Nhất Nộ Thành Tiên

Chương 37: Lạc Hoa Khởi Tác Hồi Phong Vũ




Translator: Nguyetmai

"Không biết sống chết, ngu xuẩn!" Minh Triệt khinh bỉ nhìn xung quanh, dưới chân hắn xuất hiện một đóa hoa tươi xen lẫn đài sen. Áo bào đen không gió mà bay, hắn cất tiếng vang vọng khắp đại sảnh: "Hoa đài dục mộ xuân từ khứ. Lạc hoa khởi tác hồi phong vũ. Trụy phấn phiêu hồng, phân phân khai thả lạc."

Đủ loại hoa từ trên bồn hoa bay xuống, nở rộ rồi lụi tàn trên không trung, đóa hoa bay bồng bềnh, pháp bảo và chân khí hộ Phật bắn ra như đụng trúng bức tường lại quay ngược về.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Sắc mặt các tu sĩ trắng bệch, ánh mắt của họ bắt đầu rời rạc, đột nhiên có người ném pháp bảo đi, chậm rãi quỳ xuống đất.

"Mọi người hãy dùng thần thức để chống lại! Đây là ma thuật của Ma Môn, Ngàn Hoa Nhập Mộng."

Hàn Tu Văn thổi cây sáo trong tay, một luồng âm thanh phát ra.

Tiếng sáo lọt vào tai mọi người, thần trí của họ từ từ ổn định lại, hoảng loạn thu pháp bảo và chân khí, khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Đóa hoa lung lay bởi tiếng sáo, bị hai luồng chân khí vò nát, rải xuống khắp nơi trên mặt đất.

Bên trong phòng đấu giá như nổi lên từng trận cuồng phong, người đầu tiên bị sóng khí thổi bay là đám đệ tử kỳ Luyện Khí, họ thét lên một tiếng chói tai rồi đâm vào tường ngất đi.

Một tầng kết giới bảo vệ trong suốt hiện ra, ánh sáng của những lá bùa màu vàng bắn ra xung quanh, bao trùm khắp đại sảnh.

Trong mắt Hàn Tu Văn ánh lên vẻ vui mừng: "Trận bùa do tu sĩ Nguyên Anh bày ra, ngươi đừng hòng trốn thoát!"

"Nhìn xem ta có đi được hay không? Tiện thể nhìn xem, trong phòng này còn ai có thể sống sót không?"

Đi cùng với tiếng cười của hắn, đóa hoa đang trôi nổi đột nhiên nổ tung, từng cánh hoa rơi xuống dày đặc như mưa, bén nhọn như tiễn, bắn về phía Hàn Tu Văn.

Sáo trúc phát ra tiếng nhạc làm khuấy động những cánh hoa trong không trung, hình thành từng làn sóng hoa rực rỡ.

"Mau lên!" Hàn Tu Văn hét lớn, sáo trúc hướng về phía trước.

Sóng hoa đủ sắc cuồn cuộn đánh úp về phía Minh Triệt.

Minh Triệt vung tay áo lên, sóng hoa đủ sắc chui vào bên trong tay áo rộng lớn của hắn: "Vì lợi ích cá nhân mà kéo nhiều người chôn cùng như thế, không phải Hàn chưởng giáo được biết đến là người đôn hậu nho nhã sao? Hôm nay ta được tận mắt chứng kiến, tự xưng là danh môn chính tông cũng chỉ có vậy mà thôi!"

"Hắn có tu vi Nguyên Anh, mọi người mau chạy đi!" Hàn Tu Văn quát lớn, bay về phía Minh Triệt.

"Bây giờ mới cảnh báo, ngươi không thấy… đã quá muộn rồi à!"

Những cánh hoa năm màu rực rỡ bay ra từ trong tay áo của Minh Triệt tạo thành một quả cầu hoa bắn về phía Hàn Tu Văn.

Tiêu Liên Nhi đứng ở trên lầu nên chứng kiến rõ ràng toàn bộ mọi chuyện xảy ra bên dưới. Trong tay Minh Triệt nâng một luồng ánh sáng màu, không khí xung quanh bị quấy nhiễu tới mức vặn vẹo biến đổi. Nàng có thể đoán được, một khi luồng ánh sáng này bị ném ra, cho dù phòng đấu giá này có trận bùa bảo vệ đi chăng nữa thì cũng bị đánh thành tro bụi thôi. Nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chân khí bảo vệ tâm mạch.

Lúc này, Tiêu Liên Nhi cảm thấy Minh Triệt quay đầu liếc nhìn nàng một cái, là ánh mắt áy náy hay lo lắng thì nàng không phân biệt được. Hắn hơi mỉm cười là để an ủi nàng hay chỉ là cười khổ bất đắc dĩ, nàng cũng không rõ lắm.

Có lẽ hắn cảm thấy có lỗi, bởi nếu tung đòn đánh này ra chắc chắn sẽ làm nàng bị thương.

"Mọi người cẩn thận!" Hàn Tu Văn đột nhiên bay lên trên đỉnh kết giới bảo vệ màu xanh. Gã ném sáo trúc trong tay đi. Cây sáo trúc bay trên không trung vạch ra một đường hào quang màu xanh, đánh vỡ nát quả cầu hoa, dư thế chưa hết, nó tiếp tục đánh về phía Minh Triệt.

Giống như nấm mọc sau mưa, các loại kết giới bảo vệ đồng loạt hiện ra trong đại sảnh.

Tiêu Liên Nhi tiến vào trong kết giới bảo vệ. Nàng chỉ có thể trông chờ vào nó.

Đúng lúc Minh Triệt muốn động thủ, lá bùa màu vàng phía trên tầng kết giới bảo vệ đại sảnh bị xé ra, một móng vuốt khổng lồ xuất hiện từ bên trong khe hở không gian, kéo Minh Triệt vào. Luồng ánh sáng trong lòng bàn tay Minh Triệt biến mất.

Trước khi bị kéo vào khe hở không gian, sáo trúc của Hàn Tu Văn đã kịp đập vào lồng ngực của hắn.

Hoa rơi lả tả xuống đất, Hàn Tu Văn lơ lửng trong không trung, bắt lấy sáo trúc đang bay trở lại, thở dài: "Hắn chịu một đòn của ta đã chạy trốn rồi."

Còn tự coi mình là anh hùng! Tiêu Liên Nhi bĩu môi cười lạnh. Nếu như không phải móng vuốt kia tự nhiên xuất hiện thì ngươi đã phải về bế quan dưỡng thương rồi.

"Đa tạ Hàn chưởng giáo đã cứu mạng!"

"Đa tạ Hàn chưởng giáo ra tay nghĩa hiệp!"

"Ma Môn quá ngạo mạn rồi!"

"Chưởng giáo đạo quân tuổi trẻ tài cao!"

Mọi người đều nhìn Hàn Tu Văn bằng ánh mắt sùng bái và tôn kính. Gã bay lơ lửng trong không trung, tao nhã như một vị thần, vái chào xung quanh: "Vì bị người trong Ma Môn trà trộn vào khiến các vị sợ hãi, để bày tỏ sự áy náy, Nguyên Đạo Tông sẽ bán một trăm viên Trúc Cơ Đan, hai mươi pháp bảo, tất cả đều có giá khởi điểm thấp, buổi đấu giá sẽ kéo dài đến ngày mai. Các vị đạo hữu bị thương, bản tông sẽ tặng cho mỗi người một bình đan dược cấp ba."

Các tu sĩ mừng rỡ. Trúc Cơ Đan và pháp bảo đều là những vật có tiền nhưng chưa chắc đã mua được. Mặc dù đã bị người trong Ma Môn làm cho kinh sợ, tuy có người bị thương nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà còn được Nguyên Đạo Tông tặng một lọ đan dược cấp ba, cũng coi như có lời rồi.

Thật ra Nguyên Đạo Tông cũng không chịu lỗ. Đan dược và pháp bảo đều mang ra đấu giá. Tu sĩ bị thương cũng không nhiều, không tốn bao nhiêu đan dược cấp ba. Đánh đuổi được người trong Ma Môn giúp uy danh của Hàn Tu Văn tăng cao, danh vọng của Nguyên Đạo Tông cũng sẽ tăng thêm một bậc.

Hoa rơi trên đất bị pháp thuật cuốn đi, dọn dẹp sạch sẽ, buổi đấu giá sẽ được tiếp tục tiến hành lại ngay. Tiêu Liên Nhi không còn tâm trạng để ở lại, bước ra khỏi phòng.

Hàn Tu Văn đang đứng tại cửa ra vào.

Sao gã lại ở đây? Không lẽ gã biết nàng dẫn Minh Triệt đến buổi đấu giá? Tiêu Liên Nhi bị dọa đến nỗi bắp chân cũng run rẩy: "Chưởng... chưởng giáo!"

Hàn Tu văn nhìn chiếc nhẫn Tiêu Diệp trên tay nàng, thuận miệng hỏi: "Ngươi đến một mình sao?"

"Vâng! À, không phải. Hư Cốc dẫn ta đến đây. Hắn đi dạo chợ rồi." Tiêu Liên Nhi lo lắng, cảm thấy sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Thanh kiếm Thôn Vân kia rất thích hợp với thể chất của ngươi. Ngươi đã ra giá rồi, tại sao không tiếp tục tăng giá để mua nó?"

Gã đang thăm dò nàng! Tiêu Liên Nhi nhỏ giọng đáp: "Lúc đầu cũng muốn mua nhưng có người ra giá một vạn linh thạch, quá đắt."

Hàn Tu Văn ra vẻ ngạc nhiên: "Không phải Hư Cốc ra giá một vạn linh thạch sao? Ta nghe giọng nói đó phát ra ở chỗ ngươi."

"Không phải, Chưởng giáo... Người…" Tiêu Liên Nhi lắp ba lắp bắp, muốn nói gã nghe nhầm rồi, nhưng lại không dám, bồn chồn đến nỗi cắn môi, không biết phải làm sao mới được.

Với tu vi của người kia, sau khi thu lại khí tức thì ngay cả trận bùa ở cửa chính cũng không nhận ra được. Có lẽ gã đa nghi quá rồi chăng? Lá gan của nha đầu này nhỏ như vậy, tim đập nhanh như thế thì lấy đâu ra can đảm đưa người trong Ma Môn vào chứ.

Hàn Tu Văn ung dung nói: "Chắc do ta nghe nhầm." Gã nhìn vào kết giới bảo vệ căn phòng, nhẹ gật đầu: "May mà phòng ngự nơi này không tệ. Bị dọa sợ rồi à?"

"Chưa mua được thứ gì. Lại đột nhiên…"

Tiêu Liên Nhi cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn Hàn Tu Văn, sợ bị gã phát hiện ra manh mối sẽ giết mình ngay. Nếu đẩy chuyện này lên người Minh Triệt thì sẽ không bị ai nghi ngờ.

Hàn Tu Văn mỉm cười: "Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy gì?"

Chắc chắn Hàn Tu Văn cũng đã nhìn thấy, Tiêu Liên Nhi không dám nói dối: "Một móng vuốt khổng lồ xuất hiện kéo hắn vào khe hở không gian, không biết là con quái vật gì?"

"Thứ mà Ma Môn tu chính là Ma đạo, có một vài ma vật cũng rất bình thường. Sau này, ngươi ra ngoài lịch luyện, gặp nhiều yêu thú sẽ không còn ngạc nhiên nữa." Gã ôn tồn nói: "Có người trong Ma Môn trà trộn vào thành Thanh Dương. Ngươi nên về tông môn sớm một chút, đừng để Thanh Phong trưởng lão lo lắng."

"Đệ tử cũng đang có ý này. Đa tạ chưởng giáo đạo quân nhắc nhở." Tiêu Liên Nhi cung kính đáp.

"Ngày mai buổi đấu giá tiếp tục tiến hành. Có một bộ phi đao thuộc tính Thủy, ta đã mua sẵn để cho người đưa thẳng đến điện Dao Quang rồi. Lần trước tặng ngươi hai bình đan dược làm quà gặp mặt, quà quá sơ sài, coi như để tặng bù quà gặp mặt cho ngươi, cũng không để ngươi ra về tay không."

"Đa tạ chưởng giáo đạo quân!" Tiêu Liên Nhi kinh ngạc nói lời cảm ơn.

Hai con ngươi trong veo như nước trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Nếu so sánh với Tiêu Minh Y, một người xinh đẹp hoạt bát, một người quyến rũ mê người, không thể trách Thạch Thanh Phong một chân đạp hai thuyền. Hàn Tu Văn "ừm" một tiếng, rời đi.

Tiêu Liên Nhi vỗ ngực, ngồi bệt xuống đất: "Làm ta sợ gần chết."