Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 16: Thận trọng tỉ mỉ




Dịch: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Bạch Tiểu Thuần nằm trong sân, toàn thân bủn rủn nhưng tinh thần kiên định. Hắn mơ hồ thấy làn da đã cứng rắn hơn một chút, mong muốn được trở thành dược sư càng lớn.

Nằm trong sân mất hơn nửa canh giờ, cảm giác bủn rủn mới chấm dứt. Bạch Tiểu Thuần ngồi dậy, sau đó khoanh chân lại. Hắn lấy túi trữ vật được phát sau khi trở thành đệ tử ngoại môn ra, sau đó lôi tiếp bình đan dược và dược hương ra cẩn thận quan sát.

Hắn hít thở sâu, đưa mắt nhìn xung quanh xong mới yên tâm trở lại bên trong căn nhà gỗ, lấy cái nồi ra.

“Những đan dược này, sau khi luyện Linh có thể giúp ta đột phá tầng thứ ba, đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư. Tiếc là, nguyên liệu tạo ra ngọn lửa hai màu đắt quá. Hảo Táo Phòng tuy có nhưng ta không còn là đệ tử tạp dịch của Hỏa Táo Phòng nữa, về đó lấy thật không tiện.”

Hiện tại, Bạch Tiểu Thuần rất có hứng thú với đan dược. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn quyết định lấy mảnh gỗ ra.

“Luyện Linh một lần cũng tốt rồi!”

Bạch Tiểu Thuần đốt mảnh gỗ, lửa từ đó bùng lên, quy văn trên cái nồi hiện ra sáng ngời. Bạch Tiểu Thuần mở bình thuốc, lần lượt lấy từng viên đan dược to bằng hẹt long nhãn ở bên trong ra luyện Linh.

Không bao lâu sau, ba viên đan dược có hoa văn màu bạc xuất hiện trong tay hắn. Sau đó, hắn cũng mang cây hương màu xanh kia ra luyện Linh. Lúc cả bốn thứ đã được luyện xong, Bạch Tiểu Thuần mới khoanh chân ngồi xuống. Hắn đưa toàn bộ ba viên đan dược tỏa hương thơm ngát ném vào trong miệng.

Sau đó, hắn bày bức vẽ Tử Khí Ngự Đỉnh Công thứ tư ra, dựa theo khẩu quyết tu hành.

Không bao lâu, linh khí quay cuồng trong cơ thể hắn, thời gian hắn có thể kiên trì cũng tăng lên. Tu vi trong cơ thể chuyển động, bắt đầu gia tăng.

Sau thời gian một nén nhang, linh khí trong cơ thể hắn đã hóa thành một dòng sông nhỏ lan tỏa ra toàn thân. Linh khí ngày một cường thịnh, hắn bắt đầu trùng kích Ngưng Khí tầng thứ tư.

“Kiên trì được một trăm tức là có thể đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư rồi!”

Bạch Tiểu Thuần cắn răng, chịu đựng đau nhức khi làm theo bức họa. Thân thể hắn uốn cong như một cây cầu, toàn thân phát ra những tiếng kêu ken két. Mồ hôi không ngừng rơi xuống.

Đúng lúc ấy, linh khí trong cơ thể hắn chợt khô kiệt. Bạch Tiểu Thuần vội ngưng thần, há miệng phun ra một ngụm linh khí vào đầu cây hương xanh.

Linh khí vừa chạm vào, cây hương lập tức bùng cháy, tỏa ra từng dải khói xanh như những con rắn lục chui vào từng lỗ chân lông và thất khiếu trên người hắn. Linh khí trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần bỗng bành trướng lên gần gấp đôi.

“Uỳnh” một tiếng, từ trên người Bạch Tiểu Thuần có một làn sóng khí khuếch tán ra tận ngoài sân, hóa thành một cơn gió lớn. Bạch Tiểu Thuần vui mừng nở nụ cười.

“Ngưng Khí tầng thứ tư!”

Hắn cảm nhận được linh khí trong cơ thể mang theo sinh cơ đang cuồn cuộn chảy trong cơ thể. Toàn thân hắn nhẹ nhõm vô cùng. Hắn cúi đầu, thấy rất nhiều chất dịch màu đen đã tiết ra ngoài, bám đầy trên thân thể. Đây chính là tập chất bị cơ thể hắn đào thải.

Hắn vội chạy ra ngoài, tắm rửa sạch sẽ. Tinh thần phấn chấn vô cùng, Bạch Tiểu Thuần vung tay phải bấm niệm pháp quyết, thanh mộc kiếm (kiếm gỗ) từ trong túi trữ vật bay ra, hóa thành một luồng sáng màu hồng có tốc độ cực nhanh.

Sau vài lần thử điều khiển mộc kiếm bay qua bay lại, hắn thấy rất hài lòng. Thanh mộc kiếm này vỗn đã không tầm thường, phối hợp với tu vi Ngưng Khí tầng thứ tư của hắn thì càng thêm lợi hại.

“Luyện Linh quả nhiên không tệ. Nếu có ngọn lửa ba màu thì tốt quá rồi! Đan dược luyện ra chắc sẽ còn lợi hại hơn nhiều.”

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy linh dược thật là thần kỳ. Dù đã thành đan hay chỉ là hương đều là những thứ rất cần thiết cho quá trình tu hành.

“Ta nhất định phải trở thành một vị Dược sư vĩ đại, luyện chế ra đan dược trường sinh, sau đó mang đi luyện Linh mười lần…. Không, phải luyện Linh một trăm lần!”

Ý niệm muốn trở thành một vị Dược sư của Bạch Tiểu Thuần ngày càng mãnh liệt. Nhớ tới đó, hắn vội vỗ vào túi trữ vật, từ đó lấy ra một miếng ngọc giản.

Khối ngọc giản này là lúc Hầu Vân phi dẫn hắn đi Vạn Dược Các về đưa cho. Bên trong có giới thiệu và hình dáng của một vạn loại thảo dược. Điển tịch này là vật đặc thù chỉ Hương Vân Sơn (núi Hương Vân) mới có được. Mỗi Linh đồng đều phải nắm giữ thật tốt.

Hơn nữa, một vạn chưa phải là số lượng cuối cùng. Bạch Tiểu Thuần nhớ Hầu Vân phi từng nói, sau khi nhớ kỹ một vạn loại này rồi mới có thể đi đổi sang quyển tiếp theo.

Hắn giữ vững tinh thần, vận chuyển linh khí trong cơ thể. Trong đầu hắn dần hiện lên đủ các loại thảo dược khác nhau. Càng xem hắn càng thấy mới lạ, như trước mắt hắn là cánh cửa mở ra một thế giới khác, một cuộc đời khác. Trong nhất thời, hắn còn muốn dùng đan dược kéo dài tuổi thọ để đổi lấy những thảo dược kia.

Sau khi nhìn qua một lần, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy việc ghi nhớ toàn bộ một vạn loại thảo dược này không phải là một việc khó. Hắn là ai chứ? Mục tiêu của hắn là trở thành một vị Dược sư vĩ đại nhất, người có thể luyện chế ra đan dược trường sinh bất lão.

Cho nên, cái tính cố chấp và nhiệt huyết lại bùng cháy trong đầu hắn. Không chỉ nhớ kỹ những thông tin cơ bản mà mỗi loại dược thảo hắn đều quan sát cực kỳ cẩn thận, hiểu rõ đến tận cùng mới để sang nghiên cứu loại khác.

Lúc trước, dưới áp lực mà Hứa Bảo Tài tạo ra, Bạch Tiểu Thuần đã điên cuồng lao vào tu luyện suốt nửa năm. Lúc này, vì lý tưởng của chính mình, tiềm lực của hắn lại thêm một lần bạo phát.

Mỗi gốc cây dược thảo đều được hắn nghiên cứu tỷ mỉ, tới mức nhắm mắt lại hắn cũng có thể hình dung ra chúng một cách rõ ràng. Thấy như thế còn chưa đủ, hắn rất muốn có thể trực tiếp quan sát những loại thảo dược này trong thực tế. Tiếc là hắn còn không có khả năng ấy nên đành nghiên cứu, ghi nhớ từng góc nhỏ, ghi nhớ cả gốc rễ, hoa trái từng loại…

Sau cùng, cảm thấy còn lo lắng nên hắn mang cả đến từng sợi lông trên thân, trên lá chúng ra mà săm soi, đào móc.

Một tháng trôi qua nhanh. Suốt một tháng này, mỗi ngày Bạch Tiểu Thuần đều tu hành Tử Khí Ngự Đỉnh Công tầng thứ tư. Tu vi trong cơ thể đã vững chắc và mở rộng thêm được một chút. Đồng thời hắn cũng không ngừng tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công. Hàng ngày, hắn chịu đựng đau đớn kịch liệt, chạy qua chạy lại thật nhanh, trong lúc ấy vẫn không ngừng cầm ngọc giản trên tay, ghi nhớ đủ loại dược thảo. Có rất nhiều ghi chú trong ngọc giản đã không đáp ứng đủ yêu cầu của hắn nên hắn đành tự thân tìm hiểu, nghiên cứu thêm.

Mỗi lần chạy đi chạy lại trong sân, hắn lại ngừng tại góc nhỏ bên phải một chút. Ở đó có một mảnh linh điền, nơi hắn gieo xuống mười hạt giống thảo dược.

Loại thảo dược này tên là Linh Đông Túc. Cách lúc ấy nửa tháng, hắn có ra ngoài, đứng trước tấm bia đá ghi nhiệm vụ dành cho đệ tử ngoại môn của Hương Vân Sơn. Vất vả lắm hắn mới tìm thấy một nhiệm vụ không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Hắn không dám lơ là những lời Lý Thanh Hậu đã nói. Trong mỗi nửa năm, đệ tử ngoại môn phải hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ theo quy định. Hắn chọn nhiệm vụ này vì điểm cống hiến nhận được không quá ít, mà nếu sản phẩm giao ra có phẩm chất tốt, hắn còn được thưởng thêm. Dù nhiệm vụ này nhìn như đơn giản nhưng lại tiêu phí rất nhiều thời gian của người nhận. Theo tính toán, cần mất ít nhất ba tháng gieo trông thì hắn mới có thể thu hoạch.

Hơn nữa, tu sĩ trồng thảo dược Linh Đông Trúc này có thể dùng linh khí trong cơ thể để thúc đẩy tốc độ sinh trưởng nhanh hơn. Bạch Tiểu Thuần không có nhiều thời gian, mang nó về là hắn ném ngay vào trong linh điền.

“Tốc độ lớn chậm quá.” Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn. Hắn đã gặp loại thảo dược này trong ngọc giản rồi nên biết, nó có yêu cầu rất cao với linh khí. Nếu mặt đất không có lượng linh khí nồng đậm thì tu sĩ phải dùng linh khí của chính mình để làm chất dinh dưỡng cho nó.

“Chắc là do linh khí trong linh điền của ta đã ít đi rất nhiều nên hạt giống Linh Đông Trúc của ta mới phát triển chậm như vậy.” Hắn ngồi xuống, vươn tay nắm lấy một vốc đất, sau đó thì thầm.

“Có cách nào để linh khí trong linh điền nồng đậm hơn không…”

Đang suy nghĩ, bỗng thần sắc hắn biến đổi, tay phải nâng lên hóa thành chỉ hướng về phía trước, cái nồi mang quy văn liền xuất hiện.

Quan sát một lúc, lại đưa mắt nhìn mảnh linh điền, hai mắt hắn lóe ra hào quang sáng ngời.

“Cái nồi này có thể luyện Linh, liệu có mang ra luyện Linh cho linh thổ được chăng?”

Nghĩ tới đó, trong lòng hắn dậy lên một nỗi hiếu kỳ. Hắn mang mấy hạt giống Linh Đông Trúc đang gieo trong đất ra, sau đó đào lấy một ít linh thổ đổ vào trong nồi. Hắn lấy ra một mảnh gỗ màu tím, bắt đầu thử nghiệm.

Ánh lửa lóe lên rất nhanh. Hoa văn trên cái nồi sáng lên, sau một lúc thì lại ảm đạm đi. Linh khí trong linh thổ trong nồi đã nồng đậm hơn rất nhiều.

Bạch Tiểu Thuần vui vẻ, không ngại phiền hà đổ nó ra khỏi nồi, sau đó từng đợt từng đợt thay thế bằng những khối linh thổ khác. Hơn nửa canh giờ sau, một mảnh linh điền đã được hắn luyện Linh qua một lần.

Hiện giờ linh thổ được luyện Linh một lần, nhưng vì hắn không có đủ nguyên liệu nên quy văn trên cái nồi không thể duy trì quá dài. Mặc dù vậy, linh khí trong mảnh linh điền của hắn đã xuất hiện biến hóa rất lớn so với lúc chưa luyện Linh, trở nên đậm đặc và tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Bạch Tiểu Thuần vội mang hạt giống Linh Đông Trúc gieo xuống rồi đứng ở bên cạnh quan sát. Không lâu sau, hắn nhìn thấy một cái mầm nhỏ đã phá vỏ chui ra, tốc độ sinh trưởng rất nhanh.

Trong thoáng chốc, mầm non này đã cao tới gần ba thước. Đám đệ tử chuyên gieo trồng dược thảo trong tông mà nhìn thấy chắc sẽ đều há mồm trợn mắt, bởi vì tu sĩ lấy linh khí bản thân tẩm bổ cũng không làm thảo dược sinh trưởng nhanh như thế được.

Thực ra, chuyện cũng không khó hiểu, bởi phóng mắt nhìn khắp cả Tu Chân giới, chưa từng có người nào mang đất đai ra để luyện Linh cả, nhất là chỉ để gieo trồng có mấy hạt Linh Đông Trúc! Dù là luyện Linh tông sư cũng không có ai rảnh rỗi đến thế. Việc ấy thực quá lãng phí.

Nhìn mấy cây Linh Đông Trúc này sinh trưởng như vậy, Bạch Tiểu Thuần mới thỏa mãn, không để ý tới chúng nữa. Hắn tiếp tục chạy quanh sân, vừa chạy vừa tìm hiểu các loại thảo mộc.

Mặt trời ngả về chiều, sắc trời dần tối, những cây Linh Đông Trúc hắn trồng đã đạt tới độ cao ba thước. Bạch Tiểu Thuần vừa quan sát vừa ngẫm nghĩ, không biết ba tháng sau thì những cây này sẽ phát triển tới mức nào…

Cùng trong đêm ngày hôm ấy, Bạch Tiểu Thuần buông ngọc giản trong tay ra. Toàn bộ một vạn loại thảo dược trong đó hắn đã ghi nhớ kỹ. Mỗi loại thảo dược đều được hắn nghiên cứu cẩn thận, thậm chí còn nhận thấy một vài chỗ mâu thuẫn trong những giảng giải được lưu ở ngọc giản này.

“Sáng sớm mai ta sẽ đi đổi lấy phần tiếp theo. Không biết Vạn Dược Các sẽ dùng cách gì để sát hạch đệ tử? Chẳng lẽ lại thi học thuộc lòng?”

Vừa mới buông lỏng tâm tư, Bạch Tiểu Thuần lại cảm thấy lo lắng. Hắn vội ho một tiếng, cầm lấy khối ngọc giản tiếp tục ôn tập. Hắn lo buổi khảo hạch ngày mai sẽ xảy ra bất trắc.