Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 122: Trận chiến này, ta tiếp nhận!




Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Ngay khi bờ Bắc coi chuyện khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần là một hành động vĩ đại, thì loại chuyện quá mức oanh động này cũng dần được lan truyền tới bờ Nam. Đám đệ tử bờ Nam đều đồng loạt nhìn nhau rồi mang theo ánh mắt đầy cảm thông mà ngóng nhìn qua bờ Bắc, cũng không phải cảm thông cho Bạch Tiểu Thuần, mà chính là cảm thông với đám đệ tử bờ Bắc.

“Các ngươi còn chưa biết hắn rồi.”

“Chờ đi, không lâu sau thì các ngươi sẽ biết Bạch Tiểu Thuần đáng sợ tới cỡ nào.”

Thời gian trôi qua, đến ngày thứ mười thì tổng số đệ tử nội môn khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần đã vượt qua hai ngàn người, lúc này đã là hai ngàn ba trăm người, hơn nữa số lượng người càng ngày lại càng tăng lên.

Dường như chỉ cần là đệ tử nội môn bờ Bắc, nếu như ngươi không đi khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần, không kích phát một con hạc giấy thì sẽ vô cùng mất mặt, lại còn bị người khác khinh bỉ trong lòng.

Sau khi tập tục này xuất hiện thì số người khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần lại càng thêm nhiều.

“Ha ha, hôm nay ta có chút dư giả, lấy mười điểm cống hiến đi khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!”

“Hừ hừ, Chu Vân Thông ta đã phát khiêu chiến với tên công địch bờ Bắc kia ba ngày trước, đáng tiếc con gà nhép kia lại không dám ứng chiến!”

Ngày thứ mười ba, đệ tử nội môn khiêu chiến với Bạch Tiểu Thuần đã vượt quá ba ngàn người, oanh động toàn bộ bờ Bắc. Cho dù là ở bất kỳ nơi nào thì mọi người cũng chỉ thảo luận về chuyện khiêu chiến với Bạch Tiểu Thuần mà thôi.

Chỉ vì một người mà hình thành nên một cơn lốc liên tù tì thế này cũng là chuyện trước nay chưa từng có. Mỗi ngày đều có đến mấy vạn người tập trung bốn phía xung quanh chiến đài, nhìn từng đệ tử nội môn ngạo nghễ bước vào, phát ra khiêu chiến hình thành một con hạc giấy đều reo hò cỗ vũ, về phần điểm cống hiến phát ra là bao nhiêu thì cũng không còn ai quan tâm nữa.

Mà người khiêu chiến đầu tiên là Bắc Hàn Liệt cũng tuyệt đối không nghĩ sự tình sẽ phát triển theo hướng này. Hiện tại, danh khí của gã rất lớn, sớm vượt xa so với lúc trước, thậm chí bởi vì nguyên nhân mang thân phận người bị hại mà gã hiện giờ được vạn người chú mục ở bờ Bắc này.

Đến ngày thứ mười bảy, số lượng đệ tử nội môn khiêu chiến với Bạch Tiểu Thuần cũng đã vượt qua con số bốn ngàn người, hình thành nên một trận phong bạo ở bờ bắc, quét ngang toàn bộ Linh Khê Tông.

Tựa như lúc này không còn là khiêu chiến nữa, mà đã trở thành một loại biểu tượng, điểm cống hiến xuất ra ít nhiều cũng không ai quan tâm, thậm chí có người chỉ xuất ra một con số mà thôi, nhưng nhất định phải tham gia vào sự kiện náo nhiệt này.

“Bạch Tiểu Thuần sợ rồi, hắn không dám khai chiến cùng với bờ Bắc chúng ta!”

“Ha ha, coi như hắn có mạnh hơn nữa cũng phải quỳ gối dưới sự đoàn kết của đệ tử bờ Bắc chúng ta mà thôi!”

“Ý chí bờ Bắc, chí cao vô thượng!”

Chẳng những bốn vị Chưởng tòa của Tứ phong trợn mắt líu lưỡi, cả Chưởng môn Trịnh Viễn Đông cũng trợn mắt há hốc mồm. Thậm chí chuyện này còn thu hút cả sự chú ý của Thái thượng trưởng lão Linh Khê Tông nữa, dù sao loại chuyện như vậy cũng chưa từng phát sinh qua.

Lúc này bờ Bắc lại đầy phấn chấn, số lượng đệ tử nội môn phát ra khiêu chiến đã đạt tới đỉnh điểm, lúc này có không ít người ngày ngày tới Bách Thú Viện, nhìn từng con Hạc giấy không ngừng bay tới mà truyền ra đầy tiếng reo hò.

Cho đến ngày thứ hai mươi, gần như tám chín thành đệ tử nội môn đều phát khiêu chiến, đến cuối cùng việc này mới tạm lắng lại một chút. Nhưng sáng sớm ngày sau, có một đại hán ngoại môn đứng trong đám người xung quanh chiến đài, tim gã đập thình thịch. Gã nhìn thấy rất nhiều đệ tử nội môn phát khiêu chiến cho Bạch Tiểu Thuần, rồi nhận lấy sự reo hò hoan hô bốn phía, trong lòng cũng có chút hưng phấn. Gã thầm nghĩ trước mình cũng đã có hơn bốn ngàn thư khiêu chiến, Bạch Tiểu Thuần có lựa chọn như thế nào thì hẳn cũng không để mắt đến điểm cống hiến mà mình đề xuất ra đấy, dù gì thì người ta cũng là Đệ nhất Thiên kiêu chiến.

Có thể khiêu chiến Đệ nhất Thiên kiêu chiến, mà người ta tránh không chiến. Loại chuyện này nghĩ đến cũng thấy vui vẻ, chưa kể sau này gã cũng có vốn liếng để khoác lác rằng bản thân đã từng khiêu chiến với Bạch Tiểu Thuần, nhưng đối phương không đánh mà chạy.

Nghĩ tới đây, vị đại hán ngoại môn này lập tức cảm thấy phấn chấn, kích động. Bèn dùng tu vi Ngưng khí tầng bốn, là đệ tử ngoại môn đầu tiên dám ngạo thị quần hùng mà xông ra, trở thành người đầu tiên bước lên thí luyện đài đầu tiên trong ngày hôm nay, rồi ngửa mặt lên trời cười lớn.

“Lưu Đại Bưu ta dùng một trăm điểm cống hiến, khiêu chiến công địch bờ Bắc, Bạch Tiểu Thuần!” Tiếng cười của Lưu Đại Bưu truyền ra, gã chắp tay sau lưng ngạo nghễ nhìn Bách Thú Viện.

“Bạch Tiểu Thuần, nhận được chiến thư của Bưu gia ta, ngươi là đệ tử nội môn, dám chiến một trận cùng với Lưu Đại Bưu ta hay không?”

Người này xuất hiện khiến đám người xung quanh chợt yên tĩnh lại. Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là Lưu Đại Bưu này đã bị choáng đầu rồi, Bạch Tiểu Thuần đáng giận thế nào thì vẫn là Đệ nhất Thiên kiêu chiến, không phải là người mà một đệ tử ngoại môn có thể khiêu chiến đấy. Chỉ là sau đó bọn hắn có chút tỉnh ngộ, rõ ràng Lưu Đại Bưu này nhìn trúng thời cơ, là một phương pháp giương danh rất tốt a. Thế là ánh mắt mỗi người đều sáng rỡ lên.

Nghĩ tới bản thân chỉ là đệ tử ngoại môn đi khiêu chiến đệ tử nội môn, nhưng đối phương tránh chiến quả là một chuyện tình đầy phong quang, nghĩ vậy thôi cũng đã khiến cho mỗi người đều như bùng phát lên.

Thanh âm khiêu chiến đầy ngạo nghễ cũng nhao nhao được truyền ra, như muốn tham gia vào tràng sự việc đánh dẹp công dịch bờ Bắc đầy trọng đại này.

Ngay lúc Lưu Đại Bưu đang đầy đắc ý ngạo nghễ, thì Bạch Tiểu Thuần đang khoanh chân ngồi trong lầu các của Bách Thú Viện cũng đứng dậy, thở dài rồi đẩy cửa bước ra.

Hai mươi ngày nay, mỗi lần mở cửa hắn đều đau đầu, không mở không được bởi vì nếu Hạc giấy tích lũy quá nhiều, chiến ý mạnh mẽ đến mức Bạch Tiểu Thuần sẽ không chịu đựng nổi. Nên cứ sáng sớm, chuyện đầu tiên hắn làm chính là mở cửa phòng ra.

Mỗi lần mở cửa lại có đến mấy trăm con Hạc giấy phát ra vô số thanh âm khiêu chiến, thậm chí sáng hôm qua hắn cũng lưu tâm đếm một chút thì phát hiện đã có hơn bốn ngàn Hạc giấy, tầng tầng lớp lớp phủ đầy đất.

Lần này đẩy cửa phòng ra, đang lúc hắn còn kinh hỉ vì chỉ có mấy chục con Hạc giấy, đột nhiên trên bầu trời phía xa xa kia, một ngàn con Hạc Giấy đang gào thét mang theo chiến ý như muốn dời non lấp bể, rồi bộc phát mãnh liệt trước mặt Bạch Tiểu Thuần, thậm chí vùi lấp hắn vào bên trong.

Hơn một ngàn con Hạc giấy mang theo chiến ý mãnh liệt bao trùm lấy hắn mà lao xuống, cả đám này trực tiếp chôn vùi cái thân thể gầy gò của hắn xuống bên dưới.

Không lâu sau, Bạch Tiểu Thuần mới giãy dụa bò ra ngoài, nhìn mấy con Hạc giấy này cả người hắn đều choáng váng, nửa ngày trời hắn ngây ngốc như thể đại não của hắn không đủ dùng, không còn hoạt động chút nào.

Trong tay hắn vẫn đang cầm một con Hạc giấy bay đến đầu tiên trong đám này, thanh âm không chút cảm xúc còn đang vang vọng bên tai hắn.

“Đệ tử nội môn Bạch Tiểu Thuần, đệ tử ngoại môn bờ Bắc Lưu Đại Bưu, Ngưng khí tầng bốn, dùng một trăm điểm cống hiến muốn hướng về ngươi khiêu chiến.”

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào con Hạc giấy này, nhất là khi nghe được bốn chữ Ngưng khí tầng bốn thì hai mắt sáng ngời, lập tức tức giận.

“Bờ Bắc thật quá khinh người, Bạch Tiểu Thuần ta đã muốn điệu thấp, nhưng không thể nào điệu thấp được thì cũng thôi vậy. Bắc Hàn Liệt chơi xấu, còn nói là bế quan mười năm, nhưng đã nhanh chóng đi ra như vậy cũng thôi đi, đệ tử nội môn khiêu chiến ta có thể nhịn được, nhưng đệ tử ngoại môn cũng khiêu chiến, không thể nhịn. Ta sẽ tiếp nhận khiêu chiến này, Lưu Đại Bưu? Ngưng khí tầng bốn, là hắn!” Bạch Tiểu Thuần thở dài, trong lòng đầy cảm khái, nếu như không phải lạc ấn Bách Thú Viện khó mà mang được ra ngoài, mà hắn thì không biết Thông Thiên Ngự Thú công thì hắn đã nghĩ đến chuyện đem gần ngàn hung thú trong này đi ra ngoài, quét ngang qua khiêu chiến trận!

Lúc này Bạch Tiểu Thuần mang đầy tiếc nuối, hất cằm lên, hướng về Hạc giấy nói.

“Trận chiến này, ta tiếp nhận. Lập tức khai chiến!”

Cùng lúc đó, Lưu Đại Bưu chắp tay đứng trên thí luyện đài, hưởng thụ lấy cảm giác được vạn chúng chú mục, cảm xúc dâng trào.

“Bạch Tiểu Thuần, Bưu gia nhà ngươi đợi ngươi thêm mười hơi thở, tên thái điểu ngươi, tên gà nhép ngươi, đến cùng thì ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến của Bưu gia hay không!”

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi ra đây cho ta!” Cả người Lưu Đại Bưu đầy hưng phấn, gào thét xé họng. Gã càng như vậy thì người xung quanh càng thêm xôn xao.

Mà Lưu Đại Bưu càng lúc càng hưng phấn. Cho tới lúc này, gã cũng chưa từng nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần sẽ tiếp nhận khiêu chiến của gã. Vì gã thấy Bạch Tiểu Thuần đã tránh chiến hai mươi ngày nay, cho dù tiếp nhận chiến đấu thì cũng sẽ tiếp những đệ tử nội môn kia, không thể nào vô sỉ tới nỗi tiếp nhận khiêu chiến của mình, dù sao… thì hắn cũng là Đệ nhất Thiên kiêu chiến a.

Nghĩ vậy, Lưu Đại Bưu càng đắc ý hơn, cảm thấy đây thực sự là một cơ hội náo động rất tốt. Gã còn tưởng tượng ngày sau, trong đám đệ tử ngoại môn không ai là không biết đến chính mình đấy, thậm chí còn có mấy sư muội mà mình vừa mắt nói không chừng cũng vì một màn anh hùng của mình lúc này, trong lòng dâng lên niềm hâm mộ.

“Bạch Tiểu Thuần, chỉ còn ba hơi thở, thống khoái, có dám chiến một trận với Bưu gia ngươi hay không?” Lưu Đại Bưu lại hét lên thêm lần nữa, tiếng cười vang vọng, cảm thấy trong người đầy sáng khoái, đang tính bước xuống chiến đài.

Nhưng vào lúc này…

Đột nhiên, một màn sáng chợt xuất hiện cản lấy Lưu Đại Bưu khiến gã không thể rời đi được. Sự xuất hiện của màn sáng này khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngày sau đó là một thanh âm không chút cảm xúc gì vang vọng trên thí luyện đài.

“Đệ tử nội môn Bạch Tiểu Thuần, bị người khiêu chiến. Tiếp nhận khiêu chiến với người đề xuất, đệ tử ngoại môn Lưu Kim Bưu. Trận chiến lập tức bắt đầu!”

Trong nháy mắt, ánh sáng truyền tống chợt lóe lên, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần mượn nhờ lực lượng của Hạc giấy cũng xuất hiện trên thí luyện đài. Lập tức khiến cho mấy vạn đệ tử bờ Bắc có mặt bốn phía xung quanh đều ngơ ngác, choáng váng cả đầu óc. Đứng trên chiến đài này cùng với hắn chính là gã đại hán ngoại môn Lưu Kim Bưu.

Trong chốc lát, bốn phía như hoàn toàn tĩnh lặng. Vạn người nơi này có cả đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn, nhưng cho dù là ai đi nữa, thì lúc này cũng bối rối, ngây như phỗng nhìn Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên thí luyện đài.

Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần…vậy mà lại tiếp nhận khiêu chiến. Tiếp nhận cũng không sao, nhưng hắn tiếp nhận… lại là khiêu chiến của đệ tử ngoại môn Ngưng khí tầng bốn.

Loại vô sỉ đến trình độ đã vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người, khiến bọn hắn lúc này đầy bối rối, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

"Ngươi chính là Lưu Đại Bưu?" Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, ngưng trọng mở miệng.

Tay chân Lưu Đại Bưu mềm nhũn, nước mắt nhanh chóng chảy dài, cả người hoàn toàn choáng váng, ánh mắt mờ mịt, cảm thấy tất cả như đang nằm mơ vậy. Chẳng qua là gã chỉ muốn thừa cơ hội này, làm ra một lần náo động nhằm khoe khoang mà thôi, có thế nào cũng không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần vậy mà lại tiếp chiến!!!

Hắn không tiếp nhận đệ tử nội môn, không tiếp đệ tử ngoại môn cường đại mà lại tiếp nhận chiến thư của mình.

“Ta…ta…” Cả người Lưu Đại Bưu run rẩy không ngừng, nói lắp ba lắp bắp. Không chờ gã nói xong, Bạch Tiểu Thuần than nhẹ một tiếng, rồi nhàn nhạt nói.

“Ngươi nhận thua đi, một khi ta động thủ, bản thân ta cũng phải sợ hãi.”

Câu nói này tới tai của Lưu Đại Bưu lại như trở thành lôi đình, khiến đầu óc của gã nhanh chóng hiện lên từng chuyện tình liên quan tới Bạch Tiểu Thuần mà gã từng được nghe kể. Nhất là sự thê thảm của Bắc Hàn Liệt, khiến Lưu Đại Bưu theo bản năng mà kẹp chặt lấy hai chân, bị hù đến mức mất hồn mất vía, sắp khóc tới nơi đồng thời gã hét rầm lên.

"Ta nhận thua!!!"

Ầm một tiếng, Lưu Đại Bưu nhận thua thì màn sáng cũng biến mất, Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ đứng trên thí luyện đài, mà bên trong ngọc bài thân phận của hắn cũng tự động tăng lên một trăm điểm cống hiến.

“Nhân sinh tịch…” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ lên, đang muốn than nhẹ thì tất cả mọi người xung quanh đều điên cuồng đến cực hạn mà rống giận. Tiếng gào thét mãnh liệt truyền ra, lúc này vang vọng khắp cả bờ Bắc, thậm chí bờ Nam còn nghe được loáng thoáng.