Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 11: Rời đi




Cuộc chiến cũng không có bởi vì Elaine bị thương mà bỏ dở, ngược lại càng lúc càng gay cấn.

Phun ra vài ngụm máu, thật vất vả đứng lên, Elaine lại bị Anson đuổi giết trốn đông trốn tây.

Đây là lần đầu tiên Gia Lôi thấy người Long tộc chật vật như vậy. Trước kia cũng từng gặp một số người Long tộc khác, người nào cũng đều kiêu ngạo giống như bọn họ là trời, người khác đều là bùn. Nhiều khi lỡ liếc mắt nhìn một cái cũng sẽ rước lấy một đôi mắt hình viên đạn.

Nhìn lại người Long tộc hiện tại đang hộc máu không ngừng, nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp.

Ai chà, Elaine muốn biến thân? Nơi này nhỏ như vậy, hắn muốn cho tất cả mọi người đều văng ra ngoài không trung hết sao?

Đang nghĩ ngợi, một con rồng khác cũng hiện ra. Thân thể xanh biếc lập loè, so với con rồng kia còn đẹp hơn nhiều.

Con rồng hiển nhiên biết nơi đây thi triển không được, thét dài rồi bay ra khỏi phòng.

Thành viên Dark Clan rảnh tay đều hô lớn tiếng trợ uy cho Anson. Nhưng đám người Ám sát kia không có phản ứng gì, Elaine bị đuổi giết chạy loạn cũng không đi giúp một chút.

Bởi vậy có thể thấy được Long tộc cùng tổ chức Ám sát hợp tác cũng không vững chắc. Cũng phải thôi, Elaine chỉ mời họ đến giúp đỡ, vì lợi ích mà hợp tác, không có cảm tình.

Cũng vì lợi dụng nhau mà thôi, tất nhiên họ sẽ không quá mức để ý Elaine. Điều này từ khi Elaine vọt vào phòng chăm sóc đặc biệt có thể nhìn ra được.

Nếu người tổ chức Ám sát thật sự để ý hắn, sao có thể để hắn một mình xông vào?

Nếu có thể không màng chết sống của Elaine, như vậy trong tay tổ chức Ám sát hẳn là còn át chủ bài cuối cùng chưa có đưa ra. Cái gọi là át chủ bài thông thường đều có năng lực chuyển bại thành thắng, át chủ bài sẽ là ai? Năng lực mạnh tới trình độ nào? Đối với điểm này Gia Lôi có vẻ tương đối tò mò, cũng tương đối hưng phấn.

Nếu ta có thể nắm át chủ bài trong tay vậy thì rời khỏi Dark Clan……

“Bé Karen suy nghĩ cái gì? Có thể nói cùng ta không?”

Không biết từ khi nào Sullivan đã lắc lư đến bên cạnh Gia Lôi. Trên môi treo nụ cười đặc biệt hòa ái dễ gần, đôi mắt sáng tràn đầy nhu hòa.

Dù Gia Lôi đã sớm biết Sullivan máu lạnh biến thái bực nào, vẫn bị nụ cười ‘chân thành’ này làm rung động một chút.

Thôi đi, dùng sắc đẹp dụ người sao? Hôm nay ta đã biết cái gì gọi là càng đẹp tâm càng độc.

“Sao không đi hỗ trợ?”

Để Anson một mình liều mạng, hắn cũng không biết xấu hổ à? Anson dù lợi hại cũng chỉ là thuồng luồng, so với rồng còn kém một cấp bậc, vạn nhất thất thủ bị thương thì làm sao đây?

Phải nói đi theo một thủ lĩnh không đáng tin cậy, Anson trở nên lạnh lùng như một khối băng cũng không phải không có lý do. Đây là điển hình của di chứng bị áp bức quá tàn nhẫn mà nên!

“Ngươi đang đau lòng sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự coi trọng Anson, muốn sinh con cho hắn?”

Thân thể nghiêng về phía trước, hơi nóng từ trong miệng thẳng tắp phun vào bên tai Gia Lôi.

Sullivan chưa từng có gặp được giống cái chơi vui như vậy. Tính tình tàn nhẫn lại nóng nảy, mà miệng lại thốt ra lời ngọt như mật, khiến tất cả mọi người phải xoay quanh.

Vừa mới rồi hắn thừa lúc mọi người đều tập trung chú ý vào giống cái này, đã nghe Tây Ân cẩn thận tường thuật lại những chuyện khi hắn còn hôn mê.

Cái gì mà ‘Karen kiên cường lại yếu ớt’, cái gì là ‘chân tình canh giữ ở bên ngoài phòng’, còn có cái gì ‘quên mình anh dũng cứu Anson’. Mỗi một sự tích đều khoa trương, nghe xong hắn thiếu chút nữa không kiềm chế cười phá lên.<HunhHn786>

Giống cái này yêu thương hắn? Sao có thể? Trước đó không lâu hắn còn muốn bóp chết giống cái này. Hắn còn nhớ ánh mắt của giống cái này khi sắp tắt thở, là không cam lòng, phẫn hận, âm lãnh, mỗi một biểu hiện đều không liên quan những hành động đã kể bên trên.

Nhịn không được đem chính mình tưởng tượng thành giống cái này. Thử nghĩ xem khi mình ở vào hoàn cảnh như vậy có thể làm việc tốt như vậy không?

Đáp án là không thể.

Hắn so với giống cái này tàn nhẫn âm độc hơn. Nhưng tính tình quá kiêu ngạo, biết rõ buông tha người là có thể bình an, lại thà rằng cùng địch đồng quy vu tận cũng không muốn nói nửa câu mềm yếu.

Không chỉ là hắn, bất luận giống đực nào cũng không chấp nhận cúi đầu. Huống chi hắn là chúa tể một phương, có nhiều người kỳ vọng trông mong, một khi uy tín bị suy giảm sống không bằng chết.

Sao có thể có giống cái như vậy, giả si tình, dùng nước mắt đi mua chuộc lòng người, còn nhân tiện câu một số lượng lớn đồng tình.

Đổi là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ khịt mũi khinh thường người như vậy, cho xách giày cũng không xứng.

Nhưng hiện tại, càng nghe càng cảm thấy người này cơ trí đáng yêu. Rất đặc biệt không phải sao?

Giống cái này đã cho quá nhiều kinh ngạc, không phải sao?

Mới vừa gặp mặt đã hiểu lầm, lại tiếp xúc khi nguy hiểm nên không có ấn tượng tốt.

Khoảnh khắc cái đuôi kia chạm vào, nháy mắt, ấn tượng về giống cái này hoàn toàn thay đổi. Giống cái quý hiếm này không phải kẻ yếu, không tự nguyện nằm dưới hầu hạ, biết đấu tranh bảo vệ bản thân, không chịu người khác sắp xếp.

Chính phủ Liên Bang nhiều năm như vậy vẫn chưa thành công cải tạo ra giống cái quý hiếm. Môt phần vì đòi hỏi quá cao, cũng vì tìm ẩn nhiều rủi ro.

Hắn mặc kệ giống cái này làm thế nào tránh được tai mắt của Chính phủ Liên Bang, một mình chạy đến hành tinh này. Người này gặp gỡ hắn, lại lừa ôn nhu của Anson, như vậy từ nay về sau, giống cái này chỉ có thể là người của Dark Clan.

Hoàn toàn không biết mình bị Sullivan tính toán, Gia Lôi nửa híp mắt âm thầm nhìn lại Sullivan. Ánh mắt không mừng không giận, đôi mắt không giống như giận dữ mà đang bộc lộ sự đáng sợ.

Sinh con? Đây là cuộc sống của lão tử, ai dám động vào, ta sẽ ghi hận cả đời.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ nhịn không được.....”

Hắn nhịn không được muốn dùng lực đem giống cái chơi cho hư. Hắn muốn xem sau lớp mặt này có phải còn một khuôn mặt còn đẹp hơn trước, càng thêm hấp dẫn người hay không.

Đúng là rối rắm. Đã hạ quyết tâm đem giống cái này nạp vào dưới trướng, tất nhiên không thể làm tổn thương. Nhưng từ đáy lòng cuồn cuộn ý niệm chiếm đoạt, càng áp chế càng bắt đầu dâng cao lợi hại, phải làm sao bây giờ?

Đều là giống cái này sai, rất khó có thể nắm bắt. Đôi khi giống như con thú lần đầu tiên gặp con người, đôi khi hành xử như một con búp bê. Đúng là con đường đầy sương mù, nhưng lại làm cho người ta không muốn dừng.

Đôi mắt bị một bàn tay ấm áp che lại, Gia Lôi nhìn không tới biểu tình thay đổi của Sullivan, lại có thể cảm giác được khí tức biến thái phát ra từ trên người hắn.

Chết tiệt, ai đó mang biến thái tránh ra đi!

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Chỉ thấy một người trong tổ chức Ám sát nằm ở ngoài vòng vây, vốn đã tắt thở từ lâu đột nhiên sống lại. Hắn nhanh như gió vọt vào vòng vây, một tay nắm lấy Gia Lôi đứng gần Sullivan kéo vào trong lòng ngực. Sau đó không đợi mọi người phản ứng, trên người hắn phát ra một vòng sáng màu lam, ngay sau đó hai người liền biến mất ở trước mắt mọi người.

Dịch chuyển không gian! Người này có được năng lực di chuyển tức thời xuyên không gian.

Nếu mục tiêu không phải Karen mà là thủ lĩnh...

Sắc mặt các thành viên Dark Clan bỗng chốc thay đổi. Bọn họ cũng đều biết vốn ban đầu mục tiêu người kia khẳng định không phải Karen thiếu gia. Cho nên lần này xem như Karen thiếu gia lại cứu thủ lĩnh một lần sao?

Chỉ kịp bắt lấy cổ tay áo giống cái, so với người khác sắc mặt Sullivan càng âm trầm. Hắn trơ mắt nhìn người vừa rồi còn đứng ở bên cạnh, bộ dáng làm cảm xúc hắn nhộn nhạo, chớp mắt đã bị cướp đi, quả thực là vô cùng nhục nhã.

“ Ụa.... ”

Lần đầu tiên hưởng thụ nhảy không gian, phản ứng của Gia Lôi đặc biệt lớn. Đầu tiên là mặt trắng bệch, đầu choáng váng, tiếp theo nhịn rồi lại nhịn vẫn không nhịn xuống được, phun ra trên người của kẻ bắt cóc.

Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, phun nhổ ra cũng có mùi khác bình thường. Người của tổ chức Ám sát cũng bị buồn nôn, theo bản năng buông lỏng tay Gia Lôi một chút.

Một tia sáng xanh chợt lóe lên.

Trong nháy mắt, bàn tay kia buông ra, một tia laser từ chiếc vòng đeo trên cổ tay Gia Lôi đâm sâu vào cổ của người kia. Sợ hắn không chết được, Gia Lôi còn cố tình xoay hơn nửa vòng, cho đến khi thấy đối phương đã thành thi thể mới dùng sức đẩy người ra.

Người có thể tiến hành di chuyển không gian đã chết, thời không khôi phục bình thường. Gia Lôi đột nhiên khủng hoảng, từ giữa không trung ngã xuống dưới.

“ Á......! ”

Kinh hãi kêu to.

“ Lão tử không muốn chết, cao a......!!”

“Bịch”

Ngã cao như vậy mà không đau.

“Ngươi đứng lên.”

Một giọng rầu rĩ run rẩy vang lên. Gia Lôi ngơ ngác cúi đầu, nhìn bàn tay ấn vào một lòng ngực rắn chắc.

Nhìn xuống dưới eo đã có chân trở lại

Kia là mặt……

Hình như người này đang bị ngồi lên……

Hắn nên thấy may mắn vì ta đã biến trở lại hình người. Người này vẫn còn sống sao? Nhưng cảm giác không tốt!