Nhật Lệ

Chương 4




Bầu trời đen mịt mùng giữa màn mây giăng kín. Mưa ào ào trút xuống như thác đổ. Con đường vắng tanh không một bóng người, chỉ có mưa rơi lộp bộp trộn lẫn tiếng sấm thi thoảng rền vang. Cây rùng mình trong gió lạnh, lả tả từng đợt lá rơi để lại những cành khô xơ xác. Phía chân trời xuất hiện tia chớp ngoằn ngoèo xé toạc màn đêm. Không gian bừng sáng trong khoảnh khắc, soi rõ khuôn mặt ướt đẫm nước. Cả người nàng bao bọc giữa màn mưa, nhỏ bé và yếu ớt như đóa bồ công anh nghiêng ngả trước gió. Vòng tay ôm lấy bờ vai đang run lên vì lạnh. Cảm xúc không ngừng cuộn xoáy trong đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn thẳng, có lo lắng, hoảng sợ, đau đớn và cả hi vọng.

Ở gần đó, vòng sáng hình bán cầu được dựng lên che chắn một người khỏi con rồng bạc tàn ác đang hung hăng bổ xuống. Hắn đứng thẳng lưng, đôi tay giơ cao không ngừng truyền linh lực vào vòng sáng, dường như còn thấy được gân xanh nổi rõ. Từng đạo sét tiếp tục giáng xuống như con quái vật hung tàn cắn xé. Vòng sáng liên tục chuyển màu, từ vàng, đến cam, rồi quay trở lại vàng. Hắn mím chặt môi, máu chảy đỏ thẫm vạt áo tím. 

Tia sét đột ngột bổ mạnh xuống. Vòng sáng như bong bóng bị đánh vỡ tan rồi biến mất. Cô gái đứng gần đó thét lên một tiếng kinh hoàng. Lại thêm tia sét nữa. Hắn tựa hồ trút bỏ sức lực cuối cùng hóa ra luồng sáng đối chọi với tia sét trên đỉnh đầu. Giằng co trong khoảnh khắc, cả hai cùng tiêu tan. Nước dâng đầy rồi tràn ra như sóng đánh vỡ đê. Giọt nước mặn chát, nước mắt, hay là mưa?

Mây kéo đi trả lại bầu trời xanh quang đãng. Đám người vội chạy đến, vây quanh thân hình đầy máu vừa gục ngã.

“Ngài còn sống! Ngài vẫn còn sống!” Ai đó vui sướng reo lên.

Khung cảnh bỗng chốc hỗn loạn, rồi nhạt nhòa dần trong màn sương… 

Tràng âm thanh như vọng đến từ khoảng không gian khác. Sương bắt đầu tản ra, lộ rõ khuôn mặt cô gái khi nãy. Nàng bị trói trên thanh gỗ lớn hình chữ thập, dưới chân là ngọn lửa màu lam đang nhảy múa. Thân thể nàng gồng lên co rút như đang chịu đựng sự tra tấn kinh khủng nào đó. Đôi môi nhợt nhạt khổ sở kêu to. 

“Dừng lại đi, Hải Phong! Xin chàng hãy dừng lại!”

Trong khoảnh khắc ánh mắt hắn lướt qua nàng, tròng mắt đỏ thẫm. Tràng âm thanh hỗn tạp vang lên giữa khung cảnh náo loạn, tiếng nổ, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng la hét, tiếng gọi… Tất cả chẳng mảy may ảnh hưởng tới hắn. Lưỡi kiếm trong tay phát ra luồng sáng xanh lạnh lẽo, từng đợt vân uốn lượn chuyển động như sóng biển vỗ bờ, đẹp, và nguy hiểm. Đường kiếm xé gió vạch ra một lát cắt rất ngọt giữa không trung. Uy lực chạm đến, máu tươi văng bốn phía, thoáng chốc loạt người gục xuống như có lưỡi hái tử thần quét qua.

Máu trên môi nàng từng giọt rỏ xuống chiếc váy nhuộm màu nắng cuối đông, diễm lệ như đóa hồng nở rộ. Đôi mắt chầm chậm khép lại bi thương.

“Cuối cùng… cũng kết thúc.” Nàng khẽ thì thầm.

Nước mắt, rốt cuộc không còn phải rơi.

Máu, máu ở khắp nơi, đỏ thẫm. Mùi máu tanh men theo không khí phảng phất hơi thở chết chóc. Nó nuốt chửng các giác quan của tôi, chân thực tới ớn lạnh. Khi tôi mở mắt ra những hình ảnh đêm qua vẫn vất vưởng trong đầu. Tôi biết đây không phải một giấc mơ bình thường, hoặc vốn dĩ chẳng phải là mơ.

Nhanh chóng giải quyết bữa sáng thanh đạm, tôi mang theo Sói Tuyết quay về rừng thủy trúc để gặp lão Trần. Màu xanh tươi mát của cành lá giúp tôi cảm thấy thư thái đôi chút. Tòa nhà bằng gỗ vẫn giữ nguyên hiện trạng ban đầu, vị trí đồ đạc không hề xê dịch. Tôi bước qua các căn phòng trống, vừa đi vừa gọi lão Trần, thế nhưng chỉ có tiếng tôi vọng lại giữa không gian im lìm. Yên ắng tới mức khiến tôi bồn chồn. 

Nằm cuối dãy nhà là phòng tu luyện. Nó tĩnh mịch đến nỗi cơ hồ nghe thấy được hơi thở của chính mình, là loại không gian dành cho sự tập trung tuyệt đối. Tôi do dự giây lát rồi đẩy cửa bước vào, cánh cửa gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt não nề đem theo luồng sáng chảy khắp gian phòng. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là những tia máu đọng dưới nền nhà, đỏ tươi, ẩm ướt. Bóng người gục xuống với mái tóc trắng che khuất khuôn mặt già nua. Cơ thể lão Trần bất động, lạnh lẽo như mặt đất lão nằm lên. Tinh cầu tiên tri lăn cách đó không xa ảm đạm một quầng sáng yếu ớt, mỏng manh tựa sinh mệnh tùy thời đều có thể bay đi.

Tôi cố thức tỉnh lão trong tiếng gọi hoang mang, nhưng vô ích. Sói Tuyết tiến lại gần đi vòng quanh lão rồi tự biến cơ thể to gấp ba lần. Tôi vơ vội tinh cầu nhét vào túi Càn Khôn, tiếp đến, cẩn thận đặt lão Trần lên người Sói Tuyết để mau chóng ra ngoài tìm y sư.

“Người này bị phản phệ phép thuật quá nặng, ta không cách nào cứu chữa. Gia đình nên chuẩn bị hậu sự đi là vừa.” Vị y sư thứ ba sau khi kiểm tra tỉ mỉ đưa ra kết luận kèm theo tiếng thở dài.

Tôi nhìn hắn, sợ hãi lắc đầu. “Không thể nào. Ngươi xem, Tinh cầu tiên tri của lão vẫn chưa tắt sáng.”

Lão Trần từng nói với tôi, Tinh cầu gắn bó như một phần sinh mệnh của nhà tiên tri. Mỗi nhà tiên tri kể từ khi bộc lộ phép thuật đều lựa chọn cho mình một tinh cầu duy nhất và không thay đổi cho đến cuối đời. Tinh cầu ấy rất khó phá hủy, nhưng sẽ tự động “chết đi” theo nhà tiên tri khi người đó qua đời hoặc mất khả năng tiên đoán. Vì vậy, ánh sáng nhỏ nhoi như ngọn đèn dầu sắp tắt phát ra từ Tinh cầu của lão Trần khiến tôi vẫn cố chấp bấu víu vào hi vọng lão còn có thể sống sót. Vị y sư đối diện im lặng dành cho tôi cái nhìn thương cảm, vẻ mặt không chút xao động khi đã chứng kiến quá nhiều cảnh chia ly, trước ánh mắt van lơn của tôi cũng vô cùng lạnh nhạt.

“Đây là… của Trần Nam?” Giọng nói ngỡ ngàng cất lên sau lưng khiến tôi ngoảnh đầu. Hình ảnh cô gái đang rảo bước tới gần nhòe đi trong đáy mắt. Nàng nhìn đăm đăm vào Tinh cầu trong tay tôi, nét mặt kinh ngạc.

Tôi quệt vội giọt nước mắt sắp sửa lăn xuống, hờ hững hỏi. “Ngươi biết lão Trần?”

Tầm mắt nàng chuyển sang khuôn mặt tôi rồi dừng lại thật lâu, ra chiều suy ngẫm. “Ngươi là…” Nàng định nói gì đó rồi thôi, ngón tay chỉ về phía lão Trần. “Hắn đúng là Trần Nam? Tại sao biến thành thế này?”

“Phép thuật phản phệ.” Tôi đáp.

“Vậy có cứu được không?”

Tôi lặng thinh. Y sư khẽ lắc đầu với nàng ta.

“Thật sự không còn cách nào sao?” Giọng nàng ta cũng trở nên lo lắng, ánh mắt nheo lại phức tạp.

“Kỳ thực, ta nghĩ còn một người có thể giúp được. Các ngươi từng nghe nói đến thần y Việt Thanh chưa? Y thuật của ngài ấy vô cùng cao minh. Ngài ấy đã từng cứu sống nhiều người được cho là vô phương cứu chữa, tính tình cũng khiêm tốn, ôn hòa nên được mọi người kính cẩn xưng tụng thần y.” Khuôn mặt y sư tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. “Có điều ngài ấy rất bí ẩn, cũng thường xuyên di chuyển nên chẳng ai biết được nơi ở đích xác. Gặp được ngài chỉ nhờ duyên phận và may mắn mà thôi.”

“Ta nhớ ra rồi.” Cô gái nghe xong kích động reo lên. “Thần y Việt Thanh, hắn nhất định có thể cứu được. Diệp Linh, ngươi mau gọi hắn tới đây. Trước kia cha ngươi từng cho hắn mượn đồ nên hắn hứa sẽ xuất hiện bất kể lúc nào gia đình ngươi cần. Trong tín vật có máu của hắn, vì vậy hắn có thể dùng thuật Dịch chuyển tức thời đến đúng vị trí của người giữ tín vật.”

“Nhưng tín vật là gì?” Tôi sửng sốt tới mức quên cả hỏi tại sao nàng ta biết tên mình.

“Để ta xem.” Nàng nhíu mày hổi tưởng. “Hình như là một viên đá mắt mèo.”

“Thứ này ư?” Tôi lấy viên đá từ trong túi Càn Khôn, giơ ngang tầm mắt.

“Phải rồi. Chính nó.”

Trước đây lão Trần từng dặn, nếu tôi bị thương nặng thì nhỏ một giọt máu lên viên đá mắt mèo. Tôi cứ ngỡ nó có nguồn năng lượng kì diệu giúp chữa lành vết thương hay đại loại thế, hóa ra lại là tín vật triệu hồi y sư. Máu của tôi vừa chạm vào lớp đá liền bị hút đi sạch sẽ. Bóng người hiện ra giữa không gian dần rõ nét, khuôn mặt còn khá trẻ, chưa đến ba mươi. Hắn mặc bộ quần áo rộng thùng thình màu nâu như đang luyện thuốc. Tôi còn ngửi thấy trong không gian mùi thảo mộc tản mát, thanh thanh khá dễ chịu.

“Ngài là thần y Việt Thanh?” Tôi ướm hỏi.

Hắn đơn giản gật đầu, nhìn lướt về phía lão Trần rồi dùng phép thuật thu nhỏ cả người lão, đồng thời kéo tay áo tôi. “Đi theo ta.” Sói Tuyết nhanh nhảu gặm chắc đuôi áo thần y ngay khi hắn bắt đầu thuật Dịch chuyển. Tôi chỉ kịp quay đầu nhìn cô gái xa lạ. “Ngươi không đi cùng bọn ta sao?” Tiếng hét của tôi hòa trong tiếng gió ù ù, tan loãng.

Dừng trong căn phòng nhỏ, thần y để lão Trần nằm trên chiếc giường đơn bằng gỗ, ngón tay bắt mạch rồi di chuyển lên giữa trán, vị trí sau gáy. Tôi thấy hàng lông mày hắn chau lại thì không khỏi e sợ. “Rất nghiêm trọng sao? Liệu có cứu được không?” Đây đã là vị y sư thứ tư, cho dù hắn được gọi là thần y, tôi cũng không dám ôm quá nhiều hi vọng.

“Có thể.” Hắn đáp cụt lủn, vẻ mặt vẫn ngưng trọng. “Thu Thủy!”

Nghe hắn cất tiếng gọi, tôi mới phát hiện trong phòng còn có người khác. Cô gái mặc chiếc váy trơn màu ghi, mái tóc đen mượt dài tới eo được tết gọn sau lưng rồi thắt bằng dải lụa mỏng. Chiếc vòng trên đầu nàng tạo thành bởi các mắt xích nhỏ màu bạc, nổi bật giữa trán viên ngọc ba màu hình oval trông khá độc đáo. Nàng hiểu ý, tiến về phía tôi mang theo nụ cười trấn an trên môi.

“Đừng quá lo lắng. Cha ta nói có thể là nhất định sẽ làm được. Đi thôi! Chúng ta ở đây sẽ ảnh hưởng đến quá trình ông ấy chữa bệnh.”

Tôi theo nàng ra phòng khách ngồi chờ. Trên bàn đặt bộ ấm chén tinh xảo màu trắng ngà với những đường vân tự nhiên màu cam mà tôi không phân biệt được là đá hay ngọc. Sát tường kê giá gỗ lớn nhiều ngăn, trưng bày toàn đồ gốm từ trên xuống dưới. Ngồi từ đây có thể trông thấy ngoài cửa ngập một màu xanh hoang dã. Ngôi nhà nằm ở khu dân cư vắng vẻ, cách xa đô thành sầm uất, bao quanh bởi cây cối và khu vườn trồng nhiều loại cây khác nhau mà tôi cho là dược liệu.

“Tại sao gia đình ngươi lại sống ở nơi hẻo lánh thế này?” Tôi không nén nổi hiếu kì. 

Thu Thủy ân cần rót cho tôi một tách trà, lảng tránh câu trả lời. “Đây là lần đâu tiên cha ta đưa người lạ về nhà. Các ngươi hẳn là những vị khách đặc biệt.” 

Tôi biết nàng không muốn nói nên chẳng tiện hỏi thêm. Bỗng có đợt gió luồn qua ô cửa sổ mang theo hương hoa ngào ngạt quanh quẩn bên chóp mũi.

“Thơm quá!” Tôi hít hà, mắt hướng về giỏ hoa rực rỡ đặt trên bệ gỗ. Cánh hoa màu tím nhạt xòe rộng như những cánh bướm quây quần. Từng chùm hoa yểu điệu rủ xuống, tỏa ra mùi hương nồng nàn khiến tôi cảm thấy thích thú.

“Đây là Mộc Tử Lan.” Thu Thủy giải thích. “Loài hoa này không phù hợp với khí hậu của Nhật Lệ quốc. Năm xưa mẹ ta vất vả lắm mới trồng được một cụm, được cha ta nâng niu cho đến tận bây giờ.”

“À phải, mẹ ngươi đâu?”

Nàng đáp lại tôi bằng nụ cười buồn. “Bà ấy qua đời từ rất lâu rồi, trước khi thấy chúng nở hoa.”

“Xin lỗi.” Tôi lúng túng không biết nói gì thêm. Có lẽ bởi tôi không còn kí ức về cha mẹ nên không đau đáu nỗi đau thường trực khi nhắc tới cái chết của họ. Thu Thủy thì khác, chùm hoa phản chiếu trong mắt nàng một mảng tím bi thương.

Khoảng thời gian tiếp theo trôi qua trong tĩnh lặng. Tôi không có việc gì làm, đành uống trà giữa lúc thấp thỏm chờ đợi, thoáng cái hết cả bình. Bóng dáng mệt mỏi của thần y xuất hiện ở cửa khi Thu Thủy đang pha cho tôi ấm trà mới. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, thấy tôi đứng bật dậy thì thông báo luôn. “Trần Nam đã qua cơn nguy kịch, nhưng mấy ngày nữa mới có thể tỉnh lại. Cũng may được phát hiện sớm. Lần phản phệ này dù nguy hại tính mạng nhưng không ảnh hưởng tới năng lực phép thuật của hắn, chữa trị xong có thể phục hồi về trạng thái ban đầu. Tốt nhất các ngươi nên ở đây một khoảng thời gian.”

“Thật sự cảm ơn ngài.” Tôi chân thành cúi người, lòng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Ngươi với hắn là quan hệ gì?”

“Lão Trần là học trò của mẹ ta.” Tôi thật thà trả lời.

Đôi mắt thần y nhìn tôi tư lự, ngay sau đấy vẻ mặt sáng bừng như vừa tỉnh ngộ. Tay phải nắm chặt đặt lên ngực trái đồng thời cúi người hành lễ. “Xin Quận chúa thứ lỗi, khi nãy ta không nhận ra. Hồi ta đến ngươi hãy còn là một đứa trẻ, thế mà bây giờ đã trưởng thành. Chỉ tiếc là…” Hắn bỏ lửng câu nói trong tiếng thở dài. Còn tôi ngơ ngác chỉ tay vào mình.

“Quận chúa? Ngài nói ta sao? Ta là một Quận chúa?”

Thần y ngẩng đầu nhìn tôi khó hiểu. “Cha ngươi là Thượng quân nên ngươi đương nhiên là Quận chúa.”

Thượng Quân ư? 

Tôi có cảm giác vừa nghe qua câu chuyện vô lý nhất trên đời.

Chức vị Thượng quân tương đối đặc biệt, là người trực tiếp nắm giữ Huyền Long Ấn, quản lý đội quân hùng hậu và có trách nhiệm gìn giữ hòa bình quốc gia, bảo vệ an bình nhân dân. Trong khi đó Quốc vương mới là người trực tiếp cai trị. Địa vị hai bên gần như ngang bằng nhau, tựa hồ một nước có hai vị lãnh đạo, một người theo đường lối chính trị, một người theo đường lối quân sự. Quyền lực của Thượng quân chẳng hề thua kém Quốc vương. Điều mà Quốc vương chấp thuận nhưng Thượng quân phản đối thì cũng không được tiến hành mà phải đem ra thương nghị lại. Hơn nữa, Thượng quân luôn được nhân dân tôn kính và nể phục vì là người trực tiếp bảo vệ sự yên bình cho bọn họ. 

Khác với ngôi vị Quốc vương là cha truyền con nối, vị trí Thượng quân chỉ dành cho người mạnh nhất, bất kể xuất thân sang hèn. Thật ra tôi rất tò mò muốn biết vị trí Thượng quân được tuyển chọn như thế nào. Nếu Thượng quân qua đời, Huyền Long Ấn cùng với quân đội sẽ nằm dưới quyền kiểm soát của Quốc vương, để rồi trao trả cho vị Thượng quân kế tiếp. Mâu thuẫn giữa hai bên thường không xảy ra vì Thượng quân rất ít khi can dự vào việc trị quốc. Con của Quốc vương được phong là Công chúa, Hoàng tử, con của Thượng quân là Quận chúa, Vương tử. Danh hiệu ấy vẫn tồn tại ngay cả khi Thượng quân qua đời, nhưng sẽ biến mất lúc tân Thượng quân nhậm chức. Theo tôi được biết, thời điểm hiện tại Vương quốc chưa có tân Thượng quân.

“Ngài nhầm lẫn gì chăng?” Tôi bối rối xua tay trước vẻ mặt nghiêm túc của thần y. “Lão Trần không hề nói với ta điều này. Hơn nữa, chẳng phải lâu đài Tú Tâm là nơi ở dành cho Thượng quân cùng gia quyến sao? Từ trước tới giờ gia đình ta chỉ sống trong ngôi nhà nhỏ giữa rừng thôi.”

Thần y không vội phản bác mà cẩn thận xác minh. “Máu nhỏ xuống viên đá mắt mèo là của ngươi?” Thấy tôi gật đầu, hắn quả quyết khẳng định. “Vậy thì đúng rồi. Trước kia ta từng lập khế ước với Thượng quân, lấy viên đá ấy làm tín vật. Chỉ có máu của người cùng huyết thống với chủ nhân tín vật mới có thể mở ra sức mạnh khế ước để triệu hồi người tạo lập.”

Tôi không biết nói gì khác. Hắn bổ sung thêm. “Nếu ngươi vẫn không tin thì có thể đợi Trần Nam tỉnh dậy để hỏi cho rõ ràng. Tuy nhiên…” Hắn ngập ngừng. “Phản ứng của ngươi hơi kì lạ. Tại sao ngươi kiên quyết phủ nhận thân phận của mình?”

“Ta bị mất trí nhớ.” Tôi ủ rũ giải thích. “Ngài có thể giúp ta xem bệnh một chút không?”

Hắn đồng ý, sau khi bắt mạch thì lắc đầu nói rằng trường hợp này nằm ngoài phạm vi năng lực của bản thân. Tôi cũng không quá thất vọng bởi vốn dĩ đã chấp nhận nó như cái giá phải trả cho việc đi ngược tự nhiên, có điều, khó tránh khỏi đôi chút mất mát, tưởng chừng như đánh mất con người trong quá khứ.