Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 237: Không có manh mối




Bên đầu dây bên kia, Đỗ Tiểu Âm im lặng một lúc rồi hỏi:

- Vì sao?

Mạc Ngôn giải thích:

- Tôi muốn đi xa một chuyến, cho nên trước khi đi tôi phải giải quyết y. Cô nên biết Tống Thanh Viễn như một quả bom hẹn giờ, hậu quả chính là một thôn Dân Tộc thứ 2 xuất hiện, thậm chí là thứ 3 thứ 4!

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Vậy cũng không cần anh phải động thủ, anh có thể...

Mạc Ngôn ngắt lời cô:

- Giao cho cảnh sát, cục quốc thổ? Tin tôi đi, quả bom hẹn giờ này các cô không chịu nổi đâu, một khi y đã chó cùng dứt dậu sẽ có vô số người phải chôn cùng y, tốt nhất là tôi tự động thủ…

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Không phải anh nói trên người y ẩn chứa một năng lượng xấu gì sao?

Mạc Ngôn nói :

- Đúng, trên người y có một năng lượng thậm chí vượt xa những gì chúng ta đã chứng kiến ở thôn Dân Tộc, suy nghĩ chút đi đối với loại năng lượng này đến sau sẽ không có kết quả gì đâu?

Đỗ Tiểu Âm nghe thấy vậy không khỏi im lặng.

Đứng từ góc độ cảnh sát mà nói đương nhiên là phản đối hành vi này của hắn nhưng trong lòng cô rất rõ kết quả như vậy là tốt nhất.

- Mạc Ngôn, anh đúng là một tên khốn nạn!

Đỗ Tiểu Âm dịu dàng của ngày xưa cũng trở nên giận dữ nói:

- Anh có biết không, Lộ Lương vừa rồi thỉnh cầu Thất Xử liên hiệp phá án, hơn nữa là tôi đã đồng ý rồi.

Mạc Ngôn cười nói:

- Vậy thì thăm dò đi...

Đỗ Tiểu Âm không đánh một chỗ nói:

- Anh... Có phải anh nghĩ nhất định tôi sẽ bao cho anh không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Cô hiểu lầm rồi, ý của tôi là hiện trường không có bất kì chứng cớ nào đâu, cô có thể yên tâm điều tra.

Đỗ Tiểu Âm cắn môi nói:

- Anh cũng đề cao mình quá đấy? Đến giờ tôi vẫn chưa thấy dấu vết nào ở hiện trường.

Mạc Ngôn nói:

- Tin tôi đi, rất nhanh sẽ gặp được thôi.

Đỗ Tiểu Âm oán hận nói:

- Đây là anh nói đây nhé!

Mạc Ngôn suy nghĩ nói:

- Nhân tiện tôi còn một câu, tôi không hề có căn cứ chính xác nào đâu.

Đỗ Tiểu Âm hừ một tiếng nói:

- Đã tìm được nhân chứng rồi, phải không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Tuyệt đối không phải... Nếu cô điều tra tôi gây án, có người ở hào viện 36 đã gặp tôi, có thể làm chứng được, cho dù là lái xe cũng phải hơn nửa tiếng. Ngoài ra, sau khi tôi lái xe ra cửa, khu biệt thự còn có theo dõi thu phí, những điều này là căn cứ chính xác.

- Anh đúng là khốn khiếp...

Đỗ Tiểu Âm xoa thái dương mệt mỏi than một tiếng.

Cô tin những điều Mạc Ngôn nói là thật, cô cũng tin với khả năng thần kì của hắn làm chuyện này cũng không có gì là khó.

Dừng lại một chút, Đỗ Tiểu Âm nói:

- Đúng rồi, anh vừa nói phải đi xa, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Mạc Ngôn ẩm đạm cười khổ nói:

- Muội muội của tôi bị mất tích ở bến cảng, tôi phải đi tìm cô ấy về.

Đỗ Tiểu Âm kinh ngạc nói:

- Cần tôi giúp không? Tôi sẽ lên hệ với cảnh sát ở bến cảng...

Mạc Ngôn nói:

- Không cần, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi.

Đỗ Tiểu Ân cũng không thực hiểu lắm hoàn cảnh của Mạc Ngôn nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Theo tổ điều tra thậm chí Mã cục cũng không cần giảng giải đạo lý cho hắn cũng có thể thấy được hắn không phải là người bình thường.

- Mạc Ngôn, chuyện này có lẽ tôi không giúp được nhưng anh nhất định phải nhớ nếu cần gì hãy gọi điện cho tôi.

Đỗ Tiểu Âm nhẹ nhàng nói:

- Ngoài ra cũng phải chú ý an toàn cho bản thân.

Mạc Ngôn nói:

- Cám ơn cô, có chuyện nhất định tôi sẽ gọi điện cho cô.

Sau khi cúp điện thoại, Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu trong lòng có một cảm giác lạ...

Chuyện Mạc Sầu mất tích, ngay cả Mạch Tuệ hắn cũng chưa nói nhưng lại nói cho Đỗ Tiểu Âm biết liền.

- Chẳng lẽ chỉ vì cô ấy là tiến sĩ tâm lý nên mới nói cho cô ấy biết?

Hắn không chịu nói cho Mạch Tuệ chuyện này là không muốn cô lo lắng còn về Đỗ Tiểu Âm thì tâm lý không cần nặng nề như vậy.

Lúc này bống nhiên hắn ý thức được, lúc ở cũng Mạch Tuệ là một loại khóa hoạt còn lúc ở cùng Đỗ Tiểu Âm cũng là vui vẻ.

Trong lúc bất giác hắn đi chậm xe lại mãi đến khi có xe đằng sau vượt qua hắn mới giật mình lắc đầu bỏ bóng dáng của Đỗ Tiểu Âm trong đầu mình ra.

Tốc độ của hắn nhanh nhưng trước bình minh thì vẫn chưa thể đến bến cảng được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đạp chân ga tăng tốc độ trong nháy mắt hắn đã vượt qua chiếc xe vừa rồi.

Hắn liên tục nhấn chân ga tăng tốc độ lên đến cực điểm.

Với hắn mà nói, khống chế chính xác ý thức bản ngã tốc độ duy nhất chính là tính năng của xe.

Bị hắn vượt mặt, chủ chiếc xe kia cũng là người thích đua thấy thế anh ta cũng lập tức nhấn chân ga cố gắng chạy một cách siêu việt.

Nửa phút đồng hồ sau, hắn quên hành động này há to mồm nhìn về chiếc xe đằng trước hơn nữa còn lẩm bẩm nois:

- Đúng là một kẻ điên... Tôn Minh Viễn cho chiếc xe này cũng tốt,một đêm mà chạy được hơn 300 cây số mà không hề có vấn đề gì.

4 giờ sáng, mạc Ngôn đã tới bến cảng Thâm Thành.

Sau khi dừng xe hắn lập tức gọi điện thoại cho Mạc Thiểu Thanh lấy số của người kia.

- Tôi là Mạc Ngôn đã đến Thâm Thành.

Người nhận điện thoại là đàn ông, nghe giọng nói khá hiền, anh ta có vẻ giật mình nói:

- Mạc tiên sinh, anh đã đến Thâm Thành?

Mạc Ngôn nói:

- Đúng vậy, đi xe suốt cả đêm.

Người kia cũng không nói nhiều lời:

- Nói cho tôi anh đang ở đâu, tôi sẽ đến đón ngay.

20 phút sau, một chiếc xe đã đứng trước mặt Mạc Ngôn.

Một người cường tráng, phong độ, khoảng hơn 40 tuổi đi đến trước mặt Mạc Ngôn nói:

- Xin chào, Mạc tiên sinh tôi là Triệu Liệt.

Mạc Ngôn bắt tay với người này hắn lập tức thấy một hơi thở rất quen thuộc.

Hắn khẽ nhíu mày nói:

- Anh là người của cục quốc thổ?

Triệu Liệt cười nói:

- Là trước kia thôi còn bây giờ làm việc cho cha cậu.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Hiểu rồi...

Dừng lại một chút hắn lại hỏi:

- Chúng ta bắt đầu từ đâu?

Triệu Liệt nói:

- Bấy giờ còn chưa sáng, chi bằng hãy đi ăn chút gì đó, cậu đi cả đêm hơn ngàn cây số cũng mệt rồi nghỉ ngơi chút đi. Nhân tiện tìm chỗ đậu xe...

Mạc Ngôn cũng biết vội không thể thành công, huống hồ trời còn chưa sáng làm việc cũng phải có thời gian vì thế hắn đã gật đầu.

- Phía trước có một quán rượu, để xe ở đó, tôi có quen biết với ông chủ nhân tiện bảo đầu bếp làm cho cái gì đó ăn.

Nói xong, Triệu Liệt lên xe của mình Mạc Ngôn thấy thế cũng lên xe đi sau Triệu Liệt đến ngã tư đường thấy quán đó đã mở cửa.

Lúc đó gần 5h sáng, hai người ngồi trong quán ăn mì.

Mạc Ngôn ăn rất nhanh sau khi ăn xong hắn hút điều thuốc nói:

- Anh cũng biết chuyện rồi chứ?

Triệu Liệt để đũa xuống lau miệng nói:

- Bước đầu cảnh sát hoài nghi đây là vụ bắt cóc nhưng cho đến giờ vẫn không thấy bọn bắt cóc gọi điện đòi tiền chuộc hơn nữa những dấu vết lưu lại trên thuyền cơ bản là không có giá trị manh mối.

- Ngoài ra,thân phận con tin rất phong phú. Có thể nói tin tức trước mắt tạo rất nhiều áp lực, giới truyền thông tạm thời còn chưa đưa tin gì. Tôi nghĩ cùng lắm cũng chỉ duy trì được truyền thông yên lặng đến ngày kia.

Mạc Ngôn nghe thấy vậy khẽ nhíu mày nói:

- Đã hơn 30h mà một chút manh mối cảnh sát cũng không phát hiện được gì.

Triệu Liệt cười khổ nói:

- Tin tôi đi, cảnh sát đã cố gắng hết sức rồi, tôi đã nói rồi thân phận con tin rất phong phú, cảnh sát cũng bị người nhà họ bức cho đến phát điên lên rồi.

Mạc Ngôn cau mày nói:

- Chuyện lớn như vậy mà không có manh mối gì xem ra đối phương rất chuyên nghiệp.

Triệu Liệt gật đầu nói:

- Tôi cũng cho là như vậy... Vụ án này phát sinh ở vùng biển quốc tế, tầng mây lúc đó cũng tương đối dày, che mất vệ tinh. Không biết đây là trùng hợp hay cố ý, nếu là cố ý thì chỉ có thể nói là đối phương tuyệt đối chuyên nghiệp.

Dừng lại một chút nói tiếp:

- Đúng rồi, về thân phận của bọn cướp. Theo một cảnh sát đoán không biết đối với anh có hữu dụng hay không.

Mạc Ngôn nói:

- Nói cho tôi nghe một chút xem.

Triệu Liệt nói:

- Mấy năm gần đây có một tổ chức tôn giáo tên là Quy Nhất Gíao, rất thinh hành ở tầng lớp dân chúng thấp. Nhưng giáo hội này lừa gạt tín đồ xúi giục tập thể thậm chí là giam dâm, cuối cùng cũng bị thủ tiêu tại bến cảng. Nhưng cậu cũng biết loại tôn giáo này mê hoặc lòng người, bốn tháng trước bọn họ đã tụ tập hàng trăm tín đồ thiêu hủy ô tô, đập phá cửa hàng, ép cảng phủ phải cho bọn chúng truyền giáo...

Mạc Ngôn nói:

- Việc này tôi đã từng đọc trên báo chí, nhưng có quan hệ gì đến tiểu muội của tôi?

Triệu Liệt nói:

- Theo nhân viên cảnh sát, Quy nhất giáo chưa bị thủ tiêu, nó đã từng nghiên cứu về giáo hội, phát hiện ta cao tầng giáo hội thần bí, hơn nữa chấp hành giáo hội cũng rất xuất sắc…

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Tôi không biêt tin này có hữu dụng hay không nhưng ít ra cũng có một phương hướng, có lẽ tôi phải cùng nhân viên cảnh sát này nói chuyện một chút... Triệu Liệt lái xe đưa Mạc Ngôn vào bến cảng.

- Chúng ta bắt đầu từ đâu?

Triệu Liệt hỏi.

Mạc Ngôn nói:

- Đi đến xem du thuyền trước đã, có lẽ sẽ tìm ra manh mối gì đó.

Triệu Liệt gật đầu nói:

- Trước khi gọi điện thoại hãy liên lệ hệ với cảnh sát.

Mấy phút sau hắn để điện thoại xuống nói:

- Bây giờ có thế đã qua rồi, du thuyền đang đậu ở bến cảng tư nhân, theo cảnh sát nói hôm này tim du thuyền không chỉ có hai chúng ta.

Mạc Ngôn nói:

- Có ý gì?

Triệu Liệt nói:

- Cảnh sát đến đây không có bất kì sự tiến triển nào, người giám hộ không đợi được dường như mỗi nhà đều mời trinh thám tốt nhất thậm chí là từ nước ngoài đến.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Chuyện thường tình.

Triệu Liệt chuyển động tay lái hướng tới chỗ bến du thuyền của tư nhân nói:

- Đúng rồi, Minh gia cũng đến đây, nghe nói bọn họ mời chính là Định Nhị Thế.

Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:

- Định Nhị Thế?

Triệu Liệt giải thích:

- Người này tên là Định Tô Thành, là hoa kiều ở Anh, từng làm ở Scotland Yard, sau khi vào sở trinh thám làm việc rất có tiếng tăm. Vì đồng tông với Định Nhận Kiệt.

Mạc Ngôn nói:

- Người này rất có năng lực sao?

Triệu Liệt nói:

- Cũng tạm được... cậu cũng biết, bây giờ có thế nào thì hội học thuật cũng là tự rát vàng lên mặt mình, Định Tô Thành có chút năng lực nếu bên ngoài đánh giá hắn mười phần thì bản lĩnh thực sự cũng chỉ là 7, còn 3 phần nữa làm sao đến được.

Mạc Ngôn gật đầu không nói nữa.

Triệu Liệt bỗng quay đầu lại nhìn hắn kì lạ nói:

- Sao cậu không hỏi xem người của Minh gia đến là ai?

Mạc Ngôn thản nhiên nói:

- Thứ nhất, tôi không có hứng thú với người của Minh gia. Thứ hai, tôi đến đây chỉ một múc đích duy nhất chính là tìm thấy muội muội của tôi.

Dừng lại một chút, hắn nhìn Triệu Liệt nói:

- Theo ngữ khí của anh không khó để nghe ra cậu và Mạc gia có quan hệ rất chặt chẽ, tôi nói không sai chứ?

Triệu Liệt cười khổ nói:

- Lời này của tôi hơi khó nghe, ngữ khí của cậu giống như tách mình ra khỏi Mạc gia vậy.

Mạc Ngôn thản nhiên nói:

- Đã thành quen rồi, tin người cũng thành thói quen, hơn nữa anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.

Triệu Liệt nói:

- Đúng là chặt chẽ, ông nội tôi năm đó là cảnh vệ của lão gia, theo lão gia đã hơn 20 năm. Còn nữa... dù sao thì một số việc cũng cần phải có người để làm.

Mạc Ngôn và Triệu Việt đến chỗ phi thuyền thì ở đây đã tụ tập rất nhiều người. Ngoài cảnh sát ra thì chủ yếu là người nhà của những con tin bị bắt cóc, cùng với họ là thám tử. Ngoài ra còn một số người cứ đi tới đi lui thực tế họ là những cảnh sát mặc thường phục và những bảo vệ trị an của bến tàu, hoặc chính là phòng truyền thông chỗ nào cũng nhúng tay vào.

Sau khi Triệu Liệt và Mạc Ngôn xuống xe, một phụ trách cảnh sát đi tới hàn huyên với Triệu Liệt mấy câu.

Triệu Liệt hỏi:

- Trần tiên sinh, khi nào mới mở du thuyền?

Trần tiên sinh cười khổ nói:

- Chờ một lát nữa đi, còn hai nhà nữa chưa tới, du thuyền này dù sao cũng là vật chứng không thể như vườn rau tùy tiện vào thăm dò được? Triệu tiên sinh chớ nóng nảy, đợi mọi người đến đông đủ sẽ mở du thuyền ra.

Triệu Liệt ra vẻ lý giải gật đầu nói:

- Không thành vấn đề.

Trần tiên sinh thoáng nhìn Mạc Ngôn hỏi Triệu Liệt:

- Vị này là người cậu mời tới? Còn trẻ nhỉ...

Triệu Liệt cũng không biết nên giới thiệu Mạc Ngôn như thế nào, đành gật đầu.

Mạc Ngôn nhìn về một chiếc du thuyền cách đó không xa hỏi:

- Chính là chiếc du thuyền kia?

Ông ta nói du thuyền này phải đưa vào cảng để ở ngoài sóng đánh sự xa hoa và cao quý này cách 10m cũng dễ dàng cảm nhận được.

Trần tiên sinh gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là nó, chỉ khoảng nửa tiếng nữa là mở.

Mạc Ngôn gật đầu lập tức đi về phía du thuyền.

Trần tiên sinh thấy Mạc Ngôn đang định lên du thuyền trực ngăn cản thì hắn dừng lại.

Sau đó, hắn đứng dưới đèn hút điếu thuốc nghiêng nghiêng nhìn du thuyền từ xa.

Có ý thức bản ngã, nơi này cơ bản là hắn không cần phải lên du thuyền để kiểm tra.

Tựa vào cột điện hắn hơi hí mắt cẩn thận tìm những dấu vết trên du thuyền.

Trong tâm linh, các số liệu như thác nước trút xuống.

Mùi, dấu chân, vết máu. Trên du thuyền toàn bộ dấu vết đều được bắt vào ý thức bản ngã cũng lấy hình thức số liệu để phản ánh.

Mấy phút đồng hồ sau, Mạc Ngôn khé nhíu mày.

Trên du thuyền là hơi thở của 20 đến 30 người. Ép buộc một con tin. Hơi thở của bọn cướp lẫn với hơi thở của cảnh sát. Dấu chân cũng thế linh tinh rất khó tìm được manh mối hữu dụng.

Mạc Ngôn hơi trầm ngâm, liền mở tâm nhãn ra.

Ý thức bản ngã của mình chỉ có thể cảm nhận được những dấu vết mà tâm nhãn cũng không thể nhìn được những hơi thở kia.

Đầu tiên là Mạc Ngôn cần xác định trong du thuyền có sát khí, tử khí và huyết khí hay không.

Trong tầm nhìn, toàn bộ bộ thế giới bị phân giải thành đủ các màu sắc màu xanh bời vì gần bờ biển. Màu nước xanh thẳm che khuất cả tầm nhìn.

Mạc Ngôn tập trung suy nghĩ, trong du thuyền cso huyết khí đây là vết máu lưu lại đã phát tán.

Về phần sát khí, bản thân có đủ loại cảm xúc, sau khi mười mấy tiếng đồng hồ qua đi sẽ rất khó để công nhận.

Tin tốt lành duy nhất chính trên du thuyền có đủ các loại hơi thở không có sát khí.

Bình thường tử khí có thể giữ lại trong 48h bởi vậy có thể phán định ít nhất trước khi những con tin dời khỏi du thuyền thì bọn họ đều được an toàn.

Đối với Mạc Ngôn mà nói, sau khi đến bến cảng thì đây là tin tốt nhất.

Lúc này có hai chiếc xe màu đen đi vào bến cảng.

Mạc Ngôn vứt tàn thuốc xuống, đi về phía Triệu Liệt nói:

- Chúng ta có thể đi được rồi.

Đã điểu tra xong hiện trường, hắn cảm thấy khong cần phải ở lại... bây giờ cần đến chỗ của người cảnh sát kia nói chuyện.

Triệu Liệt lắp bắp kinh hãi nói:

- Không phải cậu có ý định đến hiện trường xem đó sao?

Mạc Ngôn thản nhiên nói:

- Không cần nữa.

Hắn không thêt giải thích cho Triệu Liệt... thực ra hiện trường ta đã điều tra rồi, bây giờ chúng ta cần tiết kiệm thời gian, đi chỗ khác tìm sự đột phá.

Có nhiều thứ không thể giải thích với Triệu Liệt cũng không muốn giải thích.

Triệu Liệt khẽ nhíu mày ít nhiều cũng không vui, sau khi ho khan một tiếng ông ta khuyên nhủ nói:

- Cậu có cần suy nghĩ lại một chút không?

Mạc Ngôn nhìn hắn thản nhiên nói:

- Ông chỉ cần phối hợp với tôi là được rồi không cần phải nói tôi nên làm thế nào.

Triệu Liệt nghe xong những lời này càng thêm rối răm, suy nghĩ sau đó cười khổ nói:

- Được rồi, cậu nói như vậy thì bây giờ chúng ta đi đâu?

Mạc Ngôn nói:

- Đi tìm người cảnh sát kia nói chuyện.

Triệu Liệt tuy không biết vì sao Mạc Ngôn lại dời khỏi hiện trường nhưng tóm lại cũng không kháng cự. Dù sao thì du thuyền ở bến cảng cảnh sát cũng đã điều tra qua, hơn nữa thành thật mà nói bến cảng này có đủ các thiết bị công nghệ cao. Cho đến giờ Triệu Liệt vẫn cho rằng thám tử tư còn hơn nhiều những thiết bị công nghệ cao này.

Huống hồ, vừa rồi Trần tiên sinh còn nói cho ông ta biết sau hai tiếng nữa sẽ có chứng minh của cảnh sát.

- Được rồi, tôi đi lái xe.

Triệu Liệt gật đầu, quay đi.

Đúng lúc ấy, cách đó không xa trên một chiếc xe nhỏ có một đôi nam nữ bước tới.

Cô ta giương mắt nhìn bến tàu khi nhìn thấy Mạc Ngôn thì không khỏi ngẩn người ra hình như lập tức nhớ ra cái gì cũng đi về hướng Mạc Ngôn.

Đi sau cô ta là một người khoảng 40 tuổi, một người đàn ông khá phong độ.

Triệu Liệt nhìn thấy cô này liền dừng lại khẽ nói với Mạc Ngôn:

- Là người của Minh gia.

Mạc Ngôn không khỏi nhíu mày thực ra mà nói hắn không muốn nhìn thấy người của Minh gia.

Dù có thế nào thì Minh Ngọc mất tích trên đường đến Uyển Lăng, hơn nữa trong chuyện này còn rất nhiều nhân tố cho nên lúc này hắn không muốn nhìn thấy họ.

Hai người kia đi đến trước mặt Mạc Ngôn hơi nhíu mi nói:

- Cậu là Mạc Ngôn?

Mạc Ngôn gượng cười nói:

- Vâng, tôi đúng là Mạc Ngôn.

Hai người họ ánh mắt rất khó hiểu nói:

- Thì ra là cậu... Cậu lớn quá, nếu Triệu Liệt không đi bên cạnh tôi cũng không nhận ra cậu.

Mạc Ngôn nói:

- Ngài là?

Cô ta nói:

- Tôi là cô của Minh Ngọc sao không nhớ tôi à?

Dừng lại một chút không đợi Mạc Ngôn nói gì cô ta tự cười nói:

- Không nhớ tôi cũng phải thôi... Lần cuối cùng nhìn thấy cậu, cậu còn chưa đầy 5 tuổi. Cho dù có ấn tượng cũng là 20 năm về trước rồi.

Mạc Ngôn không biết tiếp lời thế nào đành phải cười theo.

Đồng thời trong linh trí của hắn cũng đang tìm tòi thông tin về cô này.

Minh Thanh Nguyệt?

Chỉ tốn 2 phút, hắn đã tìm được thông tin. Trong tâm trí của hắn khi hắn mới 4, 5 tuổi thì cô này mới chỉ là một cô gái rất hay cười, vui vẻ.

Thật đúng là năm tháng làm con người ta già đi.

Trước mắt tuy là còn phong độ nhưng khóe mắt đã nổi lên những nếp nhăn, Minh Thanh Nguyệt, Mạc Ngôn thầm thán.

- Mạc Ngôn lần này làm liên lụy đến Tiểu Mạc Sầu thật xin lỗi quá.

Minh Thanh Nguyệt nhìn Mạc ngôn trong miệng khẽ thở dài ánh mắt áy náy.

Mạc Ngôn nói:

- Chưa đến mức liên lụy, bà nói quá lời rồi.

Minh Thanh Nguyệt gượng cười nhìn Triệu Liệt nói:

- Đúng rồi, Triệu Liệt nhìn hai người hình như đang định dời khỏi nơi này?

Triệu Liệt liếc nhìn Mạc Ngôn, cảm thấy thực sự không nói được gì đành phải nhún vai.

Thực ra ông ta cũng có chút không hiểu, sao Mạc Thiểu Thanh lại để một vị thiếu gia căn bản là không có vị trí trong Mạc gia chạy đến đây mà không phải là một thám tử. Nếu như bên trong có thám tử thì không sao nhưng đây là bến cảng.

Minh Thanh Nguyệt thấy Triệu Liệt nhún vai kinh ngạc nói:

- Sao vậy? Sao các anh không mời người?

Mạc Ngôn định nói thì bà ta lại ngắt lời:

- Không mời thì thôi, có Định tiên sinh ông ấy nhất định sẽ giúp tôi tìm được Minh Ngọc và Mạc Sầu về. Giới thiệu với hai người đây chính là trinh thám hoa kiều nổi tiếng Định Tô Thành.

Người đàn ông phía sau bà ta ảm đạm cười nói:

- Bỉ nhân Định Tô Thành, nhưng cái tên này cũng ít dùng cứ gọi tôi là Kiệt Khắc đi.

Người này có vẻ không tự nhiên cho lắm, lại nói là bỉ nhân, cả tay cũng không đưa ra.

Mạc Ngôn nhìn y một cái, gật đầu nhưng mặt không một chút thay đổi.

Còn Triệu Liệt nghĩ Mạc Ngôn không biết khuôn phép đối với Định Tô Thành này có vẻ khách khí sau đó đã chủ động bắt tay.

Mạc Ngôn nhìn về phía bà ta nói:

- Bà Minh, tôi còn có việc phải làm xin đi trước một bước.

Bà ta hơi nhíu mi nói:

- Thứ nhất, cậu phải gọi tôi là dì Minh, thứ hai bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tìm thấy Mạc Sầu và Minh Ngọc?

Thực sự Mạc Ngôn cũng không có tâm trạng nói nhiều với người này, nhưng đối phương cũng là có ý tốt đành phải nói:

- Tôi cảm thấy nơi này không có gì đáng nhìn nên tính đi chỗ khác tim manh mối.

Minh Thanh Nguyệt đang định nói thì Tô Định Thành chen lời:

- Cậu thanh niên này rất nóng nảy. Không điều tra thì không có quyền lên tiếng. Du thuyền còn chưa mở, cậu đã nói không có gì đáng nhìn điều này thực sự là võ đoán. Trinh thám là một ngành nghiên cứu, lại càng là một nghệ thuật một thám tử chân chính thường phải đi theo người khác...

Mạc Ngôn vốn không kiên nhẫn thấy y nói thao thao bất tuyệt như vậy, hắn tức giận lạnh lùng nói:

- Ông câm miệng cho tôi.

Tô Định Thành khoe phong độ trinh thám, không ngờ bị Mạc Ngôn nói ác như vậy không khỏi ngẩn ra.

- Cậu... cậu sao dám vô lễ như vậy?

Mặt y đỏ lên nhưng nhìn Mạc Ngôn cũng thấy lạnh cả người, vì thế nói với Minh Thanh Nguyệt:

- Bà Minh, người này phải xin lỗi tôi.

Minh Thanh Nguyệt cũng thấy có chút kì lạ.

Bà ta đã sớm nghe thấy Mạc gia có một thiếu gia trời sinh tính đã kì lạ nhưng chưa bao giờ gặp thậm chí mới học qua trung học đã chạy đi buôn xe. Nhìn thấy Mạc Ngôn như vậy có vẻ bình thản không ngờ lại nói ác như vậy?

- Hẳn là cậu ta quá lo cho Mạc Sầu thôi, ngoài ra Định Tô Thành cũng có nghi ngờ cho nên mới thất thố như vậy.

Ấn tượng đầu tiên của bà ta với Mạc Ngôn là không tồi vì thế đã tìm cho hắn một lý do.

Ngoài ra, bà ta cũng không thể để cho Mạc Ngôn giải thích với Định Tô Thành. Nói cho cùng thì y cũng là một thám tử tư mà bà ta mời đến không có tư cách gì mà đại thiếu gia nhà Mạc phải giải thích gì cả.

Minh Thanh Nguyệt nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đang định nói thì lại nghe thấy Mạc Ngôn đang cười trừ với Tô Định Thành nói:

- Để tôi giải thích?

Tô Định Thành đỏ mặt nói:

- Đúng vậy, cậu nhất định phải giải thích.

Mạc Ngôn lạnh lùng nói:

- Thứ nhất, tôi chưa bao giờ xin lỗi người đạo môn. Thứ hai, tôi lại càng không bao giờ xin lỗi một lão già quỷ. Cho nên ông hãy biến mất trước mặt tôi trong vòng một phút nếu không thì tôi sẽ lột sạch y phục của ông đó.

Hắn vừa nói ra đã khiến cho Triệu Liệt và Minh Thanh Nguyệt đều kinh động không nhẹ.

Giả bộ giải thích.

Hai người thấy lạ nhìn Tô Định Thành, người này là giả bộ giải thích sao?

Tô Định Thành có thế nào cũng không thể ngờ lại bị Mạc Ngôn vạch trần như vậy, mặt y trắng bệch ra nói không nên lời.

Lập tức y biết được như vậy là lạy ông con ở bụi này, vì thế đã vô cùng tức giận nói:

- Ngươi… Ngươi ngậm máu phun người! Ta không giả bộ giải thích.

Mạc Ngôn cười lạnh nói:

- Không muốn cho tôi nói là can tâm sao? Ông có dám nói cho người khác biết ông đang mặc nội y gì không? Thôi, không lãng phí thời gian với ông nữa, để tôi nói thay ông. Bây giờ ông đang mặc một kiểu áo chữ T màu hồng, dưới áo sơ mi là áo lót ngực Lace…

Dừng lại một chút hắn lại nói tiếp:

- Suýt nữa thì quên, âu phục của ông còn có cả ma túy. Thật không ngờ Kiệt Khắc tiên sinh còn là một kẻ thích ma túy. Tôi rất muốn thỉnh giáo các hạ, với cái gọi là linh cảm của đại trinh thám có cảm nhận được ma túy hay không?

Nửa phút đồng hồ sau, Tô Định Thanh hốt hoảng dời khỏi nơi này.

Minh Thanh Nguyệt nhìn Mạc Ngôn cười nói:

- Đứa bé này, đánh người cũng không để cho người ta còn chút thể diện nào.

Mạc Ngôn nhìn Tô Định Thành đã đi về phía xa thản nhiên nói:

- Nể mặt thì cần phải dựa vào chính mình, không phải để người khác cho, hơn nữa y cũng không định đi ngay, hẳn là tiếc khoản thù lao của Minh gia.

Minh Thanh Nguyệt nói:

- Tiền của Minh gia cũng không phải dễ lấy, tìm thấy Minh Ngọc và Mạc Sầu thì y đương nhiên cũng không thiếu thù lao nhưng cũng chỉ được một ít thôi.

Dừng lại một chút, bà ta nhìn Mạc Ngôn với vẻ tò mò:

- Tôi thấy có chút hiếu kì, chuyện xấu xa của y làm sao cháu biết được?

Mạc Ngôn nói:

- Cháu là cố vấn cảnh sát của A tỉnh, cũng được coi là một nửa cảnh sát rồi, bằng sự logic của thám thử nên cháu cũng biết một chút.

Minh Thanh Nguyệt gật đầu ngưỡng mộ nói:

- Thì ra là như vậy, khó mà trách được cậu không mời người khác vì chính cậu cũng là một cao thủ.

Hiển nhiên bà ta biến Mạc Ngôn thành một nhân vật như Holems vậy, nhưng sự hiểu biết này cũng không sai cho dù là không có ý thức bản ngã tác động thì bằng sự suy đoán của một trinh thám Mạc Ngôn cũng không kém gì một trinh thám dưới ngòi bút của Connan Doyle.

Lúc này người đã đến đông đủ, du thuyền bên kia cảnh sát đã bắt đầu triệu tập mọi người, sau khi nói về du thuyền hẳn là chú ý lên từng hạng mục công việc.

Minh Thanh Nguyệt nói:

- Mạc Ngôn, cháu thực sự không cần đến đó xem một chút?

Mạc Ngôn nói:

- Không cần đâu ạ… Dì Minh, cũng không còn sớm nữa, cháu phải đến chỗ khác để tìm manh mối hôm nào đó sẽ nói chuyện sau nhé.

Minh Thanh Nguyệt gật đầu nói:

- Được rồi, chúng ta chia làm 2 đường, có tin tức gì hãy nhớ thông báo cho ta một tiếng.

Sau mấy phút đồng hồ Mạc Ngôn và Triệu Liệt đã dời khỏi bến cảng.

Triệu Liệt cầm tay lái, thỉnh thoảng lại nhìn Mạc Ngôn với vẻ kì lạ.

Mạc Ngôn ngồi dựa vào thành ghế, nhắm mặt lại nói:

- Có gì thì cứ trực tiếp hỏi không cần nhìn tôi như thế đâu.

Triệu Liệt hoảng sợ thầm oán người này, hắn nhắm mắt mà cũng nhìn thấy nét mặt của mình.

Ông ta cười nói:

- Có gì đâu…. Vừa rồi cậu cậu có thể nói là trinh thám?

Mạc Ngôn từ chối nói:

- Không thể?

Triệu Liệt sắc mặt bị kìm hãm lại một lúc lâu mới nói:

- Được rồi…

Nửa tiếng sau, hai người vào một nhà ăn vắng vẻ để gặp người cảnh sát kia.

Vị cảnh sát này họ Từ, giỏi ăn nói hơn nữa còn rất hiểu về Quy nhất giáo.

Sau khi giới thiệu về Quy nhất giáo một lần. Mạc Ngôn trực tiếp hỏi:

- Từ tiên sinh, anh khẳng định đầu mục của Quy nhất giáo đều là người chịu tội sao?

Người cảnh sát họ Từ nói:

- Nếu cậu cậu đưa giấy chứng nhận thì tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi không thể xác định.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Nói cách khác, ông có thể xác định những người giam trong ngục đều là trị tội thay nhưng không có chứng cớ, đúng không?

Người cảnh sát nói:

- Đúng thế, chính là như vậy.Quy nhất giáo dạy tôi tiếp xúc từ rất sớm… Nói như vậy, tôi là một cảnh sát cơ sở, có thể tiếp xúc với nhiều loại người. Tín đồ của Quy nhất giáo tôi đều đã tiếp xúc thậm chí còn có cả thân thích của tôi. Giáo hội này cho tôi một cảm giác rất kì lạ, bọn họ ngoài thì như đang truyền giáo hợp pháp nhưng trong thì lại cố tình sai khiến người ta làm trái pháp luật. Khiến cho người ta thấy lạ chính là sau khi bọn họ làm chuyện xấu cũng không cố ý dấu diếm tiêu hủy chứng cớ phạm tội mà lại tự để cho truyền thông biết.

- Ngoài ra, tôi còn có một người đã từng vào Quy nhất giáo, anh ta cũng không tồi lắm xem như ở mức trung tầm, theo anh ta nói trong Quy nhất giáo ngoài tên họ Khúc ra thì những người khác cũng chưa từng được gặp cao nhân thực sự.

Mạc Ngôn nói:

- Người của anh đang ở chỗ nào?

Người cảnh sát buồn bã nói:

- Đã chết từ mấy tháng trước rồi, vì hút thuôc phiện quá liều.

Mạc Ngôn khẽ nhíu mày hỏi:

- Người trong Quy nhất giáo họ Khúc.

Người cảnh sát nói:

- Mất tích, biến mất không một dấu vết.

Mạc Ngôn nói:

- Nói như vậy thì cho dù ông có hoài nghi vụ án này có liên quan đến Quy nhất giáo thì cũng không có căn cứ chính xác nào?

Cảnh sát Từ cười khổ nói:

- Cậu nói không sai, tôi không có căn cứ chính xác nào?

Mạc Ngôn lại hỏi:

- Nếu điều tra theo con đường này, ông có đề nghị gì không? Ví dụ như phương hướng điều tra thế nào mới có đột phá?