả lại trông mong hỏi: “Kia Thiếu gia chúng ta kế tiếp phải đi đâu?” Nói xong còn bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

Hàng mi xinh đẹp của Tiêu Vũ Lạc khẽ nhăn lại : “Ách ~~~ cái này ta cũng còn chưa nghĩ ra. Thế nào, nhìn ngươi hăng hái như vậy, có phải có chủ ý gì không ? Nói nghe một chút, biết đâu ta cảm thấy rất hứng thú ni.”

“Ha hả, Thiếu gia, ta nghe nói vùng sông nước GiangNamnày cái khác không nhiều nhưng mỹ nhân nhiều, thủy thổ đệ nhất dưỡng mỹ nhân đệ nhất . Cô nương thuộc vùng sông nước này cũng non mềm như nước, đặc biệt Khuynh Nhật thành này. Ta biết chỗ này có một nơi tên là ‘Thấm Tương Uyển’, nơi đó cô nương đều rất duyên dáng. Hơn nữa nghe nói bài trí cũng rất tốt, cùng chỗ bình thường không giống nhau, là Giang Nam đệ nhất đại kỹ viện, đã vậy Thiếu gia cũng đi nhìn một cái ni?” Tiểu Quả cực lực tiến cử với Tiêu Vũ Lạc.

“Nga? Thực sự tốt như vậy? Ta sao lại không biết, tiểu tử ngươi từ lúc nào lại muốn đi loại địa phương này? Ân?” Sau khi Tiêu Vũ Lạc tà tà liếc Tiểu Quả một cái, hơi bất mãn nói.

“Ha hả, Thiếu gia, coi ngài nói kìa, Tiểu Quả cũng chỉ là hôm nay ở trên đường vừa vặn nghe người địa phương nhắc tới mà thôi. Ta nghĩ Thiếu gia thích ngoạn mới mẻ, liền tiến cử với Thiếu gia một chút mà thôi. Tiểu Quả cũng không phải là chính mình muốn đi nga.” Tiểu Quả vội vàng giải thích, còn kém không chỉ thiên thề thốt.

“Được rồi, ta biết ngươi cuối cùng vì ta là được rồi. Mặc kệ ngươi có muốn đi hay không, ta cũng phải đi nhìn một cái, xem có đúng như lời ngươi nói.” Tiêu Vũ Lạc đồng ý.

Cuối cùng , Tiêu Vũ Lạc cũng đi Giang Nam đệ nhất đại kỹ viện “Thấm Tương Uyển”, phía sau là Tiểu Quả mi phi sắc vũ. Tới cửa Thấm Tương Uyển rồi, Tiêu Vũ Lạc cảm thấy địa phương người đến người đi này cũng không có gì rất đặc biệt nha, nào có thần kì như Tiểu Quả nói đâu. Mỹ nữ đón chào cũng giống như những kỹ viện khác, đứng rất nhẹ nhàng khoan khoái, thế nhưng khách nhân vẫn rất nhiều.

Xem những khách nhân đang lui tới này, đều là cẩm y hoa phục(1), liếc mắt một cái thì biết đều là Thiếu gia có tiền, phi phú tức quý(2). Tiêu Vũ Lạc tiêu sái vào cửa, vừa vào liền lôi kéo ánh mắt của mọi người, trong mắt mọi người chính là kinh diễm?! Tiêu Vũ Lạc buồn bực, này là ánh mắt gì a! Chẳng lẽ thoạt nhìn ta là người không thể tới nơi này sao?

“Tiểu Quả, bọn họ làm gì đều nhìn chằm chằm ta như vậy, trên mặt ta có cái gì sao?” Tiêu Vũ Lạc vội vàng quay đầu hỏi Tiểu Quả .

“Không có, Thiếu gia, chỉ là ngươi lớn lên anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, khí độ phi phàm. Bọn họ đều hâm mộ ngài, ngài chẳng lẽ không thấy sao?”

Tiểu Quả vội vàng nịnh nọt không ngừng, kỳ thật trong lòng nghĩ thầm chính là diện mạo của Thiếu gia nhà hắn chỉ sợ so với cô nương nơi này còn xinh đẹp hơn, huệ chất lan tâm(3), vừa vào trong đương nhiên liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Nhưng cũng không thể nói như vậy với Thiếu gia, Thiếu gia ghét nhất bị người ta nói hắn lớn lên xinh đẹp.

“Phải không? Ha ha ~~~ đó là đương nhiên , Tiểu Quả, nhìn không ra ngươi biết nhìn ánh mắt người khác a.” Tiêu Vũ Lạc được Tiểu Quả vừa nói như vậy thì tâm tình liền tốt, người cũng trở nên thoải mái hơn.

Lúc này, một nam tử còn trẻ mặc trường bào đai lưng xanh sẫm cước bộ nhẹ nhàng đi về phía Tiêu Vũ Lạc, sau khi vái chào liền hỏi: “Vị công tử này, xin hỏi có cần gì hay không?”

Tiêu Vũ Lạc quay đầu nhìn y, thấy y hàng mi tà tà, một đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách, con ngươi xanh sẫm nhiếp nhân tâm phách, cái mũi tuấn đĩnh, bạc thần sáng bóng như nước. Dáng người thon dài, mặc dù tương đối tinh tế nhưng tuyệt không gầy yếu, âm thầm ẩn chứa năng lượng cực lớn, tựa tiếu phi tiếu(4) nhìn mình, làm cho người ta đoán không ra trong lòng y đang suy nghĩ gì, mê hoặc nguy hiểm lại chết người. (zoe : đang nghĩ làm sao để thịt bé Lạc ấy mà ~~~ =.=)

Tiêu Vũ Lạc nghĩ có phải mình đa tâm hay không, cảm thấy ánh mắt người này nhìn mình không có hảo ý?! Hơn nữa người kia là ai a? Hình như ta không biết y a~~~

************************

*Chú thích :

(1) cẩm y hoa phục : y phục xa hoa, lộng lẫy

(2) phi phú tức quý : không giàu sang cũng cao quý

(3) huệ chất lan tâm : phẩm chất cao quý

(4) tựa tiếu phi tiếu : cười như không cười

vâng,anh công 2 đã lên đài, xin 1 tràng pháo tay hoan nghênh đi