Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối

Chương 20: Mùi nước hoa lạ




Trên đời này, đau khổ nhất là gì? Bị phóng xạ mà chẳng còn hạt muối nào.

Trên đời này, đau khổ nhất là gì? Bị phóng xạ mà không dùng được muối.

Trên đời này, đau khổ nhất là gì? Phóng xạ chưa tới mà lượng muối được mua lại quá nhiều.

Gần đây ông Đồng bề  bộn nhiều việc, động đất, sóng thần rò rỉ hạt nhân ở Nhật Bản dẫn tới trào lưu tranh cướp muối ở Trung Quốc, thị ủy yêu cầu cục Công an phối hợp với bộ công thương, các ngành vật giá xử phạt khiêm khắc đối với những người kinh doanh phi pháp, đẩy giá muối lên ào ào lần này, đối với những kẻ tung tin, gây sự, kích động quấy nhiễu trật tự xã hội thì phải chặt chẽ nghiêm trị, vì chuyện này, ông Đồng cả ngày nay vẫn chưa được về nhà.

Do đó, Bối Bối không bị ai quản thúc và đã được thả ra, hằng ngày cô vẫn đi học như thường, khi ba về thì cô về nhà ở, ba tăng ca thì ở nhà Sa Nghị.

Anh và cô đều mới được làm quen với tư vị kia, đương nhiên không thể tự khống chế được bản thân, cả ngày dính lấy nhau, Dương Tiểu Phàn không cách nào hạ quyết tâm được như chồng, vả lại, bà đã nhận Sa Nghị là con rể tương lại, đương nhiên bà lại càng không quản nổi Bối Bối.

Sa Nghị rút ra, khiến cho cả người Bối Bối run rẩy, anh lau đi những giọt mồ hôi chảy đầm đìa trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, rồi không nhịn được, lại hôn cô thêm vài cái, sau đó anh ôm bối Bối vào phòng vệ sinh, rửa sạch sẽ cho cô, Bối Bối đã mệt lắm rồi, không mở nổi mắt nữa, hai người bọn họ vừa nằm trên giường vừa trò chuyện.

“Nghị Nghị, em muốn ở cùng anh, không muốn về nhà đâu, một mình khó ngủ lắm” Bối Bối bò dậy, giữ đầu.

Sa Nghị siết chặt vòng tay ôm của Bối Bối, “Không có em, anh cũng không ngủ được”

“Hihi, lần này em thật sự phải cảm ơn động đất ở Nhật Bản đấy,  nếu không em vẫn còn bị giam ở nhà”

“Đừng nói lung tung” Anh búng mũi Bối Bối một cái

“Nghị Nghị, anh nói xem, phóng xạ hạt nhân thật sự có thể ảnh hưởng đến chúng ta sao?”

“Sẽ không”

“Tại sao?”

“45 năm trước, Mỹ ném bom nguyên tử vào Hiroshima và Nagasaki, Nagasaki cách Thượng Hải 900km, lần này rò rỉ hạt nhân tại Fukushima cách Thượng Hải 1900km, năm ấy ném bom nguyên tử là vào tháng 8, đúng vào gió mùa ôn đới Đông nam, khi đó, Trung Quốc không hề bị ảnh hưởng, vả lại, lần này gió thổi về hướng Mỹ”

“Oa, Nghị Nghị, gì anh cũng biết hết”

“…Vấn đề bình thường thôi mà”

Ông Đồng qua đợt bận rộn này thì mới phát hiện ra chuyện con gái bảo bối của mình vẫn lén lút gặp nhau, Ông tức giận nhưng cũng không có biện pháp nào, chuyện đã vậy, chẳng nhẽ lại đánh con rể phải bỏ chạy đi ư, vì vậy, ông bàn bạc với ông Sa, hai đứa trẻ cứ không danh không phận sống chung với nhau cũng không tiện cho lắm, hay là, đính hôn?

Chưa kết hôn được, chủ yếu là vì Bối Bối mới 15 tuổi, còn quá nhỏ, mới cấp 2 mà đính hôn thì không hay cho lắm.

Có điều, hai nhà mời bậc trưởng bối hai bên ăn một bữa cơm, để ra hai đứa ra mắt người lớn. Ông nội Sa Nghị là một Đại tướng đã về hưu, tuy ông hơn 70 tuổi rồi nhưng gương mặt ông vẫn rất hồng hào, phong thái không hề giảm so với năm xưa. Hồi trẻ, ông nội Sa Nghị không hề đọc sách mà hoàn toàn dùng báng súng giành lấy chính quyền, đến khi về già, ông luôn hâm mộ những nhà văn hào, giáo sư gì đó, cho nên khi gặp người nào có khí chất Thư hương thì ông đều cảm thấy không tệ, thế là, ông và ông nội họ Đồng, là giáo sư đại học, vừa gặp như đã thân quen, hòa hợp giống như anh em kết nghĩa.

Bà nội Sa Nghị qua đời từ sớm, ông nội Sa Nghị một mình ở vậy, tuy có cảnh vệ và hộ sĩ chăm sóc nhưng lúc nào ông cũng cảm thấy cô đơn, cháu chắt thì không ở bên, các chiến hữu già thì lại ở xa, vừa hay quen được ông Đồng, hai người nói chuyện rất hợp cạ, thế là, ông nội Sa Nghị chuyển sang thành phố H, mua một căn nhà trong khu đại viện Đồng gia ở, làm hàng xóm của bọn họ, ha ha. Ông nội Sa Nghị đã lâu không vui vẻ như vậy, không khỏi uống quá chén.

Ông cụ là người nói là làm, ăn tối xong, ông gọi điện cho thuộc hạ cũ ở thành phố H. Ý tứ nói muốn chuyển tới thành phố H, cậu kia làm thế nào thì làm! Thuộc hạ cũ của ông là Bí thư đảng ủy thành phố H, ông ta vừa nghe xong, không ngừng xuýt xoa, ông cụ Sa gia muốn tới dưỡng lão, ông ta phải chăm sóc ông cụ thật tốt mới được, vốn định thu xếp cho ông cụ một ngôi biệt thự với cảnh quan thiên nhiên, có điều ông cụ lại nói, nơi đó không được, ông cụ phải ở một căn nhà trong đại viện của giáo sư đại học H.

Ông ta bèn lập tức gọi điện cho đại học H, vừa khéo, mấy vị cựu hiệu trưởng của đại học H đã xây một tòa nhà mới, còn chưa dọn qua, vì vậy, 2 tuần sau, ông cụ liền chuyển vào ở căn hộ của hiệu trưởng trường H.

Về cơ bản, đã có danh có phận, Sa Nghị và Bối Bối lại ở bên nhau, sinh hoạt khôi phục như bình thường. Hằng ngày, Sa Nghị dậy lúc 6 rưỡi, đánh răng rửa mặt xong xuôi thì anh làm bữa sáng cho Bối bối. 7 giờ gọi Bối Bối dậy, 7giờ10 đưa Bối Bối tới trường, sau đó anh tới công ty. Buổi trưa, Bối Bối đi ăn cùng với mẹ chồng, Ngô Thiến. Buổi tối, cô học thêm muộn, Sa Nghị sẽ tới đón cô rồi cùng nhau về nhà. Cứ như thế lặp đi lặp lại.

Tối hôm đó, sau khi tan học, Bối Bối rất tức giận, cô cực kỳ không vui!

Từ trước tới giờ, SaNghị chưa bao giờ tới trễ như thế, anh cũng chẳng hề báo trước cho cô một câu.

Bọn họ luôn hẹn gặp nhau ở một vườn hoa nhỏ ở cửa trường học,bình thường, anh đều tới sớm hơn cô, nếu như có việc, anh sẽ báo trước một tiếng hoặc gọi điện cho cô.

Nhưng lần này, Sa Nghị không hề nói câu nào, cô đợi một hồi lâu, anh vẫn chưa tới, cũng chẳng gọi điện, không nhắn tin, cô gọi cho anh, thì không ai bắt máy!

Bực bội, cực kỳ tức giận, cực kỳ không vui, cô đã từ chối lời mời đưa về nhà của 7 bạn học nam rồi. Bình thường, Sa Nghị tới đón cô, những anh chàng kia đều thấy nên không dám tới gần bắt chuyện, có điều hình như tiểu mỹ nữ hôm nay bị bỏ rơi, thế là, bọn họ bèn ùa tới.

Sa Nghị chưa bao giờ như vậy, chưa bao giờ. Hừ.Không đợi nữa, anh giỏi lắm, hôm nay em tự mình về, không, sau này em cũng sẽ tự về, không cần anh đón nữa.

Lại có một anh chàng nữa tới nhỏ giọng nói muốn đưa cô về nhà, Bối Bối muốn chọc giận Sa Nghị cho nên không thèm nhìn xem bộ dạng bạn nam kia ra sao thì cô đã gật đầu đồng ý, còn đi trước ra cổng trường. Anh chàng kia vốn cũng không dám ôm hy vọng quá lớn rằng hoa khôi sẽ đồng ý thỉnh cầu của mình, giờ anh chàng thấy Bối Bối sảng khoái đáp ứng bèn sững sờ. Bối Bối đi được vài bước, thấy người đằng sau vẫn chưa đi, cô quay đầu nhìn, gọi, “Không phải bảo muốn đưa tôi về sao, sao chưa đi”

“Dư Bối, nhà cậu ở đâu?” Tháy Đồng Dư Bối im lặng đi cạnh, cậu chàng hơi lúng túng, mở miệng hỏi

“Đồng Dư Bối, cảm ơn!!!” Cô tức giận nói

“Hả?” Rõ ràng, cậu bé này không hiểu cô có ý gì

“Với người không thân quen thì làm ơn gọi tôi là Đồng Dư Bối” Cô lại nhấn mạnh một lần nữa

Cậu bé cảm thấy Bối Bối đang tức giận nên không dám nói gì nữa, nhất thời, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người.

Đi chưa được bao lâu, thì cả người cô bỗng bị ai đó nhâc lên cao, Bối Bối nhìn bàn tay to lớn, mạnh mẽ cường tráng vòng qua eo mình, chợt hoảng hốt.

“Hắn là ai?” Khi cô đụng vào lồng ngực cường tráng rộng lớn quen thuộc thì nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo sự chất vấn vang lên

Bối Bối lập tức tỉnh táo, bàn tay nhỏ bé của cô với lên cánh tay cường tráng kia, dùng sức véo một cái, cô mím chặt miệng, không nói câu nào

Thấy Bối Bối ra sức giãy dụa, người đàn ông ấy càng siết chặt cánh tay. Cảm giác áy náy trong lòng càng tăng lên, anh thầm thấy lo lắng, anh không phải cố ý mà…Anh không cố ý tới trễ, nhưng cậu bé bên cạnh Bối Bối là ai, LÀ AI?

Thấy Đồng Dư Bối bị một người đàn ông nào đó ôm, cậu bé thoáng kinh ngạc, nhìn thêm vài lần thì cậu chàng đã nhận ra đó chính là người tới đón Bối Bối mỗi ngày, thấy người đàn ông kia hỏi, cậu chàng đáp, “Chào chú, cháu là bạn học của Đồng Dư Bối”

“Chú?” Sa Nghị nhíu mày, thầm nghĩ, tôi làm gì già vậy!

Bối Bối thấy có người gọi Sa Nghị bằng chú, cảm thấy được trút giận, hừ, đáng đời, đáng lắm, có điều, cô khôn gthèm mở miệng nói chuyện.

Sa Nghị không quản được chuyện mấy bạn học nam này, chuyện quan trọng hàng đầu bây giờ chính là tìm một nơi yên tĩnh, giải thích rõ ràng với bé con, anh ôm Bối Bối đang vùng vẫy lên xe

Lên xe, anh đặt cô ngồi ở ghế lái phụ, định mở miệng giải thích thì thấy Bối Bối đột nhiên hít một hơi thật sâu, rồi cô nhìn anh bằng đôi mắt nghi ngờ, cô nằm úp trên ghế ngửi ngửi, sau đó ngồi bật dậy, đinh mở cửa xuống xe. Sa Nghị thấy không ổn, anh một mực ôm chặt lấy Bối Bối, Bối Bối càng giãy dụa thì vòng tay ôm cô lại càng siết chặt, trong lòng cô càng thêm tức giận, cô vùng vẫy càng kịch liệt, càng thêm tủi thân, đôi mắt to của cô từ từ ậng nước.

Sa Nghị thầm giật mình, anh dùng sức ôm chặt Bối Bối vào lòng.

“Bảo bối của anh, đừng tức giận, đừng giận mà…không có người phụ nữ xấu xa nào đâu, không có đâu….đừng giận mà”