Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 37: Nỗi khổ của đạo tặc




Addis thực bất đắc dĩ, cũng có chút hận sắt không luyện được thành thép, nhìn người ôm chặt đùi mình. Cục trưởng mặt béo phì buông thư ký liền bám lấy hắn, vẻ mặt là ‘ta sắp chết mau tới cứu cứu ta’.

Cục trưởng này, có thể có tiền đồ một chút được không? Không phải chỉ là bị Sullivan trừng vài lần, bị Anson bóp cổ lung lay vài cái thôi sao? Bổn hoàng tử còn đứng ở chỗ này, bọn họ dù giận cỡ nào cũng không có khả năng thật sự bóp chết ông. Ông khóc cái gì? Chắc là chảy nước mắt sinh lý thôi!

Nhưng tức thì tức, thân là hoàng tử hắn cần đứng thẳng sống lưng bảo vệ quan chức chính phủ liên bang. Nói gì đi nữa, Anson ở trước mặt hắn, thiếu chút nữa bóp chết Cục Trưởng Tổng Cục Du Dành Vũ Trụ, cũng thật sự là đánh vào mặt hắn.

Vì thế hắn thấp giọng khụ một tiếng, để thu hút sự chú ý của bốn vị có thân phận quan trọng trong Hệ Ngân Hà. Addis cong khóe môi nở nụ cười say lòng người, nhẹ nhàng nói.

“Đầu tiên, ta thực xin lỗi đã làm ngài Alfred cùng Thiếu tướng Garfield vì đã để cho phi thuyền chở ý trung nhân của các vị xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nhưng chỉ cần chưa có tin báo của bọn bắt cóc truyền tới, thì không thể chứng minh phi thuyền thật sự bị bắt cóc. Có lẽ tín hiệu của phi thuyền chỉ là bị thứ gì quấy nhiễu thôi? Hoặc là máy móc xuất hiện trục trặc? Khả năng gì cũng có thể xảy ra mà. Chúng ta ở đây truy cứu trách nhiệm thật sự không phải hành vi sáng suốt, có phải không? Ngài Alfred?”

Không nhẹ không nặng Anson hừ một tiếng.

Addis thấy chuyển biến tốt liền đem ánh mắt chuyển hướng về phía khác.

“Không biết Thống Đốc tới Cục Du Hành Vũ Trụ có gì việc? Hay là phát hiện cái gì đáng ngờ? Không ngại thì nói ra nghe một chút?”

Hắn không giận vì bị Anson làm mất mặt. Dù sao Anson cũng vì người trong lòng nên có thái độ đó, cho dù Anson đánh một bạt tay cũng coi như có thể tha thứ.

Jia Paer Garfield làm lơ khi Anson muốn giết Cục Trưởng, Addis có thể hiểu. Người kia vừa rồi ở hội thượng còn xem Karen quan trọng hơn cả phụ hoàng. Hắn sao dám so với phụ hoàng nên tự nhiên cũng chỉ có thể bóp mũi nhận bãi phân này.

Nhưng Thống Đốc sao liên quan chuyện này?

Đừng nói cho hắn biết Leopold cũng yêu Karen. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vị giống cái trẻ tuổi kia đã thu hút được Seleigh Leopold sao? Hắn không thể tin Seleigh Leopold lại nhất kiến chung tình với giống cái này.

Cho nên Thống Đốc à, ngài cần làm gì thì làm đi, đừng đứng ở chỗ này gây thêm phiền? Bị phụ hoàng phái đến đây để làm đại sứ hòa bình, giảm bớt xung đột, vốn dĩ đã đủ làm ta đau đầu. Hơn nữa thân phận của Leopold không kém Garfield, ta sẽ phát điên thôi.

Bị điểm danh hỏi chuyện, Leopold vẫn bình tĩnh thong dong, mày hơi hơi nâng lên, sắc thái nho nhã nhẹ nhàng lại hơi chút u buồn. Bộ dáng tựa như thật sự có cái gì muốn nói rồi lại nói không nên lời. Nhưng trong lòng lại như có một trăm con ngựa phi nhanh đến miệng sùi bọt mép.

Hắn thật sự không biết mình vì sao lại vội vã chạy đi khi nghe tin Karen xảy ra chuyện. Thật sự không biết vì sao thà rằng chống đối với cha cũng muốn tới Cục Du Hành Vũ Trụ để bị người ta đoán già đoán non. Chờ đầu óc cùng tâm tình điều chỉnh ổn định cũng đã đứng như cột gỗ ở chỗ này……

Có lẽ lúc này cha đã càng thêm khẳng định ta đối với Karen có ý gì? Oan uổng nha! Ta không có động tâm đối với Karen. Nhiều nhất chỉ là động lòng trắc ẩn. Chỉ là đang lo lắng những người bạn tốt đang hiểu lầm nhau. Cái khác, thiệt tình không có!!

“Thủ lĩnh, ta muốn mang người đi đến địa điểm cuối cùng mất tín hiệu xem một lần.”

Không để ý đến Leopold không lên tiếng. Lúc này đây dù chạy ra bao nhiêu tình địch cũng không làm Anson có tí xíu ghen tuông. Hắn chỉ cần người mình yêu có thể bình an, cái khác chờ tìm người về lại nói.

Gật đầu, Sullivan không nói gì. Hai người rất ăn ý, Anson biết Sullivan sẽ giúp hắn kiểm tra động tĩnh của những người ở chính phủ liên bang. Rốt cuộc cũng không dám khẳng định phi thuyền mất liên lạc có phải là âm mưu của họ hay không.

Đại khái Thú Hoàng cũng là nghĩ như vậy, cho nên mới phái Addis lại đây trấn an bọn họ. Đồng thời cũng biểu lộ thái độ, dùng hành động chứng minh Thú Hoàng là đứng ở bên bọn họ, xem như có tác dụng ngăn chặn điều tồi tệ.

Nhưng Anson không tính toán đem an nguy của người yêu đặt vào lòng bạn tay người khác. Bằng hữu hay kẻ địch cũng thế, người mình yêu chỉ có thể nhận sự bảo vệ từ chính mình mà thôi.

Hắn thề, đây là lần cuối cùng để Karen trốn thoát. Chờ khi tìm được thiếu niên không ngoan kia về, sẽ trói lại, cũng làm cho Karen biết cái gì là nề nếp.

“Đại hoàng tử, xin cho ta mang một đội binh rời khỏi hành tinh Thủ Đô.”

Garfield vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ không có quay đầu lại. Quân trang cài thiếu một nút, tóc hỗn độn, cả người giống núi lửa sắp tới thời điểm phun trào. Tựa như chỉ cần một chút kích thích là có thể phun ra dung nham hủy thiên diệt địa.

Ai cũng biết, Garfield bởi vì chuyện Tân Dân Cục mà đang tạm thời bị cách chức điều tra. Hôm nay vừa mới trở lại Thủ Đô, còn muốn mang theo binh lính hùng hổ rời đi, không xin chỉ thị cấp trên hiển nhiên là không được.

Trong lòng lại đem những nhân viên khiến phi thuyền mất liên lạc ra mắng máu chó phun đầy đầu, Addis rất thống khoái gật đầu.

Hắn biết dù hắn không gật đầu Garfield cũng tự làm theo ý mình. Người này yêu Karen đến phát ngốc rồi.

Tốt xấu gì cho phép còn có thể cho nhân viên theo giám sát, trực tiếp nắm thông tin. Không đến mức chờ Garfield và Anson gây ra chuyện không thể vãn hồi, mới bị động chạy đi hốt phân. Đó mới là tốn công vô ích.

“Cám ơn.”

Giọng không có một chút độ ấm, Garfield xoay người nhìn về phía Anson phát hỏa xong lại bắt đầu biến thành đạm mạc thanh lãnh.

“Ta đã liên hệ hai đội trinh sát có nhiều kinh nghiệm, rất nhanh sẽ đến đông đủ, cùng đi chứ?”

Cục Trưởng vốn bị xem nhẹ, chớp chớp mắt, giật mình.

Hoá ra Thiếu tướng Garfield đã sớm chuẩn bị mọi thứ, cũng điều động nhân viên rồi sao? Liên tiếng xin chỉ thị bất quá là hợp thức hóa mà thôi? Đại hoàng tử, hôm nay mặt mũi ngài đã bị giẫm thành nát bét?

Addis để ý không phải mặt mũi bị giẫm thành bộ dáng gì. Hắn để ý chính là thái độ của Garfield.

Thiếu Tướng ra tay có khác. Hai đội trinh sát nói ít cũng đến hai mươi người chứ đâu? Còn đều là những nhân tài nổi bật nhất.

Mà chỉ bằng một câu nói của Jia Paer Garfield đã đưa tới ít nhất hai mươi sỹ quan xuất sắc nhất của quân đội. Nếu tương lai hắn nắm hết quân bộ, không chừng Thú hoàng một chút tin tức cũng không có nghe thấy?

Addis nhẹ nhàng hít sâu một hơi.

Thế lực của Jia Paer Garfield trong quân đội đã đạt tới mức độ như thế sao?

Tiếp theo lại cười ranh mãnh. 

Với thành tích cùng sức hút của Jia Paer Garfield đạt tới trình độ này có gì đáng kinh ngạc?

Đúng vậy, ta không nâng cao hắn mà hạ thấp mình. Mặc dù biết Garfield so với chính mình có sức ảnh hưởng hơn thì có làm sao? Chỉ cần trong lòng hắn không phản bội chính phủ liên bang, chuẩn xác mà nói là không có uy hiến phụ hoàng cùng mình là được rồi.

Jia Paer Garfield thật sự cũng không nghĩ tới trở thành uy hiếp của người khác. Bằng không năm đó sẽ không vì cứu Thú Hoàng cùng Hoàng hậu mà đi liều mạng đánh quái thú lẻn vào Hệ Ngân Hà. Dù thân bị trọng thương, đội quân chỉ còn lại có mình hắn cũng không chịu lui về phía sau nửa bước.

Với chiến công đó Jia Paer Garfield hoàn toàn xứng đáng trở thành anh hùng trẻ nhất được mọi người ngưỡng mộ.

“Cho người của ngươi đến cảng 67 đi.”

Anson nói với Garfield xong, hướng tới Sullivan khom lưng hành lễ, xoay người sải bước rời khỏi.

Garfield nhanh chóng cúi đầu click mở thiết bị liên lạc, đem thông tin cùng địa điểm tập hợp gởi cho hai đội trinh sát, rồi cũng cùng Anson đi ra ngoài.

“Chờ một chút, ta cũng đi.”

Thấy hai người kia bước ra đến cửa, Leopold vội vàng kêu lên.

Cục trưởng liếc mắt nhìn. 

Ha ha, thì ra mấy lời đồn bát quái nói Thống Đốc Leopold cùng Thiếu Tướng Garfield là tình địch không hề sai. Xem ra bọn họ khẩn trương đại khái là vì trên phi thuyền có vị kia!

Khóc thét. Vị giống cái kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Bên cạnh có nhiều người giàu có như vậy, sao không ngồi phi thuyền hạng sang, một hai phải chạy tới ngồi phi thuyền dân dụng? Đây không phải là muốn hại người sao?

Nghĩ đến chuyện lần này trực tiếp kinh động Thú hoàng, Cục Trưởng thấy trước mắt một mảnh đen nhánh.

Xong rồi, cả đời này đừng hy vọng thăng quan tiến chức!

Addis cùng Sullivan đều sờ cằm nhìn chằm chằm Seleigh Leopold, không nói lời nào, biểu tình thống nhất, đều ái muội.

Anson không dừng bước chân. Hắn lười quan tâm Seleigh Leopold nói cái gì.

Garfield tâm tình phức tạp. Bạn tốt đối với người yêu của mình để ý vượt qua mức bình thường, làm trong lòng hắn ngổn ngang còn có vài phần oán hận.

Ta đối phó một mình Anson đã thực đau đầu? Vì sao Leopold còn muốn chặn ngang chen chân? Hắn không phải muốn phá hủy tình bạn vài thập niên sao?

“Nếu bác trai đồng ý, ngươi cứ việc tới.”

Ném ra một câu, Garfield lạnh mặt bước đi. Hắn đuổi theo Anson, bỏ lại Leopold cứng họng.

Không phải ta nói chuyện! Câu vừa rồi thiệt tình không phải ta nói! Này nhân cách kia, có phải ngươi lại đang làm trò quỷ không? Có bản lĩnh ra đây, ta tuyệt đối đánh chết ngươi!!

Ở hành tinh Thủ Đô bởi vì Gia Lôi mà mưa gió bão bùng, thế lực khắp nơi âm thầm nổi dậy, bắt đầu một cuộc đua.

Lúc này tình trạng của Gia Lôi cũng không tốt lắm. Đôi tay bị trói ra phía sau, khóa điện tử lóe sáng màu xanh trên cổ tay.

Năm mươi hai người phân ra nhốt riêng. Bên này còn tốt. Bên kia mới thảm, không chỉ trói tay, chân cũng bị khóa, còn không cho bọn họ ngồi bệt dưới đất, chỉ cho bọn họ ngồi xổm. Có người ngồi xổm không được thống khổ đến sắc mặt tái xanh, bộ dáng đặc biệt đáng thương.

Gia Lôi rũ đầu, an tĩnh đem mặt chôn ở đầu gối. Thân hình vốn dĩ gầy gò, co lại như vậy càng làm người ta khó thấy.

Không phải tự luyến, bởi vì khuôn mặt này tại đây cũng xem là xuất sắc. Có quỷ biết bọn cướp này có phẩm hạnh bất lương tạp chủng hay không, Gia Lôi không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết.

“Này, anh bạn kiên cường nha, có thể chống đỡ đến bây giờ cũng không cầu xin tha. Quả nhiên có khí chất, ta thích.”

Một tên cướp cao lớn mang khăn trùm đầu che mặt, trên vai là súng laser, âm dương quái khí cười.

Đứng bên cạnh là hai đồng bọn cũng mang khăn trùm giống hắn cười nói.

“Đúng vậy, đúng vậy. Xem người ở phía sau ngươi kìa, cầu xin rất nhiều lần, ngươi sao không học người ta?”

Trầm mặc không nói lời nào, cúi đầu lẳng lặng cong hai chân, rõ ràng tư thái rất thấp, từ người hắn tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng giống mùi trà.

Thấy người kia không nói một lời, tên cướp bĩu môi, bỗng nhiên lại tà tà cười nói:

“Ngươi có định lực tốt như vậy, không bằng ta tìm cho ngươi một người thân mật thì như thế nào? Coi như cho chúng ta xem phim nóng. Nếu ngươi có thể kiên trì một giờ không bắn, ta cho tất cả mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi. Thế nào? Có phải thực có lời hay không?”

Nghe xong lời nói này những người khác đều ngẩng đầu lăng lăng nhìn người còn đang trầm mặc không nói kia, biểu tình có khẩn cầu, có chờ mong, cũng có do dự cùng đấu tranh.

Bọn họ thật sự kiên trì không được, một khi ngã xuống sẽ bị bọn cướp đánh chết. Nhưng ngồi xổm so với chết càng khó chịu hơn. Người chưa chịu qua cực hình này tuyệt đối không tưởng tượng được tư vị này có bao nhiêu dày vò.

Trong phòng giam Gia Lôi có mấy người lớn tuổi còn trấn định, mấy giống cái sắc mặt đã trắng bệch, thậm chí loáng thoáng vang lên tiếng khóc.

“Sao không nói lời nào? Không phải là xử nam chứ?”

Bọn cướp lại cười không ngừng.

“Cần ta tới dạy ngươi không? Kỹ thuật của ta không đẹp nhưng không tệ.”

Có lẽ là bọn cướp nói quá khó nghe, người kia rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi đứng thẳng thân thể. Thiết bị điện tử ép người ta khom còn nửa thân thế nhưng đã vị phá vỡ. Âm thanh bùm bùm liên tiếp vang lên không ngừng. Người nọ lại như không cảm giác đau đớn, đứng thẳng tắp ở nơi đó, lạnh lùng nhìn bọn cướp không nói lời nào.

Mồ hôi từ những sợi tóc màu vàng cam rơi xuống thái dương, phác hoạ rõ nét ngũ quan cương nghị tuấn mỹ. Hoa tai vàng mà hắn đang đeo có tạo hình cầu kỳ càng tăng thêm vẻ tà mị. Đây là người thực khó đoán cũng là người rất nguy hiểm.

Hiển nhiên, bọn cướp không có đoán được đối tượng vẫn luôn bị chế nhạo lại là nhân vật kỳ dị như vậy. Miệng há to, một câu nhục nhã cũng nói không ra được.

Sau một lúc lâu, bọn cướp đỏ mặt dùng súng nhắm ngay người nọ ra lệnh.

“Quỳ xuống.”

Người kia nhướng mày, không nói cũng không động. Đôi mắt từ từ trở nên u ám. Không giận dữ nhưng sát khí bức người, khiến người ta cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Thấy người nọ không cho mặt mũi, bọn cướp tức giận, muốn mở cửa đi vào thu thập đối phương. Vừa mới nhấc chân lên giữa không trung, máy liên lạc trên cổ tay đột nhiên vang lên tiếng hét phẫn nộ.

“Lão Tam, CMN nhanh cho ta biết con tin có nhân vật lớn nào, không làm rõ được ngươi đi tự sát đi, miễn cho chúng ta bị chôn cùng.”

“Boss, nhân vật lớn nào? Không phải chỉ có mấy tôm tép nhỏ thôi sao? Lúc trước đã điều tra qua, không có nhân viên chính phủ quan trọng cũng không có nhân vật nhà thế gia, cam đoan không có rắc rối mới động thủ.”

Từ đầu năm nay giới đạo tặc cũng không sống dễ dàng. Vì nuôi gia đình sống tạm qua ngày mà phải xuống tay với những đối tượng có thăm dò rõ ràng, sợ dẫm phải ngư lôi.

Thật đáng chết, nếu không phải Gia Lôi làm nổ Tân Dân Cục, cuộc sống của mọi người cũng sẽ không gian nan như vậy.

“Không có cái rắm! Nội gián cho ta biết Chính phủ Liên Bang rất coi trọng sự kiện lần này. Ta còn nghe nói có người mang đội quân tinh nhuệ đi càn quét. Ngươi biết là ai không? Là Jia Paer Garfield! Ta thao, thiếu tướng trẻ tuổi nhất liên bang mang đội quân càn quét chúng ta. Người như vậy sẽ lưu tình cho đạo tặc sao. Ngươi tin sao? Ngươi tin sao? Ta năm trước giết một trăm người cũng không gặp được khó khăn lớn như vậy. Ngươi còn dám nói không có nhân vật lớn?!”

Lão Tam dừng lại. Nói như vậy thật sự cướp người không nên cướp rồi.

Theo bản năng, Lão Tam đem ánh mắt chăm chú nhìn người tóc vàng cam. Khí thế kiêu ngạo biến thành thật cẩn thận, lắp bắp hỏi: 

“Xin hỏi ngài là vị nào?”

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn người nọ, nín thở ngưng thần, chỉ có Gia Lôi đem vùi đầu sâu, khóc không ra nước mắt.

Garfield mang đội quân đi càn quét? Anson nhất định cũng không nhàn rỗi? Không, không, mình nếu bị bọn họ tìm được, bông cúc nhỏ khẳng định giữ không nổi, nên trốn như thế nào đây? Phải ngẫm lại.

“Ngươi hỏi ta?”

Người nọ nghiêng đầu, dùng như suy tư gì ánh mắt nhìn mắt biểu hiện thực khác thường Gia Lạp, cười nhất phái tiêu sái

“Ta là Lâm Ân.”

“Đặc Ân? Cái gì? Lâm Ân?”

Bàn tay Lão Tam run run, thiếu chút nữa súng rớt trên mặt đất. Hai người khác đứng ở bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, chân đã mềm hết.

“Ngươi nói đi?”

Lâm Ân vẫn cười, bông tai chợt lóe sáng, ánh lên trên mặt.

Xong rồi xong rồi! 

Lão Tam muốn chết.