Nhất Nộ Thành Tiên

Chương 48: Đệ tử Vạn Thú Môn




Translator: Nguyetmai

Khi tiếng thú gầm vang vọng trong rừng thẳm, đệ tử Nguyên Đạo Tông cũng nghe thấy. Lúc dựng trại, cả Lưu Nguyên và Thạch Thanh Phong đều cân nhắc đến vấn đề an toàn, bên ngoài doanh trướng đều thiết lập trận pháp. Thế nhưng, đây là đêm đầu tiên vào bí cảnh lại nghe thấy tiếng hung thú gào thét như thế này, gần như ai ai cũng đều mất ngủ.

Vừa đến sớm mai, người của hai đội chủ động tập hợp lại.

Thạch Thanh Phong nói: "Lưu sư huynh, ngươi và ta mỗi người dẫn theo năm đệ tử đi lên phía trước dò đường được không? Có tình huống gì cũng tiện để các sư đệ sư muội kịp thời né tránh."

Như vậy cũng tốt, nếu phát hiện ra linh thảo cao cấp, dù là Thạch Thanh Phong hái được, thì hắn ta cũng có thể nói ra, không sợ hắn giấu riêng. Nghĩ vậy, Lưu Nguyên bèn gật đầu đồng ý.

"Sư huynh, muội đã ở Luyện Khí tầng chín rồi, muội đi theo huynh!" Tiêu Minh Y không nỡ xa Thạch Thanh Phong.

"Tiêu sư muội, muội cũng nghe thấy tiếng thú gầm rồi đó. Sẽ rất nguy hiểm! Muội ở lại đây thì hơn." Thạch Thanh Phong gọi năm đệ tử của điện Bắc Thần ra.

Hơn mười người lập tức bay về dãy núi trung tâm.

Tiêu Minh Y nhìn theo bóng hắn, sau đó cũng đạp kiếm Thôn Vân lao theo không chút do dự.



Sáng sớm, Tiêu Liên Nhi thở ra một hơi khí bẩn rồi ngừng thiền định.

Hư Cốc cũng mở mắt ra. Hắn bước ra ngoài nhà gỗ duỗi người cho đỡ mỏi, nhìn thấy hai người Lãnh Quyền vẫn còn ngồi trên cây, tức đến bật cười: "Vẫn còn đó kìa! Xem ra quyết định bám dính lấy chúng ta rồi, làm sao đây?"

Trong rừng sâu bay lên một làn sương mù sớm mai, Tiêu Liên Nhi cũng đã nghĩ ra một cách, bèn ném mấy trận cờ ra. Sương mù dày đặc từ mặt đất phun lên, bao trọn lấy cả khu vực này. Nàng thu nhà gỗ và trận đá vào, thấp giọng cười nói: "Trận ảo sương mù ngươi tặng ta đó. Dù sao nó cũng rẻ, vứt đi cũng không tiếc gì. Họ vẫn sẽ tưởng rằng đây là trận pháp cấp cao nên không dám xông vào. Cứ để họ từ từ ngồi chờ ở đây đi."

Nhờ có sương mù che lấp, hai người rời khỏi gốc cây cổ thụ kia, bước lên dải lụa Thiên Hỏa Doanh bay thẳng về phía núi cao chính giữa bí cảnh.

Bay đến trước núi, họ mới phát hiện ra dãy núi ở chính trung tâm này không hề nhỏ chút nào. Sơn cốc, khe sâu san sát, địa hình vô cùng phức tạp. Đỉnh núi tuyết nhô lên ở chính giữa được ánh mặt trời chiếu vào, ánh lên tia sáng tuyết trắng khiến người ta hoa mắt.

"Liên Nhi sư muội! Hư Cốc!"

Trên dải lụa Thiên Hỏa Doanh có hai người đang đứng, tốc độ phi hành cũng không nhanh. Lúc Thạch Thanh Phong và Lưu Nguyên nhìn thấy họ, cả hai đều vận pháp bảo bay về phía hai người.

"Hư Cốc, ngươi có pháp bảo phi hành không?" Tiêu Liên Nhi nhỏ giọng hỏi.

"Có chứ ạ! Sư tổ cho con rồi."

Tiêu Liên Nhi suýt thì bị cậu ta chọc tức chết: "Có mà sao ngươi không nói sớm? Lúc nào cũng đi ké ta! Ta còn tưởng rằng ngươi không có chứ!"

Hư Cốc ném một chiếc đĩa Bát Quái ra, đứng lên, trong lòng ấm ức vô cùng: "Lần nào cũng là tiểu sư tổ kéo con đi, có hỏi con đâu nào."

"Liên Nhi, đêm qua muội không sợ hãi chứ?"

"Đám Lãnh Quyền đâu?"

Thạch Thanh Phong và Lưu Nguyên cùng lên tiếng hỏi.

Câu nào cũng đều khiến Hư Cốc thấy không vui cả. Cậu ta lồng tay vào tay áo, nói: "Đêm qua chúng ta còn nướng vài con dê Linh Nham để ăn cơ. À phải rồi, lúc chúng ta đi ngủ, Lãnh sư huynh Lãnh Quyền và vị sư huynh kia còn tự xung phong nhận việc, canh chừng ban đêm giúp chúng ta. Họ ngồi trên cây canh chừng cả một đêm đấy. Sáng sớm nay thấy họ ngủ trên cây say sưa quá, chúng ta cũng không tiện đánh thức nên đành đi trước. Nếu hai vị sư huynh không có việc gì nữa thì ta và tiểu sư tổ xin phép cáo từ, đi dạo xung quanh chút."

Lưu Nguyên sa sầm mặt xuống: "Ta là đội trưởng, ta cần phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của các ngươi. Các ngươi tự ý hành động khiến cho ta không thể không chia người ra đi tìm các ngươi. Ra khỏi bí cảnh, ta nhất định phải bẩm báo chưởng môn để trị các ngươi tội không nghe lời."

Hư Cốc vô cùng tức giận: "Ta nói này, Lưu Nguyên, ngươi canh chừng chúng ta làm gì chứ? Ra khỏi bí cảnh, theo quy tắc đã định thì sẽ phải nộp hết linh thảo lên. Ai nộp, ai không nộp, tự có các vị trưởng lão Nguyên Anh quyết định. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi đổi một cái thắt lưng, đeo thêm nhẫn chứa đồ thì các trưởng lão không nhìn ra được. Ngươi rảnh như vậy, thì tốt nhất nên ngẫm nghĩ hướng đi cho chính mình đi!"

Đệ tử điện Bắc Thần đều nhìn về phía chiếc thắt lưng ngọc ở hông Lưu Nguyên, sau đó cùng hiểu ý bật cười.

Đệ tử điện Thiên Quyền thì lại nhìn chiếc nhẫn trên tay Thạch Thanh Phong rồi trao cho nhau những ánh mắt thấu hiểu.

Ánh mắt Lưu Nguyên quan sát một vòng trên người Hư Cốc và Tiêu Liên Nhi, thấy trên ngón út của nàng quấn một chiếc nhẫn hoa, và trên cổ tay đeo một chiếc vòng gỗ đen, hắn ta hừ lạnh nói: "Dù sao đội trưởng của các ngươi cũng là ta, phải nghe lệnh của ta."

Hư Cốc còn muốn tranh cãi với hắn ta thì Tiêu Liên Nhi đã ngăn hắn lại: "Hư Cốc, đừng nói nữa. Lưu sư huynh cũng là người có trách nhiệm. Hiện giờ có chuyện gì trong bí cảnh này quan trọng hơn chuyện phát hiện di tích đâu?"

"Di tích á?! Muội phát hiện ra di tích sao?!" Lưu Nguyên hô to một tiếng đầy kinh ngạc.

Tiêu Liên Nhi chỉ xuống dưới: "Mặt trời mọc từ đằng Đông, chúng ta đang ở Tây Nam. Bóng của di tích trên đỉnh núi phản chiếu xuống đất rồi kìa."

Mọi người đều cúi đầu nhìn, quả nhiên trên thảm cỏ có một cái bóng nhìn cực kỳ giống một cung điện.

Thạch Thanh Phong móc một viên đạn màu đen trong ngực ra, Lưu Nguyên vội ngăn lại: "Gượm đã!"

Hắn ta vội nói: "Thạch sư huynh, nếu đã phát hiện di tích, chi bằng chúng ta đi trước xem rốt cuộc thế nào đi. Nếu có nguy hiểm thì thông báo cho các tông môn khác sau."

"Nhưng tiếng gầm đêm qua nghe có vẻ giống như phát ra từ trong di tích này. Ta lo chúng ta quá ít người, không ứng phó được." Thạch Thanh Phong hơi do dự.

"Chúng ta đi xem trước đi, nếu nguy hiểm thì phát tín hiệu sau!" Trong mắt Lưu Nguyên lộ ra vẻ hưng phấn.

"Cũng được."

Thạch Thanh Phong cất đạn tín hiệu đi, gửi một tấm bùa truyền âm báo cho các đệ tử ở phía sau mau theo tới. Hắn nhìn Tiêu Liên Nhi một cái, rồi nhẹ giọng nói: "Muội ở lại phía sau chờ đi, có chuyện gì ta sẽ…"

Không chờ hắn kịp nói xong, dải lụa Thiên Hỏa Doanh đã hóa thành một cái bóng trắng đưa Tiêu Liên Nhi bay đến sơn cốc bên cạnh.

"Tiểu sư tổ, chờ con với!" Hư Cốc gọi nàng rồi vội chạy theo.

Lưu Nguyên ra vẻ khuyên nhủ không có chút thành ý nào: "Thạch sư huynh à, ta cũng không nói gì huynh đâu, nhưng mà Tiêu Minh Y tát Liên Nhi sư muội một cái, huynh lại vẫn bao che cho Tiêu Minh Y. Chắc chắn Liên Nhi sư muội giận huynh rồi!"

Nàng không hề giận. Trước đây còn coi hắn là bạn, bây giờ, đến cả bạn bè cũng chẳng phải nữa. Thạch Thanh Phong thấp giọng hô: "Đi thôi!" Rồi vận giày Truy Vân bay về phía đỉnh núi tuyết.

"Hừ! Chẳng phải chỉ có mẽ ngoài đẹp đẽ thôi sao, có gì đáng vênh váo chứ?!" Lưu Nguyên khinh bỉ xỉa xói rồi nói: "Chúng ta cũng đi thôi!"

Chỉ trong chớp mắt, mọi người đã đi hết. Tiêu Minh Y đứng trên kiếm Thôn Vân vòng từ đằng sau vách núi ra. Nàng ta ngẩng đầu nhìn di tích rồi nhìn theo hướng Tiêu Liên Nhi rời đi. Thoáng do dự trong chốc lát, cuối cùng nàng ta chuyển hướng kiếm Thôn Vân, lén lút đi theo Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc.



Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc thong thả bay trong sơn cốc. Hư Cốc lại không hiểu, hỏi: "Tiểu sư tổ, đó là di tích Thượng Tiên giới đó, sao chúng ta không đi cùng?"

"Tiếng thú gầm rú đêm qua là từ trong di tích vọng ra. Gầm đến nửa ngày cũng không thấy con hung thú nào chạy ra ngoài, chín mươi phần trăm là nó bị giam trong di tích rồi. Ngươi nghĩ mà xem, di tích có thể giam giữ được hung thú thượng cổ, sẽ dễ dàng tiến vào hay sao? Chưa biết chừng tối qua đã có người của các tông môn khác lên đỉnh núi rồi. Suy nghĩ của họ cũng giống như Lưu Nguyên và Thạch Thanh Phong vậy, đều muốn đến trước được trước, thế nên không ai gửi tín hiệu ra. Chúng ta nên tranh thủ lúc này kiếm thêm chút linh thảo cấp cao đi, chờ đến khi bảy tông môn phát tín hiệu rồi lại lên đỉnh núi cũng không muộn."

"Oa! Tiểu sư tổ, người nhìn kìa, đây đúng là vườn thuốc thiên nhiên trời sinh!" Hư Cốc dừng lại trên không trung, cách mặt đất ba tấc, không nỡ nhảy xuống khỏi pháp bảo mà giẫm hỏng linh thảo.

Trên thảm cỏ mọc cả mảng linh thảo cấp hai. Tuy đẳng cấp thấp, nhưng vừa nhìn lá cỏ đã biết ít nhất cũng sinh trưởng vài nghìn năm

Hư Cốc tiếc nuối nói: "Nếu biết thế này thì con đã mang thêm vài cái túi chứa đồ nữa rồi."

Tiêu Liên Nhi sờ chiếc nhẫn chứa đồ treo trước ngực. Không gian trong chiếc nhẫn này của nàng cực lớn, phải bằng hơn mười cái túi chứa đồ. Nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Chọn một ít niên đại cao nhất mà hái là được rồi."

Hai người đáp xuống đất, cúi đầu đào linh thảo. Gió núi thổi qua, pha lẫn cả mùi hương là lạ. Có linh thảo cấp cao!!! Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc bỏ qua đám linh thảo trước mặt, khởi động pháp bảo lần theo mùi hương đi sâu vào sơn cốc.

Nước suối tí tách chảy từ trong khe đá ra, hình thành một vũng nước cạn róc rách chảy trên mặt đất. Trong nước có mọc một gốc cây, thân cây màu đỏ lửa, lá cây hình bầu dục, giữa những khóm lá là bông hoa màu vàng đang nở rộ.

Trên cành cây, có một đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục của Vạn Thú Môn. Lông mày mảnh dẻ, mắt nhỏ, nhìn có vẻ rất biếng nhác, lông bông, tay đang cầm một quả màu đỏ to bằng nắm đấm.

"Quả Đan!" Tiêu Liên Nhi kích động kêu lên.

Có bốn loại nguyên liệu quan trọng nhất để luyện chế Tăng Nguyên Đan: Quả Đan, sen Cửu Sắc, Dương Chi, và tủy Phi Long. Mỗi một loại đều cần phải có niên đại từ năm trăm năm trở lên. Không ngờ trong bí cảnh nàng lại nhìn thấy quả Đan. Quả Đan to bằng nắm đấm cơ đấy, ít nhất cũng phải trên vài nghìn năm rồi. Niên đại càng lớn, hiệu quả của thuốc càng cao. Một quả Đan như thế này có thể luyện được từ hai viên Tăng Nguyên Đan trở lên.

Nha đầu chết tiệt! Mũi còn thính hơn mũi chó! Cứ ở đâu có đồ tốt là ở đó nàng đánh hơi ra. Minh Triệt hừ lạnh một tiếng, thấy Tiêu Liên Nhi nhìn chằm chằm quả Đan trong tay mình, hai mắt như tỏa sáng, hắn còn cố tình đưa quả Đan lên miệng, tư thế như sắp nhai luôn vậy.

"Sư huynh! Đừng mà!" Tiêu Liên Nhi thắt hết cả ruột lại vội bay đến trước mặt hắn.

"Đừng á?" Minh Triệt nhìn quả Đan trong tay mình, lườm nàng một cái: "Quả Đan có thể ăn luôn được. Ăn sống một quả ít nhất cũng có thể tăng thêm ba mươi năm tuổi thọ đấy. Ta không có bản lĩnh luyện được Tăng Nguyên Đan, nên ta thích ăn trực tiếp luôn."

Tiêu Liên Nhi cuống cả lên: "Sư huynh à, ta biết nó có thể ăn trực tiếp được, nhưng huynh có thể đừng ăn không?"

"Ngươi là ai hả? Ta ăn hay không ăn thì liên quan gì đến ngươi!" Minh Triệt cất quả Đan đi, lôi từ trong túi chứa đồ ra hai thanh đao to vật vã, xách trong tay, gõ vào nhau vang keng một tiếng, "Hai người các ngươi, nhìn mắt đã thấy gian rồi, muốn cướp phải không? Ta nói cho ngươi biết, Ngô Bằng của Vạn Thú Môn ta đây không phải kẻ dễ bắt nạt đâu nhé!"

"Ngô sư huynh, huynh hiểu lầm rồi! Ta là Tiêu Liên Nhi, đệ tử của Nguyên Đạo Tông, đây là Hư Cốc, đồng môn của ta. Ý ta muốn nói là, ta dùng linh thảo đổi với huynh được không?" Tiêu Liên Nhi muốn quả Đan này đến chết đi được. Nàng lấy hai chiếc hộp ngọc ra, "Nấm Huyễn Thải cấp bảy, cỏ Trúc Thanh niên đại hai nghìn năm. Hai món này gộp lại ít nhất cũng có thể đổi được ba viên Thượng Thanh Đan cấp bảy mà. Hai món đổi một món, huynh cũng có thiệt thòi đâu! Huynh giúp ta đi mà, được không?"

Minh Triệt chớp chớp đôi mắt ti hí của mình: "Đúng là đồ tốt, nhưng ta cảm thấy sống dai hơn chút vẫn tốt hơn. Ngươi muốn đổi quả Đan để luyện Tăng Nguyên Đan cho ai thế?"

"Sư huynh à!" Hai mắt Tiêu Liên Nhi đỏ lên, "Vừa nhìn sư huynh, ta đã biết huynh là thiếu niên thiên tài rồi, trước hai mươi tuổi muốn thuận lợi lên được kỳ Trúc Cơ hoàn toàn không thành vấn đề. Tuổi thọ của huynh còn rất dài, nhưng vị sư tôn kia của ta chỉ còn vẻn vẹn có hai mươi năm tuổi thọ nữa thôi. Ông ấy đã khổ cực ngậm đắng nuốt cay nuôi ta khôn lớn, ta có thể không nghĩ cách thu thập nguyên liệu luyện chế Tăng Nguyên Đan, luyện ra một viên đan dược hiếu kính ông ấy hay sao? Vì chuyện này mà tuy tu vi của ta rất thấp, nhưng chưởng giáo đạo quân cũng cảm thấy cảm động, cố tình dành cho ta một suất vào bí cảnh đấy. Nếu không tin, huynh hỏi cậu ấy đi!"

Hư Cốc nghe mà ngẩn người. Hắn ngơ ngác gật đầu nói: "Cả Nguyên Đạo Tông đều biết người hiếu thuận mà!"

Mới bốn năm không gặp mà trình độ cầu xin người khác của nha đầu này đã đến mức khiến hòn đá cũng phải động lòng rồi. Khả năng nói dối lừa gạt người ta cũng tăng cao quá nhỉ? Nếu không trêu chọc nàng, thì hắn cũng cảm thấy xấu hổ với chính hình tượng thay da đổi thịt này của mình.

"Ôi chao, Liên Nhi sư muội à, ta cũng rất thông cảm với muội!" Minh Triệt nghiến răng nói bốn chữ Liên Nhi sư muội, cầm quả Đan ra đặt trong lòng bàn tay nghịch ngợm, làm ra vẻ để ta cân nhắc xem thế nào. Thấy Tiêu Liên Nhi nhìn chằm chằm quả Đan trong tay mình, đã cuống hết cả lên rồi, hắn mới hít sâu một hơi, nói: "Muội hiếu thuận thật đấy!"

Tiêu Liên Nhi mừng rỡ nói: "Đa tạ sư huynh…"

Nhưng Minh Triệt lại quyết đoán ngắt lời nàng: "Nên ta quyết định ăn nó luôn cho xong!"