Nhất Lệ Khuynh Thành

Quyển 3 - Chương 12




Thế giới bị tuyết phủ trắng xóa một vùng, người một thân y sam huyền sắc dễ thấy là như thế. Thôn dân đều tò mò đánh giá y, từ sau trận tuyết lở cực lớn, thành trấn đều bị hủy, những người có thể đào tẩu cũng chạy hết, nơi này sớm đã không còn phồn hoa như ngày xưa, sao còn có người xứ khác, dáng vẻ như từ phương xa đến?

Người nọ khoảng hai sáu hai bảy, vẻ mặt cực kỳ cao nhã, đôi ủng màu đen đạp trên tuyết trắng, lại đẹp mắt không nói nên lời. Nhưng điều kỳ quái là, y không ngừng hỏi thăm chuyện về một gia tộc cổ xưa.

“Gia tộc đó nghe nói ngàn năm trước một thời cực thịnh, từng làm thủ tịch của mấy đại thế gia trên băng nguyên, ngay cả triều đình Trung Thổ cũng coi trọng.” Sau cùng vẫn mời ông già dạy học thông thái nhất mới nói ra được một phần, “Thế nhưng sau trận đại tuyết lở, nơi này… Ôi! Người trẻ tuổi cậu cũng thấy rồi đấy, nơi này liền suy bại, gia tộc đó sau khi trải qua tai nạn cũng chẳng còn huy hoàng, con cháu lại phần lớn không nên thân, tản đi cả rồi.”

“Đại tuyết lở…” Khách nhân đến từ phương xa hơi nhíu mày, mắt y đặc biệt sáng ngời, “Là lúc nào?”

“Đại khái là hơn trăm năm trước ấy! Này, chính là ngọn đại tuyết sơn kia kìa.” Lão nhân nói rồi hất cằm, chòm râu bạc cũng rung rung theo, Huyền Vũ nhìn theo, đồng tử khoảnh khắc co lại, “Tuyết lở rất đột nhiên, cũng rất mãnh liệt, sau khi tuyết lở, gia tộc cao quý đó cũng xong luôn. Hồi nhỏ ta nghe gia gia nói, khi đó mới qua vài thập niên, mọi người vẫn còn bàn tán khá say sưa, hiện giờ những người trẻ tuổi chẳng biết đâu.”

Huyền Vũ yên lặng gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía đại tuyết sơn. Nhiễm Tích, chính là bị xử băng cực chi hình dưới chân núi đó.

“Nhìn dáng vẻ khách nhân chẳng lẽ là muốn lên núi? Sắc trời đã muộn, hay cứ đến hàn xá nghỉ tạm một đêm trước, sớm mai hẵng đi.” Lão nhân rất tốt bụng, “A, đúng rồi, khách nhân xưng hô thế nào?”

Phong tục trên băng nguyên vẫn không đổi, Huyền Vũ cười cười, giữ người nghỉ lại chung quy phải biết tên mới có thành ý. “Mộ Yên.” Huyền Vũ nói nhàn nhạt, nhìn thấy lão nhân bỗng kinh ngạc biến sắc, “Đa tạ ý tốt của lão nhân gia, sắc trời không có ảnh hưởng với ta, cáo từ.” Nói rồi cất bước đi về hướng đại tuyết sơn.

“Gia gia, gia gia.” Tiểu nam hài túm chéo áo lão nhân, khuôn mặt bé teo lạnh đến đỏ bừng, “Ông sao vậy? Ông biết người đó à?”

“Mộ Yên… Mộ Yên…” Lão nhân thấp giọng thì thào, “Đó là tên của trí giả trong truyền thuyết!…”

Ca ca, ngươi thật sự đến rồi, ngươi… đúng thật là quá ngốc…

“Ơ? Gia gia, hình như con vừa nhìn thấy một cái bóng, chợt lóe đến phương hướng khách nhân đẹp đẽ kia vừa đi.”

“Hài tử, con hoa mắt rồi, chúng ta về nhà thôi.”



Trên băng, hai thiếu niên tuấn mỹ lẳng lặng nhìn nhau. Máu đã đông lại, lệ đã đông lại, hô hấp đã ngừng, tim cũng ngừng đập. Nhưng mà ánh mắt họ nhìn nhau vẫn thâm tình không đổi, vẫn tin thủ lời thề sông cạn đá mòn.

Chuyện đáng tiếc nhất trên thế giới, chính là ta trăm cay nghìn đắng trở về, ngươi lại đã vĩnh viễn hóa thành một pho tượng không biết khóc không biết cười, ngóng trông ta.

Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới, chính là ta và ngươi cùng hóa thành tượng, từ đây ngươi đừng rời khỏi tầm mắt ta nữa.

Đã bao năm rồi? Cơn ác mộng ấy. Mỗi khi phải đi qua nơi đó là bước chân luôn không tự giác vòng qua đường khác. Ngón tay Huyền Vũ khe khẽ vuốt mặt băng kia, hơn hai ngàn năm trôi qua, bóng dáng Nhiễm Tích và thiếu niên ngoại tộc tự nhiên không thấy nữa, đại khái sớm đã bị chôn vùi dưới tuyết, chẳng biết sâu nhường nào rồi?

Nhưng Huyền Vũ tin, cho dù giữa họ ngăn đầy băng tuyết, họ vẫn có thể trông thấy đối phương, bởi vì tim họ đã sớm vĩnh viễn liền nhau…

Ta trở về rồi! Ta, trở, về, rồi…

Con đường dẫn lên núi chẳng tìm được một chút tung tích, xem ra trận tuyết lở hơn trăm năm trước không phải bình thường. Nó đã phá hủy một gia tộc kiêu ngạo mấy ngàn năm, từng sinh ra Thần giới Trí Tuệ Thiên và Ma giới Địa ngục quân chủ.

Có điều không tìm được đường cũng chẳng thể làm khó Huyền Vũ, y chỉ cần vung tay, tuyết đọng sẽ tự động lui bước, phân ra một con đường. Bản lĩnh đặc thù thao túng nguyên tố tự nhiên của dân tộc phương Bắc, vốn là sáng chế của y.

Huyền băng động, huyền băng động y từng ở bên trong suy ngẫm bảy năm. Huyền Vũ xem xét tường tận nơi này, mỗi một cột băng, mỗi một vết rạn nhỏ nhặt, đều thân thiết như vậy, bởi vì, nơi này cất chứa đoạn ký ức trân quý tốt đẹp cả đời này của y…

“Sợ cái gì? Đệ đưa cho huynh cả đời là được.” Thiếu niên tay cầm tuyết liên, dựa vào lòng người, thật sự tuyết liên cũng chẳng động lòng người bằng y. Tuổi còn nhỏ mà đã có ánh mắt mê người như thế, thật muốn biết sau khi lớn lên phải khuynh đảo chúng sinh thế nào.

“Ở đây là tốt nhất, nơi đây chỉ có đệ và ca ca hai chúng ta…” Thiếu niên len lén hôn lên môi người đang vờ ngủ, “Ca ca, Mộ Yên…”

Ưu…

Sau này không bao giờ có thể trông thấy đệ nữa, ta đã đi đến kết cục vận mệnh an bài, về sau, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, vô luận xảy ra chuyện gì, nhất thiết đừng để ta vì đệ mà lo lắng.

Huyền Vũ cất bước, chậm rãi tiến sâu vào băng động, mỗi lần tiến một bước, hàn khí lại tăng thêm một phần, mỗi lần tiến một bước, y biết mình đang cách thế giới ấm áp bên ngoài kia càng lúc càng xa. Thế giới ấy, thế giới có Ưu, cho nên cũng từng cho y rất nhiều niềm vui và nước mắt.

Lần này, thật sự là không bao giờ có thể quay đầu nữa.

Bất quá không sao hết, muốn Ưu hạnh phúc, không phải là tâm nguyện của mình bao lâu nay sao? Hiện tại y có thể nói là vui vẻ tiếp nhận vận mệnh này, bởi vì y rời đi, có lẽ là kết cục tốt nhất. Đúng vậy, Ưu nhất định sẽ khổ sở, nhưng vô luận nước mắt bi thương nhường nào, cũng luôn có một ngày bị gió thổi khô. Cùng với giãy giụa dây dưa trong cảm giác tội ác như bây giờ, không bằng cứ thống khoái hoài niệm triệt để.

Nghĩ đến đây, Huyền Vũ lại cười nhàn nhạt. Ưu, hạnh phúc của đệ, cần dựa vào bản thân đệ đi tìm.

Tha thứ cho ta vì điều cuối cùng ta có thể cho đệ, chỉ là chúc phúc…

Nơi sâu nhất trong băng động, có cái bàn đá to mặt như bóng mặt trời, giữa bàn đá là một lỗ cắm. Huyền Vũ đã biết, chiếc chìa khóa to bằng ngọc khiến Nhiễm Tích năm đó mất mạng nhất định có thể cắm vào, công tắc mấu chốt của phong ấn phương Bắc.

Ngón tay lạnh lẽo tái nhợt nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt bàn thô ráp, Nhiễm Tích, kỳ thực ngươi đã làm một việc thật sự ngốc, không chỉ hại bản thân, còn hủy cả phong ấn phương Bắc, thậm chí hủy diệt cả gia tộc, trận tuyết lở khiến nơi phồn hoa này hóa thành lịch sử cũng có quan hệ lớn lao với việc này!

Nhưng mà, ta lại không định oán ngươi chút nào hết.

Chỉ bởi vì hai pho tượng mỹ lệ kia, đủ để xuyên qua mỗi một ngóc ngách còn biết rung động trong lòng ta.

Chiếc chìa khóa ấy, đã bị phá hủy. Hiện tại Huyền Vũ phải làm, chính là biến thành chìa khóa, cắm vào ổ khóa, trọn đời trấn giữ phong ấn phương Bắc!

Tuệ Thiên an Bắc….

“Ca ca.”

Huyền Vũ chấn động, chầm chậm quay người. Dung nhan của nam tử trẻ tuổi đã tiều tụy hơn không ít so với lần trước gặp y. Hương hoa hồng tịch mịch phát tán, là mê hoặc, cũng là lạc lối.

Mộ Ưu…

Hoặc giả nên gọi y là Đãi Đọa Công Tước trong Địa ngục thất quân chủ Ma giới.

“Ngươi đến khuyên ta sao?” Huyền Vũ thở dài, quay người không nỡ nhìn y, “Ngươi đi đi, năng lượng lát nữa phong ấn phương Bắc phát ra lớn lắm.”

“Ta không phải đến khuyên ngươi. Đã đến bước này rồi, chẳng lẽ ta còn có thể khuyên được ngươi sao?” Mắt Mộ Ưu đã hơi ướt, Huyền Vũ thoáng ngạc nhiên nhìn y. Thiếu niên thiện lương cũng vậy, Địa ngục quân chủ tà mị cũng thế, nhưng nhất định chưa từng thấy dáng vẻ khi y rơi lệ! Y nói, “Ca ca, ta vẫn chỉ vì hỏi ngươi câu kia mà đến, nếu chúng ta không phải là huynh đệ, ngươi sẽ yêu ta chứ? Nếu chúng ta không phải là huynh đệ.”

Huyền Vũ bỗng nhiên mở to mắt, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập. Không lâu trước tại Vân Tiêu quan đại phong gào thét, y cũng hỏi như vậy. Còn nhớ mình lúc ấy trả lời thế nào chứ?

“Ta nhớ rất lâu trước kia ta đã từng nói với ngươi, ngươi đối với ta, không hề là yêu, mà chỉ xuất phát từ sự ngưỡng mộ với huynh trưởng… Hiện tại, ta cũng cho là như vậy không đổi.”

Nhưng hiện tại thì sao? Hiện tại còn có thể hạ quyết tâm nói với y như vậy sao? Nỗi đau triệt nội tâm khi nói câu này lúc ấy mình còn dũng khí chịu đựng lần nữa sao? Nhưng hiện tại không đem lời trong lòng nói cho y biết, thì khẳng định vĩnh viễn không còn cơ hội!

Hồi lâu vẫn không đợi được đáp án, ánh mắt Mộ Ưu dần ảm đạm, khóe miệng nhếch lên vẻ tự giễu rất nhỏ.

“Ta yêu ngươi.” Huyền Vũ mỉm cười nói, đối mặt với sự kinh hỉ Mộ Ưu nháy mắt dấy lên, ngữ khí không khỏi hơi nghẹn ngào, “Trước nay ta yêu đều là ngươi. Huynh đệ cũng được, không phải huynh đệ cũng được… Có gì hệ trọng đâu? Ta yêu Mộ Ưu.”

Nghẹn ngào một tiếng, Mộ Ưu cười, giọt lệ vẫn lăn trong hốc mắt rốt cuộc thống thống khoái khoái rơi xuống, y hoan hỉ nhào vào lòng Huyền Vũ, “Mộ Yên, Mộ Yên…”

Trời ơi! Nghe thấy không? Y đã nói! Y rốt cuộc đã nói bốn chữ ấy – Ta yêu Mộ Ưu! Ta yêu Mộ Ưu!! Đây là ngôn ngữ êm tai nhất trên thế giới, thật hận không thể cho toàn thế giới nghe cùng ta! Vốn đã tuyệt vọng, tưởng mình vĩnh viễn không có duyên nghe mấy chữ này của y, mà hiện tại, vậy mà đã nghe được.

Mộ Ưu kích động dùng tay bụm miệng, tim Mộ Yên đập “Thịch thịch” ngay bên tai, bao nhiêu năm rồi, thanh âm không còn nghe được nữa? Ấm áp không còn cảm thụ được nữa? Giống như thuở nhỏ, mỗi khi có sấm sét, mình vẫn lao vào lòng y mà nghe được vậy, lúc ấy chỉ cần nghe tiếng tim đập này, dù sợ hãi nhiều hơn nữa cũng sẽ tan thành mây khói. Mộ Ưu cười, y cảm thấy cứ ở trong lòng Mộ Yên như vậy, trên thế giới sẽ chẳng còn thứ gì có thể khiến y sợ hãi, cho dù lúc này tử vong buông xuống, chỉ sợ y cũng chẳng cảm thấy thống khổ!

Ôn nhu vuốt tóc Mộ Ưu, Huyền Vũ cảm thấy có một nơi mềm mại nhất trong lòng đã hòa tan. Đã muộn rồi, không phải sao? Điều cuối cùng y có thể cho Mộ Ưu, chẳng phải hạnh phúc, mà là hoài niệm vĩnh viễn!

Hóa ra người tàn nhẫn nhất, chính là y!

“Ngươi đi đi.” Bình tĩnh đẩy Mộ Ưu ra.

“Ta không đi, ta sẽ ở đây cùng ca ca.” Mộ Ưu như hết sức cao hứng mà nói, “Không còn thứ gì có thể chia lìa chúng ta nữa.”

“Ngươi biết mình đang nói gì không?” Huyền Vũ nhíu mày, biểu tình nghiễm nhiên đang nói, ta đang dỗ tiểu hài tử, “Đừng tùy hứng.”

Mộ Ưu ôm cổ Huyền Vũ, đôi mắt xoay tròn, cười nói: “Trước kia không phải chìa khóa nơi này bị người lấy đi, phong ấn phương Bắc bị mở đầu tiên, sau đó mới tăng tốc sụp đổ phong ấn ba phương khác sao.” Y dừng một chút rồi nói tiếp, “Ca ca hóa thân chìa khóa, không sợ lại có người đến lấy đi?”

Huyền Vũ há miệng, cuối cùng lại chẳng ra tiếng phản bác.

“Cho nên, ca ca bảo hộ phong ấn phương Bắc, vậy thì cứ để Mộ Ưu bảo hộ ca ca đi!” Y nói tiếp, “Ca ca còn nhớ Trụ chi vũ chứ? Có ta hình thành không gian độc lập tại huyền băng động này, sẽ không bị ai quấy rầy nữa, ca ca, huynh nói có được không?”

Huyền Vũ không nói gì. Trụ chi vũ, chẳng phải chuyện đùa, Mộ Ưu dùng Trụ chi vũ bảo hộ mình, cái giá chính là… tự do.

“Ca ca?…” Mộ Ưu gọi vẻ không tự tin, lại có nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt, “Không đồng ý à?…” Nói đến cuối cùng hóa ra vẫn muốn đuổi y đi sao?

“Sao ngươi còn gọi ta là ca ca?” Hồi lâu Huyền Vũ cư nhiên nói ra một câu chẳng hề liên quan.

Mộ Ưu nghe vậy ngẩn ra, lập tức vui vẻ reo hò: “Đúng vậy! Ta ngốc thật! Mộ Yên, Mộ Yên, Mộ Yên của ta!”

Từ nay về sau sẽ chỉ gọi ngươi là Mộ Yên!

Thật tốt quá, chúng ta vĩnh viễn tồn tại.

Vòng xoáy thời gian vĩ đại nhất đã mở ra, kẻ du hí thời gian, tiến hành trò chơi của y đến cao trào.

Đây là Trụ chi vũ, Trụ chi vũ khó bề phân biệt nhất trong hệ pháp thuật thời gian không gian, thứ duy nhất có thể sáng tạo ra thời gian độc lập! Trước Vân Tiêu quan mấy hôm trước, Mộ Ưu suýt nữa đã dùng chiêu này hòng vây khốn Huyền Vũ và bản thân, vĩnh viễn không chia lìa, mà hiện tại, y càng phải phát động một Trụ chi vũ quy mô vĩ đại chưa từng có trong lịch sử, bởi vì không gian do y khai sáng này, phải dung nạp không chỉ họ, còn có cả huyền băng động, bao gồm phong ấn phương Bắc!

Có lẽ Diễm Hoàng thật sự thông thiên triệt địa không gì không biết như trong truyền thuyết, cho nên y sớm đã tính ra sự tồn tại của đôi huynh đệ này, đem phong ấn phương Bắc giao cho họ, vậy là tình huống phong ấn phương Bắc bị mở ra trước, dẫn đến phong ấn ba phương khác cũng sụp đổ từng có sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Có thể, yên tâm.

Khoảnh khắc cuối cùng, Mộ Yên và Mộ Ưu nhìn nhau cười.

Chúng ta vĩnh viễn bên nhau.

Chẳng còn thứ gì có thể chia lìa chúng ta nữa.