Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 1




Sau giờ Ngọ, sắc trời dần tối. Chỉ chốc lát sau, tiếng sấm nổ vang, ngay sau đó, mưa xối xả hạ xuống.

(Giờ Ngọ: 11 - 13 giờ trưa)

Trời đang mưa lớn, một quán trà ở Thượng Hải ngồi đầy người, uống trà nóng, nhưng thật ra xua tan vài phần hàn khí.

Dựa gần cửa sổ có một cái bàn đặt một ấm trà nóng, một nữ tử mặc sườn xám màu xanh sứ, khuôn mặt xinh đẹp ngồi ở đó. Ngón tay nàng trắng nõn thon dài nhưng lại cầm một khẩu súng lục tinh xảo.

Phía dưới chỗ ăn, nước miếng của người kể chuyện văng khắp nơi, mặt mày hớn hở:

"Nói đến Lục gia tam thiếu, người dân chúng ta chính là không người không biết, không người không hiểu a. Tam thiếu vốn là con thứ ba của Tiền nhiệm Đốc Quân Lục Tông Đình, một năm trước ngài lại tiếp nhận chức vụ Đốc Quân..."

"Nhưng hôm nay ta muốn kể, không phải đại danh đỉnh đỉnh Lục gia tam thiếu, mà là nữ nhân duy nhất bên cạnh ngài."

"Nhắc tới vị phu nhân này, còn phải nói lên từ tràng hôn lễ chấn động một thời năm năm trước..."

Mỗi người đều biết, Lục gia tam thiếu lạnh nhạt đến cực điểm, không gần nữ sắc. Lục Hoài cự tuyệt liên hôn, Lục gia vì hôn sự của hắn mà sầu phá đầu.

Đột nhiên có một ngày, Lục Hoài nói hắn muốn cưới một nữ hài.

Vị cô nương vô danh Diệp Sở này, không cha không mẹ, không nơi nương tựa, lại cố tình bị Lục gia tam thiếu coi trọng. Cứ việc người Lục gia đối Diệp Sở bất mãn, cuối cùng vẫn là đồng ý trận này hôn sự.

Hôn sự truyền ra ngày hôm sau, các nơi tiểu báo tự nhiên là liều mạng khai quật Diệp Sở gia thế bối cảnh cùng trước kia trải qua. Kỳ quái chính là, cái gì bọn họ cũng không tìm được.

Diệp Sở này, sạch sẽ, giống như một trương giấy trắng.

Quá khứ của Diệp Sở giống như là bị người cố tình che giấu, khiến người ta nghi ngờ. Nhưng đó là chuyện nhà của phủ Đốc Quân, không ai dám tiếp tục điều tra.

Mọi người chỉ hiểu được, nữ tử mồ côi đột nhiên xuất hiện này, cướp đi trái tim của Lục gia tam thiếu.

Không một ai xem trọng hôn sự này, nhưng hôn nhân của bọn họ cố tình lại kéo dài đến năm năm. Đến nay, Diệp Sở vẫn là bảo bối trên đầu trái tim Lục tam thiếu.

Người kể chuyện nói được hăng say, trong đại sảnh cực kì ầm ĩ. Dân chúng vô cùng yêu thích bát quái, đối với đoạn chuyện cũ này, mọi người đều thuộc như lòng bàn tay.

Có nam nhân mở miệng, giọng điệu đắc ý:

"Mấy ngày trước đây, ta uống rượu ở hội sở* Metro-Gold, chính mắt gặp được Tam thiếu."

*hội sở: câu lạc bộ.

"Lục tam thiếu không gần nữ sắc, sao hắn lại tới hội sở?"

"Chẳng lẽ những gì nghe đồn đều là giả?"

Người này lắc đầu: "Ta ở Metro-Gold đợi nửa buổi tối, cũng không thấy có một nữ nhân nào ở gần người tam thiếu."

Bốn phía trầm mặc vài giây, bọn họ càng thêm tò mò. Diệp Sở kia rốt cuộc có mị lực gì có thể làm Lục gia tam thiếu thần hồn điên đảo?

Tiếng mưa rơi tí tách, tí tách không ngừng. Nữ tử bên cửa sổ nữ tử an tĩnh nghe, cúi đầu uống một ngụm trà, bên miệng hiện lên một chút ý cười đạm mạc.

Quán trà cực kỳ náo nhiệt, nàng lại tiếp tục nghịch khẩu súng lục trong tay.

Đây đúng là nữ tử mồ côi mọi người hâm mộ năm năm trước kia, hiện tại là Đốc Quân phu nhân, Diệp Sở.

Biểu tình của Diệp Sở giống như không chút để ý, mày lại khẽ nhăn lại.

Châu liền bích hợp, phu thê tình thâm...... Thế nhân dùng từ ngữ tốt đẹp nhất tới hình dung đoạn hôn nhân này, nhưng Diệp Sở biết, thân phận Đốc Quân phu nhân của nàng chỉ là cái vỏ rỗng.

Năm năm này, hai người chưa bao giờ là phu thê thật sự. Người khác nhìn đến ân ái, bất quá là bọn họ diễn một tuồng kịch thôi.

Lục Hoài và nàng là phu thê giả, đây là bí mật bọn họ hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Tiếng nghị luận càng ngày càng lớn, có người bất mãn với người kể chuyện, nghi ngờ chuyện xưa này không hề có ý mới:

"Nói đi nói lại đều là việc mọi người đã nghe qua."

Một đám người ồn ào theo:

"Đúng vậy, đừng hạt mè lạn hạt kê nữa, có cái gì hay để nói."

"Ngươi rốt cuộc có việc mới để kể hay không a?"

"......"

Người kể chuyện không nhanh không chậm, tựa hồ sớm có tính toán. Sắc mặt hắn bất biến, thần bí khó lường mà lắc lắc cây quạt.

"Nếu ta nói, chính là bí mật trong phủ Đốc Quân, thì coi như là việc mới mẻ sao?"

Trong quán trà yên lặng một hồi, tất cả mọi người đều ngẩng đầu chờ đợi, hắn thật vừa lòng, tiếp tục bắt đầu kể:

"Đốc Quân phu nhân dung mạo vô song, tài hoa xuất chúng, nhưng trên người nàng có một điểm đáng ngờ rất lớn, đó chính là thân thế của nàng."

Diệp Sở đặt chung trà xuống, giương mắt nhìn về phía người kể chuyện kia.

"Diệp Sở chỉ là nữ tử mồ côi sinh ở Giang Nam, nhưng Lục tam thiếu sao có thể cưới một nữ tử bình dân không có bối cảnh?"

"Ta trải qua nhiều mặt hỏi thăm, rốt cuộc đã biết chân tướng. Đốc Quân phu nhân này địa vị cũng không nhỏ a."

Người kể chuyện nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người đều chú ý sau mới nói:

"Các ngươi còn nhớ rõ năm đó tuyên cáo phá sản Diệp gia phú thương sao?"

"Diệp Nhị tiểu thư, cũng kêu Diệp Sở."

Ánh mắt của Diệp Sở khẽ ngừng, ngược lại cười một chút, nụ cười có chút lạnh lẽo.

Lúc này, trước cửa dừng lại một chiếc ô tô màu đen, một nam nhân có thân hình cao lớn đi vào quán trà. Hắn mặc quân trang, phía dưới quân mũ bị đè thấp là một gương mặt thanh tuyển, lạnh lùng.

Nam nhân kia có một đôi mắt trong trẻo rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, mũi rất cao, độ cong của cằm hoàn mỹ, lưu sướng.

Khí chất của hắn lạnh lẽo đến cực điểm, hắn nhìn lướt qua, trong quán trà tức khắc không có âm thanh.

Đó là Đốc Quân Lục Hoài.

Ánh mắt Lục Hoài hơi trầm xuống, cảm giác áp bách vô hình bao phủ nơi này. Sau đó, tầm mắt của hắn dừng ở trên người Diệp Sở.

Sườn xám màu xanh sứ hiện rõ dáng người nàng, cổ nhỏ thon dài, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn... Mỗi một chỗ đều gãi đúng chỗ ngứa.

Lục Hoài hướng tới Diệp Sở đi đến, dùng quân trang trên người che lại bả vai thon gầy, nhỏ yếu của nàng, không coi ai ra gì mà ôm eo nàng.

Thanh tuyến trầm thấp, lại bởi vì sự tồn tại của nàng, không khỏi ôn nhu lên.

"Phu nhân, chúng ta về nhà đi."

Người trong quán trà bỗng dưng ngây người, trơ mắt nhìn chiếc ô tô kia rời đi. Bọn họ ngơ ngẩn, rốt cuộc không ai đi quản những điều thị phi người kể chuyện nói lúc trước.

Hắn không gần nữ sắc, lại chỉ vì nàng khom lưng.

***

Hai người vào trong xe, liền không có bất luận tiếp xúc thân thể nào nữa. Lục Hoài lái xe, Diệp Sở an tĩnh, không có giao lưu, như thường lui tới. Giao dịch đó là giao dịch, tất cả ân ái chỉ là diễn kịch thôi.

Mưa đã tạnh, đang lúc hoàng hôn, sắc trời càng thêm ảm đạm. Ô tô chạy đến khu công quán nổi danh Thượng Hải, trên đường phố dài mà rộng đều là hoa viên nhà Tây.

Trên mặt đất còn lưu lại vết nước, giày cao gót của Diệp Sở nhẹ nhàng rơi xuống, Lục Hoài cũng xuống xe. Bọn họ đi tới bên ngoài một ngôi nhà Tây gạch xanh, tường ngoài hình như vừa mới được xây lại. Nghe nói mấy ngày trước, ngoại thất của vị quan lớn nào đó ở vào đây.

Nơi này từng là Diệp gia công quán, là nơi Diệp Sở từng ở hơn hai mươi năm. Diệp gia có một vị trí nhỏ ở thương giới Thượng Hải, từ nhỏ nàng chính là cô bé lớn lên trong sự sủng ái.

Nhưng từ khi nàng mười sáu tuổi, kẻ thù xuất hiện, khiến cho Diệp gia dần dần suy tàn. Phụ thân tự sát, mẫu thân buồn bực mà chết...Lúc này, Diệp Sở mới sực tỉnh, phát hiện cuộc sống nàng trải qua phía trước kỳ thật là một quyển tiểu thuyết.

Quyển tiểu thuyết này tên là 《Hồng phấn giai nhân》, đồng học của Diệp Sở từng cho nàng mượn đọc. Diệp Sở xuyên không thành nữ phụ trong quyển sách này, hiện tại cốt truyện đã phát triển tới lúc Diệp gia suy tàn.

Nữ chính Diệp Gia Nhu, là Diệp gia Tam tiểu thư mà di nương* sinh. Từ nhỏ nàng đã không được người Diệp gia yêu thích, là tiểu bạch hoa điển hình.

*Di nương: vợ bé.

Nữ phụ Diệp Sở, là Nhị tiểu thư được sủng ái. Diệp Sở đối xử với Diệp Gia Nhu rất tốt, lại bị nàng cho là đồng tình cùng bố thí.

Tuy nữ chính Diệp Gia Nhu tiếp thu ý tốt của Diệp Sở, lại không cam lòng. Bởi vì nàng mang ánh sáng của vai chính, nam chính Mạc Thanh Hàn nhất kiến chung tình với nàng. Biết được tình cảnh của nữ chính, hắn liền phá hủy Diệp gia.

Nam chính Mạc Thanh Hàn là tư sinh tử* của Lục Đốc Quân, cả đời hắn sống vì báo thù. Nam chính khởi đầu từ quan quân cấp thấp, bàn tay vàng cường đại làm hắn thuận buồm xuôi gió.

*Tư sinh tử: con ngoài giá thú, con riêng.

Nam chính không những giết chết Lục Đốc Quân, còn giết chết ca ca cùng phụ khác mẫu của mình, Lục Hoài.

Diệp gia suy tàn, trừ bỏ Diệp Gia Nhu không có một người có thể tồn tại. Cuối cùng, nam nữ chính trải qua cả đời hạnh phúc, vui sướng.

Đơn giản mà nói, đây là một quyển truyện nói về nam chính báo thù yêu nữ chính tiểu bạch hoa, cũng vì nàng diệt trừ tất cả chướng ngại vật.

Nghĩ đến quyển tiểu thuyết, Diệp Sở cũng nhớ đến kết cục của nữ phụ trong truyện. Nữ chính Diệp Gia Nhu cướp đi tất cả của nữ phụ, khiến nàng sống không bằng chết.

Lúc ấy, Diệp Sở nóng lòng thay đổi kết cục bản thân. Nàng ở trước khi nam chính giết chết Lục Hoài, thành công nhắc nhở Lục Hoài, cũng cứu tính mạng của hắn.

Lục Tam thiếu là vai ác lớn nhất trong truyện, đương nhiên có quyền lực có thể một tay che trời. Bọn họ làm một cuộc giao dịch. Nàng thành thê tử giả của hắn, hắn dạy nàng tập võ luyện súng, cũng cho nàng một thân phận mới.

Sau khi kết hôn giả vài năm, Lục Hoài kế thừa vị trí Đốc Quân.

Sau đó, Diệp Sở trở thành đương nhiệm Đốc Quân phu nhân. Mấy năm nay, nàng miễn cưỡng sống an ổn, nhưng vẫn không thể an tâm.

Diệp Sở chỉ là tránh được kết cục trong truyện nhưng tất cả người Diệp gia đều không tránh được. Nàng về tới Thượng Hải, liền việc đến gần Diệp Gia Nhu cũng không thể.

Hận ý từ đáy lòng Diệp Sở dâng lên, móng tay véo vào trong thịt, lại không cảm thấy chút đau đớn nào.

Nam nhân đi bên cạnh quay lại nhìn nàng. Nàng vẫn khoác quân trang của hắn, có vẻ thân thể càng thêm gầy.

Tầm mắt của Lục Hoài đảo qua nàng, nhìn đến ngón tay mảnh khảnh đã phiếm hồng, đốt ngón tay trắng bệch lộ ra một tia không cam lòng.

Hắn mở miệng: "Diệp Sở, chúng ta cần phải đi."

Diệp Sở giương mắt nhìn về phía Lục Hoài, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Lục Hoài nhàn nhạt, lại giống như có thể nhìn thấu nàng. Thực nhanh, nàng khôi phục lại bình tĩnh thường ngày.

"Đổng tham sự ở khách sạn Hòa Bình đặt yến hội, muốn gặp mặt chúng ta."

"Ân."

"Sau khi yến hội sau kết thúc, chúng ta nói chuyện đi."

Tuy không biết Lục Hoài dụng ý, Diệp Sở vẫn là gật đầu: "Hảo."

Bọn họ mỗi người một tâm tư, cùng vào trong xe.

Ô tô chậm rãi di chuyển, hai người lại trước sau đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, không có chú ý tới có chiếc xe lặng lẽ theo sau.

Bầu trời âm u lại bắt đầu đổ mưa. Mưa tới cực nhanh, gió thổi tiến vào trong xe, mang theo những hạt mưa lớn.

Trời tối như mực, xe chạy tới một con đường tương đối hẻo lánh. Lúc này, chiếc xe kia đột nhiên gia tốc, xông thẳng đến xe của Diệp Sở.

Xe đột nhiên quay cuồng lao ra đường cái, pha lê bị vỡ vụn. Kịch liệt lực đánh vào, Lục Hoài lập tức duỗi tay đem Diệp Sở kéo vào trong lòng ngực, bảo vệ nàng.

Nhưng xăng bị tràn ra, có người ném mồi lửa vào. Tạo nên một tiếng vang lớn, ô tô lập tức nổ mạnh!

Thượng Hải đường Scott phát sinh tai nạn xe cộ nghiêm trọng, người trong xe không một ai may mắn thoát khỏi!

Lục Đốc Quân cùng phu nhân Diệp Sở bởi vì tai nạn xe cộ qua đời, sau khi lễ tang kết thúc, tin đồn về hai người cũng dần dần hạ xuống.