Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu

Chương 40: Ly hôn




Qua mấy ngày Tô Diệp lăn lộn khó ngủ, mấy ngày nay Thạch Lỗi cũng liên lạc qua với Tô Diệp, cô cũng hiểu ý tứ trong lúc nói chuyện, nhưng cô lại không hề còn tâm tư nữa.

Ở ban đêm rất muộn, một mình Tô Diệp nằm ở trên giường to như vậy, đó là giường lớn mà cô và Đỗ Hành hoan ái rất nhiều lần, cô bắt đầu nhớ lại từng việc từng việc.

Đối với mình mà nói, rốt cuộc Đỗ Hành có ý nghĩa như thế nào đây? Khi còn bé, anh là một người anh trai mà cô thích. Khi đó cha cô thích anh, có lúc cô còn có thể len lén ở trên lầu nhìn bóng lưng anh rời đi. Nếu không phải sau này gặp thay đổi lớn, có lẽ anh chính là bạch mã hoàng tử của cô. Nhưng giấc mộng thiếu nữ bị đánh nát nhanh như vậy, cha mẹ qua đời, cô lập tức trở nên lẻ loi như vậy ở trên thế giới này.

Cô nhìn thế giới bị nước mắt làm ướt nhẹp, phát hiện ra cô còn chỗ dựa duy nhất là Đỗ Hành.

Cô tin tưởng anh dựa vào anh, nhưng cuối cùng cô lại bắt đầu nghi ngờ anh.

Có những lúc, cô từng nghi ngờ mình hẳn là yêu anh, nhưng lại cảm thấy yêu không phải như vậy, yêu không phải bởi vì bị giam cầm mà không thể không yêu, mà phải là một loại tự do lựa chọn.

Hiện tại thế nào, hiện tại anh giống như đột nhiên thu hồi tất cả mạnh mẽ vốn có của mình, lập tức rút lui. Khi cô trang bị bản thân chuẩn bị vùng lên đối đầu với người đàn ông này thì anh bỗng nhiên rút lui.

Ban đêm không có anh, lại lạnh như thế, giường lớn không có anh, thì ra là lại lớn như thế.

Nhưng khi cô đơn ở nơi này, cô lại nghĩ tới mình đã từng nghi ngờ anh. Cắn chặt răng, cô cố gắng hỏi mình, rốt cuộc muốn gì?

Ở trong một đêm khó ngủ, cô tự nói với mình, nhất định phải xác nhận Đỗ Hành an toàn hoàn hảo, nói chuyện một chút với anh, sau đó. . . . . . Sau đó cô vẫn muốn tiếp tục chuyện mình cần làm.

Vì vậy buổi sáng một ngày nào đó, Tô Diệp đột nhiên bắt đầu tuyệt thực.

Cô cực kỳ mạnh mẽ yêu cầu gặp Đỗ Hành, cô nói với bà Trần như vậy: "Nếu như không gặp được anh ấy, cháu sẽ không ăn cơm, bà có thể nói như vậy cho anh ấy biết."

Bà Trần rất khó xử và đau lòng: "Tiểu thư, tôi thật sự không liên lạc được với tiên sinh!"

Dĩ nhiên Tô Diệp không tin, cô hướng về phía bà Trần cười ngọt ngào: "Bà Trần, chỉ cần bà muốn liên lạc, nhất định có thể."

Tô Diệp chắc chắn trong lòng, cô biết bất kể như thế nào, Đỗ Hành cũng không thể để mặc mình, nên phải có tai mắt nằm vùng cơ bản nhất.

Bà Trần cười khổ lắc đầu: "Tiểu thư, cô nói vậy cũng không đúng rồi, bà Trần thực sự không có cách nào liên lạc với tiên sinh."

Tô Diệp đương nhiên không tin rồi, cô cầm tờ báo, học dáng vẻ đọc báo thường ngày của Đỗ Hành. Khi nhìn bà Trần muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ đi vào phòng bếp, thậm chí cô có loại cảm giác thắng lợi kỳ diệu.

Trước kia Đỗ Hành bình tĩnh ngồi ở chỗ này đọc báo sau đó từ trong khóe mắt nhìn bộ dáng mình như đưa đám, có phải cũng có loại cảm giác này hay không?

Cô vội vàng lắc lắc đầu, chính cô cũng phát hiện, kể từ sau khi trong đầu dần dần có ý tưởng kỳ lạ về Đỗ Hành, cô nghĩ cái gì cũng sẽ liên tưởng đến Đỗ Hành. Này, chẳng lẽ đây chính là đánh mất mới biết quý trọng?

Phi phi phi, không đúng, trong quan hệ của cô và Đỗ Hành, có thể nói quý trọng gì sao?

=== =====

Tô Diệp đoán không sai, buổi tối lúc muốn lên giường ngủ, tiếng chuông điện thoại của cô reo rồi.

Khi đó cô vừa mới tắm xong, tự sấy tóc cho mình, thấy biểu hiện điện tới, cô cầm điện thoại di động lập tức thả mình thư thái ở trên chiếc giường.

"Em tìm anh?" Bên đầu điện thoại kia, giọng nói của Đỗ Hành trầm thấp nghẹn ngào.

Mới nghe giọng nói này, lòng của Tô Diệp treo thật lâu lập tức để xuống: "Anh...anh vẫn tốt chứ?"

Đỗ Hành cười lạnh một tiếng, hơi giễu cợt hỏi ngược lại: "Thế nào, em hi vọng anh không tốt?"

Bị anh nói như vậy, Tô Diệp lập tức cảm thấy mình lại có thể có ý nghĩ nghi ngờ anh xảy ra điều gì không may này, quả thực là quá ngu quá ngây thơ rồi!

Chỉ có điều cô vẫn nhắm mắt nói: "Anh không có việc gì là tốt rồi."

Đỗ Hành nghe lời này, yên lặng hồi lâu ở bên kia, đột nhiên hỏi: "Em lo lắng anh sao?"

Khi Đỗ Hành hỏi như thế, Tô Diệp có một khắc như vậy, đột nhiên cảm thấy trong giọng của Đỗ Hành thậm chí có yếu ớt khó thấy.

Cô do dự một chút, gật đầu nói: "Vâng"

Sau một tiếng"Vâng" này, đầu kia cũng không nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở trầm ổn như có như không truyền đến.

Giống như qua thật lâu, Đỗ Hành đột nhiên cười, giống như rất nhiều lần Đỗ Hành hơi cười nhạo sau khi Tô Diệp làm việc lỗ mãng ... Cười, cười đến khi mặt Tô Diệp đỏ rần.

Đỗ Hành hàm chứa ý cười nói: "Thật hiếm có, anh cho rằng vợ anh muốn bỏ trốn với người đàn ông khác, anh đây vừa mất tích, không phải vừa đúng lúc em đạt được ước muốn sao, không ngờ em vẫn còn biết lo lắng cho anh đấy."

Tô Diệp bị nói xong đỏ mặt, cô muốn phản bác, nhưng không biết vì sao lại nói thế, không thể làm gì khác hơn là tức giận nói: "Anh vẫn không xuất hiện vài ngày rồi, em đương nhiên cho rằng anh đã xảy ra chuyện!"

Dáng vẻ Đỗ Hành cười giống như trêu mèo con: "Được rồi, bây giờ em biết anh không sao nữa, có thể yên lòng bỏ trốn với tình nhân nhỏ của em rồi."

Tô Diệp bị anh nói như thế, trong lòng càng tức giận: "Em muốn bỏ trốn hay không, không liên quan gì đến anh! Em chỉ muốn xác nhận anh không có việc gì là được, nhưng em quan tâm anh thì anh cũng đừng tưởng rằng em tốt với anh, em —— em chỉ sợ lương tâm anh cắn rứt bởi vì em bị thương mà thôi!" Cô gần như rống lớn mấy chữ cuối cùng ra ngoài.

Đỗ Hành nghe cô có vẻ phát giận, lập tức bật cười sảng khoái, giống như cực kỳ vui vẻ.

Mặt Tô Diệp càng đỏ, thật ra thì cô thực sự cũng không ghét Đỗ Hành một chút nào, nhưng tại sao, nghe tiếng cười của anh, cô cảm thấy chói tai như thế đây?

Cô cắn răng nghiến lợi nói với Đỗ Hành: "Anh cứ cười đi, em muốn đi ngủ!"

Tiếng cười của Đỗ Hành đột nhiên dừng lại: "Được." Trả lời ngắn gọn sảng khoái.

Tô Diệp đang muốn cúp điện thoại, một ý nghĩ đột nhiên nảy ra, cô bỗng nhiên nói: "Khoan đã, anh——"

Giọng nói của Đỗ Hành trầm thấp dịu dàng vang lên ở đầu kia: "Tô Diệp, còn có việc sao?"

Giọng nói dịu dàng như vậy, dịu dàng giống như muốn chảy ra nước rồi, khiến Tô Diệp gần như mê hoặc trong nháy mắt.

Chỉ có điều cô vẫn tránh thoát loại cảm giác này, hỏi: "Anh có thể gọi video với em, cho em nhìn thấy anh hay không?"

Đỗ Hành nhẹ nhàng "Oh" một tiếng: "Thế nào, em nhớ anh?"

Tiếng "Oh" thật dài, Tô Diệp cảm giác mình có thể tưởng tượng bộ dạng Đỗ Hành nhíu mày như có như không, nhìn xuống từ trên cao.

Tô Diệp lắc đầu một cái: "Không nhớ anh, em chỉ muốn nhìn thấy anh."

Đỗ Hành kỳ quái hỏi: "Em quên bộ dạng anh thế nào rồi hả?"

Tô Diệp thở dài: "Tùy anh nói thế nào, em chỉ muốn nhìn anh một chút."

Ở đầu kia, Đỗ Hành yên lặng rất lâu, cuối cùng rốt cuộc nói: "Được."

Khi video nối được, Tô Diệp phát hiện xem ra Đỗ Hành cũng không có bất kỳ chỗ nào khác với quá khứ, anh vẫn trầm ổn bình tĩnh, chỉ có ánh mắt đang nhìn mình hơi có vẻ lạnh nhạt và bài xích, giống như có mấy phần không tình nguyện.

Đỗ Hành thấy Tô Diệp lại đang nhìn mình nghiên cứu, trên mặt cũng hiện lên mấy phần không được tự nhiên: "Em làm gì mà nhìn anh như vậy?"

Tô Diệp nhìn giữa mày Đỗ Hành, cau mày nói: "Tại sao em cảm thấy sắc mặt anh có chút. . . . . . Có chút không tốt?" Nói không ra cảm giác, tóm lại có chút tiều tụy, không giống chính anh trong quá khứ.

Đỗ Hành cười lạnh: "Có phải em mong đợi sắc mặt anh không tốt, cho nên mới thấy sắc mặt anh không tốt hay không?"

Bị Đỗ Hành bức như vậy, Tô Diệp cũng không thể nói rõ hơn nữa, chỉ nói: "Anh không có việc gì, em yên tâm rồi."

Nói xong lời này, cô vẫn suy nghĩ muốn nói thêm chút gì, nhưng nhất thời lại không biết nói gì cho phải. Dù sao thời điểm cô và Đỗ Hành ngồi xuống bình tâm tĩnh khí nói chuyện trời đất thật sự không nhiều lắm.

Đúng lúc này, Đỗ Hành chợt cúp video, điều này làm cho Tô Diệp nhíu lông mày: "Sao anh lại cắt?"

Giọng nói lạnh lẽo của Đỗ Hành truyền đến từ trong điện thoại di động: "Anh nghĩ, không phải em cũng rất hi vọng luôn nói chuyện với gương mặt của anh đây chứ?"

Tô Diệp tức cười.

Đỗ Hành còn nói: "Em còn gì muốn nói tiếp sao?"

Tô Diệp ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có nữa."

Đỗ Hành gật đầu: "Được, vậy anh nói."

Tô Diệp không hiểu: "Anh nói. . . . . ." Cô cũng không có không để cho Đỗ Hành nói chuyện.

Nhưng lời nói của Đỗ Hành sau đó khiến cô kinh hãi: "Bây giờ em trưởng thành, có ý nghĩ của mình, anh biết rồi."

Tô Diệp cau mày, điều này hiển nhiên là một lời dạo đầu, kế tiếp anh muốn nói gì đó?

Đỗ Hành lại ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Giữa chúng ta, năm đó cũng không có biện pháp mới đi chung với nhau, đây là anh làm trễ nãi em. Hiện tại, cũng nên đến lúc chúng ta tách ra rồi."

Trong lòng Tô Diệp chấn động, cô không ngờ Đỗ Hành lại nói cái này với mình!

Cô vẫn cho rằng, có một ngày cô sẽ quăng những lời này đến trên mặt anh, sau đó thắng lợi rời đi.

Đỗ Hành nói trước, hơn nữa còn nói bây giờ, thậm chí cô có chút không biết làm sao.

Đúng lúc này, bên tai cô tiếp tục vang lên giọng nói của Đỗ Hành: "Có chuyện. . . . . . Anh vẫn không muốn nhắc tới với em, nhưng bây giờ em nên biết. . . . . ."

Trong đầu Tô Diệp chợt vang lên ông ông ông, tim cũng đập nhanh thình thịch, chẳng lẽ Đỗ Hành lại muốn nói cho cô biết về việc của cha cô sao?

Ai biết lời nói của Đỗ Hành xoay chuyển, trịnh trọng nói: "Thật ra thì những năm này, anh vẫn thích một người phụ nữ ở bên ngoài."

"À?" Trong đầu Tô Diệp đánh một cái dấu chấm hỏi to lớn, việc này chuyển biến quá đột ngột, cô cũng không tin tưởng.

Nhưng lời nói của Đỗ Hành cũng rất chân thành: "Trước kia khi em ở trường học, anh đi công tác, thường để cho cô ấy ra ngoài với anh. Anh không quá để ý cô ấy, cho nên khi đó cũng không có suy nghĩ nhiều."

Tô Diệp nghe Đỗ Hành nói, trong đầu lại bắt không được đây là ý gì, trong khoảng thời gian ngắn cũng nói không ra một câu nói.

Nhưng hiển nhiên Đỗ Hành không muốn Tô Diệp nói gì: "Nhưng bây giờ có chút khác biệt ——"

Nghe đến đó, lòng của Tô Diệp bị treo lên, khác biệt cái gì.

Đỗ Hành tiếp tục giải mật: "Năm ngoái cô ấy mang thai."

Mang thai?

Đỗ Hành thở dài nói tiếp: "Anh hoàn toàn không muốn cho cô sinh đứa bé ra." Giọng điệu của anh kiên định nói: "Anh tuyệt đối không hi vọng có một đứa con riêng!"

Đúng đúng, đây là tính tình của Đỗ Hành, người kia như vậy, nếu như không yêu, tuyệt đối sẽ không để cho đối phương sinh con? Càng sẽ không để cho đứa bé của mình trở thành con riêng?

Nhưng ai biết Đỗ Hành vừa chuyển một cái: "Nhưng cô ấy lại rời khỏi anh, len lén sinh đứa bé ra rồi." Đỗ Hành dừng lại bổ sung nói: "Là một bé trai."

Lúc này Tô Diệp đã không biết nói gì rồi, cô cảm thấy cô đang nghe một quyển tiểu thuyết, một câu chuyện cũ, hiện tại cô không có cách chen miệng, cô chỉ chờ người đàn ông này nói hết lời.

Đỗ Hành lại tiếp tục nói: "Em cũng biết, ông cụ trong nhà vẫn hi vọng chúng ta nhanh chóng có một đứa bé. Mặc dù quan hệ của anh và ông ấy không tốt, nhưng. . . . . ." Lời kế tiếp, Đỗ Hành khó nói ra.

Tô Diệp hiểu, hoàn toàn hiểu, cái gì cũng hiểu. Cô mờ mịt gật đầu, lại vẫn không biết nói gì.

Đỗ Hành lại tiếp tục thay cô nói hết lời: "Người phụ nữ kia, anh thật sự không quá thích cô ấy, nhưng anh muốn cho đứa bé một thân phận."

Tô Diệp gật đầu. Đúng vậy, Đỗ Hành nói không sai.

Đỗ Hành giống như thật sự khó khăn, khó mở miệng nói: "Tô Diệp, thật xin lỗi, anh đã từng hứa với bác Tô nói muốn chăm sóc em cả đời, hiện tại không có cách nào rồi."

Tô Diệp mờ mịt lắc đầu một cái, thẩn thờ mở miệng hỏi: "Vậy, vậy anh muốn thế nào?"

Hô hấp của Đỗ Hành gần như dừng lại, thật lâu sau anh rốt cuộc nói ra chữ kia: "Chúng ta ly hôn đi."

==

Chúng ta ly hôn đi, khi nói ra mấy chữ này thì giống như có một tảng đá ném vào mặt nước tĩnh lặng, khiến tầng tầng sóng gợn.

Ở trong lòng của Tô Diệp, chính là một vòng một vòng sóng gợn, vẫn lắc lư bấp bênh.

Đỗ Hành ở bên kia cúi đầu thở dài, nhẹ nói: "Thật xin lỗi, Tô Diệp, về sau anh không có biện pháp chăm sóc em."

Tô Diệp mờ mịt lắc đầu một cái: "Không, không quan trọng. . . . . ." Cô vội nói: "Không sao, em sớm đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc cho mình."

"Anh...anh quả thật nên cho đứa bé của anh một danh phận." Tô Diệp nói tới nói lui có chút cà lăm.

Đỗ Hành yên lặng một hồi, cảm kích nói với Tô Diệp: "Tô Diệp, cám ơn em, cám ơn em đã hiểu anh."

Trong lúc anh nói chuyện thậm chí vẻ nghẹn ngào: "Anh...anh chưa bao giờ nghĩ đến chúng ta sẽ dùng loại phương thức này để kết thúc."

Tô Diệp miễn cưỡng cười: "Không có chuyện gì, dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng phải kết thúc, như vậy tốt nhất."

Cuối cùng, cô còn cười nói với anh: "Đúng rồi, chúc mừng anh."

Nói xong cái này, cô vội vã cúp điện thoại.

Cô ngơ ngác nằm ở trên giường lớn mà trước kia hai người từng hoan ái qua, ngẩn người nhìn trần nhà màu hồng.

Trần nhà này vẫn là thứ ban đầu mình thích nhất, thật ra thì Đỗ Hành nhất định không thích, nhưng anh vẫn nhân nhượng mình.

Hiện tại thế nào, bây giờ người này muốn đi nhân nhượng người khác đấy.

Cô sờ sờ gò má, phát hiện nơi đó có chút ướt át.

Khóc cái gì nữa, đây chẳng phải là cô muốn ư, Tô Diệp tự nhủ như vậy.