Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 37




Ánh mắt của Lục Hoài thâm thúy, biết rõ Thẩm Cửu nói không phải thật, nhưng hắn vẫn nhìn Thẩm Cửu một cái.

Thẩm Cửu ở trước mặt hắn đều có thể bậy bạ như vậy, ở trước mặt Diệp Sở không biết hắn lại nói cái gì?

Lục Hoài nhàn nhạt nói một tiếng: "Nga."

Thẩm Cửu cả kinh, không phải đâu, Diệp Sở và Lục Hoài hai người này cũng quá ăn ý đi, lúc trước Diệp Sở nghe được hắn nói, phản ứng cũng lãnh đạm như vậy.

Thẩm Cửu mặc niệm trong lòng, hai người này đúng là xứng đôi.

Lục Hoài thoáng nhìn biểu tình của Thẩm Cửu, biết hắn định lại đang nghĩ một ít chuyện vô vị, hắn lạnh giọng: "Ngươi ở trước mặt nàng nói ta như thế nào?"

Thẩm Cửu đột nhiên ngẩng đầu, nghĩ đến lời nói của hắn với Diệp Sở: Lục Hoài rất có hảo cảm với thiếu nữ kiều tiếu như ngươi.

Thần sắc của hắn không đổi: "Lục Hoài, ta đương nhiên ăn ngay nói thật." Thẩm Cửu tự giác chưa nói sai, ngoài miệng Lục Hoài không đề cập tới, nhưng Thẩm Cửu biết, Lục Hoài tuyệt đối thích Diệp Sở.

Lục Hoài nhướng mày: "Nga?"

Mắt thấy Lục Hoài không tin, Thẩm Cửu mở miệng: "Thẩm Cửu ta là dạng người này sao?"

"Ta có từng nói dối sao?" Còn không phải vì tác hợp các ngươi.

Thẩm Cửu mạnh miệng, Lục Hoài lười phản ứng hắn, tiếp tục cúi đầu xem công vụ.

Thẩm Cửu thở nhẹ một hơi, ai, xem ra chuyện tác hợp hai người này còn phải tinh tế mưu hoa, dù sao tương lai còn dài, không vội không vội.

Kỳ thật, Thẩm Cửu suy nghĩ nhiều, hiện tại căn bản không cần hắn ra tay, bởi vì Diệp Sở mỗi ngày nghĩ chính là như thế nào tới gần Lục Hoài.

Mạc Thanh Hàn đã xuất hiện, Diệp Sở gần đây đều ẩn ẩn thấy lo lắng.

Nàng lo lắng Lục Hoài.

Diệp Sở không biết Mạc Thanh Hàn ở đâu, hắn lại bồi dưỡng thế lực như thế nào. Hắn ở nơi tối, bọn họ ở chỗ sáng. Nếu hiện tại còn không bắt đầu, nàng sợ chậm liền không kịp.

Vì lấy được Lục Hoài tín nhiệm, Diệp Sở cần thiết bố cục từ bây giờ. Muốn bắt đầu nhắc nhở Lục Hoài từ phương diện nào đâu?

Mấy ngày nay, có phát sinh chuyện gì quan trọng hay không?

Đời trước, Diệp Sở là tiểu thư thế gia được nuông chiều từ bé, vẫn luôn sống cuộc sống được sủng ái. Ở giai đoạn này, sinh hoạt ở trường cũng đơn thuần, nàng cũng không quá rõ tin tức thời sự.

Cho dù Bến Thượng Hải đã xảy ra sự cố nghiêm trọng, nguy hiểm cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ trở thành một bản tin bé bằng đậu hủ trên báo chí.

Diệp Sở không biết nàng có thể nhớ lại nhiều chuyện trong quá khứ hay không, rốt cuộc, không phải ai cũng có thể tinh tường nhớ rõ mỗi chi tiết.

Rất nhiều chuyện chính là bị người quên đi như vậy.

Cả một tuần, Diệp Sở đều hồi tưởng quá khứ, nhưng lại không hề nghĩ đến bất cứ chuyện gì có thể nhắc nhở Lục Hoài.

Cuối tuần này, rõ ràng thời tiết rất tôtd, ánh mặt trời chạy qua cửa sổ, chiếu sáng ấm áp cả gian nhà, Diệp Sở lại cảm thấy cực kỳ sốt ruột.

Diệp Sở đặt lịch treo tường lên bàn, chuẩn bị trước xem một chút lại nói.

Đó là tấm lịch của Công ty hữu hạn Miên Hoa của nước Anh, còn gọi là lịch treo tường. Phía trên còn có minh tinh xinh đẹp làm người phát ngôn, lưu hành một thời.

Diệp Sở ngồi ở trong phòng, phiên lịch từng tờ từng tờ một, hy vọng những ngày quen thuộc đó có thể gợi lại ký ức của nàng.

12, 13, 14...... Con số màu đỏ từng con một lóe qua mắt nàng.

Ngày 17 tháng 11.

Lúc này, tay của Diệp Sở đột nhiên dừng lại.

Diệp Sở nheo mắt, nàng có chút ấn tượng với ngày này. Bởi vì đoạn thời gian kia, trường học cho nghỉ rất nhiều ngày.

Nàng nhớ mang máng, khi đó, Thượng Hải ra một chút chuyện, hiệu trưởng trường cảm thấy không đủ an toàn, liền để học sinh về nhà tạm thời nghỉ một thời gian.

......

Diệp Sở cất lịch treo tường đi, hiện tại đã nhớ đến chuyện xảy ra lúc đó, sau đó phải tìm biện pháp nhắc nhở Lục Hoài.

Phải nhắc nhở Lục Hoài như thế nào?

Diệp Sở không cần nghĩ ngợi, lấy một tờ giấy từ ngăn kéo ra, trên tờ giấy trắng tinh có một ít đường cong màu đỏ.

Đây là giấy phi thường phổ biến, ở bất kì chỗ nào của Bến Thượng Hải cũng mua được. Vô luận là quan lớn quyền quý, vẫn là học sinh đều có thể dùng.

Như vậy, liền giảm sự nghi ngờ của Lục Hoài. Hắn không thể thông qua chất giấy tìm được nàng.

Diệp Sở cắt trang giấy thành hai nửa, chỉ để lại một nửa.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên bàn, có thể nhìn thấy được rõ ràng. Diệp Sở cầm lấy bút máy, cúi đầu, nghiêm túc viết gì đó trên giấy.

Viết xong, Diệp Sở nghĩ, nàng chỉ viết nhắc nhở chưa đủ, phải lưu một chút tung tích, đợi ngày sau có thể thẳng thắn thành khẩn với Lục Hoài.

Cuối cùng, Diệp Sở hạ bút ở bên phải phía dưới tờ giấy.

Ký tên: Người hảo tâm.

Kỳ thật, đời trước Diệp Sở từng học rất nhiều kiểu chữ, đều là Lục Hoài dạy cho nàng.

Khi đó bọn họ ở thư phòng của Phủ Đốc Quân, Lục Hoài viết chữ cho nàng xem. Chữ viết của hắn lạnh lùng lại siêu dật, giống như con người của hắn, đại khí thong dong.

Lục Hoài đã nói với Diệp Sở: "Học được che dấu, chính là học được bảo vệ thân phận của mình."

......

Mà lần này, Diệp Sở đặc biệt chọn một kiểu chữ Lục Hoài cũng chưa từng dùng qua. Nàng cũng không hy vọng hắn có thể qua chữ viết nhìn ra, chữ viết của nàng rất giống hắn.

Diệp Sở rõ ràng, trước mắt, Lục Hoài chỉ cảm thấy nàng là một nữ học sinh có chút thông minh. Nếu hiện tại nàng trực tiếp nói chuyện này với hắn, Lục Hoài sẽ không tin tưởng.

Nếu chuyện này trở thành sự thật, Lục Hoài sẽ hoài nghi nàng từ đâu biết được tin tức này. Bọn họ vừa mới thành lập một chút hữu nghị sẽ không còn sót lại chút gì.

Huống chi, chuyện quái lực loạn thần, nàng cũng không giải thích rõ được.

Diệp Sở không thể hành động thiếu suy nghĩ, nàng cần thiết chờ đến khi có đủ lợi thế, mới có thể vạch trần thân phận Lục Hoài, được đến cơ hội đàm phán với hắn.

Chuẩn bị tất cả xong, Diệp Sở thay một chiếc áo gió màu đen, quàng một cái khăn quàng cổ dày, tóc dài bị nàng búi lên, giấu dưới mũ.

Nàng gấp tờ giấy kia lại, bỏ vào túi áo gió, xác nhận không có sai lầm, liền một mình rời đi Diệp Công Quán.

Hiện tại, nàng muốn đưa tờ giấy này cho Lục Hoài ở Phủ Đốc Quân.

Diệp Sở ngăn cản một chiếc xe kéo, đi đến một cửa hàng mắt kính khá xa nhà. Nàng chọn một bộ mắt kính gọng vàng đơn giản nhất, trả tiền xong liền đi ra cửa hàng.

Diệp Sở rẽ mấy lần, nàng biết một cửa hàng bán đồ nam. Nhà này bán đồ nam rất khá, ánh mắt của lão bản cũng tốt, chỉ cần có biến hóa, liền có rất nhiều chủ quán học theo.

Cho nên, cửa hàng kiểu này có thể tùy ý thấy được ở Bến Thượng Hải.

Diệp Sở tùy ý đi dạo trong tiệm một vòng, nàng cầm một chiếc mũ, đi đến quầy.

"Xin hỏi mũ này giá bao nhiêu?"

Nửa khuôn mặt của nàng bị khăn quàng cổ che khuất, còn đeo một bộ mắt kính gọng vàng, nhìn qua thành thục rất nhiều.

Hôm nay, ông chủ tiệm không ở, một mình bà chủ tiệm trông cửa hàng. Bà chủ tiệm là người Thượng Hải chính thống, nàng nói bằng giọng Ngô nông mềm mại, thanh âm dễ nghe.

Bà chủ tiệm giương mắt nhìn một chút.

Chỉ là một chiếc mũ khoan ven bình thường.

Bà chủ tiệm thấy Diệp Sở là một cô nương, tùy ý hỏi: "Tự mình dùng sao? Ta nói với ngươi a, tiểu cô nương dùng loại mũ này trông khó coi nha."

"Ca ca của ta vừa trở về, đưa cho hắn làm lễ vật đâu." Diệp Sở đè thấp thanh âm, chuyển biến thanh tuyến.

Bà chủ tiệm đặc biệt tặng cho Diệp Sở một chiếc túi đẹp, Diệp Sở cầm chiếc mũ kia trong tay, rời đi cửa hàng.

Sau khi đã đi xa cửa hàng ấy một đoạn đường, Diệp Sở mới đội mũ lên.

Diệp Sở đi một lúc lại dừng bước chân.

Nơi đó vừa lúc có một đám nhỏ đang chơi đùa, Diệp Sở nhìn một cái, nàng muốn tìm một đứa bé cơ linh, lá gan lớn.

Trong đó có một hài tử, nhìn qua là lão đại của bọn chúng. Đám nhỏ kia đều nghe lời hắn, hắn làm việc cũng có trật tự.

Lần đầu tiên thử, không có khả năng Diệp Sở tự mình đi.

Đương nhiên, điều kiện Diệp Sở phái người đi là, nàng nhất định sẽ bảo đảm an toàn của người kia.

Bởi vì Lục Đốc Quân vẫn luôn bảo vệ an toàn của dân chúng, tuy Phủ Đốc Quân đề phòng nghiêm ngặt, lại trước nay đều không giết hại người vô tội.

Mà có đôi khi, một tiểu hài tử càng đáng tin hơn người trưởng thành nhiều.

Đứa nhỏ kia nhìn chằm chằm Diệp Sở đã lâu, nàng mua một que kẹo hồ lô đường, vẫy tay, hắn thật nhanh liền đi lên phía trước.

Hắn nhìn chằm chằm que kẹo hồ lô đường kia, thèm nhỏ dãi: "Ngươi mua món đồ chơi làm bằng đường này, vì sao không ăn đâu?"

Diệp Sở nói: "Nếu ngươi có thể giúp ta làm một việc nhỏ, que hồ lô đường này chính là của ngươi."

Tiểu hài tử lui về sau một bước, ánh mắt biến đổi: "Ngươi có thể là người xấu hay không?"

Diệp Sở cười nhẹ, đứa nhỏ này có tính cảnh giác thật mãnh liệt, chứng minh hắn có thể tự bảo vệ rất tốt.

Diệp Sở tiếp tục mở miệng: "Ngươi dám một mình đi Phủ Đốc Quân không? Có sợ Lục Tam thiếu không?"

Tiểu hài tử không cần nghĩ ngợi: "Lục Tam thiếu là người tốt, ta mới không sợ hắn đâu."

"......"

Diệp Sở nói mấy câu bên tai của hắn, hắn lập tức nắm chặt nắm tay.

"Ta và ngươi đi!"

Trong kế hoạch của Diệp Sở, hắn không cần vào Phủ Đốc Quân, chỉ cần làm theo nàng bảo là được.

Diệp Sở cùng đứa nhỏ này ngồi xe kéo đi khu công quán đường Wilson, vừa ở phụ cận Phủ Đốc Quân, lại cách Phủ Đốc Quân một đoạn.

Xuống xe, Diệp Sở mang hài tử kia đi một đoạn, nàng chỉ vào con đường kia nói.

"Đi đến cuối con đường này, chính là Phủ Đốc Quân."

Quả nhiên, lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử rất nặng.

Đợi hắn đi được một đoạn đường, liền trộm cúi đầu lật xem tờ giấy kia. Trên mặt hắn mang theo nghi hoặc, trên này viết cái gì?

Tam thiếu có thể hiểu sao?

Bởi vì, Diệp Sở đã sớm chuẩn bị, nội dung trên giấy, một hài tử tuyệt đối không hiểu được.

Hài tử kia thu hồi tờ giấy, chậm rãi đi hướng Phủ Đốc Quân.

Chỉ chốc lát sau, cửa Phủ Đốc Quân xuất hiện một đứa nhỏ, trong đó có một bảo vệ thật nhanh tiến lên, thần sắc cảnh giác chặn hắn lại.

Đứa nhỏ này là ai? Muốn làm cái gì?

Lúc trước không phải không xảy ra chuyện như vậy, đối thủ của Lục Đốc Quân từng muốn dùng nữ nhân và hài tử làm giảm cảnh giác, dùng để ám sát.

Thủ vệ chỉ cần nhớ tới chuyện lúc trước, liền sợ hãi. Hắn tự nhiên sẽ không để đứa nhỏ này đi vào.

Không ngờ, đứa nhỏ này lại làm ra hành động khiến bảo vệ khó có thể đoán trước.

Chỉ thấy tiểu hài tử cung kính đi đến trước mặt bảo vệ, cúi chào một cái: "Chào ngài, có thể phiền ngài giúp ta gọi một người sao?"

Bảo vệ hoài nghi nói: "Ngươi muốn gặp ai?"

Tiểu hài tử ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn, thái độ thong dong: "Ta muốn gặp Chu phó quan."

Đôi mắt của đứa nhỏ này sạch sẽ, trong suốt, lời nói chân thành, mặc kệ là ai cũng sẽ không có ác ý với hắn.

Thủ vệ hỏi: "Ngươi là gì của Chu phó quan?"

Tiểu hài tử mím môi, thật khẩn trương: "Người trong nhà từng nói với ta, không thể nói nhiều với người lạ."

Thủ vệ không trực tiếp để hắn đi vào, mà nói: "Ta giúp ngươi đi hỏi một chút xem."

Chẳng lẽ hắn là người thân của Chu phó quan sao? Bảo vệ cũng không rõ trong nhà Chu phó quan có hài tử tuổi như vậy hay không, hắn chỉ có thể đi vào hỏi một câu.

Thấy bảo vệ xoay người vào trong Phủ Đốc Quân, tiểu hài tử nghịch ngợm cười.

Vừa rồi Diệp Sở đúng là tính toán như vậy. Nếu để tiểu hài tử trực tiếp đi tìm Lục Hoài, sẽ lập tức bị bảo vệ đuổi ra đi.

Nhưng nếu người mà tiểu hài tử muốn gặp là Chu phó quan thì khác. Người khác sẽ không đi Phủ Đốc Quân tìm Chu phó quan, bảo vệ sẽ giảm sự cảnh giác.

Chỉ cần đứa nhỏ này còn ở lại cửa Phủ Đốc Quân, tờ giấy trong tay hắn liền có cơ hội được Lục Hoài nhìn đến.

Lục Hoài hiện tại đang ở thư phòng Phủ Đốc Quân, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy.

Thủ vệ tìm được Chu phó quan, hắn chỉ tay ra ngoài cửa: "Trưởng quan, trước cửa Phủ Đốc Quân có hài tử nói muốn gặp ngài."

Chu phó quan đi theo Lục Hoài đã lâu, làm việc nghiêm cẩn.

Hắn lập tức liền nghi ngờ, một hài tử lẻ loi xuất hiện ở cửa Phủ Đốc Quân, chuyện này thật sự kỳ quái.

"Ta đã biết, ngươi đi về trước đi."

Chu phó quan tự nhiên sẽ không dùng việc nhỏ như này đi phiền nhiễu Lục Hoài, tuy trong lòng hắn nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới cửa, từ xa liếc mắt một cái.

Sắc mặt của Chu phó quan lạnh vài phần, hắn cũng không biết đứa bé kia.

Nhưng mà, đứa nhỏ này. Hắn đứng cách Phủ Đốc Quân cũng không gần, giữ một khoảng cách thích hợp, vô cùng lễ phép.

Chẳng lẽ có người dạy hắn?

Chu phó quan quyết định đi tra xét một phen, nếu có người muốn hại Tam thiếu, hắn sẽ không ngồi yên không nhìn.

Một năm nhân trung niên mặc quân phục đi ra, tiểu hài tử kia đang yên lặng nhìn, trên mặt hắn dần dần lộ ra tươi cười..

Trên đường tới, Chu phó quan đã tinh tế đánh giá tiểu hài tử một lần, hắn hỏi: "Ngươi muốn gặp ta?"

Tiểu hài tử hiểu rõ: "Ngài chính là Chu phó quan."

Chu phó quan gật đầu, không nói gì.

Nhìn thấy Chu phó quan chính là bước đầu tien trong kế hoạch của Diệp Sở, hiện tại đã hoàn thành. Tiểu hài tử kia cần phải làm bước thứ hai.

Ngay sau đó, tiểu hài tử giơ hai tay ra, khiến người ở đây đều có thể thấy, cả người hắn không có chỗ để giấu vũ khí.

Tiểu hài tử nói từng câu từng chữ: "Trong túi của ta có một tờ giấy, ngài có thể giúp ta lấy ra không?"

Đứa nhỏ này cực kỳ thông minh, nói những lời này xong vẫn không nhúc nhích. Chu phó quan cho bảo vệ một ánh mắt, vài giây sau, tờ giấy kia đến tay Chu phó quan.

Tờ giấy được gấp nhỏ lại, có thể thấy rõ, ở giữa không thể giấu lưỡi dao.

Chu phó quan dùng tay mang bao tay cầm tờ giấy lên, hắn nhẹ nhàng mở giấy ra.

Nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, thần sắc của Chu phó quan biến đổi. Hắn nói với bảo vệ một câu, liền lập tức trở về nhà chính.

Tiểu hài tử kia vẫn đứng yên trước cửa Phủ Đốc Quân, không yêu cầu đi vào, cũng không có chút ý phải rời khỏi.

Vừa nãy người nọ nói, muốn hắn ở lại đây trong chốc lát.

Bởi vì nếu Lục Tam thiếu thấy tờ giấy kia, chắc chắn tìm hắn hỏi chút vấn đề.

Lúc này, Chu phó quan đã chạy chậm vào tòa nhà, hắn bước nhanh đến gõ cửa thư phòng của Lục Hoài. Được đáp lại, Chu phó quan đi vào.

"Tam thiếu!" Thần sắc của Chu phó quan nôn nóng, trong tay giơ một tờ giấy.

Lục Hoài ngẩng đầu nhìn thấy chính là cảnh như vậy. Hắn biết rõ tính cách của Chu phó quan, nếu không có việc gấp, tuyệt đối không chủ động tới tìm hắn.

Lục Hoài hỏi: "Làm sao vậy?"

Chu phó quan: "Có người nhờ một tiểu hài tử truyền tin lại đây."

Chu phó quan kể lại chuyện vừa xảy ra trước cửa Phủ Đốc Quân cho Lục Hoài, một năm một mười, chuyện không toàn diện. Tiểu hài tử kia hình như đã được người nào đó chỉ dạy, mỗi một hành động đều phảng phất đã trải qua tính toán.

Nghe xong bẩm báo, trong lòng Lục Hoài đã có đế, hắn cũng không hoảng loạn. Lúc trước không phải không xuất hiện chuyện này, vững vàng bình tĩnh mới là quan trọng nhất.

Lục Hoài nhàn nhạt hỏi: "Nội dung trên giấy là gì?"

Chu phó quan nhăn mày lại: "Tam thiếu, kia không phải là một hàng chữ."

"Là một chuỗi mật mã ma tư(?)."

Lục Hoài không hề cảm thấy kinh ngạc, bên miệng hiện lên một tia cười nhạt. Xem ra, tâm tư của người này còn rất kín đáo.

Đây cũng là kế hoạch của Diệp Sở.

Nếu trên tờ giấy là chữ, nàng không thể bảo đảm trên đường tiểu hài tử đi đến Phủ Đốc Quân, nội dung trên giấy có thể bị người nhìn đến hay không.

Nơi này là khu người giàu có, bên cạnh là công quán đường Wilson. Một, trên đường sẽ không có rất nhiều người đi đường, một tiểu hài tử xuất hiện sẽ không có người chú ý.

Hai, tuy bên này rất nhiều người đều được tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp, nhưng không phải ai cũng học mật mã ma tư.

Vòng đi vòng lại, tờ giấy này rốt cuộc tới tay Lục Hoài.

Lục Hoài cũng là một người đa nghi lại cảnh giác, hắn đeo bao tay, mới bắt đầu xem tờ giấy này.

Khi xem đến nội dung trên giấy, sắc mặt của Lục Hoài trầm vài phần.

Hắn cực nhanh liền dịch hết chuỗi mật mã.

Diệp Sở nói cho Lục Hoài một sự cố sẽ xảy ra trong tương lai, này đó là bước đầu tiên nàng quy phục Lục Hoài.

Lục Hoài tin hay không, cũng không quan trọng. Bởi vì Diệp Sở biết, Lục Hoài rõ ràng mỗi câu nói này đều là thật.

Nhưng mà, sau khi Lục Hoài xem xong mật mã ma tư, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, dừng nơi ký tên.

Mặt trên có một dòng lạc khoản, ba chữ vô cùng đơn giản.

Người hảo tâm.

Vì không bị Lục Hoài phát hiện, Diệp Sở cố ý thay đổi một kiểu chữ không thường dùng.

Kiểu chữ này ngay cả Lục Hoài cũng không từng dùng, nhưng nàng không ngờ được chính là, thói quen của một người khó có thể trừ tận gốc.

Bởi vì đời trước, liền ở thư phòng này, Lục Hoài tay cầm tay dạy Diệp Sở viết nhiều kiểu chữ khiến người khó có thể phân biệt.

Mà cho dù Diệp Sở thay đổi kiểu chữ, nàng cũng không thể thay đổi một thứ.

Tuy rằng đây là một kiểu chữ hắn chưa bao giờ dùng, nhưng Lục Hoài quan sát đến cũng không phải mặt ngoài. Hắn thấy được thói quen viết chữ của người này.

Kiểu đầu bút lông và nét này, thật sự quá giống của hắn.

Không, nói đúng ra, nếu Lục Hoài không biết tờ giấy này là người khác đưa tới, hắn sẽ cảm thấy những chữ này là hắn viết.

Chẳng lẽ người này cố tình bắt chước chữ viết của hắn sao?

Hôm nay thời tiết đẹp như vậy.

Ánh mặt trời chiếu vào thư phòng của Lục Hoài, chói lọi, rực rỡ. Ánh sáng nhỏ vụn trùng hợp dừng trên trang giấy trắng kia, chiếu lên dòng chữ viết tên tương đồng với hắn.

Rốt cuộc người hảo tâm này là ai?