Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 133: Thứ hai – đánh giặc trên mặt trận ngoại giao (hạ)





Long Ưng hỏi:
- Chuyện xảy ra cách đây bao lâu rồi?
Lâu Sư Đức nói:
- Tám ngày trước sứ giả đã rời khỏi Doanh châu.
Long Ưng lại hỏi:
- Bên phía Doanh châu có động tĩnh gì không?
Lâu Sư Đức nói:
- Tôn Vạn Vinh chỉnh đốn quân đội, binh lực tăng lên tới bảy vạn. Y tự lập thành Khả Hãn của Khiết Đan, phong A Tiểu, Lý Giai Cố, Lạc Vụ Chỉnh làm tả, hữu, trung nguyên soái. Với tác phong của Tôn Vạn Vinh, lại tự phụ vô địch thì chỉ chờ người Đột Quyết và người Hề cam đoan không tấn công là y sẽ xâm phạm. Chúng ta phải đề phòng.
Long Ưng vui vẻ:
- Nếu Tôn Vạn Vinh xâm phạm quy mô lớn như vậy, chúng ta cũng hết buồn phiền, người Đột Quyết cũng nhân cơ hội không đưa ra điều kiện uy hiếp chúng ta nữa.
Lâu Sư Đức nói:
- Chúng ta phải thắng được một trận lớn, đánh bại Tôn Vạn Vinh khiến cho y không còn cơ hội ngóc đầu lên được. Vả lại nếu tốc chiến tốc thắng sẽ làm cho người Đột Quyết khó có cơ hội được lợi.
Long Ưng nói:
- Toàn bộ các bố trí của chúng ta phải bước đầu thành hình. Cho dù là Mặc Xuyết hay Tôn Vạn Vinh thì cũng đều không tin quân Đại Chu có thể đánh bại, trong nháy mắt xử lý được y. Nhưng chúng ta phải cho bọn chúng một điều bất ngờ. Nếu trận chiến này chúng ta thắng đẹp thì trong mấy năm tiếp theo người Đột Quyết rất khó dụng binh đối với chúng ta.
Lâu Sư Đức nói:
- Vậy phải phối hợp với Ưng gia thế nào?
Long Ưng nói:
- Chuyện này cần gì phải phối hợp, tất cả cứ thực hiện theo Lâu đại soái. Mục tiêu là phòng thủ. Có thể thủ mới đánh tiếp được rồi có cơ hội chiến thắng. Chỉ cần Tôn Vạn Vinh rời khỏi Doanh châu thì cái chết của y cũng chẳng còn xa nữa.
Khi tới Đông viện, hắn thấy Phong Quá Đình và Hoang Nguyên Vũ đang nói chuyện.
Long Ưng cười nói:
- Hoang huynh về lúc nào?
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Vừa mới về. Tin tức mới nhất đó là chỉ cần Tôn Vạn Vinh đánh bại Long Ưng ngươi thì Lý Trí Cơ sẽ đứng về phía y.
Long Ưng nói thật thoải mái:
- Lý Trí Cơ sợ Tôn Vạn Vinh. Người này thực sự hiểu được chọn cái nào cho tốt.
Hoang Nguyên Vũ cảm thấy khó hiểu:
- Vì sao Long huynh lại giải thích như thế?
Phong Quá Đình cũng không hiểu chỉ biết cười khổ:
- Sau khi tới chiến trường cái tên tiểu tử ngươi như biến thành người khác, sâu xa khó hiểu.
Long Ưng cười nói:
- Không phải là sâu xa khó hiểu, là vì tiểu đệ hiểu được một vài chuyện mà hai vị lão huynh không biết.
Phong Quá Đình cũng biết không cần phải giải thích trước mặt Hoang Nguyên Vũ nên thích thú không truy vấn.
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Xong việc ở đây, Long huynh thật sự muốn tới tộc Thổ Phiên?
Long Ưng nói:
- Tới tộc Thổ Phiên là điều tất nhiên nhưng trước hết phải về Thần Đô phục mệnh rồi mới đi được. Hoang huynh có hứng thú hay sao?
Hoang Nguyên Vũ vui vẻ:
- Ta chưa tới cao nguyên nên sẵn sàng đi theo để được mở rộng tầm mắt. Xin Long huynh chấp nhận ta làm đồng bọn.
Thật ra đây là một cái kế hòn đá ném chết hai chim của Long Ưng, vừa có thể vất được Hoang Nguyên Vũ vừa trả lời được câu hỏi của họ.
Long Ưng nói:
- Trên đường đi chúng ta định tới quý quốc ngắm cảnh.
Hoang Nguyên Vũ mỉm cười nói:
- Được ba vị Long huynh ghé thăm tệ quốc là niềm vinh hạnh của chúng ta. Có điều như vậy các người sẽ phải đi thành một đường vòng rộng rồi từ đông bắc tới dân tộc Thổ Phiên.
Phong Quá Đình hỏi:
- Chúng ta đã được lĩnh giáo điệu khèn Tacta tuyệt vời của lệnh muội. Không biết Quy Tư còn gì hay nữa không?
Hoang Nguyên Vũ nói thật thản nhiên:
- Thủ đô của tệ quốc là thành La Lô, cũng là một trong những thành lâu đời nhất có rất nhiều nền văn minh giao hòa nhưng hết lòng tin theo Phật giáo. Cách thành chừng ba mươi dặm có phật tự là thánh địa phật giáo nổi tiếng nhất Tái ngoại. Cao tăng Huyền Trang của các ngươi từng đi Thiên Trúc thỉnh kinh đã ở lại đó hai tháng để giảng pháp.
Long Ưng hỏi:
- Có chuyện đó?
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Ngoại trừ mỹ nữ và ca múa ra thì hang phật cùng với kỹ thuật dệt của tệ quốc cũng rất nổi tiếng. Chưa nói lại còn có ốc đảo lớn, phong cảnh hữu tình. Đảm bảo các ngươi sẽ không hối hận khi tới đó.
Long Ưng cười nói:
- Chỉ với mỹ nữ của quý quốc cho dù không biết ca múa thì ta cũng cảm thấy chuyến đi này rất thú vi. Ha ha.
Phong Quá Đình cười mắng:
- Chỉ cần nhìn muội muội của Hoang huynh thì cũng đủ biết câu hỏi đó ngu xuẩn tới mức nào.
Hoang Nguyên Vũ tức giận mắng:
- Nhưng xá muội lại nói dường như Long huynh không có hứng thú với nó.
Long Ưng cười bồi:
- Hiểu nhầm mà thôi. Chỉ vì nàng ấy làm cho tiểu đệ cảm thấy xấu hổ, lại nghĩ nàng là ý trung nhân của Phong công tử cho nên không dám chọc vào. Ha ha.
Lúc này có người tới báo rằng Ngưng Diễm đã tới.
Long Ưng ra ngoài thì gặp Trương Cửu Tiết. Y liền nói:
- Nàng ấy muốn nói chuyện riêng với ngươi.
Rồi y lại nói nhỏ:
- Đi theo nàng ta có tới tám trăm chiến sĩ Đột Quyết dưới sự chỉ huy của mãnh tướng Quân Thượng Khôi Tín nổi danh Đột Quyết. Người này chẳng những là ái tướng của Mặc Xuyết mà còn là tình nhân của Ngưng Diễm, sử dụng trường mâu đồng thời còn tinh thông đao pháp. Y là cao thủ số một, số hai của Đột Quyết, thanh danh vượt xa đám cao thủ theo Ngưng Diễm tới Thần Đô. Y theo Ngưng Diễm tới đây không phải là chuyện bình thường.
Long Ưng nói:
- Hơn tám trăm người thì đón tiếp thế nào?
Trương Cửu Lễ nói:
- Những người khác không theo nàng ta vào thành mà hạ trại ở vùng đất hoang bên ngoài. Người tới chẳng có ý đồ tốt, phải cẩn thận.
Long Ưng vỗ nhẹ vào vai y rồi đi vào trong đại đường.
Ngưng Diễm mặc trang phục võ sĩ của Đột Quyết, đầu đội mũ sặc sỡ điểm xuyết mấy viên trân châu. Mái tóc dài của nàng được bện thành hai nhánh buông xuống đôi vai. Ngưng Diễm khoác một chiếc áo choàng màu đỏ đứng ở giữa sảnh đường dõi đôi mắt đẹp nhìn hắn bước vào.
Long Ưng thi lễ từ xa rồi đi tới đứng cách trước mặt Ngưng Diễm ba bước mà mỉm cười, nói:
- Từ biệt ở Thần Đô, công chúa càng lúc càng đẹp. Xem ra mọi việc trôi chảy nên tâm trạng thoải mái.
Ngưng Diễm lạnh lùng nhìn hắn rồi nói thật thản nhiên:
- Long huynh có chiến tích hoành tráng nên Ngưng Diễm cảm thấy cao hứng cho huynh.
Long Ưng nói:
- Không có chuyện chẳng dám lên điện tam bảo. Công chúa mang tin vui gì tới cho tiểu đệ?
Ngưng Diễm nói thật nhẹ nhàng:
- Nếu là tin tức tốt thì ngươi thấy thế nào?
Long Ưng cười khổ:
- Thật sự không muốn làm kẻ địch với công chúa. Nhưng con người sinh ra không được theo ý muốn, mười chỉ mong được tám, chín. Hy vọng mọi chuyện không phát triển tới mức không được như mong muốn.
Ngưng Diễm lại tiến tới một bước nhìn hắn chăm chú rồi âm thanh trở nên lạnh lẽo:
- Quyết định cuối cùng nằm trong tay Đại hãn. Lần này Ngưng Diễm chỉ truyền lời cho Đại hãn. Đại hãn nhờ Ngưng Diễm nhắc nhở ngươi, Đại hãn chưa bao giờ thay đổi quyết định. Đây là điều mà tất cả mọi người trên đại thảo nguyên đều biết.
Long Ưng nhún vai:
- Chuyện ta muốn làm cũng chưa có chuyện gì không làm được. Người ta có biết hay không cũng chẳng quan trọng chỉ cần bản thân ta biết là được rồi.
Hai người nói chuyện một cách đối chọi gay gắt khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề.
Ngưng Diễm than nhẹ một tiếng rồi nói:
- Nếu ngươi cứ giữ thái độ đó thì xem ra chúng ta khó có thể tiến thêm. Để Ngưng Diễm cho ngươi một lời khuyên: Đại hãn có lực lượng mà ngươi không thể tưởng tượng nổi. Tôn Vạn Vinh đối với ngài chẳng khác nào một con kiến. Ngài cũng chẳng coi quân Đại Chu vào đâu nhưng lại để mắt tới Long Ưng ngươi. Nếu không thì ngài cũng chẳng phái Ngưng Diễm tới nói chuyện với ngươi.
Long Ưng cười hì hì:
- Đại hãn có để mắt tới Long Ưng hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là trong lòng công chúa có tiểu đệ hay không.
Ngưng Diễm chẳng hờn chẳng giận lên tiếng:
- Long Ưng! Hiện tại ta là người đại diện cho Đại Hãn.
Long Ưng nói thật thoải mái:
- Công chúa bớt giận. Ta chỉ cho rằng hôn nhau sẽ thú vị hơn đánh giặc nhiều. Ha ha! Sao công chúa không nói quyết định của Đại hãn để xem có thể mặc cả được không.
Sở dĩ sau khi thu hồi Bình châu và Kế Châu, hắn án binh bất động cũng là vì muốn xem người Đột Quyết sẽ có hành động như thế nào.
Ngưng Diễm nói một cách chém đinh chặt sắt:
- Sau khi giết Tôn Vạn Vinh, Doanh châu về tay các ngươi còn các nơi khác do chúng ta xử lý.
Long Ưng thầm nghĩ nếu làm vậy chẳng lẽ lại để mặc cho người Đột Quyết một mình diễn kịch sau khi đánh bại Khiết Đan? Khiết Đan không giữ được thì nước Hề sớm hay muộn cũng mất. Chẳng những được tặng dân cư và vật tư của Đại Chu, người Đột Quyết còn nuốt chửng cả Khiết Đan và nước Hề, đất đai, nhân khẩu tăng lên, thế lực mở rộng tới biển Bột Hải. Hiện tại quân Đại Chu đã không phải là đối thủ của Đột Quyết, nếu cứ để mặc thì tương lai có khác nào miếng thịt cho người ta xẻo.
Long Ưng nói thật thong dong:
- Không được.
Ngưng Diễm nở nụ cười giảo hoạt:
- Đại hãn có nói nếu ngươi không biết điều thì ngài sẽ cho Tôn Vạn Vinh một lời hứa.
Long Ưng cảm thấy bản thân rơi vào thế hạ phong thì chỉ biết cười khổ:
- Công chúa cứ nói thẳng.
Ánh mắt của Ngưng Diễm trở nên sắc bén nhìn thẳng vào mặt hắn mà nói:
- Hôm nay là bao nhiêu rồi?
Long Ưng thở dài:
- Hôm nay là mùng hai tháng bảy. Ngày tháng thì có liên quan gì?
Ngưng Diễm cảm thấy vui vẻ:
- Tất nhiên là có quan hệ. Ngưng Diễm sẽ nói với Tôn Vạn Vinh rằng chỉ cần y phòng thủ được Doanh Châu tới tiết Trung Thu của các ngươi thì Đại Hãn sẽ xuất quân xuôi Nam tấn công thành trì xem các ngươi làm thế nào. Lời hứa của Đại hãn cũng chính là lời thề, không sớm hơn mà cũng không chậm hơn. Ngày mười sáu tháng tám cũng là ngày tốt để Đột Quyết chúng ta xuất quân.
Long Ưng thầm nhủ lợi hại. Chuyện này hoàn toàn phá hủy kế lấy nhàn đãi mỏi của hắn. Bản thân còn bị Mặc Xuyết dắt mũi phải đánh với Tôn Vạn Vinh.
Long Ưng cười ha hả:
- Hóa ra Đại hãn đúng là một con yêu tinh khiến cho bản nhân cảm thấy thú vị. Có điều Đại hãn đưa ra nước cờ dường như hơi kém. Chẳng lẽ Doanh châu lại sánh nổi với thành Lạc Dương và Trường An? Muốn giữ được Doanh châu thì phải dựa vào thành. Đại hãn cho rằng Tôn Vạn Vinh có thể lấy lại uy thế trận chiến cốc Hạp Thạch hay sao?
Ngưng Diễm nói:
- Đó là chuyện của ngươi và hắn, ta cũng không cần lo, chẳng có thời gian để quan tâm. Hy vọng Long Ưng ngươi thật sự có khả năng thông thiên triệt địa, luôn chiến thắng, giữ được nguyên khí mà phòng thủ U châu. Nếu không thì Thần đô của các ngươi sẽ biết thành Quỷ đô, chỉ còn toàn cô hồn dã quỷ.
Long Ưng nói:
- Niệm tình công chúa có một thời gian kết giao, để tiểu đệ cho các ngươi một lời khuyên.
Ngưng Diễm nói:
- Nói đi.
Long Ưng liền nói:
- Đắc tội với bản nhân thật sự không khôn ngoan đâu.
Ngưng Diễm nổi giận:
- Can đảm thật. Ngươi dám đe dọa bản điện?
Long Ưng nói:
- Ta chỉ dựa vào thời thế mà nói thôi. Quân đội của các ngươi chỉ cần xuất hiện ở chiến trường thì sẽ thành đối tượng công kích của Long Ưng ta. Đừng trách ta không cảnh báo trước. Công chúa và tám trăm binh sĩ của ngươi cho tới sáng ngày mai mau chóng lăn thật xa cho lão tử. Nếu không lão tử không để cho một tên còn sống, chỉ để lại công chúa làm lão bà cho lão tử mấy ngày. Có hiểu không?
Ánh mắt của Ngưng Diễm như bốc lửa. Nàng ta quát to:
- Ngươi đúng là đồ hỗn xược. Ngươi không đủ kiên nhẫn sống nữa đúng không?
Ma mang trong hai mắt Long Ưng rực rỡ, hắn đáp lễ lại nàng bằng ánh mắt sắc bén:
- Chẳng phải công chúa vẫn muốn đẩy lão tử vào chỗ chết hay sao? Nhìn xem, hiện tại ta vẫn sống tốt hơn bất cứ ai khác. Nói với cha của ngươi, y vĩnh viễn không thể hiểu được ta, cũng không bao giờ nắm được ta. Rồi sẽ có một ngày, y sẽ phải hối hận về quyết định của mình. Hãy nói cho y biết ta coi thường loại lòng tham không đáy, người lật lọng, hứa hẹn bên kia thì bên này phủ nhận. Lời hứa của Đại hãn chẳng đáng một đồng. Lão tử ở đây chờ y phóng ngựa đến.