Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 134: Cua anh chàng hacker (22)




Phong Quang thả tay hắn ra lùi về sau một bước như chạm phải sâu bọ rắn rết, thoạt nhìn trông cô vô cùng sợ hãi: “Không phải chứ, sao tôi và anh lại cùng một nhóm được?”

Nhậm Ngã Hành không thèm đếm xỉa, cất bước đi trước.

Nghề nghiệp của Phong Quang là pháp sư, kỹ năng không cao, cô cũng không cho rằng mình có khả năng đơn độc vượt qua cửa ánh sáng này, vì vậy đương nhiên cô đi sau hắn, duy trì khoảng cách ba bước: “Này, đừng nói đến nơi rồi thì anh định đâm một kiếm sau lưng tôi đấy nhé.”

Giang hồ luôn đấu đá ác liệt, dù hai người là bạn bè trong tổ đội, cùng trong một phó bản, nhưng vì tiền tài, vì vũ khí vẫn có thể kề dao vào nhau.

Phong Quang chọn tiếp tục đánh phó bản cùng Phong Trần Nhất Thương, bởi cô tin nhiều người như vậy Nhậm Ngã Hành sẽ không giải quyết cô vì ân oán cá nhân.

Nhưng hiện giờ không có người khác ở đây, ai biết hắn sẽ đột nhiên đâm cô một nhát rồi nói cô bị đánh chết? Phong Trần Nhất Thương là bạn của hắn, chắc chắn sẽ tin lời hắn.

Nhậm Ngã Hành không nhìn cô lấy một cái: “Giết cô chỉ lãng phí thời gian.”

“Hừ, anh cũng biết giết bổn tiểu thư là chuyện không tốt đẹp rồi chứ gì? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

Cô hất cằm lên, rất đắc ý.

Giọng nói lạnh lẽo của Nhậm Ngã Hành lại cất lên: “Làm chuyện không có tính khiêu chiến chỉ làm lãng phí thời gian của tôi.”

“Anh!”

Phong Quang tức giận giậm chân, “Muốn giết bổn tiểu thư cũng khó, đúng không?”

“Ồ?”

hắn cúi đầu, “Tiểu thư chỉ một giây là gục.”

Vì chênh lệch chiều cao, dường như Phong Quang nhìn thấy tia sáng lóe lên trong đôi mắt vô vị của hắn.

Cô tự cho rằng đó là chế giễu, nhưng không thể phản bác lại được, vì sau mỗi lần bị hắn tấn công, đúng là cô sống không quá một giây.

Cô buồn bực cắn môi, đôi môi vốn đỏ tươi giờ càng rực rỡ như ráng đỏ trời chiều, hắn biết đây cũng là thói quen nhỏ ở ngoài đời thật khi cô tức giận...

Nhưng Nhậm Ngã Hành chỉ thất thần trong giây lát, hắn thu hồi lại ánh mắt không để ý đến cô nữa, không nói gì tiếp tục đi về phía trước.

Không dưng nghĩ tới khung cảnh xinh đẹp nào đó, hắn cảm thấy ảo não.

Phong Quang chỉ biết hắn tức giận nhưng không hiểu tại sao hắn lại như vậy.

Cô thấp thỏm đi sau lưng hắn, không dám bắt chuyện với hắn nữa, sợ hắn sẽ rút kiếm giải quyết cô tại chỗ thật, chỉ cần duy trì khoảng cách an toàn với hắn, tính mạng sẽ được đảm bảo.

Hai người một trước một sau, bầu không khí có thể xem là yên tĩnh.

Trên đường đi thỉnh thoảng cương thi sẽ đột nhiên xông ra, Phong Quang hết lần này đến lần khác thể hiện giọng nữ cao.

Nhậm Ngã Hành chém bay đầu một con cương thi xong thì nghiêng đầu nhìn cô, cô gái nhỏ bé này đang run rẩy nắm chặt lấy tay hắn.

Nhậm Ngã Hành: “...”

“Anh nhìn tôi thế làm gì?”

Cô chột dạ buông tay hắn ra, sống chết không chịu thừa nhận, “Tôi không bao giờ sợ nhé!”

Lời vừa dứt, bên cạnh lại xuất hiện một con cương thi bị gãy tay, cô hét lên thất thanh, lần này lao thẳng vào lòng hắn.

Nhậm Ngã Hành lùi về phía sau mấy bước, một tay theo bản năng đặt lên eo cô, tay còn lại rút kiếm, động tác dứt khoát giúp cương thi đi xuống suối vàng.

Cho đến khi xung quanh không còn tiếng động nào, Phong Quang mới chậm rãi mở mắt ra, thấy mình đã an toàn.

Chưa kịp thở một hơi nhẹ nhõm, cô nhận ra tư thế giữa hai người rất không ổn, bèn lập tức rời khỏi lòng hắn, hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: “Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi...”

“Không sợ hãi à?”

Nhậm Ngã Hành hỏi ngược lại làm cô không thốt nổi thành tiếng, ánh mắt hắn vô tình lướt qua ngực cô, trong lòng nhớ lại cảm giác mềm mại như bông khi cô nhào vào ngực hắn.

Nhớ đến cảm giác đó, ngón tay hắn giật giật, cảm giác thực tế ở ngoài đời còn dễ chịu hơn, hắn đã trải nghiệm rồi.