Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 61: Nhân duyên khéo gặp (hạ) - Trò chơi ném đá (thượng)





Long Ưng nói:
- Chúng ta nên ăn tối khoảng một canh giờ trước khi đêm đến. Đêm qua tiểu đệ đã không ngủ, nên bây giờ phải về phòng nghỉ ngơi đây.
Hoành Không Mục Dã cười nói:
- Cẩn thận kẻo “biến khéo thành vụng”, định về phòng nghỉ ngơi thì lại thành cuộc chiến vật lộn liên tiếp đấy. Ha ha!
Long Ưng ưỡn người lên, chụp mạnh tay vào vai y, cười nói:
- Hoành Không huynh thực biết nói đùa.
* * *
Long Ưng đang ngủ thì bị gọi dậy, hóa ra là có người gọi hắn đến sảnh thuyền để dùng bữa.
Hắn nhẹ nhàng nói với mỹ nhân tóc vàng đang nằm ngủ trong lòng:
- Đến lúc phải ăn chút gì đó rồi đấy!
Mỹ Tu Na Phù nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn như một con cừu con, nàng nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể mềm mại, nói với giọng hồn nhiên đáng yêu:
- Mỹ Tu Na Phù không còn sức nữa rồi! Ưng gia cứ đi đi, chờ nữ nhân của ngài ngủ thêm một lúc nữa rồi đến sảnh thuyền hầu hạ cho ngài sau.
Long ưng cười nói:
- Nàng cũng biết mình đã ngủ từ rạng sáng cho đến hoàng hôn rồi, nếu bây giờ còn ngủ tiếp, không sợ người khác cười cho sao?
Mỹ Tu Na Phù cố gắng hé đôi mắt lên, lộ ra hai con ngươi sáng lấp lánh, dùng sức ôm chặt lấy hắn, ỉ ôi:
- Cười cái gì chứ? Phải là hâm mộ Mỹ Tu Na Phù mới đúng đấy. Ưng gia à! Mỹ Tu Na Phù chưa bao giờ được sung sướng như vậy đấy. Thân hình người ta có đẹp không? Ngài còn chưa khen người ta đó.
Long Ưng ra vẻ sẵng giọng:
- Ta có cơ hội để khen nàng à?
Mỹ Tu Na Phù nũng nịu:
- Bây giờ chẳng phải có rồi sao?
Long Ưng sớm đã hiểu tính tình của nàng, bèn nói:
- Cơ thể của Mỹ Tu Na Phù còn đẹp hơn cả những bông hoa mỹ lệ, còn ngọt ngào hơn cả những trái cây thơm ngon nhất.
Mỹ Tu Na Phù lại dâng đôi môi thơm lên.
Trong lòng Long Ưng thầm nghĩ, nếu hiện giờ không có sự uy hiếp của địch nhân thì vẻ nũng nịu này của nàng đã đưa đến một trận cuồng phong kích tình nữa rồi.
Mỹ nữ trong vòng tay mình đây tựa như một thần vật từ trên trời rơi xuống, chính là một phần thưởng lớn nhất cho bất cứ nam nhân nào.
Long Ưng quả quyết dứt ra khỏi vòng ôm ấp bằng cả tứ chi của Mỹ Tu Na Phù, rồi đi đến sảnh thuyền để gặp Hoành Không Mục Dã.
Long Ưng leo lên tầng thứ tư, ở đó, hiện đang bày năm bàn tiệc, nhưng chỉ có các mỹ cơ đang ăn, còn những người khác thì xúm lại một góc, dường như đang thảo luận một đề tài nào đó.
Hoành Không Mục Dã thấy Long Ưng đến thì vẫy tay, bảo:
- Long Ưng mau tới đây!
Trong đám người ở đây có một cao thủ Thổ Phiên trẻ tuổi anh tuấn tên là Đán Lôi Tích. Gã đưa hai tay nâng cây Đại Thiết Cung lên. Long Ưng nhận lấy, tùy tay kéo dây cung vài lần, lần nào cũng kéo căng như trăng tròn, gật đầu nói:
- Ta từng thấy qua cây cung này ở xa xa. Quả nhiên là cung tốt, nếu dùng kình tiễn thì có thể bắn trúng được cả mục tiêu ở ngoài ngàn bước đấy.
Trên khuôn mặt mỗi người đều hiện lên thần sắc khó tin, ngay cả Hoành Không Mục Dã và Phương Quân cũng vậy.
Hoành Không Mục Dã cười khổ:
- Kéo đầy dây cung thì bản nhân cũng có thể làm được, nhưng nếu không đề khí vận công, lại cũng không chùng người đạp tấn, mà bộ dáng lại không chút hao sức như Long ưng huynh thì bản nhân đành cam bái hạ phong.
Long Ưng cười nói:
- Không giống như huynh nghĩ đâu, chỉ vì nội công tâm pháp của tiểu đệ có phần đặc biệt nên mới vậy.
Phương Quân nói:
- Ưng gia, đây là Thiên Hỏa Phần có uy lực lớn nhất.
Trên chiếc bàn tròn lớn có đặt một cây kình tiễn, cách đầu mũi tên hai tấc có một khung hình chữ thập, trên có cột một viên tròn chứa đầy dầu hỏa do nhiều lớp giấy bọc lại với nhau tạo thành, ngoài ra còn có cả dây dẫn lửa.
Có thể tưởng tượng, nếu bắn trúng cột buồm thì chắc chắn sẽ bén lửa rất nhanh.
Long Ưng bỏ Đại Thiết Cung xuống, cầm Thiên Hỏa Phần lên, dùng tay ước lượng trọng lượng của nó, rồi nhíu mày:
- Dù có dùng Đại Thiết Cung, mà lại thuận gió thì cùng lắm cũng chỉ bắn được tầm ba trăm bước. Bà nội nó!
Trên gương mặt Phương Quân hiện lên vẻ bội phục:
- Ưng gia nói thật chuẩn xác.
Thần sắc Hoành Không Mục Dã trở nên ngưng trọng:
- Tình thế hiện nay có chút không ổn, ba chiếc thuyền kia giống như lời huynh dự đoán, đã dần dần tiếp cận rồi, hiện nay chỉ còn cách chúng ta hai dặm thôi. Theo tướng quân phỏng đoán thì chỉ cần nửa canh giờ là có thể vượt qua thuyền Phượng Minh.
Gương mặt Phương Quân tràn đầy vẻ lo lắng:
- Chừng một canh giờ trước, sắc trời đã chuyển xấu, đêm đến trời tối đen như mực, dù chúng ta có dùng đèn lồng đặc chế thì cũng chỉ có thể chiếu được khoảng cách tầm trăm bước đổ lại.
Điều này cũng có nghĩa là thuyền địch phải đến gần khoảng trăm bước mới hiện hình, mà ai cũng hiểu, mất đi ưu thế công kích cự ly xa, đổi thành chiến đấu cận thân thì bên bất lợi sẽ là lâu thuyền khổng lồ vốn có nhược điểm là sự linh hoạt.
Huống chi quyền chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay đối phương, nếu chúng chờ thuyền Phượng Minh tiến đến khúc sông đã được mai phục rồi mới động thủ thì thắng bại chưa biết thế nào.
Phương Quân ưu tư:
- Trong vòng trăm dặm từ đây đến hạ du hoàn toàn không có nơi nào có thể cập bờ, muốn tránh chiến cũng không được.
Long Ưng cười nói:
- Cùng tất biến, biến tắc thông. Những tên giặc cỏ này dám chọc đến huynh đệ của Long Ưng ta, quấy rầy nhã hứng du lịch của hắn thì coi như đã chán sống rồi. Bà nội nó, định mượn lúc tối trời trở gió để biến hữu hình thành vô hình à, vậy thì ông đây sẽ đốt đèn giúp các ngươi. Lúc các ngươi hiện hình rồi, sẽ là bia ngắm để các quốc khách Thổ Phiên tôn quý của ta luyện bắn, coi như đây sẽ là một cuộc săn bắn trên Đại Vận Hà!
Hoành Không Mục Dã mừng rỡ:
- Đêm nay lại có tiết mục góp vui đặc sắc như vậy à? Mau nói chúng ta nghe nào.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Rất đơn giản, đầu tiên, châm lửa cho ba cây Thiên Hỏa Phần, bước thứ hai là dùng máy ném đá quăng tiểu đệ đến hướng thuyền địch, tiểu đệ đảm bảo sẽ từ trên không bắn trúng ba cột buồm của chúng. Một khi dầu hỏa văng khắp nơi, chẳng phải sẽ thắp sáng thuyền chúng đó sao?
Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn hắn, dường như đang nghĩ hắn kể chuyện thần thoại.
Phương Quân nói:
- Nhưng trong tình huống không nhìn thấy thuyền địch, làm sao có thể quăng Ưng gia đến thuyền địch một cách chính xác được?
Long Ưng đã có dự tính, bèn nói:
- Chuyện này cũng cứ để ta lo. Ha! Thực tuyệt.
Thấy mọi người đều có thái độ muốn nói lại thôi, hắn cười khanh khách, bảo:
- Tiểu đệ biết mọi người đang lo tiễn thuật của tiểu đệ không đủ, không thể bắn liên hoàn tiễn trong chớp mắt ở trong bầu trời tối đen được. Thế này đi, chúng ta sẽ làm thí nghiệm trước, nếu tiểu đệ không làm được thì chúng ta sẽ bỏ phương pháp này đi.
Hoành Không Mục Dã vui vẻ nói:
- Càng tiếp xúc với Long huynh thì lại càng cảm thấy thú vị vô cùng. Bà nội nó! Nhưng không thể bắn huynh lên không trung thì làm sao thí nghiệm thần kỹ liên hoàn tiễn trong đêm tối của huynh được?
Long Ưng bật cười:
- Hóa ra Hoành Không huynh cũng biết nói thô tục đấy, quả nhiên ta không chọn nhầm bạn. Phương pháp thí nghiệm rất thú vị, chúng ta vừa đi vừa nói.
Thái dương lặn đằng sau núi phía Tây, khắp Đại Vận Hà chìm và trong u ám, lâu thuyền vẫn chưa lên đèn, từng cơn gió sông thổi tới khiến người ta càng cảm thấy ớn lạnh.
Long Ưng đứng trên chiếc bát của máy ném đá, hướng mặt vào lầu chủ, chính giữa hắn và lầu chủ là cột buồm.
Hoành Không Mục Dã, Phương Quân cùng bảy tám huynh đệ phụ trách khống chế máy ném đá vây quanh hắn, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo âu.
Những người khác đều tập trung nơi đỉnh đài hoặc sàn tàu phía sau, xem Long Ưng có thể thi triển được tiễn kỹ gần như không thể này hay không.
Một tay Long Ưng cầm cung, giữa các kẽ của bàn tay còn lại kẹp lấy ba mũi kình tiễn đã được cột đá sao cho sức nặng ngang bằng với Thiên Hỏa Phần, hắn bình thản nói:
- Trời đủ tối rồi, bắn đi.
Phương Quân lo lắng nói:
- Mạt tướng chỉ sợ Ưng gia sẽ đụng vào cột buồm.
Long Ưng nói:
- Yên tâm! Ta chỉ mượn lực của máy ném đá thôi, phương hướng và góc độ đều nằm trong tầm khống chế của ta rồi.
Phương Quân quát:
- Bắn!
“Ầm!”
Cần máy ném đá bật vút, Long Ưng bắn lên không như một viên đạn, hắn vượt qua đỉnh cột buồm một cách sít sao, tiếp tục bay thêm khoảng cách bốn mươi trượng, thân ảnh không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng mất hút trong màn đêm đen trống trải.
“Vút! Vút! Vút!”
Ba mũi tên bắn từ trên cao lao xuống, lần lượt trúng vào cây cột gỗ to nơi đuôi thuyền, mỗi mũi tên cách xa nhau chừng nửa trượng.
Tiếp đó Long Ưng hạ từ trên trời xuống, lộn mèo liên tục ba vòng, rơi xuống sàn ở đuôi thuyền.
Tiếng hoan hô vang như sấm, mỗi người đều dốc sức hô đến khan cổ, ai nấy đều vui sướng như điên.
Mỹ Tu Na Phù nhào vào trong lòng Long Ưng.
Long Ưng dùng ngón tay nâng cằm của nàng, hỏi:
- Tỉnh rồi à?
Mỹ Tu Na Phù không khỏi thẹn thùng, nói:
- Người khác đánh thức đấy.
Long Ưng ôm nàng bước đến chỗ Hoành Không Mục Dã và Phương Quân, nói:
- Ăn no trước đã rồi chúng ta lại chơi trò quăng đá tiếp.
Tiệc tối diễn ra một cách sôi nổi, sĩ khí của các cao thủ Thổ Phiên dâng trào, họ thoải mái ăn uống, vì lúc này mọi sự đã được chuẩn bị thỏa đáng rồi, chỉ chờ thuyền địch đến mà thôi.
Hai người Long Ưng cùng Hoành Không Mục Dã độc chiếm một bàn, Mỹ Tu Na Phù đã bị chúng mỹ cơ kéo qua hỏi ngắn hỏi dài, không cần suy nghĩ cũng biết là hỏi về chuyện giữa nàng và Long Ưng.
Hoành Không Mục Dã quay đầu lại, nói:
- Thực là cổ quái, bây giờ Mỹ Tu Na Phù rất dễ đỏ mặt, Long huynh thật cao tay đấy.
Lại thấy Long Ưng đang ăn thật sảng khoái, y bèn nói tiếp:
- Đồ ăn này chính là do đầu bếp trên thuyền chế biến đấy. Tài nghệ của hắn thật là siêu quần, chúng ta cũng thường nướng đùi dê, nhưng hắn nướng lại ngon hơn chúng ta nhiều.
Nói rồi lấy dao cắt lấy một mảnh thịt dê, đưa đến miệng Long Ưng.
Long Ưng kháng nghị:
- Đừng đút cho ta ăn!
Hoành Không Mục Dã cười nói:
- Ta đút cho người khác ăn nhiều rồi, đang muốn xem cảm giác đút cho huynh ăn sẽ thế nào.
Mỹ Tu Na Phù đã quay trở về, hí hửng nói:
- Để em đút cho Ưng gia ăn.
Long Ưng biết hành động tiếp theo của nàng sẽ là sà vào trong lòng hắn, bèn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nói:
- Ngoan ngoãn ngồi vào đây cho ông.
Mỹ Tu Na Phù rầu rĩ ngồi xuống, nhưng đến khi Long Ưng gắp một miếng thịt gà đút cho nàng, nàng tức khắc chuyển giận thành vui ngay.
Hoành Không Mục Dã kinh ngạc nói:
- Mỹ Tu Na Phù không biết đêm nay sẽ có một trận thủy chiến sao, ngươi ăn mặc diêm dúa như thế này làm sao đánh giặc được?
Mỹ Tu Na Phù dương dương tự đắc nói:
- Em mặc cho Ưng gia xem đấy. Có Ưng gia bảo vệ rồi, đêm nay Mỹ Tu Na Phù chỉ việc phất cờ hò reo là được.
Hoành Không Mục Dã quay qua Long Ưng, than thở:
- Huynh đã cải tạo một nữ lang hung dữ háo đấu nhất của Thổ Phiên thành một con dê con rồi đấy, đêm nay tốt nhất nên để cho nàng nghỉ ngơi, để nàng có thể trở về con người lúc trước đi nhé.
Rồi y nháy mắt với Long Ưng, hai người cùng cất tiếng cười to.
Mỹ Tu Na Phù dậm chân hờn dỗi.
Long Ưng đột nhiên ngừng cười, trầm giọng:
- Đã đến giờ rồi.
Trong phút chốc, đèn đuốc trên lâu thuyền đều tắt ngóm, chỉ còn ba đèn lồng đặc chế trên mũi tàu còn sáng, để những tàu thuyền phía trước mặt có thể phát hiện sự tồn tại của lâu thuyền, nhưng tàu thuyền phía sau lại không nhìn thấy nó.
Dưới đề xuất của Địch Nhân Kiệt, tàu thuyền lưu thông trên đường sông Đại Vận Hà đều được kiểm soát một cách nghiêm ngặt, tới lui đã có một tuyến đường an toàn đặc định, đi ngày hay đi đêm cũng đều có quy tắc tỉ mỉ, chu đáo riêng. Từ những vật nhỏ bé như cờ xí, đèn sáng cũng nhất định phải thực hiện theo quy cách, không được phép tự chủ trương, mọi việc phải đâu ra đó, nếu không sẽ theo luật mà trừng phạt.
“Ầm!”
Long Ưng mặc loại giáp có thể nổi trên nước vào, sau đó được máy ném đá ở đuôi thuyền ném lên mười thước cao, bắn vút vào màn đêm đen của Đại Vận Hà, dường như đã bị màn đêm đó nuốt chửng.
Long Ưng có cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió, như đang giải trừ hết thảy mọi gò bó, thật là một cảm giác tự do sảng khoái đến rung người. Lúc này hắn cũng đã từ ma tâm bình thường đạt đến cảnh giới Ma Cực, đó chính lả một loại cảnh giới “biết địch” đến hoàn toàn tuyệt đối, hết thảy tình hình trên ba chiếc thuyền kia đều đã lọt vào trong ma nhãn của hắn, dường như bóng tối đã không còn chút ảnh hưởng gì với hắn nữa.
Lúc này, thuyền địch gần với hắn nhất chỉ cách hơn mười trượng, với tốc độ của chúng, không đến mười lượt hít thở nữa sẽ tiến vào vị trí công kích, trên thuyền có chừng hơn trăm địch nhân, tất cả đều đã mặc vào y phục dạ hành, đều tập trung chuẩn bị chiến đấu.