Nhất Niệm Chi Gian

Chương 17




Ngày lễ giáng sinh sắp đến, LA càng thêm lạnh lẽo. Chị tôi sinh được một bé gái, nghe chị bảo rất là đáng yêu. Người làm mẹ lần đầu tiên như chị, ngay cả tiếng nói cũng đều lộ ra hạnh phúc.

Chị hỏi: “Tiểu Vi, chừng nào thì em trở về?”

Tôi cười lảng tránh đề tài: “Ba và chị Tiểu Thu có khỏe không?”

Chị thở dài: “Tiểu Vi, em muốn biết thì sao không tự mình trở về gặp họ?”

“Chị……”

“Em một mình chạy ra ngoài đã hơn một năm, lại không chịu nói đang ở đâu, em nghĩ rằng chị và đám bạn em sẽ không lo lắng cho em hả? Ba nói em ngay cả điện thoại cũng không gọi về? Tiểu Vi, chị không hiểu em đến tột cùng đang bận bịu cái gì?”

“Chị…… Em sẽ trở về mà……”

“Lúc nào?” Chị đề cao giọng nói, “Tiểu Vi, lúc nào đây?”

Lúc nào … Tôi cũng không biết lúc nào nữa.

Rời khỏi buồng điện thoại, đi ngang qua mấy ngã đường, tôi tùy tiện dựa vào góc tường ngồi xuống, lôi trong túi ra một hộp thuốc rỗng, lắc lắc vài cái rồi định tìm nơi mua thuốc.

“Muốn loại thuốc nào?”

“Cái kia.” Tôi qua loa chỉ đại một cái.

Làn khói thuốc màu trắng nổi lên giữa không khí, còn có tro bụi do ô tô chạy qua tạo nên.

Vì cái gì, tôi sẽ cảm thấy đau như thế?

Mỗi ngày tôi ngay cả hô hấp đều cảm thấy đau đớn, thành phố kia, con người kia, bao trùm vết thương gần như mười năm của tôi.

Nếu yêu mà không có tin tưởng, thì sao mong chờ được lâu dài?

Lần đầu tiên hắn bỏ rơi tôi là nỗi đau cả đời tôi không thể quên, cho nên tôi không dám tin tưởng hắn nữa, một chút sóng gió nhỏ cũng đủ làm tôi sợ hãi.

Trần Diệu, chúng ta rốt cục tổn thương lẫn nhau sao?

Lúc này đây, đến tột cùng ai so với ai đau khổ hơn?

Thiên kim của tổng tài Winher tuyên bố đính hôn, nam diễn viên chính không phải là Trần Diệu. Tôi thế mới biết, vị tiểu thư nhà giàu này tên gọi là Tee, vẻ mặt trầm tĩnh khi mặc áo cưới, nhìn không ra là kẻ điên cuồng ở trên đường cái dám lớn tiếng nói yêu Trần Diệu năm đó.

Trần Diệu tất nhiên cũng tham dự lễ cưới long trọng này, tôi ở trang web Winher xem ảnh cưới, cố gắng tìm bóng dáng hắn. Hắn mặc bộ tây trang màu lam đậm, rất anh tuấn và chững chạc, cho dù đứng ở góc ảnh nhưng vẫn sáng lạn như thế.

Hắn cũng từng mặc áo sơ mi quần jean, màu sắc phối hợp lung tung, bị tôi lớn tiếng châm chọc đồ nhà quê. Trần Diệu dưới ánh mặt trời cười đến si ngốc, lại từng làm tôi động lòng vô cùng, ôn nhuận như nước, ở sâu trong ký ức của tôi vĩnh viễn chói lọi, thâm nhập tận xương tủy.

Hàng mi hơi hơi dính nước, tôi vươn tay đóng trang web. Xoay người ngã vào giường, sờ soạng kiếm hai viên thuốc ngủ bỏ vào miệng rồi nhắm mắt lại, chua sót nuốt xuống.

Mùa đông LA lạnh đến mức làm người ta phát run, giống như buốt giá từ ngón tay rót thẳng vào đáy lòng.

Trần Diệu, tôi hoài niệm độ ấm của hai người.

Nếu vết thương cho đến bây giờ chưa từng khép lại, máu có thể chảy sạch hay không, và sinh mệnh có thể khô cạn?

Trần Diệu, chúng ta là lưỡi dao sắc nhọn trong tay nhau, nhớ nhung xuyên thấu ngực đâm thẳng con tim.

Nguyên lai thời gian không thể chữa khỏi hết thảy, sẽ chỉ làm vết thương chậm rãi mở rộng, cuối cùng khoét thành lỗ hỏng ngay tim.

Trần Diệu, tôi tổn thương cậu, tôi cũng rất đau. Nhưng tôi không biết làm thế nào để cậu tha thứ vì tôi đã rời bỏ cậu lúc trước.

Vì vậy tôi, không trở về được.

Ngày lễ giáng sinh rốt cục đã đến, ngày lễ này ở Mĩ long trọng tựa như lễ mừng năm mới, nhưng với tôi mà nói lại không có ý nghĩa. Lý do ra khỏi cửa duy nhất của tôi chính là hết thuốc lá, đi tìm tiệm tạp hóa mua mấy gói thuốc, thuận tiện lấp đầy bụng.

Buổi tối bạn cùng phòng tôi đi ra ngoài hẹn hò với bạn gái, dặn tôi không cần một mình ra ngoài nháo loạn, nếu muốn vào quán bar chơi thì nhớ mang nhiều tiền theo.

Tôi nói: “Phi!”

Bên ngoài tuyết rơi đầy đường, không khí tưng bừng náo nhiệt, khắp nơi đều là đôi tình nhân. Kẻ giống tôi vẻ mặt đờ đẫn tiêu sái trên đường đúng thật là không nhiều lắm.

Thân mình bỗng nhiên bị túm trụ: “Tiên sinh……”

Hử? Tôi khó hiểu quay đầu lại, một gương mặt quyến rũ lập tức áp sát: “Một người hả?”

Là một cô gái xinh đẹp, ăn mặc cực kỳ gợi cảm, nở nụ cười mị hoặc đối với tôi. Trên mặt tôi hé ra một nụ cười lãnh đạm, đang chuẩn bị mở miệng thì phía sau bỗng dưng truyền đến một giọng nói: “Thực xin lỗi tiểu thư, hắn đã có bạn.”

Cô gái sửng sốt một chút, nhún vai, cười cười tỏ vẻ không sao, “Thế à? Thiệt đáng tiếc, Merry Christmas!”, sau đó xoay người rời đi. Tôi nâng tay đè lại máy trợ thính, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Trần Diệu lẳng lặng đứng sau tôi giống như nhiều năm trước

Trên vai hắn, dính đầy bông tuyết.

Tôi mở to hai mắt nhìn, cảm thấy không thể tin được. Tựa như giấc mộng mỗi đêm đều lặp lại, sợ mở mắt ra sẽ phát hiện cái cũng không có.

Hắn nhìn tôi, ý cười ấm áp hiện lên trong ánh mắt, giống như ly biệt như vậy cho đến giờ hắn chưa từng để trong lòng. Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn, thế giới đột nhiên yên tĩnh, thời gian đình chỉ, tất cả thanh âm đều biến mất ở bên tai.

Tôi giống như cái máy bước chân hướng về phía hắn, đi ngang qua đường cái, dũng mãnh tiến tới.

Bất chợt, trên mặt hắn lộ ra một tia hoảng sợ: “Tiểu Vi, coi chừng!”

Một tiếng xe hơi thắng gấp đột ngột nổ tung bên tai, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hắn ôm gục trên mặt đất, lăn hai vòng, bình yên vô sự nằm bên lề đường.

“Tiểu Vi!” Khuôn mặt hắn sợ hãi trắng bệch như lập tức bị rút hết huyết sắc, khẩn trương nhìn xuống tôi, phác giác tôi không có bị thương liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Đừng sợ!”

Một câu tôi đều không nói được, chỉ có thể dùng hết khí lực toàn thân nắm lấy hắn không buông.

Chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, ô tô đã lái xe đi tiếp, có lẽ tên tài xế có mắng câu gì đó, đối với tôi đều không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy. Tôi chỉ trông thấy cánh tay hắn bởi vì ôm chặt tôi lăn trên đường cái mà xước vài đường vết thương, máu ồ ạt chảy ra. Tôi chỉ trông thấy thật sâu nơi đáy mắt của hắn trong lúc đó là nỗi kinh hoàng cùng khẩn trương, tựa như năm đó tôi nằm trên giường bị đau dạ dày đến muốn chết đi sống lại, hắn dùng chăn bông đem tôi bao lấy rồi nửa đêm kêu xe đưa tôi đi bệnh viện, dọc đường nắm chặt tay tôi và không ngừng nói: “Tiểu Vi, cố nhịn một chút, sắp đến rồi, sắp đến rồi……”

Khi tôi ở cực độ đau đớn đã vô tình bấu móng tay thật sâu vào tay hắn, hắn cắn răng không rên một tiếng, bàn tay chảy máu tươi đầm đìa nhưng vẫn không buông tôi ra. Tài xế lái xe nhìn không nổi nữa: “Anh bạn, trên xe tôi có miếng xốp, anh đưa cho hắn cầm đi.”

“Không sao cả.” Ánh mắt hắn vô cùng ôn nhu lẫn đau lòng, “Để hắn cầm tay tôi đi, cũng sắp đến bệnh viện rồi.”

Hắn vẫn giống như trước đây vậy, đau lòng vì tôi, khẩn trương vì tôi, thà rằng bản thân bị đau chứ không chịu để tôi phải bị ủy khuất dù chỉ là một chút.

Trong lòng bất chợt hiểu ra, nguyên lai là thích, vẫn là thích đó, giống như những đóa hoa nhài đặt trên chiếc bàn trà nhỏ, bất động thanh sắc tỏa hương thơm, tình yêu cắm rễ tận sâu nơi đáy lòng, cho dù trải qua bao năm tháng khó khăn cũng vẫn dõi mắt theo hắn, cả đời, chỉ nhận thức duy nhất một người này.

Tôi đưa hắn vào trạm y tế gần đó, nhìn bác sĩ giúp hắn cầm máu tiêu độc, quấn miếng băng gạc quanh cánh tay hắn, xử lý vết thương xong, bàn tay kia hắn vẫn nắm lấy tôi, “Tiểu Vi, cho tôi một cơ hội nữa, có được không?”

Xa như vậy chạy đến LA tìm tôi, là chỉ để nói những lời này với tôi sao?

Trong phòng nghỉ của chúng tôi ngồi xung quanh không có ai, tôi không trả lời, nghiêng người về phía trước hôn lên làn môi lạnh lạnh của hắn, chỉ nhẹ nhàng một chút rồi chợt rời đi.

Hắn mừng rỡ như điên, lập tức trở tay ôm tôi, ra sức làm nụ hôn thêm sâu.

Đúng vậy, tôi nguyện ý cho cậu một cơ hội nữa, hoàn cảnh như vậy trong thời đại này, kỳ thật không cần tính toán chi li giống lúc trước, tương ngộ được một người là may mắn lắm rồi.

Và tôi, cũng vẫn yêu cậu.

Rời khỏi trạm y tế, tôi dẫn hắn về phòng thuê của mình. Bạn cùng phòng tối nay sẽ không trở về, tôi cân nhắc ngày mai có cần phải tìm chỗ ở mới hay không?

Không biết Trần Diệu lần này đến LA sẽ ở lại mấy ngày.

Kêu hắn đi tắm rửa, tôi vội vã dọn dẹp phòng, lục tung tìm hai gói mì nấu cho hắn, lại sợ hắn tắm xong đi ra sẽ lạnh, vội vàng bật máy điều hòa.

Cửa phòng tắm hơi mở ra, hắn đứng ngay tại cửa, tôi quay đầu lại nhìn hắn.

“Tiểu Vi.” Trong mắt hắn lóe ra nồng đậm sủng nịch, dường như nhìn ra tôi bất an, khẽ cười nhìn tôi: “Tôi đã trở về.”

Nước mắt tôi nhịn đã lâu rốt cục chảy thẳng xuống dưới.

Hắn ôm lấy tôi, cái ôm mang đến độ ấm nóng rực, bỗng nhiên hắn dựa đầu vào vai tôi, phát hiện ra máy trợ thính.

“Tai cậu… Tiểu Vi, chuyện khi nào?!”

Tôi lắc đầu, không muốn cho hắn biết thương tích này là bởi vì hắn.

Hắn suy tư một chút, nhanh nhìn chằm chằm tôi: “Ba ba tôi nói…… Cậu xảy ra tai nạn, có phải chuyện lúc đó không?”

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười: “Trần Diệu, lúc này sẽ không cần nói mấy câu sát phong cảnh được chứ?”

Một đường lảo đảo nghiêng ngã lôi kéo vào phòng, lại lôi kéo lên giường, chia cách quá lâu, chúng tôi thậm chí còn không kịp hỏi vài câu lẫn nhau, ở trên giường trực tiếp tháo quần áo đối phương xuống.

Hắn ở bên tôi khẽ khàng đặt xuống một nụ hôn.

Tôi nhắm mắt lại, gắt gao bắt lấy bờ vai của hắn, dần dần bắt đầu chủ động hôn hắn. Tôi giống như con mèo liều mạng liếm mút da thịt trần trụi của hắn, hắn so với tôi càng thêm hưng phấn, ôm chặt tôi, hô hấp dồn dập hơn, tôi nghe được tiếng hắn cười nhẹ, dùng âm thanh ám muội chậm rãi thủ thỉ bên tai tôi: “Ha ha, cậu thèm muốn như vậy sao?”

Tên hỗn đản này!

Nhưng tôi không có lòng dạ nào đi so đo việc hắn cợt nhã tôi, tôi chỉ muốn ôm hắn, muốn tận tình hôn hắn, muốn cùng hắn thành một thể, muốn điên cuồng yêu hắn, muốn muốn muốn…… Muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa mãi, muốn đem hắn xé rách hoặc là bị hắn xé rách, mãi đến khi dòng nhiệt nóng cháy trong cơ thể chúng tôi tiết ra, nước mắt tôi cũng chảy xuống, một đường chảy xuống hòa với dòng chất lỏng màu trắng nhiễm ướt tấm đệm.

Hắn ngây người ra, dịu dàng nâng mặt tôi lên, hôn lên những giọt nước mắt trên đó: “Vì sao lại khóc, Tiểu Vi?”

Tôi lắc đầu nghiêng mặt đi, nước mắt vẫn không kiềm được tuôn rơi.

“Tiểu Vi……” Hắn cúi đầu không ngừng hôn tôi, “Tôi yêu cậu, đừng bao giờ rời bỏ tôi, vĩnh viễn cũng không cần rời bỏ tôi ……”

Không cần rời bỏ tôi………

Tình yêu luôn bất chợt thâm nhập vào tim, có chút đau đớn, cũng liền nhắm mắt bỏ qua —- tôi chỉ cần những lời này của hắn, tôi chỉ cần chút khoảnh khắc gần nhau này thôi.

Ngày hôm sau tỉnh lại tôi vẫn còn thờ thẫn cả người, ôm chăn bông ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn gương mặt Trần Diệu. Năm tháng đã để lại chút dấu vết trên mặt hắn, tôi yêu hắn đến mức đau lòng.

“Nhìn cái gì? Sắc quỷ!” Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, nở nụ cười.

“Heo!” Tôi đỏ mặt, một phen quay đầu qua chỗ khác.

Không nhìn thì không nhìn, ai thèm chứ?

Gương mặt bị hắn ôn nhu kéo lại, làn môi nóng ấm dán tại mặt tôi. Tôi thỏa mãn hừ một tiếng, ngã vào lòng hắn.

Nắm tay hắn, tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

Cùng nhau đi qua nhiều năm như vậy, thật hạnh phúc.

Tương lai ra sao, tôi cũng không muốn đoán trước, nhưng tôi biết những ngày này vẫn có thể tiếp tục. Trần Diệu, chúng ta sớm ở giữa cuộc sống khắc nghiệt này ẩn nhẫn học được thỏa hiệp, nhưng tại buổi sáng sớm đầy nắng mai này, tôi vẫn nhìn thấy được nụ cười ấm áp giống như năm mười chín tuổi trước kia.

“Anh tôi đang ở thành phố này, Tiểu Vi, ngày mai đi theo tôi gặp hắn chứ?”

“Anh cậu?” Tôi châm điếu thuốc, nghe vậy sững sờ, “Anh ấy ở trong đây?”

“Ừ.” Hắn cười cười, cúi người hôn tôi, “Tôi lâu lắm cũng chưa gặp hắn… Hắn sống cùng với một người đàn ông, so với tôi còn kiên trì hơn nữa, người hắn thích năm đó không thấy, hắn tìm suốt ba năm.”

Tôi kinh ngạc nheo nheo mắt – quả nhiên là anh em, tìm người đều cố chấp như nhau.

“Anh cậu tên là gì?”

“Hắn gọi là Trần Diệp.” Hắn bắt đầu tìm di động, “Tôi phải gọi điện thoại cho hắn đã, nghe nói hắn còn nhận nuôi con trai… Hừ! Quả nhiên là phòng ngừa chu đáo, biết đời này không có cách nào sinh con, vội vàng nhận nuôi một đứa….” Hắn bỗng nhiên mặt mày hớn hở sáp lại đây, “Tiểu Vi, chúng ta có nên cũng đi thu dưỡng một đứa?”

“Cút!” Tôi cười ha ha, một phen đẩy hắn ra.

Ngày hôm sau tôi cùng Trần Diệu đi gặp anh hắn, dọc đường có hơi khẩn trương, ai ngờ đi tới nơi, thế nhưng lại dừng ngay ở cánh cửa quen thuộc. Cửa bị mở ra, tôi thấy Andy chạy vội đến, kinh ngạc nhìn tôi kêu to: “Tin, sao lại là anh?”

Ba ba hắn đi theo phía sau, còn có thêm một nam tử cao lớn tôi từng cảm thấy đặc biệt giống Trần Diệu.

Nguyên lai…… Nguyên lai hắn đích thật là anh trai của Trần Diệu!

Người đàn ông mà Anh trai Trần Diệu thích, gọi là Đàm Giám. Tối hôm đó hắn chuẩn bị một bàn cơm thật thịnh soạn chiêu đãi chúng tôi, bầu không khí vô cùng hòa thuận, trong phòng tràn đầy tiếng cười vui vẻ. Anh của Trần Diệu nói cứ để chúng tôi tạm thời ở nhà hắn trước, chờ Trần Diệu tìm được việc làm rồi nói sau.

Tôi thế mới biết, Trần Diệu vì tôi, ngay cả công việc cũng không cần, hắn thật sự muốn sống cùng tôi cả đời này. Vì thế trong lòng tràn đầy ấm áp, quay đầu lại, mỉm cười hài lòng nhìn Trần Diệu.

Hảo hạnh phúc.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi rất nhiều, mùa đông tại thành phố này băng lãnh đến tận xương, để lại lớp băng chôn vùi những hạt mầm dưới đất, chúng ương ngạnh chờ đợi ngày xuân về, phá thổ mọc lên.

Tưởng niệm là dây dưa vô pháp thoát khỏi, năm này qua tháng khác, không có điểm kết thúc.

HẾT