Nhất Nộ Thành Tiên

Chương 10: Gặp nhau là có duyên phận




Translator: Nguyetmai

Đối với việc hướng dẫn đệ tử, Nguyên Đạo Tông có một câu tục ngữ như thế này: Sư phụ đưa vào cửa, tu hành tùy vào duyên. Mùng một hàng tháng sẽ có đệ tử kỳ Trúc Cơ nhận nhiệm vụ tới Truyền Kinh Đường ở ngoại môn để giảng giải công pháp cho các sư đệ sư muội kỳ Luyện Khí. Bình thường, đều do đệ tử tự mình tu luyện.

Tiêu Minh Y bị kẹt lại ở kỳ Luyện Khí tầng thứ ba mãi mà không thể đột phá, biết được lần giảng bài tiếp theo là mười hai ngày sau, nàng ta cũng hơi chán nản. Linh khí trong Tông môn nồng đậm gấp mười lần ở trong nhà, còn phát thêm một lọ Dưỡng Khí Đan hạ phẩm, nên Tiêu Minh Y cảm thấy tốc độ tu luyện rõ ràng nhanh hơn ở nhà rất nhiều. Điều này khiến nàng ta càng tự tin hơn, quyết định dùng thử Dưỡng Khí Đan xem có thể đột phá hay không.

Sáng sớm tinh mơ Tiêu Liên Nhi đã dậy đi đun nước pha trà, nói với Tiêu Minh Y là mình sẽ đi ra vườn thuốc làm việc.

Lúc tu luyện, Tiêu Minh Y cũng chẳng muốn đê Tiêu Liên Nhi ở lại trong viện làm phiền mình, lập tức gật đầu để nàng đi.

Chờ Tiêu Liên Nhi đi rồi, Tiêu Minh Y lại bắt đầu nghi ngờ: "Nha đầu này sẽ không lừa mình đấy chứ? Không được, mình không thể cái gì cũng nghe lời nó được."

Một khi đã dấy lên sự nghi ngờ thì nàng ta cũng không thể tĩnh tâm được nữa. Nàng ta cho rằng cần phải đích thân đi tìm hiểu các tình hình trong Tông môn mới được. Sau đó nàng ta lại nghĩ, cũng có thể thuận đường đi đến Tàng Kinh Các xem điển tịch, rồi thăm dò xem Thạch Thanh Phong ở chỗ nào.

Đã có ý định rõ ràng, Tiêu Minh Y đi ra ngoài ngay.

Nàng ta đi tới nhà ăn trước, nhìn món thịt trị giá mười điểm cống hiến kia, nàng ta khẽ nuốt nước miếng. Mỗi tháng Tiêu Liên Nhi có thể kiếm được hai trăm điểm cống hiến, mình cũng chẳng thể ăn nổi. Mắt Tiêu Minh Y đảo một vòng, quyết định thiết lập quan hệ tốt với đệ tử tạp dịch của nhà ăn.

"Ôi, sư muội vẫn chưa biết à? Thạch sư huynh có tư chất thượng thừa, lọt vào mắt xanh của chưởng giáo đạo quân, nên đã nhận huynh ấy làm đệ tử chân truyền rồi!" Nói đến tin này, hai mắt của đệ tử tạp dịch trong nhà ăn cũng sáng rực lên.

Tiêu Minh Y nghe vậy cũng chấn động, không ngờ Thạch Thanh Phong lại được làm đệ tử chân truyền của chưởng giáo đạo quân! Nàng ta cảm thấy việc mình chen lõm đầu vào để bắt chuyện làm quen với Thạch Thanh Phong thực sự quá chính xác! Nàng ta cười tít mắt, lại nghĩ, hiện giờ Thạch Thanh Phong đã ở kỳ Luyện Khí tầng thứ chín, ắt hẳn phải tận dụng thời gian tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt đến cảnh giới viên mãn kỳ Luyện Khí để tiến vào kỳ Trúc Cơ, chắc chắn trong một thời gian dài sẽ không tới ngoại môn. Nếu muốn gây dựng quan hệ với hắn, thì không biết còn phải chờ đến lúc nào nữa.

"Thạch ca ca được làm đồ đệ của chưởng giáo đạo quân thì tuyệt quá rồi, nhưng chắc chẳng có thời gian tới thăm ta nữa." Tiêu Minh Y chống cằm, khuôn mặt nhỏ xinh bị tay đẩy ép lên, nom vô cùng đáng yêu.

Nghe nàng gọi Thạch Thanh Phong là ca ca, đệ tử tạp dịch thoáng rúng động, ân cần hỏi han: "Sư muội quen thân với Thạch sư huynh à?"

Tiêu Minh Y cười hì hì, chỉ vào thịt linh thú: "Sư huynh, ta muốn gọi một phần thịt."

Nàng ta đưa ngọc bài của mình ra, đệ tử tạp dịch lại không nhận, nói: "Tiểu sư muội dễ thương thế này, để sư huynh mời muội bữa này nhé!"

Linh thú này là do Tông môn tự nuôi, nhà bếp cũng sẽ thu mua ít thịt yêu thú để nấu thức ăn. Không may hôm nay lại đang bán đúng thịt thỏ chồn tai dài. Nhớ đến cảnh tượng ăn thịt thỏ rồi nổi mẩn toàn thân khi ở nhà, Tiêu Minh Y sợ đến mức không dám ăn nữa: "Thứ thịt này làm sao ăn được? Ăn vào sẽ nổi mẩn đấy!"

Đệ tử tạp dịch cười nói: "Sư muội cứ yên tâm đi, chúng ta xử lý rất sạch sẽ, tuyệt đối không bị lẫn gan thỏ vào đâu."

Tiêu Minh Y không hiểu: "Ý sư huynh là ăn gan thỏ mới bị nổi mẩn sao ạ?"

"Đúng thế. Trong Tông môn, có ai là không biết điều này đâu. Nhưng mà dù có ăn nhầm thì cũng không sao cả, đun một nồi nước rau cần dại để tắm là sẽ ổn thôi.

Giống y như những điều Tiêu Liên Nhi nói lúc trước. Tiêu Minh Y thầm nghĩ, Liên Nhi quả là rất hiểu cách nấu nướng thịt yêu thú, mang nàng đến đây cũng có chút tác dụng đấy chứ.

"Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở." Tiêu Minh Y được ăn một bữa thịt miễn phí ngon lành, cũng biết đối phương đang muốn nghe ngóng về quan hệ của mình và Thạch Thanh Phong, bèn cười tít mắt giải thích cho hắn ta, "Hôm qua ta và Thạch sư huynh cùng vào Tông môn. Huynh ấy nói nếu có thời gian rảnh sẽ tới thăm ta. Chờ huynh ấy tới đây, chắc chắn ta sẽ nói cho huynh ấy biết rằng sư huynh rất quan tâm chăm sóc ta."

Đệ tử tạp dịch thầm hít sâu một hơi. Đệ tử chân truyền của chưởng giáo đạo quân lại đến cảm ơn mình vì Tiêu Minh Y sao? Chỉ cần hắn vung tay thưởng cho mình hai viên đan dược thôi là mình cũng dùng không hết rồi.

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Tiêu Minh Y lại càng tha thiết hơn vài phần: "Tiêu sư muội bận tu luyện thì không cần phải ngày nào cũng đích thân tới nhà ăn đâu. Sư muội cứ đặt cơm đi, sư huynh sẽ đưa tới cho muội."

Lúc đệ tử tu luyện, vừa ngồi thiền là sẽ ngồi cả ngày trời, làm gì có ai kiên nhẫn dành thời gian đi tới nhà ăn để ăn cơm chứ? Kỳ Luyện Khí lại chưa thể tích cốc được nên rất nhiều đệ tử đều tiêu thêm mười điểm cống hiến hàng tháng để thuê đệ tử tạp dịch của nhà ăn đưa cơm đến cho họ. Một bên thì tiện, một bên lại kiếm thêm được điểm cống hiến, mọi người đều vui vẻ.

Nhìn vẻ mặt của đệ tử tạp dịch này, Tiêu Minh Y đắc ý nghĩ, cơm mà hắn ta đưa tới cho mình chắc chắn sẽ ngon hơn giá cả bình thường. Nàng ta lập tức trả luôn tiền cơm một tháng. Ăn thịt thỏ xong, Tiêu Minh Y thỏa mãn rời bước khỏi nhà ăn.

Nhà ăn, điện Công Tích, phàm là những nơi mà Tiêu Liên Nhi nói tới, nàng ta đều nghiêm túc đi nghe ngóng một hồi, đặc biệt là nhiệm vụ mà Tiêu Liên Nhi đã nhận.

Trong tất cả các nhiệm vụ trồng linh thảo, điểm cống hiến của nhiệm vụ này là cao nhất, Tiêu Minh Y hài lòng nghĩ: "Tuy Liên Nhi không thể tu luyện, không làm được việc gì khác, nhưng cũng coi như trung thành."

Tới Tàng Kinh Các, nàng ta phát hiện ra rằng đệ tử mới có thể lựa chọn miễn phí một loại công pháp và một ít pháp thuật cấp thấp.

Công pháp có thể tăng cường việc tu luyện chân khí. Pháp thuật lại có thể dùng để tìm cách phát huy uy lực của chân khí.

Công pháp dùng Thiên Địa Huyền Hoàng* để phân thành các đẳng cấp khác nhau. Ở Nguyên Đạo Tông, căn cứ vào tu vi của đệ tử để truyền thụ công pháp có đẳng cấp khác nhau. Thể chất hệ Thủy và thể chất hệ Mộc ở Nguyên Đạo Tông chủ yếu sẽ tu luyện Thiện Thủy Quyết và Thanh Mộc Quyết. Tiêu Minh Y không quyết định được nên chọn loại nào.

(*) Thiên Địa Huyền Hoàng: Theo thuyết: Trời là màu xanh đen, đất là màu vàng. Thiên địa huyền hoàng là đại diện cho sắc màu của trời và đất.

"Sư muội là thể chất Thủy Mộc, lại lấy thuộc tính Thủy là thể chất chính, nên chọn công pháp thuộc tính Thủy sẽ tốt hơn, sau này học vẽ bùa cũng sẽ đỡ được nhiều đấy." Đệ tử quản lý Tàng Kinh Các gợi ý.

Tu luyện chân khí và vận dụng pháp thuật là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đọc được nhiều sách, trong đầu nhiều tri thức, nhưng trên thực tế đến khi ra tay thì chưa chắc năng lực đã mạnh được bao nhiêu. Những đạo lý này cũng đều giống nhau cả.

Một người có tu vi Trúc Cơ mà không biết dùng pháp thuật, thì chỉ có thể bị động đứng đó ăn chưởng. Còn một đệ tử kỳ Luyện Khí nhưng lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thì dù tu vi chỉ mới ba tầng thôi, biết pháp thuật lợi hại, đánh bại người có tu vi cao hơn mình một hai tầng cũng là chuyện hết sức bình thường. Trong đó, pháp khí, pháp bảo, phù chú, trận pháp và đan dược cũng là những thứ có ích để gia tăng pháp thuật.

Ví dụ như bùa chú. Có được một lá bùa mang tính công kích cấp năm, đệ tử Luyện Khí ném ra có thể đánh cho tu sĩ ở Trúc Cơ Sơ kỳ chim muông tan tác.

Nhưng trừ khi nhà có mỏ linh thạch, nếu không thì ai mà mua được những vật phẩm tiêu hao đến thế? Trong khi tu luyện, tu sĩ đều sẽ lựa chọn hai môn phù hợp để học. Tự mình làm lấy, muốn ăn thì lăn vào bếp, hoặc trao đổi với người khác những thứ mình cần.

Tiêu Minh Y chọn Thiện Thủy Quyết cấp Hoàng và nhập môn chế phù. Nàng ta phát hiện ra học miễn phí cũng cần phải tốn điểm cống hiến mới có thể sao chép lên ngọc bài được, chợt cảm thấy cuộc sống thật khó khăn biết bao.

Nàng ta tiêu tiếp hai mươi điểm cống hiến để sao chép một ít pháp thuật cấp thấp vào trong ngọc bài, rồi tiêu thêm năm mươi điểm cống hiến mua bút lông, giấy vẽ bùa, mực chu sa rẻ tiền nhất. Càng lúc Tiêu Minh Y càng cảm thấy điểm cống hiến này không đủ để dùng chút nào.

Quay về nơi ở, Tiêu Minh Y thử hết cả Địch Trần Quyết, Dẫn Thủy Quyết, rồi như có chút suy tư: "Không cần giặt quần áo, không cần mua cơm, ngay cả trong tiểu viện cũng chẳng cần quét dọn… Nha đầu kia bớt việc đi rồi, ắt hẳn nên trồng thêm vài mẫu linh thảo nữa nhỉ?"

Tiêu Minh Y càng nghĩ càng thấy vui vẻ, như thể nhìn thấy Tiêu Liên Nhi có thể kiếm thêm nhiều điểm cống hiến hơn nữa cho mình vậy.



Dùng thuốc bột rễ Khổ Thạch, Phệ Hỏa Trùng sẽ chủ động bò vào trong giỏ trúc. Tiêu Liên Nhi chỉ cần thu đám sâu đó đi, đưa tới chuồng thú là xong. Sáng sớm nàng đã ra khỏi nơi ở, nhưng cũng không phải đi tới vườn thuốc.

Giờ giấc vẫn còn sớm, nàng còn có một nơi bí mật cần phải tới ngay. Đã hơn một trăm năm rồi, nàng không biết liệu nơi đó có bị người ta phát hiện hay chăng.

Diện tích đỉnh Thiên Khung rộng hơn trăm dặm, thu nạp đến cả vạn đệ tử ngoại môn của Nguyên Đạo Tông nhưng vẫn có thể giữ lại được một cánh rừng rậm nguyên sơ. Họ chỉ đuổi yêu thú đi, biến cánh rừng rậm đó trở thành hậu hoa viên của đệ tử ngoại môn.

Ánh nắng sớm ban mai chiếu qua từng kẽ lá, rải xuống mặt đất. Nước suối trong rừng xếp thành từng khe suối trong veo róc rách róc rách. Những gốc cây cổ thụ ngàn vạn năm không chặt phá mang theo vẻ tang thương đứng thẳng trong gió, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ đang len lỏi dưới tàng cây.

Tiêu Liên Nhi đi tới trước một gốc cây đại thụ, nhìn trước ngó sau thấy không có ai, nàng cười tít mắt, bám vào sợi mây đan kết trên thân cây rồi từ từ trèo lên trên.

Ở giữa của cây đại thụ này có một cái hốc, chứa đầy lá cây mềm mại. Kiếp trước khi nàng tới ngoại môn nhận nhiệm vụ, cảm thấy phiền phức vì bị một đám sư đệ sư muội vây quanh nịnh hót, nên nàng thường tới đây trốn.

Nàng trèo vào, mắt dừng lại ở một hơi.

Năm xưa nàng còn nhỏ tuổi thơ dại, cực kỳ tin tưởng và mong chờ vào truyền thuyết người nào đó nhảy xuống vách núi sẽ gặp được cơ duyên, hay tìm thấy kho báu truyền lại trong thâm sơn cùng cốc. Hai mươi tuổi nàng kết đan thành công, được mệnh danh là thiên tài có một không hai ở đại lục Thương Lan. Nàng từng lén tới đây, giấu một chiếc nhẫn chứa đồ. Trong đó, nàng có cất ba viên Trúc Cơ Đan, một quyển giải thích Liệt Hỏa Quyết.

Đệ tử thuộc tính Hỏa của Nguyên Đạo Tông đều sẽ tu luyện Liệt Hỏa Quyết. Quyển công pháp mà nàng để lại này có từ cấp Hoàng tới cấp Địa, có thể giúp đệ tử tu luyện thẳng tới kỳ Kim Đan, còn viết rất chi tiết kinh nghiệm tu luyện của nàng.

Mỗi năm, điện Luyện Đan trong nội viện chỉ có thể luyện chế ra được một trăm viên Trúc Cơ Đan. Trong một trăm ngàn đệ tử của Nguyên Đạo Tông, thì đệ tử ngoại môn chiếm tới tám phần. Có biết bao nhiêu đệ tử không luyện thành đến Trúc Cơ, cũng chỉ là do thiếu mất đan dược mà thôi. Trừ khi đệ tử có công lao lớn với Tông môn, được thưởng một viên Trúc Cơ Đan, nếu không thì hàng năm các đệ tử chỉ có thể thông qua đợt so tài lớn của Tông môn để giành lấy. Nhiều người như thế, muốn giành được Trúc Cơ Đan cũng khó như lên trời vậy. Không cần nghĩ cũng biết ba viên đan dược này quý giá đến nhường nào.

Khi ấy, nàng vô cùng đắc ý nghĩ rằng, một ngày nào đó, có một vị tiểu sư đệ hoặc tiểu sư muội sẽ vô tình tìm thấy kho báu của mình, rồi bái trời bái đất bái người cao nhân tiền bối là mình đây thành sư phụ.

Trên thân cây, nàng còn dùng chỉ lực khắc lên một hàng chữ: "Gặp được ắt có duyên".

Nhìn thấy năm chữ này, Tiêu Liên Nhi hồi hộp đến mức tim như muốn thót lên.

Đạo Môn vốn rất coi trọng nhân quả, cơ duyên. Thứ nàng để lại ở kiếp trước chỉ do ham chơi đó, liệu có phải chính là để lưu lại cho mình của kiếp này sống lại hay chăng? Cầm được Trúc Cơ đan, chỉ cần tu luyện đến viên mãn của kỳ Luyện Khí, nàng sẽ khỏi cần lo không tiến được vào kỳ Trúc Cơ nữa. Đột phá Trúc Cơ xong, hai chân của nàng cũng sẽ chính thức bước vào con đường tu tiên thực thụ rồi.

Ngón tay nàng hơi run lên, khẽ lướt nhẹ qua hàng chữ kia, ấn mạnh vào trên chữ "Duyên".

Rột roạt một tiếng, miếng vỏ cây khắc chữ "Duyên" bỗng rơi xuống, để lộ một cái hốc nho nhỏ.

Tiêu Liên Nhi thò tay vào trong hốc, lấy ra chiếc nhẫn chứa đồ kia, siết chặt lại trong lòng bàn tay. Nàng mệt nhoài nằm trong hốc cây, há miệng cười trong câm lặng, ngỡ như xuyên qua tán cây trên đỉnh đầu, có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng của mình.

Ánh mắt trời trong vắt dịu dàng rơi xuống mặt nàng, tâm trạng Tiêu Liên Nhi thả lỏng, nàng cuộn người lại như đứa trẻ, đắm mình trong ánh nắng ấm áp ấy.

Lúc này, nàng chợt cảm thấy không biết xung quanh trở nên tĩnh lặng hẳn từ bao giờ.

Tĩnh lặng đến mức… Đáng sợ.

Nàng cảm nhận được tiếng bước chân đạp trên lá khô, giống như móng vuốt của con báo núi nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất.

Có bóng người lướt qua trong không trung, tạo nên những làn gió lay động.

Hơi thở của Tiêu Liên Nhi chợt trở nên nhẹ và dài hơn. Nàng không biết vì sao mình lại trở nên thận trọng như vậy, nhưng nàng chỉ tin vào trực giác của mình.

Nàng không dám thả thần thức ra, chỉ cố nén hơi thở nhẹ lại, lẳng lặng nghe ngóng.

"… Có điều bất thường… Tiếp tục… Đệ tử… Thanh Phong lão đạo…"

Người tới đứng cách cái cây này khá xa, trong gió truyền tới một số từ ngữ mơ hồ.

Danh xưng cuối cùng khiến hơi thở của Tiêu Liên Nhi như ngừng lại.

Trong Nguyên Đạo Tông không có ai dám gọi Thanh Phong trưởng lão đã ở kỳ Nguyên Anh là lão đạo. Chắc chắn người đang nói chuyện không phải đệ tử của Nguyên Đạo Tông.

Một khắc sau, sự yên tĩnh kỳ lạ đó biến mất, giống như phá vỡ kết giới và rào cản, chim muông trong rừng lại chiêm chiếp hót vang.

Tiêu Liên Nhi thở hắt ra một hơi thật dài. Nàng thầm nghi ngờ, lẽ nào có ai đó cấu kết với người ngoài? Kẻ nào có thể né tránh được tai mắt của mọi người để lẻn vào Nguyên Đạo Tông?

Đúng lúc này, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nàng giống như bị mây đen che kín. Nàng chợt cảm thấy có người đang ngồi ngay bên cạnh nhìn mình chăm chú.

Tiêu Liên Nhi kinh hãi. Thần thức của nàng khác hẳn với người bình thường, nhưng có thể lẳng lặng không một tiếng động tới gần nàng thế này, chứng tỏ tu vi và thần thức của người đó phải mạnh mẽ một cách khác thường.

Dưới sự hoảng hốt, nhịp tim đập và hơi thở của nàng cũng khiến nàng không thể nào giả vờ ngủ được nữa. Bờ mi nàng khẽ run, nàng đưa tay lên dụi mắt, ngáp dài một cái giả vờ vừa tỉnh giấc.

Quả nhiên, bên cạnh hốc cây có một người đang ngồi đó.

Trường bào màu đen rủ xuống, khẽ bay bay trong làn gió nhẹ buổi sớm mai, tựa như mây trôi lững lờ trên đỉnh núi.

Hắn nghiêng đầu, đôi mày như muốn liền cả vào tóc mai, mang theo cảm giác tươi đẹp mà vô cùng ngông nghênh, phóng túng.