Nhặt Nhầm Nam Thần

Chương 8




Đại khái là do đã đặt được tảng đá lớn trong lòng xuống nên một đêm nay, Đông Tâm ngủ vô cùng ngon. Trong mông lung, dường như cô còn mơ thấy cả Tô Yến.

Trong giấc mơ, trời mưa tầm tã, xung quanh tối đen như mực không thể nhìn thấy gì cả, ngoài một ngọn đèn ở cách đó xa xa. Dưới ánh đèn ấm áp, có một người đang bung dù đứng ở đó. Người nọ đưa lưng về phía Đông Tâm, nhưng không biết vì sao, Đông Tâm lại cảm thấy đó chắc chắn là Tô Yến.

Cô vui vẻ chạy tới, đang định lên tiếng chào hỏi, liền thấy tán dù đen được giơ cao hơn một chút, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tinh xảo của Tô Lịch.

Đông Tâm nghe thấy anh ta cười nhạt, nói: "Đồ ngốc, em khóc cái gì?"

Mơ tới đây thì đột nhiên mọi thứ im bặt, Đông Tâm tỉnh dậy, trong đầu vẫn còn lại chút hình ảnh của giấc mơ: cô khóc trong mơ sao? Rõ ràng là mình đang vui vẻ đến mặt mày cong cong chạy tới cơ mà, chẳng lẽ Tô Lịch nhìn nhầm nước mưa trên mặt cô thành nước mắt?

Đông Tâm mang theo nghi vấn khó hiểu này rời giường, đi dép vào, duỗi người.... Nhưng eo mới duỗi được một nữa, Đông Tâm liền giật mình, quay ngoắt lại nhìn, thoáng chốc cằm liền rơi xuống đất.

Cô! Chắc! Chắn! Có! Sự! Sai! Sót! Gì! Đó! Ở! Đây! Nếu không ai đó có thể nói cho cô, rốt cuộc Tô Lịch vào phòng từ bao giờ không? Lại còn là đang đứng ở trước tủ quần áo chọn quần áo? Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, tại sao mỗi lần chọn quần áo thì nhất định phải khỏa thân mà chọn như vậy??? Anh ta đây chính là ngại cô ngày hôm qua đau mắt chưa đủ đúng không???

Lúc này, đại khái là Tô Lịch cũng cảm nhận được động tĩnh của Đông Tâm, nhưng vẫn rất thản nhiên chọn quần áo, còn vừa chọn vừa hỏi: "Tỉnh rồi à?"

"Sao anh vào được?" Đông Tâm phát điên, cô nhớ chắc chắn mình đã khóa cửa trước khi đi ngủ rồi mà!

Tô Lịch đã chọn xong áo sơ mi và áo khoác, vừa ướm lên người vừa hất cằm về phía bàn trang điểm. Tầm mắt Đông Tâm theo đó nhìn qua liền thấy một chùm chìa khóa ở trên bàn trang điểm.

Tô Lịch nói: "Chị gái à, chị nghĩ đây là đâu chứ? Chìa khóa phòng ngủ nhà mình mà tôi lại không có sao?"

Đông Tâm định thừa dịp Tô Lịch đang mải nói chuyện để trộm chìa khóa, không ngờ Tô Lịch này lại như mọc mắt đằng sau gáy, hoàn toàn nhìn thấu trò vặt của Đông Tâm: "Em không cần giấu, anh vẫn còn chìa khóa dự phòng."

Đông Tâm hoàn toàn điên rồi: "Trước khi vào anh không thể gõ cửa sao?"

Tô Lịch nhướng mày hỏi vặn ngược lại: "Em có thể ngủ mà không khóa cửa phòng ngủ sao?"

Đông Tâm bị chặn họng, còn đang do dự nên cãi lại thế nào thì Tô Lịch đã ném một bộ quần áo lại đây: "Thay quần áo đi."

"Làm gì?"

"Không phải em muốn biết sáu năm qua đã xảy ra chuyện gì sao? Anh mang em đi gặp một người."

-----------

Hai tiếng sau, Tô Lịch trực tiếp lái xe vào một con ngõ nhỏ yên lặng. Vòng vòng vo vo một hồi thì đến trước một tòa tứ hợp viện.

Đông Tâm bước vào tứ hợp viện, còn cố tình dừng lại ở trước cửa nhìn bức hoành đề tên, ở trên chỉ có ba chữ viết bằng chữ Khải: Tinh Kì Bát. Sân không lớn lắm, ở giữa có một cây bạch quả, bên cạnh có một cái ao nhỏ. Tháng 11 đã là cuối thu, lá cây bạch quả đều đã chuyển sang màu vàng hết, hơn nữa hôm nay trời cũng nắng rất đẹp, ánh nắng chiếu xuống những chiếc lá vàng tạo nên một loại cảm giác thư thái khó tả.

Lúc hai người đến, bên trong đã có tốp năm tốp ba những vị khách đang ngồi uống trà phơi nắng. Đông Tâm lúc này mới nhận ra đây là một phòng trà.

Đông Tâm líu lưỡi, ngẩng đầu nhìn Tô Lịch: "Anh dẫn tôi đến phòng trà làm gì?"

"Chờ một lát nữa em sẽ biết." Tô Lịch dẫn Đông Tâm đi về phía một bàn ngay dưới tán cây bạch quả, ở đó có một người phụ nữ tóc dài đang ngồi một cách lười biếng trên ghế chơi điện thoại, thấy hai người đến liền vội vàng đứng dậy cất điện thoại đi.

Tô Lịch giới thiệu hai người với nhau: "Vị này là bạn của anh, Nhiễm Ninh Ninh, còn vị này là vợ của tôi, Đông Tâm."

Đông Tâm mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, Nhiễm tiểu thư."

Người phụ nữ tóc dài gật đầu đáp lễ, cũng mỉm cười lại: "Xin chào, cô cứ gọi tôi là Ninh Ninh là được rồi."

Tô Lịch giới thiệu hai người với nhau xong liền mặt không đổi sắc nói với Nhiễm Ninh Ninh: "Ngại quá, tắc đường nên đến muộn."

Đông Tâm cười ha ha hai tiếng. Đại ca à, sao anh không nói phải chờ xe lắp ráp lại linh kiện mới nên hơi lâu đi? Bây giờ còn có người dùng cái cớ tắc đường này nữa sao? Thậm chí cái cớ bị tiêu chảy để xin nghỉ làm còn sáng tạo hơn đấy! Mắc công đối phương phải bày ra dáng vẻ tin tưởng.

Tô Lịch và Nhiễm Ninh Ninh tiếp tục hàn huyên đôi ba câu, sau đó liền quay đầu lại nhìn Đông Tâm: "Anh có chút việc phải đi trước một lát, em cùng Nhiễm tiểu thư cứ nói chuyện trước với nhau nhé." Nói xong liền thực sự nhấc chân dời đi, để lại Đông Tâm một mình đứng đó, đi không được mà ở cũng không xong.

Trong nhất thời, Đông Tâm liền thầm lôi Tô Lịch ra mắng cả trăm ngàn lần ở trong lòng.

Rốt cuộc người này có bao nhiêu phần tin cậy đây? Nói cái gì mà mang cô tới gặp một người, kết quả liền cứ thế ném cô cho một người xa lạ rồi phẩy đít bỏ đi? Lại còn bảo cô ở lại trò chuyện với Nhiễm tiểu thư? Trò chuyện cái gì? Cô cũng có quen biết gì người ta đâu. A, từ từ, cái cảm giác này sao giống cảm giác bị lão mẹ lừa đem con gái đi bán vậy chứ??

Trong khi Đông Tâm bên này trí tưởng tưởng đang không ngừng bay cao thì đối tượng người mua bên kia, a, khụ khụ, là Nhiễm Ninh Ninh đã làm tư thế mời: "Đông tiểu thư, mời ngồi."

Người ta cũng đã nói đến như thế rồi, Đông Tâm còn có thể làm gì đây? Ngồi xuống thôi chứ còn gì nữa.

Hai người vừa an vị xong thì bên kia quán trà cũng mang trà lên. Nhiễm Ninh Ninh nói: "Không biết cô thích uống cái gì nên lúc nãy tôi đã gọi trước cho cô trà hoa lài rồi vì dù sao trà lài cũng là món trà nổi tiếng nhất ở đây mà."

"Cảm ơn!" Đông Tâm cười đáp lại, mở nắp chén trà gạt gạt thử, quả nhiên ngửi được một một mùi hương nhẹ nhàng mà thanh mát. Nhưng Nhiễm Ninh Ninh cũng thật là quá giỏi rồi, lại có thể biết trước Tô Lịch có việc bận đi trước cho nên chỉ gọi một tách trà cho cô thế này. Đông Tâm càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.

Lúc này, Nhiễm Ninh Ninh lại nói: "Nghe nói quán trà này đã mở được 40 năm rồi, truyền qua tới hai đời. Bây giờ ở thành phố H mà muốn tìm một quán trà cổ như thế này đúng là không dễ. Đúng rồi, Đông tiểu thư là người thành phố H chính gốc sao?"

Đông Tâm gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy cô và Tô tiên sinh cũng quen nhau từ nhỏ luôn phải không?"

Đông Tâm mím môi, không trả lời tiếp. Người phụ nữ đầu tiên là lôi kéo làm quen, không chuyện thì tìm chuyện để nói, bây giờ lại muốn điều tra hộ khẩu nhà cô, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Sẽ không phải thật sự muốn làm quen chứ?

Nhiễm Ninh Ninh thấy Đông Tâm im lặng không nói chuyện thì liền lộ ra dáng vẻ tươi cười vô hại: "Cô đừng khẩn trương, chúng ta cứ coi nhau như bạn bè bình thường mà nói chuyện thôi. Nói chuyện về cuốc sống hàng ngày, về công việc, sở thích gì gì đó... Đúng rồi, cô thích vẽ tranh phải không? Tôi còn nghe nói cô đã xuất bản được mất quyển truyện tranh, mà quyển nổi tiếng nhất là cái gì đó hủ nữ........"

Đông Tâm khụ khụ ho khan hai tiếng, sau đó tiếp lời Nhiễm Ninh Ninh: "Hủ nữ gaga."

"Đúng, chính là cái này!" Hai mắt Nhiễm Ninh Ninh sáng bừng, "Lúc nãy trong khi chờ đợi hai người tôi còn lên mạng để xem bộ truyện tranh kia của cô mà."

Đông Tâm khiếp sợ: "Cô đang đùa phải không?"

"Cô không tin?" Nhiễm Ninh Ninh nói: "Tôi vừa mới xem đến đoạn nam chính không cẩn thận phát hiện được nữ chính cất giấu GV liền trực tiếp đem ổ cứng dọn dẹp lại sạch sẽ một lượt, nữ chính quá tức giận, ngay tối hôm đó liền đổi tên tài khoản game thành tên nam chính sau đó đi chém giết một hồi phải không?"

Nghe vậy mặt Đông Tâm hơi nóng lên. Thật ra bộ truyện tranh này là hồi còn học đại học, cô nhàm chán nên vẽ chơi. Bởi vì lúc vẽ hoàn toàn không nghĩ sẽ được in thành sách hay là làm cái gì khác, cho nên toàn bộ tình tiết hay là phong cách vẽ, Đông Tâm đều là tùy tâm tùy ý làm theo ý mình. Vừa vặn lúc ý Đông Tâm cũng đang hết sức mê luyến thể loại cẩu huyết tiểu bạch văn, cho nên tác phẩm này nói trắng ra chỉ đơn giản là một bộ truyện nhẹ nhàng có chút hài hước và hơi YY.

Năm đó Đông Tâm cảm thấy không có gì, nhưng hiện tại quay lại nhìn tác phẩm hồi non nớt này của mình liền cảm thấy có chút ngượng ngùng. Đông Tâm xấu hổ: "Cô vẫn không nên xem thì hơn, bộ tiểu thuyết này không có tí dinh dưỡng nào cả, nét vẽ cũng rất thô sơ, đến tôi bây giờ nhìn lại cũng còn cảm thấy ngại nữa là...."

"Tôi thấy nó rất ổn mà." Nhiễm Ninh Ninh nói, "Mỗi người đều sẽ trải qua những giai đoạn khác nhau, mỗi giai đoạn lại có những hành vi khác nhau nên tác phẩm cũng sẽ không giống nhau. Bây giờ Đông tiểu thư cảm thấy "Hủ nữ gaga" quá mức non nớt, tác phẩm của hiện tại mới là tốt nhất. Nhưng đã qua 10 năm rồi không phải sao? Nói không chừng khi đó, khi xem được tác phẩm bây giờ của mình, cô lại cảm thấy tác phẩm bây giờ quá xem trọng các tiểu tiết kỹ xảo mà quên đi bản chất cốt truyện í chứ."

Nghe xong lời này, ánh mắt Đông Tâm liền trở nên buồn bã, theo bản năng lại cắn môi. Tác phẩm bây giờ sao... Không có. Tô Lịch hôm qua đã nó cho cô biết, từ mấy năm trước cô đã không cầm bút vẽ nữa rồi. Cô nhớ trước khi mình trọng sinh vẫn còn đang vẽ dở một bộ truyện tranh, cũng không biết bộ truyện kia đã được vẽ nốt xong chưa nữa.

Trong khi tâm trí Đông Tâm đang bay xa vạn dặm thì lại nghe được Nhiễm Ninh Ninh gọi mình: "Đông tiểu thư, cô làm sao vậy?"

"Không sao." Đông Tâm ho khan.

Nhiễm Ninh Ninh cười cười, vừa gạt nắp tách trà vừa nói: "Để tôi đoán xem vì sao Đông tiểu thư lại thất thần nhé. Là do những bình luận đó phải không?"

"Bình luận ư?" Đông Tâm giật mình, lúc này mới hiểu ý Nhiễm Ninh Ninh nói là gì. Năm đó khi "Hủ nữ gaga" được xuất bản, thị trường truyện tranh anime còn tương đối bế tắc, đại bộ phận mọi người không tiếp nhận được phong cách của Đông Tâm, chỉ trích cô vẽ quá tùy tiện, quá xấu, mấy kiểu này căn bản không thể coi là truyện tranh được, rồi thì loại truyện tranh rác rưởi như thế này mà cũng được xuất bản, nói trẻ con mẫu giáo còn vẽ đẹp hơn cô....

Ban đầu Đông Tâm đọc được những bình luận đó còn rất thương tâm, nhưng sau này lại ở trong cái vòng luẩn quẩn một thời gian, cũng chậm rãi tôi luyện trái tim pha lê của mình trở thành trái tim cao su, mấy cái bình luận kiểu này cũng đã sớm bị cô vứt ra sau đầu.

Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang muốn tự giễu hai câu, Nhiễm Ninh Ninh lại nói:

"Những bình luận đó chắc hẳn đã để lại trong lòng Đông tiểu thư những ấn tượng rất không tốt phải không? Nếu có thể trở lại quá khứ, Đông tiểu thư nhất định sẽ không vẽ lại bộ truyện này đúng chứ?"

"Sao có thể chứ?" Đông Tâm nhíu mày, "Không phải lúc nãy cô nói với tôi nhân sinh mỗi người mỗi giai đoạn đều không giống nhau sao? "Hủ nữ" bộ truyện này nói tốt cũng được, mà chê không tốt cũng không sao, bởi vì dù sao nó cùng là "đứa con" của tôi, cho dù trọng sinh lại tôi vẫn sẽ vẽ nó như cũ."

Nhiễm Ninh Ninh nghe như vậy liền không nói nữa, chỉ cong mắt lên, một lát sau mới nói: "Đúng đúng đúng, nhân sinh vốn là nên tiến về phía trước, luôn rối rắm với sai lầm trong quá khứ là chuyện không nên, bởi vì trên đời này vốn không có thuốc hối hận, phải không?"

Đông Tâm càng nghe càng mơ hồ, sao lại hướng đến thể loại tâm linh canh gà* thế này? Nhiễm Ninh Ninh này nói đông nói tây một hồi rốt cuộc là muốn gì đây? Chẳng lẽ Tô Lịch thấy trên mạng có người ném đã tác phẩm của cô, cho nên thỉnh vị "cao thủ nấu canh" này đến an ủi cô? Cái này cũng không đúng nha, "Hủ nữ gaga" bị người ta ném trứng thối đã là chuyện của cả tỉ năm trước rồi! Kể cả muốn an ủi thì thời điểm an ủi này có phải cách hơi xa rồi không?

*tâm linh canh gà: chicken soup to the soul: kiểu chữa trị tổn thương á.

Bên này Đông Tâm còn đang hồ đồ, bên kia câu chuyện của Nhiễm Ninh Ninh đã chuyển hướng: "Thuốc hối hận đúng là không bán, nhưng khoảng thời gian trước tôi đã đọc được một cuốn tiểu thuyết, viết rất có ý tứ. Chính là kể vể một một người đàn ông quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại nên đã ảo tưởng mình một lần nữa được trở về thời học sinh, một lần nữa học tập, một lần nữa theo đuổi nữ thần mối tình đầu của mình....." Nhiễm Ninh Ninh nói được một nửa liền dừng lại, tủm tỉm nghiêng đầu hỏi Đông Tâm, "Kết quả thế nào, cô đoán thử xem?"

Đông Tâm nói: "Thế nào?"

"Kết quả là người đàn ông kia thực sự đã mất đi ký ức của mấy năm, cho nên cho rằng mình vẫn là môt học sinh trung học, còn ồn ào muốn cùng vợ mình ở riêng, nói là căn bản không quen biết đối phương..."

".........."

Đông Tâm im lăng, im lăng, lại im lặng. Mất trí nhớ, ở riêng, theo đuổi nữ thần mối tình đầu thời đi học... Đông Tâm có ngốc cũng nghe ra đây là đang ám chỉ mình.

"Cô có ý gì?"

Nhiễm Ninh Ninh nói: "Đông Tâm, tỉnh lại đi! Căn bản không có cái gì gọi là trọng sinh cả, cũng không hề có chậu hoa nào cả, đây hoàn toàn đều là do cô tưởng tượng ra. Cô vì muốn trốn tránh hiện thực nên đã tự phong bế kí ức của 6 năm này, bởi vì bị đả kích quá nặng nề vì không thể vẽ tranh nên cô mới muốn trở lại khoảng thời gian trước khi sự kiện kia xảy ra, cho nên cô mới tự ảo tưởng ra cái cớ trọng sinh này."

Nhiễm Ninh Ninh càng nói càng kích động, đến phút cuối thậm chí còn thâm tình nắm lấy tay Đông Tâm. Đông Tâm nhìn cái miệng đang hoạt động liên tục của cô ta quả thực thấy phiền không chịu được, hất tay cô ta ra, cả giận nói: "Cô bị bệnh à?!"

Ai ngờ Nhiễm Ninh Ninh lại lời lẽ chính đáng nói: "Tôi có thuốc, cô có muốn uống không?"

Đông Tâm quỳ. Giờ phút này cô mới hoàn toàn hiểu rõ, thì ra là từ đầu Tô Lịch đã không tin cô trọng sinh, mà trực tiếp biến cô thành kẻ tâm thần. Ha ha ha!

----------

Đông Tâm nổi giận đùng đùng lao ra khỏi con ngõ nhỏ, di động trong túi vang lên không ngừng, chuông điện thoại cũng reo vài lần. Cuối cùng quá mệt mỏi, Đông Tâm đi mua chai nước ngồi bệt xuống ven đường, sau đó mới nhàn nhã mở điện thoại lên xem. Hừm, 7 cuộc gọi nhỡ, n tin nhắn, n+1 tin nhắn trên Wechat. Đông Tâm vừa mở Wechat ra thì tin nhắn của Tô Lịch liền nhảy ra liên tục, tất cả đều có một nội dung, chỉ có một câu: Em đang ở đâu?

Đông Tâm hừ lạnh, vừa nhàm chán kéo xuống đọc tin nhắn, đến tin nhắn cuối cùng thì phát hiện nội dung rốt cuộc thay đổi: Đông Tâm, gọi điện thoại cho ông đây ngay!!!

Đông Tâm cười ha ha hai tiếng, nén lại cảm xúc nhắn tin thoại cho Tô Lịch: "Tô Lịch, anh đoán đúng rồi. Thực ra từ trước đến giờ tôi chưa từng trọng sinh. Nhưng anh yên tâm đi, tôi không phải bệnh nhân tâm thần, sau này không cần mời bác sĩ tâm lý. Tôi đây chính là cố tình giả vờ trọng sinh ở trước mặt anh đấy. Mục đích sao? Rất đơn giản.........."

Nói đến đây, Đông Tâm liền hít sâu một hơi, sau đó hét vào điện thoại: "BÀ ĐÂY MUỐN LY HÔN VỚI ANH!!!!!"