Nhật Ký Trưởng Thành Của Lưu Manh

Chương 26




"Thanh nhi, tớ muốn uống rượu."

"Không được!"

"Tại sao?" Phùng Kiến Vũ có chút bất mãn trợn mắt nhìn Vương Thanh một cái, rất là không vui.

"Cậu quên lần trước lúc tốt nghiệp cậu uống nhiều rượu thế nào!Ai là người sau khi trở về lại nhức đầu lại ói lại khó chịu!Không phải là cậu sao" Vương Thanh vừa chọn rau cải vừa không chút lưu tình phản bác lại.

Phùng Kiến Vũ bất mãn đô đô miệng, sau đó ném xuống một câu: "Tớ đi chọn quà vặt." liền chạy xa. Vương Thanh nhìn bóng lưng Phùng Kiến Vũ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài đi đến quầy chuyên bán rượu, chọn mấy chai rượu trái cây nồng độ thấp bỏ vào trong xe đẩy. Đang chuẩn bị đi tìm Phùng Kiến Vũ thì ánh mắt Vương Thanh dừng lại trên một chai rượu tây nồng độ cao, đưa tay cầm lên, sau đó lại lắc đầu thả trở về. Thuận tay cầm chai rượu nho bên cạnh bỏ vào xe đẩy, lúc này mới đi tìm Phùng Kiến Vũ.

Không phải chưa từng nghĩ sẽ chuốc say Phùng Kiến Vũ, nhưng mà sau đó thì sao? Nhìn người này khó khăn tiếp nhận hay là  dùng sức mạnh cưỡng ép. Vô luận cái nào, Vương Thanh cũng không chịu được. Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua

"Thanh nhi ~ mua rượu rồi ~" Vương Thanh mới từ quầy bán rượu đi ra đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đứng ở cách đó không xa đang tìm hắn, sau khi nhìn thấy hắn thì hai mắt sáng lên, sau đó chạy đến nháy nháy mắt nhìn Vương Thanh có chút cao hứng hỏi, nhưng mà giọng thì là khẳng định!

"Ừ, mua một chai rượu nho cùng rượu trái cây."

"Nhưng mà tớ muốn uống bia."

" Hử?" Vương Thanh bất mãn thiêu mi, sau đó đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ lập tức từ thái độ bất mãn biến thành lấy lòng, cười hì hì tiến tới trước mặt Vương Thanh nói: "Rượu gì cũng được! Cùng Thanh nhi uống là được ~" rõ ràng những lời này đã lấy được lòng Vương Thanh.

Ngay cả khi Phùng Kiến Vũ ôm tới rất nhiều quà vặt mà ngày thường Vương Thanh tuyệt đối sẽ không cho mua, nhưng mà lần này Vương Thanh cũng không có ngăn cản, chẳng qua là ánh mắt quét một vòng, sau đó dưới tâm tình thấp thỏm của Phùng Kiến Vũ dời ánh mắt sang chỗ khác, rồi mang Phùng Kiến Vũ mặt mày vui vẻ đi mua trái cây.

"Thanh nhi, cậu nói buổi tối uống rượu ăn thức ăn gì thì thích hợp đây?"

"Địa tam tiên."

"A? Cùng rượu nho thì không hợp đi..." Phùng Kiến Vũ trong đầu nghĩ mặc dù mình cũng thích địa tam tiên. Nhưng là như vậy thật rất không xứng!!

"Cậu thích ăn."

"Vậy rượu nho làm thế nào?" Phùng Kiến Vũ có chút suốt ruột, không phải mua về để bày ra ngắm đi!

"Trước khi ngủ uống."

"Hai ly?"

"Một ly!"

"Một ly rưỡi?"

"Sô cô la..." Vương Thanh liếc mắt nhìn Phùng Kiến Vũ đang cùng hắn trả giá, ánh mắt quét qua hai hộp sô cô la lớn vốn dĩ không nên xuất hiện trong xe đẩy, bình tĩnh nhắc một câu, lời còn chưa dứt, liền nghe Phùng Kiến Vũ thần sắc nghiêm túc nói: "Thiệt là, một ly là đủ rồi, không nên uống nhiều như vậy! Thanh nhi, tớ thay cậu dạy hắn."

Nói xong còn không quên đem hai hộp sô cô la ôm vào trong ngực như đang che chở con nhỏ, rất sợ Vương Thanh mất hứng liền không để cho cậu mua.

Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh không có phản ứng gì, sau đó len lén kéo kéo vạt áo Vương Thanh nói: "Thanh nhi, người lúc nãy không phải tớ..."

"Nga? Vậy là ai?"

"Không biết, có thể là người qua đường giả mạo!!"

"Phải không? Vậy tớ đi giáo huấn hắn một chút!"

"..." Phùng Kiến Vũ ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Vương Thanh không nói thêm gì nữa, chẳng qua là vẫn ôm hai hộp sô cô la trong lòng không buông tay, ngay cả khi tính tiền, Phùng Kiến Vũ cũng ôm khư khư, nhân viên thu ngân phải cầm máy quét hướng vào trong lòng Phùng Kiến Vũ để quét giá tiền.

Bữa ăn tối rất là phong phú, Vương Thanh nấu chính, Phùng Kiến Vũ trợ giúp. Ba món một canh đều là món Phùng Kiến Vũ thích ăn. Vương Thanh toàn bộ một đêm đảm nhiệm vai trò cu li. Về đến nhà đầu tiên là sửa sang lại đồ mua ở siêu thị, sau đó nấu cơm, ngay cả lúc ăn cơm cũng đều là nhìn Phùng Kiến Vũ ăn miệng đầy mỡ, mà hắn thì vẫn làm chuyện từ nhỏ đã làm, lột vỏ tôm...

"Thanh nhi, cậu cũng ăn a ~" hiếm thấy Phùng Kiến Vũ đem tôm lớn mà Vương Thanh mới vừa lột cho cậu chấm nước tương đút tới bên miệng Vương Thanh. Vương Thanh cũng không khách khí há miệng ăn, còn không quên thuận tiện liếm ngón tay Phùng Kiến Vũ một chút.

Mà Phùng Kiến Vũ cũng không để ý, rất tự nhiên thu tay về, sau đó dùng đầu lưỡi liếm ngón tay mà Vương Thanh mới vừa liếm qua, lúc này mới lại tiếp tục tấn công tôm lớn còn lại. Tay Vương Thanh đang lột vỏ tôm liền dừng lại, nhìn một loạt động tác tự nhiên của Phùng Kiến Vũ, có chút sửng sờ.

"Thanh nhi?" Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh, có chút không hiểu, không phải là bởi vì mình chỉ cho hắn một con nên không vui?

"Sao?"

"Cậu làm sao vậy?"

"Không có sao, tớ đang suy nghĩ sáng sớm ngày mai ăn cái gì."

"Thiệt là, bữa này còn chưa ăn xong lại nghĩ đến ngày mai." Nói xong cũng không để ý tới Vương Thanh,tiếp tục chiến đấu. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, ở đáy lòng yên lặng hỏi mình: Có phải Đại Vũ cũng thích mình hay không? Nếu không tại sao những động tác kia sao có thể tự nhiên như vậy? Hay là đã là thói quen...