[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 39: Bụng dạ khó lường




“Phong tỏa?” Lãnh Tịch Chiếu trừng lớn mắt:“Vì cái gì?”

“Họ nói là trong thành có ôn dịch.” Lãnh Úy nhọn mi:“Trong đêm hôm qua, trong thành đã chết hơn mười người, trước kia lại không có triệu chứng nào, chết bất đắc kỳ tử.”

“Không có khả năng.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Làm gì có loại ôn dịch như vậy, ta muốn đi xem!”

“Được.” Lãnh Úy châm trà:“Ăn no rồi hãy đi, ăn xong chúng ta sẽ đi quan phủ trước.”

Lãnh Tịch Chiếu vội vàng bỏ bánh vào miệng nhai, đứng lên phủi phủi ngoại bào:“Chúng ta đi thôi!”

Lãnh Úy cùng Tây Đằng Lâm thở dài đuổi theo. 

Đến quan phủ, nha dịch ngoài cửa ngăn lại Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi làm gì!”

“Ta tìm Lý Duy có việc gấp.” Lãnh Tịch Chiếu lúc mới đến đã biết rõ Tri phủ là ai.

Nha dịch nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, khí chất Lãnh Tịch Chiếu vừa nhìn qua liền biết sẽ không là người thường, phía sau còn đi theo hai tên bảo tiêu mặt đen, hơn nữa cư nhiên dám hô thẳng tên Tri phủ đại nhân, tốt nhất là nhanh nhanh đi thông báo.

“Chư vị thỉnh đến phòng tiếp khách chờ.” Hạ nhân cung kính mời Lãnh Tịch Chiếu nghênh tiến tiền thính.

Lý Duy vốn là quan ở kinh thành, đến Tây Bắc năm năm, trước đó vài ngày vừa mới được điều đến Cam Tuyền thành, ai biết hắn vừa tới không bao lâu liền gặp loại sự tình này, trong một đêm chết hết mười mấy người, nói là ôn dịch ngay cả chính mình cũng không tin, nhưng khám nghiệm tử thi cùng kiểm nghiệm vài canh giờ cũng không có kết quả, Lý Duy phiền não muốn phát điên, trong lúc đó lại nghe có người cầu kiến, nghe nha dịch tả sơ về diện mạo người tới, trong lòng liền vui vẻ, ngay cả quần áo cũng không kịp đổi đã chạy đi tiền thính.

“Tiểu vương gia?” Lý Duy vào cửa liền mừng rỡ:“Thật là ngươi rồi.”

“Đừng quỳ.” Lãnh Tịch Chiếu một phen ngăn lại hắn:“Chuyện ôn dịch, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Lý Duy thở dài:“Không biết, bắt đầu từ hôm qua, trong một đêm chết hơn mười người chưa nói, hơn nữa còn là bình yên nằm ở trên giường, không có ngoại thương, cho nên đối với mọi người chỉ có thể nói là ôn dịch, khám nghiệm tử thi đang tiếp tục tra nguyên nhân.”

“Mang ta đi xem.” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày. 

“Vâng, ba vị thỉnh đi bên này.” Nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu đến đây, Lý Duy trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Phòng khám nghiệm tử thi một mảnh hôn ám, hơn nữa bên trong còn đặt mười cổ thi thể, nhìn qua có chút rùng rợn, Tây Đằng Lâm có chút lo lắng nhìn Lãnh Tịch Chiếu, nhưng nhìn thấy y đang ngưng thần đứng ở một bên xem xét khám nghiệm đám tử thi kia, trên mặt lại không có biểu cảm gì, Tây Đằng Lâm giật mình — tiểu gia hỏa này không phải ngay cả sét đánh cũng sợ sao?

“Để hết đấy cho ta.” Lãnh Tịch Chiếu bắt đầu đuổi người:“Các ngươi đi ra ngoài hết đi!”

Lý Duy vội vàng mang theo hạ nhân lui xuống, Tây Đằng Lâm muốn ở lại, nhưng bị Lãnh Úy một phen túm lấy mang ra ngoài.

“Sư phụ.” Tây Đằng Lâm nhìn vào phòng, lo lắng:“Có được không, ta nên ở lại cùng y.”

“Đi vào thì nó cũng sẽ đem ngươi đuổi ra.” Lãnh Úy bất đắc dĩ:“Không biết khi nào thì nó có cái tật xấu này, thời điểm nó muốn tập trung chưa bao giờ thích có người khác ở cùng.”

Tây Đằng Lâm thở dài, ngồi bẹp xuống trước cửa phòng chờ Lãnh Tịch Chiếu.

Hai canh giờ sau, Lãnh Tịch Chiếu đẩy cửa đi ra. 

“Thế nào?” Một đống người vây đến trước mặt y hỏi.

“Không phải ôn dịch, có người hạ độc.” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày bế tắc:“Lục mâu phấn, bình thường nếu trúng độc thì phải hơn mười ngày mới phát độc, nhưng cũng tùy thể cất mỗi người mà ảnh hưởng đến thời gian phát độc, tối hôm qua những người này chết, đại khái là do thể chất yếu, tất cả đều là người giả và trẻ nhỏ.”

“Có người hạ độc?” Tây Đằng Lâm cả kinh:“Nói đúng hơn là, hiện tại toàn thành dân chúng, có khả năng đều bị trúng độc?”

Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Lý Duy:“Lấy một thùng nước bỏ nó vào, sau đó tìm chút Đạo thảo bỏ vào ngâm bên trong, lần lượt làm đối với các nguồn nước trong thành, nếu trong nước có độc, Đạo thảo sẽ biến thành màu xanh lam.”

“Dạ.” Lý Duy phái người lui xuống điều tra nguồn nước, còn mình thì cùng đoàn người Lãnh Tịch Chiếu trở lại tiền thính, lo lắng hỏi:“Không biết Tiểu vương gia có phương pháp giải độc hay không?”

“Phương pháp thật ra là có.” Lãnh Tịch Chiếu thở dài:“Lục mâu phấn tuy là kịch độc, nhưng cũng không khó giải, Kị mã cần cùng Đại hoàng, nấu nước uống là được, bất quá tất cả hiệu thuốc trong thành đều không còn Kị mã cần, hẳn là đều bị người ta mua hết rồi.”

“Người đâu, đi thăm dò là ai mua.” Lý Duy đau đầu:“Vương bát đản!”

“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu nhìn Lý Duy, ấn tượng với người này là trong miệng hắn luôn thốt ra những lời toàn là [chi, hồ, giả, dã] ( dùng cấu trúc câu phức tạp hàm ý nhiều nghĩa khó hiểu), đây là lần đầu tiên nghe hắn mắng chửi người.

Lý Duy mắng xong mới phản ứng lại, cảm thấy xấu hổ, bất quá xem như là giải hận.

“Ta có thể phối dược tạm thời ngăn chặn độc tính, thay ta chuẩn bị một gian phòng ở đi, cũng không cần giấu diếm thân phận của ta, hãy nói cho toàn thành dân chúng, ta có giải dược, để cho bọn họ an tâm.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn Lý Duy nói:“Nhưng mà nhiều nhất chỉ có thể hơn mười ngày mà thôi, trong nửa tháng phải tìm được Kị mã cần, bằng không dân chúng vẫn sẽ bị độc chết.”

“Ta sẽ phái người đi địa phương khác mua.” Lý Duy liên tục gật đầu.

“Vạn nhất địa phương khác cũng không có?” Tây Đằng Lâm nhíu mày:“Nói cho dân chúng ngươi có giải dược, vạn nhất hơn mười ngày sau Kị mã cần không mua được, độc tính phát tán, đến lúc đó ngươi giải thích làm sao?”

“Hiện tại nói cho bọn họ biết chân tướng, sẽ chỉ làm dân chúng càng thêm bối rối.” Lãnh Tịch Chiếu khoát tay:“Nếu tâm dân chúng rối loạn, toàn thành cũng sẽ rối loạn, đến lúc đó nếu có bạo động, ai cũng ngăn không được, lúc đó sẽ trúng kế của kẻ đã hạ độc.”

Tây Đằng Lâm còn muốn khuyên, lại không biết nên như thế nào mở miệng, y nói rất có lý, nhưng nếu không mua được dược, cả đời này y sẽ bị người đời ở sau lưng mắng chửi, đối với y rất không công bằng.

“Được rồi, yên tâm đi.” Lãnh Úy biết tính tình con của mình, tiến lên vỗ vỗ vai Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi ở đây xem bệnh cho người ta, cha tự mình dẫn người đi mua thuốc, mua không được thì sẽ cướp về cho ngươi.”

“Ân.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, quay đầu nhìn Tây Đằng Lâm:“Ngươi cũng đáp ứng ta chứ? Ở đây cùng ta là được.”

Tây Đằng Lâm gật đầu, hướng y cười cười:“Tốt, ta ở lại cùng ngươi.”

Trời dần về chiều, trong thành đưa ra bố cáo, kêu toàn thành dân chúng xếp hàng đến quan phủ lĩnh dược.

Khi mới biết là có người đầu độc, dân chúng lúc đầu còn khủng hoảng, nhưng sau đó, nghe nói là Lãnh Tịch Chiếu có giải dược, tức thời liền hướng quan phủ chạy đi lĩnh giải dược, ngoài ra còn là vì muốn xem Lãnh Tịch Chiếu, đại khái là vì Lãnh Tịch Chiếu bình thường không bao giờ xuất cung, lời đồn đãi về y cũng rất nhiều, lần này có thể thấy người thật, dân chúng tất nhiên sẽ rất hiếu kì, sợ đi chậm thì người không được ngắm mà dược cũng không có.

Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở trong viện của nha phủ, lần lượt xem bệnh cho dân chúng nào có trường hợp khẩn cấp, không trúng độc thì cấp cho một loại dược dự phòng, trúng độc thì cấp một loại dược khác.

Tây Đằng Lâm đứng ở một bên, nhìn đội ngũ dân chúng đông nghìn nghịt ngoài cửa, chau mày, nhiều người như vậy, phải đến khi nào mới hết, cho dù là Lãnh Tịch Chiếu xem bệnh rất mau, phỏng chừng ba ngày là có thể xong……

“Hử?” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày nhìn người trước mắt:“Ngươi vừa rồi đã tới rồi phải không?”

“Hắc hắc hắc.” Người nọ cười gượng

“Tiêu Nhị Cẩu, ngươi tới náo loạn phải không?” Lý Duy vừa lúc đến hậu viện thấy một màn, cả giận nói.

“Đại nhân tha mạng.” Tiêu Nhị Cẩu quỳ trên mặt đất:“Ta chỉ là muốn nhìn tiểu thần y thêm một lần mà thôi.”

Lãnh Tịch Chiếu dở khóc dở cười.

“Tha ngươi lần này, nếu tái phạm, phạt hai mươi trượng.” Tây Đằng Lâm một bụng hỏa:“Lý đại nhân, trong thành của ngươi sao lại có nhiều dân chúng như vậy?.”

“Cam Tuyền thành là trọng trấn, người tự nhiên nhiều.” Lý Duy thở dài:“Trước đây vài ngày lúc ta vừa tới đây, vừa lúc có Vân Sát Bảo tiểu thiếu gia Thần Tử Việt đi theo Đoạn phó bảo chủ tới nơi này thị sát hiệu buôn, thị sát thì thị sát đi, y còn cố tình ngồi ở trung tâm sảnh cửa hiệu hoàng kim  Vân Khinh, ai vào cửa y cũng hướng họ cười, vì thế toàn thành dân chúng đều chạy tới đó, vừa mua vàng vừa đổi tiền vừa cầm đồ, làm cho nhân viên mệt đến chết đi sống lại, Thần thiếu gia sau khi đi, nghe nói toàn bộ nhân quan của cửa hiệu ngủ ba ngày ba đêm luôn.”

Lãnh Tịch Chiếu phốc cái cười ra tiếng, nghĩ rằng không chừng lão bản của cửa hiệu hoàng kim Vân Khinh kia có lẽ đã đắc tội Tiểu Việt rồi.

Từ khi tra ra được có người cố ý hạ độc, Lãnh Tịch Chiếu vẫn luôn mang vẻ mặt đầy tâm sự, lúc này thấy y nở nụ cười, Tây Đằng Lâm liền vươn tay nhẹ nhàng ấn ấn bờ vai của y:“Có mệt hay không?”

Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, tiếp tục thay dân chúng xem bệnh cùng phát dược.

Mệt mỏi suốt một ngày, Lãnh Tịch Chiếu dựa vào ghế xoa xoa thắt lưng, cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Trở về nghỉ ngơi đi.” Tây Đằng Lâm đau lòng:“Ngươi mệt mỏi một ngày cũng chưa ăn cái gì đàng hoàng.“

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, đi theo hắn trở về phòng:“Có rất nhiều dân chúng bị trúng độc …… Không biết phụ thân có thể thành công mang dược trở về hay không.”

“Đương nhiên có thể.” Tây Đằng Lâm thấy cước bộ của y có chút lảo đảo, một phen ôm lấy y:“Ngươi trước nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải mệt mỏi thêm một ngày nữa đó.”

“Không biết lần này đến tột cùng là ai hạ độc.” Lãnh Tịch Chiếu tựa vào Tây Đằng Lâm:“Hoàng Thượng tốt như vậy, vì sao luôn có người muốn phá hoại giang sơn của hắn chứ?.”

“Lúc hạ độc, hắn ta khẳng định không nghĩ tới ngươi sẽ đến nơi này.” Tây Đằng Lâm nhíu mày:“Hạ độc dân chúng sau đó mua hết giải dược, mục đích chỉ có hai loại, một là muốn độc chết toàn thành dân chúng, làm cho Cam Tuyền thành trở thành thành hoang; Hai là làm cho dân chúng khủng hoảng trước, sau đó mới đưa ra giải dược cứu người, vừa thu lợi nhuận vừa thu được danh tiếng, ngươi cảm thấy sẽ là loại nào?”

“Nếu ta có thể chịu đựng chậm chạp không cứu người, qua ba bốn ngày thì đại khái có thể biết là loại nào.” Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp nhãn tình:“Nhưng mà ta không thể trơ mắt nhìn dân chúng trúng độc mà không đi cứu, bị ta hớt tay trên như vậy, tên kia đại khái sẽ không để yên như vậy.”

Tây Đằng Lâm cười:“Hắn có thể có năng lực đi mua hết giải dược, khẳng định biết trong thành sẽ không có Kị mã cần dự trữ, cũng khẳng định biết trong tay ngươi kỳ thật không có giải dược chân chính, nói không chừng sẽ lợi dụng điểm này mà hành động.”

“Còn có, Lục mâu phấn thực hiếm thấy.” Lãnh Tịch Chiếu bị Tây Đằng Lâm ôm vào trong phòng, ngồi xuống:“Sư phụ từng nói qua, Lục mâu trùng rất khó tìm, hơn nữa sau khi nghiền thành bột phấn độc tính sẽ xuyên thấu vật đựng phân tán trong không khí, chỉ có Hồng tô hiệp mới có thể hóa giải…… Ha! Ta đã biết!”

“Ngươi biết cái gì?” Tây Đằng Lâm bị Lãnh Tịch Chiếu đột nhiên đứng lên dọa hết hồn.

“Ta trước kia ở Trương phủ ngửi được một mùi hương, còn có tối hôm qua tại tòa nhà kia cũng ngửi được, là Hồng tô hiệp!” Lãnh Tịch Chiếu túm trụ Tây Đằng Lâm:“Chúng ta mau đi xem một chút tòa nhà kia là nhà ai.”

“Không cần nhìn.” Tây Đằng Lâm đem y ôm vào trong lòng:“Tòa nhà kia tối hôm qua ta đã xem qua rồi, là Đỗ trạch.”

“Đỗ Văn?” Lãnh Tịch Chiếu trừng lớn ánh mắt:“Trách không được ta ở trước cửa phòng Trương gia tiểu thư ngửi được, lúc ấy hắn ở trong phòng.”

“Cho nên rất có thể là khả năng thứ hai?” Tây Đằng Lâm nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Nhưng mà hắn không phải nói hắn đã là đệ nhất đại phu trong thành rồi hay sao, vì cái gì còn muốn làm loại chuyện này?”

“Y thuật của hắn thực tệ.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Sở dĩ mọi người tôn hắn là đệ nhất đại phu, đại khái đều là dựa vào cha hắn từng làm trong Thái y viện, hơn nữa hắn khoe khoang khắp nơi, dân chúng cũng sẽ tin, nhưng mà lâu ngày, mọi người sẽ nhận ra tốt xấu, vì thế hắn muốn dùng chiêu này để một lần nữa tạo uy danh, cũng không phải không thể.” 

“Ta đi Đỗ trạch nhìn xem, có thể tìm được chút manh mối.” Tây Đằng Lâm đứng lên:“Ngươi nghỉ ngơi đi.”

“Ta cũng đi.” Lãnh Tịch Chiếu giọng điệu kiên định.

“Không được! Ngươi đã mệt mỏi một ngày rồi.” Tây Đằng Lâm cự tuyệt:“Hơn nữa ngươi cũng không có võ công.”

“Ta không có võ công, nhưng ta có cái mũi của cún con.” Lãnh Tịch Chiếu không thuận theo, không buông tha:“Ngươi dẫn ta đi đi, mũi của ta thính lắm, đi nghe ngóng xem hắn đem dược dấu ở nơi nào!! Hơn nữa ở gia trạch hắn sẽ không đề phòng quá nghiêm ngặt, không có việc gì.”

Tây Đằng Lâm nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Lãnh Tịch Chiếu, bất đắc dĩ thỏa hiệp:“Vậy thì thay quần áo rồi đi, ngươi mặc bạch y,  rất dễ bị phát hiện.”

“Nhưng mà quần áo của đều là bạch sắc.” Lãnh Tịch Chiếu thực buồn bực, ngẫm ngẫm lại ngẩng đầu, trong ánh mắt lóe lên tia sáng:“Cái kia…… Ngươi có hắc y phải không? Cho ta mượn!”

“Của ta?” Tây Đằng Lâm há hốc mồm:“Ngươi mặc làm sao được?”

“Có thể có thể.” Lãnh Tịch Chiếu thực hưng phấn:“Cho ta mượn cho ta mượn!”

Tây Đằng Lâm lại bất đắc dĩ:“Đi.” 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Tiếp tục tiểu kịch trường:

Người chủ trì: Câu hỏi thứ tư, thỉnh hai vị miêu tả một chút tính cách của đối phương.

Dạ Lan San: Nghịch ngợm hay gây sự, thường xuyên khi dễ Lão Ngô ở trù phòng, còn rất thích những nơi ồn ào.

Thần Tử Việt trừng mắt: Ta khi dễ lão Ngô khi nào?

Dạ Lan San cười lạnh: Muốn ta đem chuyện ngươi ngày hôm qua trộm cà rốt của phòng bếp mang đi chôn ở phía sau núi rồi đào ra không?

Thần Tử Việt: Ách…… 

Người chủ trì: Câu hỏi thứ năm, hai người gặp nhau khi nào ở địa điểm ra sao?

Dạ Lan San: Lúc còn rất nhỏ, ta được lão bảo chủ mang lên núi, ngày hôm sau thì thấy y.

Thần Tử Việt nhíu mi: Ta không nhớ rõ……

Người chủ trì: Câu thứ sáu, xin hỏi ấn tượng đầu tiên về đối phương của hai vị là gì?

Dạ Lan San: Thực đáng yêu, nho nhỏ mềm mềm.

Thần Tử Việt nghi hoặc: Mềm? 

Dạ Lan San mặt không đổi sắc: Ta trước đây thường xuyên vụng trộm nhéo má của ngươi.

Thần Tử Việt tạc mao: Trách không được cha ta nói ta trước đây thường xuyên chảy nước miếng!!!