Nhật Ký Dương Cầm

Chương 3




Mọi chuyện sau đó vẫn bình thường như cũ, trợ lý Tiểu Tạ của ta vẫn chăm chỉ cùng ta đến phòng thu âm mỗi ngày. Trần Hướng, nghệ sĩ lâu năm hướng dẫn cho ta khá hài lòng. Nhưng ta biết trình độ của ta chỉ là do quen tay mà thôi, ta đàn mười năm nhưng không hề có cảm xúc. Không phải ta không muốn mà là ta không thể. Nghĩ mà xem một kẻ suốt ngày vùi đầu kiếm tiền như ta sao lại có cái thứ cảm xúc thiêng liêng đó kia chứ? Ta cũng chẳng buồn suy nghĩ, chờ đến đêm mai được xướng tên cuộc đời ta đã sang một trang mới, lúc đó ta có cảm xúc cũng chẳng biết chừng.

Trước buổi lễ, ta nhận được một hộp quà. Là một bộ váy dài màu xanh đẹp đẽ. Ta nghĩ mãi cũng chẳng có ai lại tốt bụng đến vậy. Tiểu Tạ lại rất vui vẻ. Nói gì thì đây cũng là lần đầu tiên ta nhận được một món quà giá trị đến vậy. Trong lòng ta cũng vui vẻ không kém, dù gì cũng không thể lên sân khấu nhận giải với một bộ quần áo xuềnh xoàng được, người này tặng quà cũng thật đúng lúc. Ta lại chẳng cần phải tốn thêm một khoản tiền lớn nữa. Ta ngắm mình trong gương, thật đẹp. Ta đảm bảo cho mình một bộ dáng cao quý rồi đi ra. Vì đã chắc chắn nhận giải nên công ty cũng cho xe đưa ta đi khác hẳn với thái độ lạnh lùng khinh thường trước kia. Nhìn xem sự thay đổi đầu tiên đã hiện ra rồi đấy. Ta mỉm cười hài lòng.

Lễ trao giải này khá hoành tráng. Nghệ sĩ nổi tiếng đều đến tham dự, những kẻ có máu mặt cũng đến tụ hội, đúng là náo nhiệt quá chừng. Lúc ta đi vào mặc dù chỉ là gương mặt mới nhưng cũng được săn đón nhiệt tình. Ánh đèn flash khiến ta nhức mắt nhưng vẫn cố chịu đựng. Ta thầm tính toán đợi vài năm nữa kiếm được vốn liếng, ta sẽ rời khỏi làng giải trí rồi mở một cửa hàng nho nhỏ cho quãng đời còn lại. Như vậy thật quá tốt. Cuộc đời ta ghét nhất là ồn ào, đầu ta lại hay đau, ta không biết mình có thể chịu đựng được đến lúc nào đây nữa.

Ta nhìn lên chỗ khán đài phía trên, chỗ ngồi tốt nhất được dành cho Hàn Dương – cũng là kẻ đã hứa cho ta danh vị. Hắn vẫn mang vẻ mặt kiêu ngạo như mọi khi, mấy lão già có tiếng bên cạnh đều quay sang nói nói cười cười với hắn vậy mà hắn lại chẳng có biểu cảm gì. Ta cũng cảm thấy được an ủi, ít ra ta cũng không phải là người duy nhất chịu đựng kiểu cư xử thiếu gia của hắn. Chợt cảm thấy ánh mắt hắn quét qua nơi này, ta chột dạ vội cúi đầu xuống. Có lẽ cảm giác của ta là sai, hắn vẫn nghiêm chỉnh ngồi ở chỗ cũ. Ta tự cười chính mình, hắn e là chẳng còn nhớ đến một kẻ như ta vậy sao ta phải sợ hãi? Hắn và ta đã kết thúc giao dịch, chúng ta không ai nợ ai. Ta và hắn chẳng qua chỉ lướt qua nhau một lần trong đời, sau này e là hắn cũng chẳng thể nhớ nổi một người như ta. Nghĩ vậy ta lại an tâm hơn. Ta hồi hộp chờ tên mình được xướng lên. Cảm giác lâng lâng khi nhận được giải thưởng mà Tiểu Tạ nói đến ta chẳng cảm nhận được gì, ngược lại ta lại thấy tất cả như một trò hề. Giải thưởng ư? Mấy ai là nhận được giải thưởng một cách quang minh chính đại? Tất cả trước mắt ta chỉ là một sàn diễn khổng lồ mà thôi, mà những người như chúng ta lại là những con rối bị mấy kẻ như Hàn Dương thao túng. Giới giải trí nhìn bên ngoài thì hào nhoáng như vậy nhưng mấy ai biết được bên trong nó thực sự ghê tởm đến tận gốc rễ. Ta lắc đầu, mấy bữa nay lại suy nghĩ nhiều quá! Ta phát biểu một số câu rập khuôn rồi đi xuống khán đài. Ta cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo ta từ sau lưng. Không nói ta cũng biết người đó là ai. Ta nghiêng người lại tặng cho hắn một nụ cười kín đáo. Hàn Dương quả nhiên lạnh mặt không thèm nhìn ta nữa. Ta nắm chặt chiếc cúp trên tay, vẻ hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt.