Nhật Ký Của Đô Đô

Chương 1: 1: Đánh Nhau






"Nào những bạn nhỏ, bàn tay phải mở ra nha, lưng phải thẳng, cần giống như tiểu thiên nha duyên dáng vậy, làm theo cô giáo nào.

.

"
Trong một không gian lớn của căn phòng vũ đạo, một người tư thái ưu mỹ khuôn mặt ôn nhu, mặc trên người bộ ba lê trắng của giáo viên múa đang đứng trước gương chậm rãi thực hiện động tác múa, sau lưng cô là một nhóm mặc bộ ba lê nho nhỏ, tiểu cô nương khoảng chừng 5-6 tuổi, người nào người ấy nghiêm túc bắt chướng theo động tác nho nhã đẹp tới động người của giáo viên.

Bên ngoài phòng học có hông ít phụ huynh đứng chờ thông qua mặt kính thủy tinh ngắm nhìn bộ dạng đáng yêu của tiểu cô nương nhà mình, trên khuân mặt không hẹn mà cùng nhau lộ ra nụ cười, trong lòng cảm thấy hết sức hài lòng đối với chất lượng của dạy học của trung tâm dạy múa này.

Đây là trung tâm nghệ thuật múa có tiếng tăm lẫy lừng toàn thành phố thậm chí cả nước, có tên là Thiên Nghệ, mặt bằng ngay trên trung tâm tất đất tất vàng, quy mô hùng vĩ, dạy học chuyên nghiệp, danh sách các giáo viên không phải xuất thân từ viện vũ đạo chuyên nghiệp, không phải là chuyên nghiệp trong những người chuyên nghiệp, chỉ bằng những giáo viên ở nơi này, mỗi ngày đều có vô số người tới báo danh trước.

Tình huống như vậy liền dẫn tới mỗi ngày đều có mội lượng lớn cố vấn giả tới đây để cố vấn, giáo viên cố vấn của Thiên Nghê mỗi ngày đều mệt thành gẩu luôn (nguyên văn nha)
Chính như lúc này, bên trong phòng cố vấn, 5 giáo viên cố vấn đều đang bận rộn tiếp đãi cố vấn giả, kiên nhẫn đáp trả vấn đề của bọn họ.

"Bảo bối nhà tôi mười giờ sáng mỗi ngày và ba giờ chiều đều phải uống một cốc sữa bò cộng với ít hoa quả các loại điểm tâm nhỏ, nhưng tôi đã nhìn thời gian sắp xếp của trung tâm, mười giờ sáng với ba giờ chiều đều không có tiến hành nghỉ ngơi, như vậy thực sự rất không hợp lý, giờ dạy học của các người cần phải điều chỉnh lại mới thỏa đáng, có như vậy tôi mới yên tâm đưa bảo bối nhà tôi tới nơi này luyện múa.


"
Vị cuối cùng trước bàn của giáo viên cố vấn, một người mặc váy ngắn tới mông màu bạc óng, trang điểm đậm trên mặt mang bộ kính mác đen siêu lớn, tay đang lôi một tiểu cô nương sáu tới bảy tuổi, tay bên kia cầm một túi LV chỉ vào thời khóa biểu nói, khắp khuôn mặt đều nói rất bất mãn với sự sắp xếp thời gian huấn luyện của trung tâm này.

Vu San San nỗ lực quên đi mùi nước hoa nồng nặc trong không khí khiến người khác muốn hát hơi, nhịn xuống nhưng trong lòng đã sớm không ngừng nhổ nước bọt, kéo lên một nụ cười khách khí nhưng không mất đi phần chuyên nghiệp, tâm bình khí hòa giải thích: "Nữ sĩ, là như vậy, giờ dạy học chỗ chúng tôi là do trung tâm sắp xếp thống nhất, mỗi đoạn thời gian lên lớp đều là cố định, không cách nào thay đổi, con em quý ngài đây có thể đem thời gian điểm tâm thay đổi một chút, tiến hành vào thời gian giữa giờ nghỉ lao, ngài xem có thể không?"
Nữ tử nghe vậy chân mày cau lại, khuôn mặt không ngại, \ "Đương nhiên không thể! Đồ ăn của bảo bối nhà tôi đều do dinh dưỡng chuyên nghiệp sắp xếp, thời gian nào ăn thức ăn gì đều phải cố định hết, là cô nói đổi là có thể đổi được sao?"
Mẹ nhà nó -- còn chưa nghe qua ăn điểm tâm còn có thời gian cố địn, đổi một chút thì có làm sao? Đổi một chút thì có vấn đề gì à? Kỳ quặc vậy.

Vu San San yên lặng hít sâu một hơi, tự nói với mình không nên tức giận với sinh vật kỳ quặc, tiếp tục cố gắng chịu đựng kiên nhẫn nói: \ "Nữ sĩ, thời gian chương trình học của chúng tôi không còn cách nào dễ dàng thay đổi, hy vọng ngài có thể hiểu được, tôi nghĩ thời gian điểm tâm của con em ngài có thể sớm hơn một chút hoặc muộn hơn một chút cũng không có chướng ngại gì.

"
Vu San San vừa dứt lời, nữ tử liền vươn ngón tay sơn màu đỏ đậm chỉ về phía cô bất mãn chỉ trích: "Mày nói cái gì! Mày thì biết cái gì? Bảo bối nhà tôi có xảy ra chuyện gì mày có phụ trách nổi không? Người phụ trách của mày đâu? Tôi muốn gặp người phụ trách của các người.

"
Vu San San đặc biệt ghét người khác lấy tay chỉ chỉ vào mình, huống chi nước bọt của nữ nhân này sắp bắn tới mặt cô rồi, nếu như đặt tình huống này vào ngày trước cô đã sớm tát vào mặt rồi bỏ đi, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh của bản thân hiện tại, cô chỉ có thể trong lòng cầm một con dao lớn đem người trước mắt chém chết mấy trăm lần, cho đến khi thoải mái mới thôi, lúc này mới nhẫn nại tiếp tục ứng phó: "Nữ sĩ, nếu như ngài muốn gặp người phụ trách của chúng tôi, tôi có thể hẹn trước cho ngài, xin ngài hẹn trước lại tới.


"
Nữ nhân như không nghĩ tới Vu San San sẽ có thái độ không chịu thua này, càng tức giận hơn, giơ ngón tay như muốn đâm vào mặt cô, \ "đây chính là thái độ phục vụ của Thiên Nghê mấy người? Không nghĩ rằng người làm trong Thiên Nghệ lại là cái dạng quỷ này? Đây làm sao tôi có thể yên tâm đem con tôi ở đây?"
Nói như kiểu chúng tôi cầu xin để được nhận con nhà bà không bằng, Thiên Nghệ cũng không phải loại học sinh nào cũng nhận được không, đứa trẻ có tư chất không tốt không thông qua được kiểm tra căn bản không được nhận, nữ nhân này lấy tự tin ở đâu lại ở đây nói những lời tục tĩu như vậy!
Quả nhiên là kỳ quặc.

Vu San San lặng lẽ lườm một cái, tuyệt không muốn dong dài với người kỳ quặc này, dứt khoát nói: \ "Nữ sĩ, nếu ngài lo lắng, vậy ngài hãy đi trung tâm huấn luyện khác nhé, tạm biệt không tiễn.

\"
"Thiên Nghê các người chiêu đãi khách hàng như vậy sao?" Nữ nhân vỗ thật mạnh xuống bàn trước mặt Vu San San, thanh âm the thé cơ hồ đâm thủng màng nhĩ người ta, đôi mắt bén nhọn khinh thường quan sát vóc người mập mạp của Vu San San, trên mặt vẻ châm chọc như sắp lồi hẳn ra "tôi hiện tại nghiêm trọng hoài nghi tính chuyên nghiệp của Thiên Nghệ các người, haaha~người giống như mày mà cũng vào được Thiên Nghệ làm việc, chẳng lẽ Thiên Nghệ không dạy vũ đạo nữa, mà là nuôi heo sao?"
"Cô nói chuyện khách khí một chút!" Nữ nhân dùng từ ngữ châm chọc quả thực giống như cây kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim của cô, tiểu vũ trụ trong nội tâm Vu San San nháy mắt nổ tung tới biên giới, lại không nhớ nổi cái gì là khách hàng là thượng đế rồi, cô bấy giờ chỉn nghĩ muốn đem nữ nhân này đánh cho đi gặp thượng đế!
"Tôi chính là không cần khách khí đấy thì làm sao! Làm sao! Hả, bản thân lớn lên như lợn lại còn không cho người nói à?" Nhìn bộ dáng nộ khí trùng thiên của Vu San San, nữ nhân lại cười một tiếng, khinh thường tiếp tục công kích: "Giống con lợn như ngươi cư nhiên cũng có thể vào đây làm việc, có khi nào con chúng tôi được đưa tới nơi này tập múa cũng biến như người ấy chứ? Ây, dù sao tôi cũng không yên tâm để con tôi tiếp xúc với người như ngươi.

"
Vu San San hận nhất người khác nói bản thân béo, đặc biệt nghe không vào nhất từ "lợn" dùng trên người mình, nhưng nữ nhân này trái một câu lợn, phải một câu lợn, dường như đâm vào tim phổi cô một cái ống lớn, cô sắp tức tới điên rồi!
Nghĩ tới Vu San San cô từ lúc nào lại chịu được cục tức này, nếu lúc này còn có thể nhịn nữa cô không gọi là Vu San San nữa.


Trong nháy mắt Vu San San bạo phát tiểu vũ trụ trong nội tâm, chỉ thẳng vào mũi của nữ nhân hỏa lực bùng phát: "Bà còn không biết ngại mà nói tôi, cũng không nhìn lại bản thân mình là loại dạng gì, mũi treo mắt hình tam giác, khuôn mặt chanh chua khắc chồng, ra ngoài gặp người đều dựa vào chỉnh dung, vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì, toàn thân trên dưới đều đem" nhà giàu mới nổi "khắc lên người mình, tôi mà là bà tôi liền ở nhà không dám đi ra ngoài, miễn làm ô nhiễm con mắt của người ta, còn hạ thấp dung nhan của thành phố!"
Lời nói Vu San San liên tiếp như pháo tràng nổ một câu một câu bắn ra ngoài, hết lần này tới lần khác dùng từ sắc bén còn kèm theo chút hài hước, nhất thời liền dẫn tới không ít người bật cười thành tiếng.

Đương nhiên, nữ nhân tuyệt không cảm thấy buồn cười, cô ta quả thực tức điên rồi, lúc này liền đem túi xách trong tay trở thành vũ khí ném vào Vu San San, nếu như có thể, đoán chừng muốn ném dao về phía cô.

Vu San San tay mắt lanh lẹ mà tránh sang bên, thuận lợi tránh được công khích của chiếc túi.

Có điều cô cũng không có tính ngoan ngoãn để người ta ức hiếp, một cước nâng chân, "Ba \" một cái, một đạp nặng nề mà đè lên túi xách LV đáng thương nằm trên đất.

\ "A -- cái túi xách của tôi --\" nữ nhân trơ mắt nhìn Vu San San đạp cái túi xách yêu thích nhất của mình, quả là thật muốn điên rồi, đây chính là số lượng có hạn năm nay cô ta vất vả mới nhờ người mua được, bình thường đều luyến tiếc lấy ra dùng, kết quả bị nư nhân béo trước mặt này dẫm nát trên đất.

Nữ nhân chỉ cảm thấy máu trên người đều chạy hết lên đầu, phẫn nộ thiêu đốt tất cả não bộ cô ta, "a" một tiếng gào lên mãnh liệt xông tới hướng phía Vu San San, bổ sung thêm vào đó là mười móng vuốt bén nhọn của bản thân, xem cái tư thế này chính là muốn đem Vu San San tươi sống vào cho tới chết.

Nhưng có điều Vu San San cũng không có tính ngoan ngoãn đợi bị đánh, tục đánh nhau trong nội tâm cũng bị người nữ nhân này kích thích ra, cái gì cũng không nghĩ tới, đồng thời vươn ra móng vuốt bén nhọn của bản thân, đón lấy công kích của nữ nhân kia, đánh trả.

Trong nháy mắt, hai nữ nhân chiến đấu cùng một chỗ.

Toàn bộ phòng cố vấn gà bay chó sủa, thẳng tới khí bảo vệ nghe tin chạy tới mới đem được hai nữ nhân tách ra.


Mà Vu San San, tự nhiên tránh không được việc được mời lên văn phòng chủ quản "uốc trà!"
* * *
Vu San San văn phòng của chủ quản đi ra đã là chuyện của mấy tiếng sau.

Sớm đã lo lắng tới bất an đợi bên ngoài Ngô Tĩnh nhìn thấy cô cuối cùng cũng đi ra, vội vàng đi lên tiếp, lôi kéo cánh tay cô không ngừng hỏi han: "Cậu làm sao mà bây giờ mới ra ngoài! Thế nào? Không có sao chứ? Chủ quản nói như thế nào? \"
Vu San San buồn bực chẹp miệng, cả người đều âm u: "Tiền lương tháng này của tớ với tiền thưởng đều xong hết rồi ô ô~\"
\ "vậy chỉ khấu trừ tiền lương cùng tiền thưởng? \" Ngô Tĩnh nghe vậy cũng thở phào một hơi lớn nhẹ cả người, vỗ ngực nói: \ "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, làm tớ sợ muốn chết, tớ sợ nhất là chủ quản đem cậu đuổi luôn, lúc ấy tớ cũng không cứu nổi cậu đâu.

"
Vu San San ngồi tại chỗ ôm đầu, thống khổ vô hạn mà kéo tóc, "tớ đều bị trừ hết tiền lương lẫn tiền thưởng rồi cậu còn nói tốt? Tốt cái gì chứ? Không có tiền lương cũng không có tiền thưởn, tớ làm sao để sống a! Trời muốn diệt tôi sao a~~
Ngô Tĩnh hận rèn sắt không thành thép, đâm đâm vào gáy cô" cậu còn có mặt mũi nói! Biết bản thân không có tiền còn đánh nhau với khách? Đã nói không biết bao nhiêu lần rồi phải thu liễm chút tính khí lại, cậu thì tốt rồi, trực tiếp cùng khách đánh nhau luôn, sao cậu không lên trời đi? "
Vu San San ủy khuất chết, \" Cái này thực sự không trách tớ, tớ đã thu đủ tính khí lại hết, nhưng nữ nhân kia không nói lí lẽ, cậu biết bà ta có bao nhiêu kỳ quặc không, nói cái gì bảo bối nhà tối nhất định phải vào lúc 10h sáng và 3h chiều uống một cốc sữa bò cùng điểm tâm, bắt tớ phải đổi lịch lại, tớ cùng bà ta nói đều không thông! Hơn nữa cũng không phải tớ chủ động đánh người, là nữ nhân kia động thủ đánh tớ trước, cho nên tớ mới phản kích lại.

"
" Tớ biết nữ nhân kia có vấn đề, nếu không phải như vậy cậu nghĩ lần này chủ quản chỉ trừ tiền đơn giản vậy thôi sao? "Ngô Tĩnh lại than một tiếng, vươn tay ra lôi người ngồi trên đất kéo lên," nhưng cậu cũng không thể trực tiếp đụng độ với người ta a, khách hàng là thượng đế, chúng ta mở cửa làm kinh doanh, cũng không thể đắc tội với khách hàng, bây giờ cậu cùng người ta đánh nhau, cho dù cậu có lí do chủ quản khẳng định cũng phải phạt cậu, vạn nhất chủ quản trực tiếp sa thải phải làm thế nào? Cậu có biết lần này đã là công việc thứ hai mươi rồi không? Cậu biết lúc đầu tớ phải mất bao nhiêu tinh lực mới có thể đem cậu kéo vào đây làm không, cậu mất công việc này thì có đi đâu cũng không tìm được công việc có đãi ngộ tốt thế này để nuôi sống cậu và Đô Đô đâu?
Vừa dứt lời, Ngô Tính đứng hình trong nháy mắt, chớp mắt nhớ tới cái gì, kinh hãi kêu lên: "Đúng rồi! Đô Đô, Đô Đô đâu? Cậu đem Đô Đô đi đâu rồi? Thằng bé không phải đi làm cùng cậu sao?".