Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 212




Chapter 212 Ma đầu trường học (12)

Trình Diệu Vi không nhìn thấy gì, nhưng cô có thể đọc được không khí, cũng đã thấy qua cốt truyện.

Dư Nhiên không phải là kiểu nữ chính ngôn tình kiểu kim cương thô, ngoài gương mặt không được chăm chút thì khắp nơi đều tốt, chỉ cần trang điểm lên một chút liền thành tiểu thư. Không chỉ lưng của cô, cả người cô đều chăng chịt là sẹo. Mà nơi kinh khủng nhất chính là lưng và đùi. Tất cả đều là do.

những trận đòn roi của hai người tự xưng là “bố mẹ” để lại.

Trong cơn say, trong cơn tức giận, trong cơn đói, hoặc chỉ đơn thuần là vì Dư Nhiên ngủ dậy muộn.

Có muốn xem phía trước không?- Tử Nghiên làm vẻ mặt chế giễu hỏi Hỏi xong, cũng không để ai nói được gì, y liền kéo áo lên, thong thả mặc lại.

Trình Diệu Vi liếc nhìn về một phía, thấy Trì Dực đang làm vẻ mặt sững sờ nhìn về phía này, trong mắt là một vẻ không thể tin, đau đớn cũng phẫn nộ cuộn trào vào nhau.

Không hiểu là vì cái gì, Tử Nghiên cũng cảm nhận được, nhìn qua. Y nhếch môi một cái. Trì Dực giống như bị tát mấy cái vào mặt, lập tức xoay người rời đi. Bước đi của cậu ta càng ngày càng nhanh, cuối cùng là vì mắt mờ, vấp phải đá ngã xuống. Trì Dực cứ năm như vậy, chân tay không còn sức để chống đỡ bản thân đứng dậy nữa.

Đúng Cậu ta có quyền gì mà nói là mình thích cô ấy cơ chứ.

Nước mắt Trì Dực thấm xuống mặt đất, lồng ngực đau thắt lại.

Trở lại cổng trường. Sau khi thong thả mặc xong áo, Tử Nghiên quay lại nhìn mẹ Dư Nhiên.

Bà nghĩ tôi không dám cho mọi người biết bà đã làm cái gì, có đúng không? Mà dù tôi có dám nói, tôi cũng không có bằng chứng, đúng không?- Tử Nghiên chế giễu cười.

Mẹ Dư Nhiên không dám tin đứng kia là đứa con gái nhút nhát không dám cãi lại ai nửa lời của bà ta.

Hiện tại, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người bà ta, đau điếng như kim châm, khiến bà †a không thể nào thở nổi.

Tôi vay tiền? Bà nghĩ là tôi có một người bạn giàu có thế này, tôi có cần vay nặng lãi không?- Tử Nghiên kéo Trình Diệu Vi qua Mày khi không đi học ở cái trường đắt đỏ này, ai biết mày lấy đâu ra học phí.- Bà ta lập tức bịa ra một cái cớ.

Ở xung quanh lập tức có người bật cười, có người thì nhăn mặt.

Dù bọn họ có ghét Dư Nhiên tới độ nào đi chăng, nữa, ai ai cũng biết vị tiểu tình nhân của Trì thiếu gia này là được học bổng toàn phần mà vào đây. Điều này, ngay cả mẹ ruột còn không biết, rốt cuộc là loại người gì vậy chứ.

Dù trì độn tới mấy, mẹ Dư Nhiên cũng bắt đầu cảm.

thấy không khí xung quanh bắt đầu thay đổi. Bà ta trong lòng hoảng hốt.

Trình Diệu Vi cười cười.

Bà Chu, bà thử đoán xem, hiện tại nếu Dư Nhiên kiện bà ra toà vì tội bạo hành trẻ vị thành niên, bà sẽ phải ngồi tù mấy năm?

Chu Uyên giật mình. Kiện? Vào tù? Đột nhiên vì sao lại nhắc tới cái này? Bà ta chưa từng đi học, nhưng ở cái thành phố lớn này làm thuê, cũng nghe tới rất nhiều. Trong quan niệm của bà ta, đó là những thứ thuộc vào tầm của những kẻ giàu có, quyền lực. Mà con nhóc này mới bao nhiêu tuổi?

Mày đừng có mạnh mồm, đây là chuyện nhà tao. Mày mới bao nhiêu tuổi, ra vẻ cái gì?- Bà ta chỉ thẳng mặt Trình Diệu Vi mà mảng Vậy tôi thì nói được chứ?- Lúc này, Sở Nhân Kiệt lại từ trong xe đi ra.

Một người nữa đột nhiên xuất hiện, khiến cho Chu Uyên không trở tay kịp. Vốn muốn định nói y chính là nam nhân bao nuôi Dư Nhiên, thế nhưng khí thế trên người y khiến bà ta theo bản năng sợ hãi, không thốt ra được lời nào.

Sở Nhân Kiệt khoanh tay.

Chờ một chút, luật sư của tôi đang tới. Nếu bà Chu đây muốn kiện cáo, tôi lập tức thành toàn cho bà Cậu nói cái gì? Cậu là ai? Đừng có xen vào chuyện của người khác.

Vừa nhắc tới luật sư, bà ta đã hoảng sợ. Rõ ràng là bà ta tới đây để kéo con gái của bà ta về, tại sao lại đột nhiên thành ra như thế này chứ?

Bà Chu, loại chuyện mà bà làm, không phải chuyện mà bậc cha mẹ nên làm với con cái. Chúng tôi có thể lập tức kiện bà ra toà. Phí bồi thường tổn thất tỉnh thần, phí thuốc thang không nhỏ đâu.

Chưa kể bà còn ở đây bôi nhọ thanh danh con gái mình, nếu muốn, cô bé cũng có thể kiện.- Sở Nhân Kiệt nhếch môi Cậu đừng có nói nhảm. Nó là con gái tôi, sao nó có thể kiện tôi. Nó dám???

Sao tôi lại không dám?- Tử Nghiên cười khẩy.

Trình Diệu Vi ở bên cạnh nhìn hai người này nói chuyện, cảm thấy không có chỗ của mình, im lặng xem trò vui.

Luật sư của Sở Nhân Kiệt quả thực vô cùng nhanh đã tới. Nhìn huy hiệu luật sư đeo trên cổ áo cùng tuổi tác và khí chất, đảm bảo không phải là luật sư bình thường.

Lúc này, Chu Uyên thực sự đã bị doạ sợ.

Bà Chu, hiện tại bà có hai lựa chọn.- Sở Nhân Kiệt bước tới, cầm văn kiện huơ huơ trước mặt bà 1a.- Hoặc là bà tiếp tục nói những lời bà muốn nói, chúng tôi sẽ nộp đơn kiện. Tôi sẽ chống lưng cho bạn học Dư suốt cả quá trình kiện tụng, bảo đảm bà sẽ phải dành kha khá thời gian trong tù. Hoặc là bà ở đây, giải trừ quan hệ. Từ nay bà và bạn học Dư đây không còn liên quan gì nữa. Tôi sẽ cho bà một số tiền.

Sở Nhân Kiệt nói tới đây, Dư Nhiên đột nhiên siết chặt tay Trình Diệu Vi. Trình Diệu Vi nhìn sang. A.

Dư Nhiên trở lại.

Như vậy… cô sẽ phải chứng kiến, Có sao không?

Dư Nhiên cường ngạnh lắc đầu.

Vi Vi… cảm ơn cậu.

Đã không biết bao nhiêu lần.

Đã không biết bao nhiêu lần Dư Nhiên tự hỏi, bọn họ có phải là cha mẹ của mình không.

Sau mỗi lần đòn roi, Dư Nhiên liền muốn bỏ chạy thật xa, không bao giờ gặp lại bọn họ nữa.

Cô không nói gì, không có nghĩa là cô không hận.

Cô không dám cãi nửa câu, không phải là bởi vì cô không dám.

Cô chỉ là không muốn bị đánh nữa.

Cô chỉ là không có gì trong tay, không thể sống thiếu bọn họ.

Dư Nhiên tự nhủ, cô muốn một tương lai tốt hơn, muốn vào một trường tốt, chạy càng xa cảng tốt, sớm ngày rời khỏi cái nơi này, nơi có hai người gây.

ra ác mộng cả cuộc đời của cô.

Dư Nhiên siết chặt tay, lại nghe bà Chu hỏi Bao nhiêu tiền.

Ba chữ này giống như một cái chuỳ sắt đập thẳng vào đầu Dư Nhiên. Lông ngực cô đau đớn, đầu cũng đau, cả người lạnh toát.

Cũng chỉ tới vậy.

Bán rẻ con gái mình chỉ vì vài đồng tiền.

Một trăm triệu.- Sở Nhân Kiệt nói một cái giá.

Rất nhiều học sinh ở chö này nhíu mày, cảm thấy cái giá này quá rẻ. Dù sao cũng là con gái mình, cái giá chưa mua nổi một cái xe tử tế như thế, loại cha mẹ nào sẽ đồng ý.

Nhưng bà Chu không tới từ tầng lớp trung lưu hay thượng lưu. Bà ta là người mà mỗi ngày làm công sẽ được hai trăm ngàn. Cái con số một trăm triệu kia, bà ta làm bao lâu mới được chứ?

Đồng ý.

Trong mắt bà ta hiện lên sự tham lam. Bà ta sao lại nghĩ tới Dư Nhiên vậy mà lại có người chống lưng giàu có như thế. Sau này bà ta cũng có thể được nhờ. Nói là cắt đứt quan hệ, nhưng con bé đó làm sao có thể thực sự dám cơ chứ.

“Dù sao mình cũng là mẹ nó” Bà ta nghĩ.