Nhật Ký Báo Thù

Chương 2




Có chút ồn ào.

Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, trước mắt có một bé trai mập mạp hơi đen đang mỉm cười với cô: "Chị Tiểu Tuyết, chị ngẩn ngơ cái gì vậy? Anh Tằng Hàm mời khách, chị cho dù không muốn đến đây cũng không cần phải đến nơi này rồi lại không nể mặt chứ?"

Nhìn cậu bé trước mắt, Diệp Thiên Tuyết có chút không xác định hỏi: "Tiểu Bàn?"

Bé trai đen mập kêu rên một tiếng, che mặt nói: "Chị Tiểu Tuyết, đã nói đừng gọi biệt hiệu mà! Em có tên!"

Diệp Thiên Tuyết trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trên mặt lại mỉm cười: "Có bản lĩnh cậu làm cho Tằng Hàm không gọi, chị sẽ không gọi." Tiểu Bàn ấm ức lập tức la hét "Anh ấy nói chị không gọi trước, chị nói anh ấy không gọi trước" rồi vòng qua bức tranh ở góc tường chạy đi.

Lúc này Diệp Thiên Tuyết mới nhìn quanh bốn phía, còn chưa kịp cảm thán, đã thấy Liễu Phỉ Phỉ rụt rè ngồi ở góc tường, cẩn thận quan sát mọi người.

Cô hít sâu một hơi, mãnh thú thật lớn ở trong lòng đang rít gào thét chói tai, muốn khống chế cô xông lên cắn yết hầu của cô ta, làm cho vẻ mặt của cô ta cũng đau khổ như cô.

Nếu không nhớ lầm, chính là ngày hôm nay, mình sẽ gặp chuyện làm thay đổi cả đời mình. Nếu không có chuyện này, mình tuy rằng ham chơi, tuy rằng không thích học tập, mình cũng sẽ không sa đọa đến mức tìm đến hít thuốc phiện rồi đến ma túy.

Cô nhìn cô gái mà nhìn qua vô cùng dịu dàng vô hại ấy, khóe môi nở nụ cười lạnh như băng.

Dịu dàng? Vô hại?

Lúc trước chính mình, chẳng phải cũng bị chính hình tượng đó lừa sao? Nếu không cũng sẽ không yên tâm mà ăn những thứ mà cô ta đưa tới, uống hết cốc nước của cô ta, cuối cùng rơi vào kế hoạch của cô ta.

Nhưng lúc này đây, cô muốn nhìn xem, là ai tính kế ai.

Tâm trạng bình tĩnh lại một chút, Diệp Thiên Tuyết đứng lên đi đến bên cạnh Liễu Phỉ Phỉ, cười nói: "Cẩn thận như vậy làm gì? Đều là bạn bè, cô sợ cái gì?"

Liễu Phỉ Phỉ biểu lộ khuôn mặt tươi cười e lệ, ăn nói khép nép: "Em cùng mọi người, cũng không thân quen, không biết phải như thế nào mới tốt."

Lòng cô ta tràn đầy kỳ vọng Diệp Thiên Tuyết sẽ rộng rãi giống như trước kia kéo cô ta hướng mọi người giới thiệu một lần, như vậy cô ta cùng nhóm người này còn có lý do nói chuyện, bất kể đối phương đối với cô ta là chán ghét hay là thích, cuối cùng cũng dần dần sẽ bị cô ta làm cho thay đổi.

Ngẩng đầu, trong mắt Liễu Phỉ Phỉ mang đầy chờ mong.

Diệp Thiên Tuyết cảm thán Liễu Phỉ Phỉ năm mười sáu tuổi còn chưa học được cách che dấu cảm xúc của mình, vừa ngồi xuống bên người cô ta, vừa cười nói: "Tôi quên cô cùng bọn họ đều là mới gặp mặt, chẳng qua hôm nay ban đầu tôi cũng không nghĩ sẽ đưa cô đến đây, là cô nói muốn đến làm quen với mọi người, mới cùng tôi đến đây. Như bây giờ, ngay cả một câu cũng chưa nói, làm sao có thể làm quen. Bọn họ hiện tại đang chơi vui vẻ, ghét nhất là người khác đi đến quấy rầy, tôi cũng không thể giới thiệu giúp cô." Cau mũi lại, Diệp Thiên Tuyết nói ra những lời này làm cho trái tim Liễu Phỉ Phỉ càng ngày càng nặng nề.

Trầm mặc trong chốc lát, Diệp Thiên Tuyết thân thiết hỏi: "Tôi thấy cô hình như cũng không thoải mái lắm, ngay cả mồ hôi cũng chảy ra, rõ ràng thời tiết cũng không nóng lắm. Nếu không, tôi gọi lái xe đưa cô về trước?"

Lấy tay lau đi giọt mồ hôi trên thái dương Liễu Phỉ Phỉ, ý cười bên môi Diệp Thiên Tuyết bị Liễu Phỉ Phỉ nhìn thấy, thật đáng ghét.

Đương nhiên không được. Liễu Phỉ Phỉ dường như muốn thét chói tai.

Mình thật vất vả mới biết được hôm nay bọn họ tụ họp, thật vất vả mới mua chuộc được người hàng xóm nhà bên cạnh, chờ giúp mẹ thuận lợi vào cửa Diệp gia, làm sao có thể khinh địch như vậy để lại thất bại chứ.

Cô ta gượng cười nói: "Không sao, chị đi chơi đi. Em sẽ tự mình chơi."

Vừa nói, trong lòng cô ta vừa âm thầm nảy sinh ác độc, mình cũng không tin nhiều người như vậy đều bền chắc như thép, mình không tin không mượn sức được một người nào.

Cô ta nghĩ gì đều bị đôi mắt tố cáo, Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Được, chờ có cơ hội tôi kéo người lại đây giới thiệu cho cô. Còn có, đừng gọi tôi là chị, cứ gọi tôi là chị Diệp. Gọi tôi là chị, tôi sẽ tưởng là người trong một nhà." Nói xong, đứng lên rời đi.

Để Liễu Phỉ Phỉ ở lại âm thầm cắn răng.

Diệp Thiên Tuyết từ chỗ ghế ngồi đi tới hai bước, lẫn vào trong đám người, giữ chặt bé trai đen mập đang cùng người khác ồn ào, dán vào lỗ tai hắn nói: "Tiểu Bàn, giúp chị chút việc."

Cậu bé từ trong đám người lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn cô: "Chị Tiểu Tuyết, chị hôm nay có chút không bình thường, trước kia đều là hùng hồn sai khiến em, hôm nay sao lại có thể nhờ em giúp đỡ?"

Diệp Thiên Tuyết bật cười, gõ gõ đầu của hắn: "Được, Ngụy Vũ Tiểu Bàn, đối với cậu khách sáo một chút cậu còn thắc mắc sao? Có phải dù thế nào chị cũng phải đánh cậu, cậu mới cảm thấy hài lòng hay không?"

Ngụy Vũ cười hì hì: "Chị Tiểu Tuyết, chị dịu dàng em không quen thôi. Nhưng mà như vậy rất tốt, rất tốt, anh Tằng Hàm nhất định rất thích."

Bị Diệp Thiên Tuyết vừa nhéo vừa gõ vào đầu mới liên tục cầu xin tha thứ.

Một lát sau, hai người náo loạn xong, hắn mới hỏi: "Chị Tiểu Tuyết, phải giúp việc gì, chị cứ nói." Vỗ vỗ ngực "Em làm việc chị cứ yên tâm".

Diệp Thiên Tuyết nhìn nhìn góc, Liễu Phỉ Phỉ vẫn ngồi ở chỗ kia như trước, dáng vẻ dịu dàng nhút nhát, có cậu bé đi qua đã sinh lòng thương tiếc, chẳng qua là còn chưa dám tùy tiện nói gì.

"Giúp chị trông coi cô ta." Cô chỉ chỉ Liễu Phỉ Phỉ, nói với Ngụy Vũ, "Cậu cũng biết, cha chị đã độc thân vài năm nay, nhiều phụ nữ đều tìm cách tiếp cận, việc này..."

Cô không nói bao nhiêu, Ngụy Vũ đã ngầm hiểu, cười nói: "Chị Tiểu Tuyết, chị yên tâm, em nhất định sẽ trông coi cô ta gắt gao, không cho cô ta ở đây gây ra một chút khác thường nào." Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, rũ mắt xuống: "Không, không cần như vậy." Cô cắn môi, lộ ra vẻ mặt nhu nhược hiếm thấy, "Mẹ cô ta hiện tại ở trước mặt cha chị rất được cưng chiều, nếu cô ta trở về nói gì đó, ngược lại là chị không đúng."

Trước đây chưa bao giờ biểu lộ ra con người yếu ớt như vậy, làm cho Ngụy Vũ Tiểu Bàn nhìn thấy mà trong lòng đau xót, vội vàng đồng ý: "Chị Tiểu Tuyết, chị đừng như vậy, chị muốn em làm gì em sẽ giúp nhất định không nói hai lời."

Diệp Thiên Tuyết cười nhợt nhạt, trên tay động tác lại không chút khách sáo, vỗ một cái lên đầu của hắn nói: "Chị còn chưa tới lúc cần cậu đồng tình. Cô ta muốn làm gì cậu cũng đừng ngăn cản cô ta, nếu muốn làm quen người nào cũng giúp đỡ giới thiệu một chút." Liếc nhìn Tằng Hàm đang bị đám người vây quanh trên một cái ghế, ý cười nhẹ nhàng: "Tằng Hàm chắc là cũng rất vui khi quen bạn mới."

Ngụy Vũ lắc lắc đầu, tạm dừng động tác: "Đợi chút, em cần chỉnh lý lại một chút."

"Ý của chị, là cho em giới thiệu anh Tằng Hàm làm quen với cô ta?" Ngụy Vũ từ từ nhắm hai mắt nghĩ nghĩ, mở to rồi lại híp mắt lại hỏi, "Chị chẳng phải là không thích anh Tằng Hàm cùng cô gái khác..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Diệp Thiên Tuyết vỗ một cái vào đầu: "Quên đi, Tằng Hàm cùng người nào kết bạn, làm sao chị có thể quản ."

Cúi đầu cười, sau đó thu lại ý cười, Diệp Thiên Tuyết thở dài nói: "Nếu không phải vì muốn biết thêm vài người bạn, cô ta cũng sẽ không theo ta đến đây, đi theo Tằng Hàm, cũng biết thêm nhiều người."

Nhìn Ngụy Vũ dường như còn muốn nói gì đó, Diệp Thiên Tuyết lôi kéo hắn hướng Liễu Phỉ Phỉ ở bên kia chạy nhanh tới, không cho hắn nói cái gì nữa.

Bên kia Ngụy Vũ còn chưa hiểu, bên này Liễu Phỉ Phỉ dường như đang muốn cùng người khác nói chuyện, không ngờ Diệp Thiên Tuyết lại đi tới, còn lôi kéo một tên đen mập mạp, tươi cười trên mặt nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét: "Nghĩ bên cạnh cô cũng không có người tán gẫu, tôi tìm người đến cùng cô. Đây là Ngụy Vũ, mọi người ở đây đều quen biết hắn. Nếu muốn biết thêm vài người, tìm hắn là thích hợp nhất."

Liễu Phỉ Phỉ nhìn thân hình khó coi của Ngụy Vũ đã cảm thấy không vui muốn nhíu mày, nhưng nghĩ đến lời dặn dò lúc trước của mẹ, mình nhất định phải làm quen với vài người để lại ấn tượng tốt với bọn họ, vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười e lệ: "Cảm ơn, chị... Không, chị Diệp."

Diệp Thiên Tuyết cười nheo mắt lại cực vì thích ý: "Ngụy Vũ, cậu không được ăn hiếp cô ấy, nhất định phải giúp cô ấy quen thêm vài người bạn." Ánh mắt dường như vô tình liếc qua Tằng Hàm đang bị mọi người khiêu khích uống thêm một chai.

Ngụy Vũ ngầm hiểu, vỗ bộ ngực cam đoan, Diệp Thiên Tuyết lấy cớ muốn đi ra ngoài hít thở không khí, rời khỏi phòng.

Đứng ở trên hành lang, hít sâu một hơi, trái tim Diệp Thiên Tuyết bắt đầu đập dữ dội từ khi nhìn thấy Ngụy Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh một chút.

Cô vẫn nghĩ, cô gái áo đen nhỏ bé gầy yếu kia chỉ là vui đùa, ai có thể nghĩ đến, nháy mắt, thật sự có thể trở về mười năm trước?

Sự oán hận này dường như muốn xé rách linh hồn, cho dù có thêm thân thể, cũng không có yếu bớt chút nào, ở trong thân thể tả xung hữu đột, làm cho cô đau đớn muốn kêu rên.

Ai có thể thấu hiểu được sự đau khổ khi bị người thân của mình phản bội?

Tất cả dịu dàng đều là giả dối, tất cả những đau khổ của chính mình đều bị cái gọi là người thân một tay tạo thành.

Diệp Thiên Tuyết âm thầm xiết chặt nắm đấm, ngẩng mặt nước mắt tuôn rơi. Nàng cắn răng, thấp giọng tàn nhẫn kêu: "Tuyệt đối không tha thứ. Cho dù xuống địa ngục, cũng không buông tha."

Có một thiếu niên bên cạnh cô hình như là nghe được cái gì đo, kinh ngạc liếc nhìn cô một cái.

Diệp Thiên Tuyết không chú ý tới người khác, cứ thế tự lau đi nước mắt, lại lần nữa biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười, đi vào phía ghế ngồi.

Liễu Phỉ Phỉ đang ở cùng Ngụy Vũ mang theo khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng cùng người khác làm quen.

Vừa vào cửa, nghe được âm thanh giới thiệu đứt quãng của Ngụy Vũ: "Được chị Tiểu Tuyết mang tới, mẹ của cô ấy hiện tại được cha của chị Tiểu Tuyết rất coi trọng."

Giới thiệu như vậy, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, cười ha ha, đối với Liễu Phỉ Phỉ lễ phép mà xa cách.

Chỉ có Tằng Hàm, tùy tiện vỗ ngực cam đoan: "Nếu được Tiểu Tuyết mang tới, vậy là bạn của tôi."

Liễu Phỉ Phỉ cúi đầu xấu hổ mang bộ dáng nhút nhát làm cho hắn giật mình sửng sốt một chút, buông tay cười đến mức có chút ngẩn ngơ.

Diệp Thiên Tuyết đứng ở một bên nhìn một màn này, bên môi ý cười lãnh liệt.

Quả nhiên, là bắt đầu từ lúc này.

Lúc trước chính mình mắt bị mù mới không phát hiện ra, mới có thể yên tâm bị Liễu Phỉ Phỉ lừa gạt, cuối cùng gây ra náo loạn ở bữa tiệc đính hôn của chính mình, Tằng Hàm cùng cô ta tình cảm sâu nặng mà chính mình thành người vô sỉ.

Nghĩ đến những gì mình đã trải qua, Diệp Thiên Tuyết liền cảm thấy, khi đó chính mình từ đầu đến cuối đều là đứa ngốc.

"Tằng Hàm anh chỉ nói cho dễ nghe mà thôi." Cô đi qua, đứng ở bên người Tằng Hàm, chưa bao giờ có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, "Tôi muốn là bề ngoài thật sự như vậy, anh bình thường đối với tôi cũng không tính là khách sáo. Phỉ Phỉ, vị này là Tằng Hàm Tằng đại thiếu gia, chính là người thừa kế sản nghiệp lâu đời này."

Đáy mắt Liễu Phỉ Phỉ hiện lên sự ghen tị bị Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy hết, khiến cho cô âm thầm cười lạnh. Trên mặt cũng không thể hiện gì, chỉ mĩm cười đưa tay qua kéo tay cô ta, đưa tới trước mặt Tằng Hàm: "Đến đây, tôi giao cô ấy cho anh, hôm nay anh nên cố gắng chăm sóc cô ấy."

Lời còn chưa dứt, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về đây, mang ý tứ ngờ vực, ánh mắt vừa tập trung lại, lại nhanh chóng tản ra.

Diệp Thiên Tuyết cảm nhận được ánh mắt như vậy, âm thầm nở nụ cười.

Những người bạn chơi với mình, quả nhiên cũng không đơn giản. Năm đó, mình cùng Tằng Hàm, ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là chế giễu... Chính mình khi đó, làm sao có thể chắc chắc người khác là cam tâm tình nguyện đi theo phía sau mình làm người hầu chứ?

Liễu Phỉ Phỉ kinh hỉ ngẩng đầu, lại e lệ cúi đầu: "Cảm ơn... Không cần phiền toái, một mình em cũng có thể..."

"Sao có thể nói như vậy được." Tằng Hàm trừng mắt, "Nếu Thiên Tuyết đem em giao cho tôi, tôi tự nhiên sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."

Hắn đảm nhiệm nhiều việc, lôi kéo một đám người tới giới thiệu, lại từng bước từng bước dạy cô ta đó là con nhà ai, người này đang làm gì trong nhà. Trong mắt Liễu Phỉ Phỉ liên tục xuất hiện tia sáng kỳ dị, ý cười bên môi chưa bao giờ tiêu tan.

Diệp Thiên Tuyết lén lút rời khỏi đám người, đứng ở góc tường nhìn một màn này.

Rất tốt, không phải sao?

Liễu Phỉ Phỉ, đây là tôi đặt kỳ vọng vào cô, sự nhân từ cuối cùng.