Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1976: Niệm lên thiên kiếp hiện (1)




Bức tượng trước mắt này, không phải do bất kỳ một tộc quần nào khắc đặt ở chỗ này. Tu vi cùng với linh hồn của Tư Mã Nam cảm nhận, đều đang nói cho hắn biết một sự thật... Bức tượng kia... vẫn sống. Tu vi của hắn, ở trước mặt bức tượng kia, căn bản là bé nhỏ không đáng kể. Thậm chí hắn theo bản năng cảm nhận được, chỉ cần một ý niệm của đối phương, đừng nói là mình, sợ rằng tộc quần của mình, thậm chí toàn bộ tinh không... cũng có thể trong nháy mắt bị xóa đi!

Bởi vì đối phương, chính là ở trong truyền thuyết của hắn cùng với mười thế giới này, thời kỳ viễn cổ, tồn tại vạn vật nguyên, thần thái dương, tổ của tất cả tộc quần!

- Ta... nhìn thấy thần linh...

Tư Mã Nam run rẩy, quỳ ở nơi đó, giống như tổ tiên của hắn, nằm rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Tư Mã Nam không có trở về. Sau khi hắn nhìn thấy được bức tượng của Bạch Tiểu Thuần, lại giống như nhìn thấy được thần chỉ. Hắn lựa chọn bảo vệ ở chỗ này. Hắn còn xem nơi đây, trở thành nơi thần thánh duy nhất trong toàn bộ tinh không.

Thậm chí hắn phát hiện, ở chỗ này tu hành, hình như đều sẽ huyền diệu hơn so với ở bất kỳ chỗ nào. Nhất là thời gian ở đây trôi qua, hình như không giống với với bên ngoài, Tư Mã Nam càng kích động, lại nhìn về phía bức tượng Bạch Tiểu Thuần, một lần nữa cúng bái.

Ở trong năm tháng sau này, hắn ở lại trong nơi này, cúng bái bảo vệ Bạch Tiểu Thuần. Đồng thời, toàn thân hắn cũng bình tĩnh trở lại. Chỉ là cho dù lại bình tĩnh, mỗi lần hắn nhìn về phía bức tượng Bạch Tiểu Thuần, trong mắt vẫn cuồng nhiệt vô cùng.

Lại như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua. Dần dần, một trăm lẻ tám vạn giới trong tinh không, xuất hiện vị Thái Cổ thứ hai, vị thứ ba, vị thứ tư...

Thời đại tinh không đến, khiến cho mỗi một tộc quần cũng dần dần có Thái Cổ xuất hiện. Mặc dù không phải mỗi một Thái Cổ đều sẽ lựa chọn bước vào tinh không du lịch. Nhưng vẫn có không ít cường giả Thái Cổ, ngao du ở trong tinh không.

Mặc dù không có cách nào làm được giống như Tư Mã Nam, khi không có vị Thái Cổ thứ hai quét ngang từng thế giới. Nhưng những cường giả Thái Cổ đó lục tục xuất hiện, vẫn nóng lòng mong mỏi đi vào tinh không, nhìn mọi thế giới trong cuộc đời trước đó, bọn họ chưa từng thấy qua.

Vì vậy, ngoài Tư Mã Nam ra, xuất hiện người cường giả Thái Cổ thứ hai cảm nhận được khát vọng từ linh hồn. Dáng vẻ của hắn khác với Tư Mã Nam, toàn thân thoạt nhìn chính là một khối nham thạch cực lớn. Sau khi đến đây, sau khi nhìn thấy được bức tượng của Bạch Tiểu Thuần, hắn run rẩy, dường như cũng chấn động, cũng cúng bái.

Dần dần, người thứ ba, người thứ tư... Thời điểm cường giả Thái Cổ khi phát hiện ra chỗ của Bạch Tiểu Thuần, đã vượt qua hai mươi người, thần thoại viễn cổ có liên quan, cũng theo người từ chỗ Bạch Tiểu Thuần này rời đi, truyền khắp toàn bộ tinh không!

Từ từ, càng lúc càng nhiều thế giới biết tới sự tồn tại của Bạch Tiểu Thuần. Càng lúc càng nhiều tu sĩ bắt đầu lật xem sách cổ, tìm được miêu tả trong lịch sử. Càng lúc càng nhiều thế giới bắt đầu ở trong giao lưu phát hiện, bóng dáng của đối phương, không chỉ là xuất hiện ở trong thế giới của mình. Khi bọn họ ý thức được, vô số thế giới trong tinh không này, cuối cùng lại đều lưu truyền truyền thuyết giống như nhau, trong lòng mỗi một tu sĩ chấn động, đều không thể tăng thêm được nữa.

Thần thái dương, tiên ánh trăng, chúa sáng thế, Phong Linh, nham tổ, vạn năng... Mỗi một cách xưng hô này được ghi lại ở trong lịch tử tộc quần không giống nhau, sua khi một lần nữa nhảy ra, mang đến chấn động giống như gió bão, quét ngang vô số tộc quần trong toàn bộ tinh không.

- Thần linh... thật sự tồn tại!

- Là hắn sáng lập thế giới, là hắn sáng lập sinh mạng!

- Còn là hắn... mở ra giới tu chân!

Từng cảnh tượng giống như truyền thuyết thần thoại, sua khi trở thành hiện thực, khiến cho giới tu chân chấn động, khiến cho càng lúc càng nhiều cường giả Thái Cổ, giống như hành hương đi tới chỗ đại lục, ở đây cảm nhận ánh sáng từ bức tượng Bạch Tiểu Thuần hóa thành, cảm nhận thần thánh ở đây, thậm chí lấy chuyện có thể đi tới nơi này làm vinh quang.

Cùng lúc đó, cách gọi về Bạch Tiểu Thuần, cũng lại có thêm một.

Nguyên của tinh không!

Loại truyền thuyết cùng thần thoại trùng điệp giống như gió bão này, ở trong năm tháng sau đó, trước sau không tiêu tan. Theo Tư Mã Nam về đất cũ, theo từng vị Thái Cổ đã từng tự phát bảo vệ Bạch Tiểu Thuần già đi, lại có một đời Thái Cổ mới, đi tới nơi này, truy tìm ấn ký trong linh hồn tính mạng bọn họ, theo bản năng muốn tới gần thần linh, bảo vệ ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng tính cách chúng sinh khác nhau, tư tưởng khác nhau. Ở bên trong một tám lẻ tám vạn giới này, vẫn có không ít cường giả, mặc dù công nhận Bạch Tiểu Thuần tồn tại, nhưng lại không có lòng kính sợ. Có người... muốn thay vào đó ý niệm kiên định.

- Tàn sát thần, lại trở thành tiên thần!

Cách nói này, chính là chấp nhất trong lòng bọn họ. Mang theo chấp nhất như vậy, ở rất nhiều năm sau, ở thời điểm thời đại cổ xưa phát triển đến cực hạn, cuối cùng... trong tinh không xuất hiện vị... chúa tể thứ nhất!

Chúa tể xuất hiện, hoàn toàn không giống với Thái Cổ. Sự xuất hiện của hắn lại trực tiếp chấn động bố cục tinh không, khiến cho tộc quần trong toàn bộ tinh không, bắt đầu lựa chọn hoặc là quy thuận, hoặc là chiến tranh tử vong.

Sau khi thu phục hơn vạn một thế giới tộc quần, thế lực dưới quyền của vị chúa tể này, đã có thể xưng là mênh mông vô biên. Vào lúc này, hắn làm ra một lựa chọn.

Hắn đi tới trung tâm tinh không, đại lục thần thánh trong truyền thuyết, đứng ở dưới chân núi bức tượng của Bạch Tiểu Thuần. Hắn muốn khiêu chiến... Bạch Tiểu Thuần!!

Cuộc khiêu chiến này, chấn động vô số tộc quần trong toàn bộ tinh không. Chỉ là không đợi bọn họ chạy tới tận mắt nhìn thấy trận chiến đấu này, tất cả... lại kết thúc.

Từ bên trong ngọc giản những cường giả Thái bảo vệ Bạch Tiểu Thuần Cổ trên đại lục thần thánh, hình ảnh của cuộc khiêu chiến này, càng lúc càng được nhiều tu sĩ nhìn thấy. Bất kỳ kẻ nào sau khi nhìn thấy được, trong đầu đều sẽ nổ lớn, trầm mặc hồi lâu, đứng dậy hướng về phía đại lục thần thánh, cúi đầu thật sâu.

Hình ảnh trong ngọc giản, thân thể vị chúa tể kia bay ra, hóa thành một lưu tinh cầu vồng, lực bản nguyên bạo phát, khí thế đủ để chấn động tinh không. Nhưng ở trong chớp mắt khi đến gần Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần hóa thành bức tượng vẫn không nhúc nhích, nhưng thân thể vị chúa tể kia, cuối cùng lại trực tiếp tan rã, thật giống như bị xóa đi, lặng lẽ không một tiếng động tiêu tan...

Không có ai biết đây là lực lượng gì. Tất cả những người nhìn thấy được, cuối cùng chỉ có thể gọi nó là... lực lượng của thần linh!