Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 20




Ngay lúc quản lý nâng gót chuẩn bị rời đi, điện thoại di động của tôi lại vang lên khoái trá. Lần này không chỉ có quản lý, ngay cả tôi cũng nổi giận, lúc này cũng không thèm để ý gì cả liền rút điện thoại ra, không thèm nhìn ai gọi tới đã chuẩn bị chửi ầm lên. Ai ngờ không đợi tôi mở miệng, đối phương đã giống như pháo bắn mà nói với tôi: "Cậu là bạn trai của chủ nhân cái di động này à? Bạn gái của cậu ngất xỉu trên đường, mau tới bệnh viện trung tâm thành phố!" Nói xong liền "Píp" một tiếng cúp điện thoại.

"Tiểu nhạc!" Tôi nghe được quản lý giận dữ quát tôi một tiếng.

Chẳng quan tâm tới sự gào thét của quản lý, tôi lập tức cúi đầu xuống nhìn danh sách cuộc gọi đến. Cuộc điện thoại khó hiểu vừa rồi không ngờ là do Tả Y Y gọi tới, nhưng người nói chuyện vừa rồi rõ ràng là đàn ông mà. Căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ Tả đại tiểu thư bị bắt cóc?! Không thể nào, người lớn như vậy nói bắt liền bắt sao? Huống chi, ngay bây giờ nàng không phải là đang nằm ngủ khò khò trên giường sao? Vừa rồi người đàn ông kia nói cái gì nhỉ? Bạn trai? Ngất xỉu? Bệnh viện trung tâm thành phố?

"Tiểu Nhạc!" Quản lí tiếp tục đứng ở cửa gào thét, đồng nghiệp ngồi kế bên đẩy tôi một cái.

Hành động kế tiếp này, nếu là bình thường tôi tuyệt đối không dám làm như vậy, nhưng bây giờ, tôi nghĩ là tôi đã thực sốt ruột. Bấm điện thoại "Píp píp píp", tôi đang trước mặt quản lý gọi lại cho Tả Y Y. Điện thoại rất nhanh đã kết nối, vẫn là người đàn ông vừa rồi tiếp điện thoại.

"Ông là ai?" Tôi cảnh giác hỏi.

Đối phương dừng lại một chút, nói: "Cô là nữ? Bạn trai cô ấy đâu?"

Không biết có phải thời tiết quá oi bức hay không, lúc này tôi thậm chí có dấu hiệu muốn nổi giận: "Nam nữ cái gì? Bạn trai cái gì? Rốt cuộc Tả Y Y sao vậy?"

"Cái gì? Cô... Dù sao cô gái này ngất xỉu trên đường, cô mau lại bệnh viện trung tâm thành phố ngay!" Nói xong đồng thời ngắt điện thoại.

Quản lý đứng ở cửa đã tức giận đến mức hô cả tên đầy đủ của tôi: "Nhạc Phạm!"

Lúc này, trong cơ thể của tôi giống như mọc một cái gan báo nhảy thình thịch, sau khi đứng lên tùy tùy tiện tiện thu thập một chút đồ đạc, tôi cầm túi xách vọt ra cửa. Giương mắt lên nhìn thấy vẻ mặt tức giận của quản lý, tôi thốt ra: "Quản lý, bạn của tôi đã xảy ra chuyện, bây giờ phải đi giải quyết một chút!" Nói xong, cũng không quay đầu lại nhanh chân bỏ chạy.

Không xác định được lời người đàn ông kia nói trong điện thoại là thật hay giả, nhưng bây giờ quả thật là điện thoại của Tả Y Y đang ở trong tay ông ta, như vậy có lẽ, Tả đại tiểu thư nhất định đã xảy ra chuyện gì. Ngất xỉu trên đường? Tả Y Y đang nằm ngủ trên giường lại ngất xỉu ở trên đường à? Làm sao có thể? Trong đầu một mớ hỗn loạn, tôi cầm túi xách chạy tới đường cái bên cạnh, tùy tiện chặn một chiếc taxi, đi vào liền quát ầm lên với ông chú lái taxi: "Bệnh viện trung tâm thành phố!" Cơ thể ông chú lái taxi run rẩy, ông ấy vẫn ngây người nhìn tôi không nhúc nhích, tôi đưa ra khuôn mặt tươi cười nói dịu dàng: "Bệnh vện trung tâm thành phố, làm ơn nhanh lên, được không?" Tôi đặc biệt thả nhẹ âm điệu hai chữ"được không".

Xe chạy như bay đi tới cửa bệnh viện trung tâm thành phố, trong hoảng loạn tôi đưa hết tiền, sau khi vào bên trong, liền ý thức được bản thân căn bản vẫn chưa biết Tả Y Y đang ở đâu trong bệnh viện. Mới vừa bắt lấy một bác y tá đi ngang qua định hỏi, điện thoại lại vang lên.

"Sao cô còn chưa tới?" Lại là người đàn ông kia.

"Tôi đến rồi, " Nhìn xung quanh, tôi gấp gáp hỏi hỏi, "Tả Y Y ở chỗ nào? Rốt cuộc nàng ra sao?"

"Trên lầu hai, đến phòng bệnh số 213". Ông ta nói xong, lại ngắt điện thoại.

Người này có tật xấu mà, mỗi lần đều nói chưa tới vài câu liền ngắt điện thoại! Tức giận mắng như vậy, tôi bỏ bác y tá ra, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, giẫm lên giày cao gót chạy lên cầu thang bên phải đại sảnh. Tuy rằng Tả Y Y có chút yếu ớt, tính tình có chút nóng nảy, nhưng dù sao chúng tôi vẫn là bạn trung học, bây giờ lại sống làm việc trong cùng một thành phố, nàng ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì không may nha. Thở hổn hển, tôi cẩn thận kiểm tra từng phòng một, cuối cùng đi vào phòng đánh số "213" trước cửa, đúng lúc một ông bác đi ra, lập tức tôi liền hỏi: "Tả Y Y đâu?"

Vẻ mặt ông bác quái lạ nhìn tôi.

"Cô chính là Nhạc Phạm?" Trong phòng có người nói như vậy.

"Đúng vậy, thực xin lỗi". Tôi gấp gáp xin lỗi ông bác, nhưng ngay sau đó nghiêng người lách qua ông ta đi vào trong phòng.

Đây là một phòng bệnh đôi, tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tả Y Y đang nằm trên giường cạnh cửa sổ, hai mắt của nàng nhắm nghiền, đang truyền dịch. Đứng bên giường là một ông bác, bộ dáng khoảng bốn, năm chục tuổi, ông ấy đang nhìn tôi. Không biết tại sao, trong lòng tôi lại có chút khẩn trương, tôi sửa sang lại mái tóc tán loạn do vừa rồi vội vàng chạy nhanh quá, sau đó chậm rãi đi về phía ông bác. Tôi chú ý thấy trong phòng này chỉ có Tả Y Y nằm, còn lại một cái giường khác trống không.

"Thì ra cô chính là Nhạc Phạm, " Ông bác đang nói, lại vươn tay ra giống như muốn đưa tôi vật gì đó, "Cô ấy trong lúc mơ mơ màng màng vẫn gọi tên của cô, cho nên tôi mới nghĩ đến việc dùng điện thoại của cô ấy liên lạc cho cô... Thì ra cô là nữ à, tôi còn tưởng cô là bạn trai của cô ấy".

Tôi nhận lấy chiếc di động ông bác đưa qua, liếc một cái liền nhận ra là của Tả Y Y, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua nàng nằm ở trên giường: "Bạn của tôi... không có chuyện gì chứ?"

"Không có chuyện gì lớn, " Ông bác nói xong, đưa một tờ đơn cho tôi, "Bởi vì nàng thiếu máu nên ngất xỉu ở trên đường, bây giờ đang ngủ. Truyền xong cái này chắc là sẽ không có chuyện gì... Cô lấy tờ giấy này đi đóng tiền đi."

Nhận lấy tờ giấy, tôi vội vàng cúi đầu nói lời cảm tạ: "Cám ơn ông, thực sự rất cám ơn ông".

"Không có gì, " Ông bác không để ý nói, toàn thân ông ấy tỏa ra hào quang chói mắt như ánh sét "Dù sao tôi cũng tới bệnh viện thăm bạn, chỉ chút nhấc tay mà thôi. Bạn của cô thân thể không tốt, cô phải chú ý chăm sóc nhiều một chút. Cô ấy xinh đẹp như vậy, nếu gặp phải người có tâm địa bất lương sẽ không tốt".

Tôi lại liên tục nói: "Cám ơn! Quả thật rất cám ơn!" Trong lòng thầm áy náy, vừa rồi còn nghĩ rằng người này có tật xấu.

Ông bác khoát tay: "Vậy tôi đi trước".

Đợi ông bác rời khỏi phòng bệnh, tôi quay lại nhìn về phía Tả Y Y. Rõ ràng mới vài tiếng đồng hồ không gặp mặt, bây giờ nàng lại tái nhợt nhiều như vậy, giống hệt như xác chết. Tôi càng nghĩ càng khó hiểu, rõ ràng buổi sáng nàng còn nằm ngủ rất ngon ở trên giường mà, sao bây giờ lại.... Có điều cũng tốt, nàng không phải bị bắt cóc, cũng không xảy ra chuyện lớn gì. Tôi thở dài một hơi, sau đó đặt túi xách bên giường, toàn thân vô lực mà ngồi lên ghế. Còn nhớ lúc học trung học, cơ thể Tả Y Y cũng thường choáng váng, lúc ấy tôi cũng không biết là có liên quan đến chuyện thiếu máu. Không ngờ bây giờ đã đi làm, Tả Y Y vẫn như cũ không biết thương tiếc thân thể của mình. Người trên giường vẫn nhắm hai mắt như trước, cơ thể bởi vì hô hấp mà khẽ phập phồng. Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bình truyền dịch, còn hơn một nửa, có lẽ là mới được đưa đến bệnh viện không bao lâu. Hôm nay tôi vì Tả Y Y, cả gan đắc tội với quản lý, đem công việc mưu sinh của chính mình ra làm trò đùa, không biết có thể bị sa thải hay không.

Đột nhiên, điện thoại của Tả Y Y vang lên, tôi nhìn thoáng qua, là Becky gọi tới. Giương mắt nhìn về phía Tả Y Y nằm trên giường, nàng hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Alo?" Tôi giúp nàng nghe điện thoại.

Đối phương vừa mở miệng liền vội vàng nói: "Y Y? Cậu đừng không để ý đến tớ, tớ..."

"Ặc, " Tôi ngắt lời của nàng, nhẹ giọng giải thích nói, "Ấy... Tôi không phải Tả Y Y, tôi là bạn của nàng".

"Bạn? Cô là... Nhạc Phạm?" Giọng Becky cứng nhắc hỏi.

"...Phải," Không biết tại sao nàng lập tức lại đoán ra là tôi, nhưng tôi cũng không nghĩ sẽ truy hỏi đến cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói cho nàng biết, "Tả Y Y bị bệnh, bây giờ đang ở bệnh viện...".

Becky lập tức cuống cuồng hỏi: "Y Y bị bệnh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Nàng... hình như là vì thiếu máu nên ngất đi thôi". Tôi nói.

"Ở bệnh viện nào?"

Tôi dừng một chút, nhớ lại dường như quan hệ của Tả Y Y với Becky cũng rất tốt, liền quyết định nói chỗ cho nàng biết: "Bệnh viện trung tâm thành phố, lầu hai phòng 213".

"Được rồi, tôi lập tức tới ngay". Becky nói xong, liền ngắt điện thoại.

"...Phạm?" Vừa mới nói điện thoại xong, lại nghe được người nằm ở trên giường gọi tôi một tiếng.

"Cậu tỉnh rồi à?" Tôi vội đứng dậy.

Tả Y Y khẽ mở mắt ra, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn tôi. Sau khi kêu tên của tôi, rồi lại chỉ hơi hé đôi môi khô nứt của nàng, không nói lời nào.

"Có phải muốn uống nước không?" Tôi hỏi.

"Tớ bị sao vậy?" Tả Y Y hỏi, hoàn toàn không còn mùi vị Đại tiểu thư bướng bỉnh ngang ngạnh lúc bình thường.

Tôi thở dài một hơi: "Bác sĩ nói cậu bị thiếu máu. Lại ngất xỉu ở trên đường.... Tả Y Y tiểu thư, rốt cuộc cậu làm sao vậy? Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì?" Còn muốn hung dữ nói nàng vài câu, nhưng thấy bộ dáng ỉu xìu của nàng như vậy lại không đành lòng, chỉ có thể thở dài mấy hơi cho qua chuyện.