Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 246: Sơn cốc




Trải qua hai ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn. Mạc Ngôn tinh thần lực đã hoàn toàn khôi phục, tối nay, đúng là thời cơ để hắn tìm hiểu thế giới mới lạ kia.

Từ từ, Mạc Ngôn đem tinh thần chìm vào tâm linh, thần thể hợp nhất ( tinh thần và thể xác), sau đó từ vị trí mi tâm thoát ly bản thể.

Lập tức, hắn đã tiến vào trước phiến cửa gỗ cổ xưa nọ.

Tay cầm nắm cửa, hắn đẩy cửa ra.

Thế giới đằng sau cửa không có… chút nào thay đổi, như cũ trời cao mây tạnh, gió cảnh tú lệ.

Mạc Ngôn đứng ngoài gian nhà đá, cũng không vội vã hành động, mà cẩn thận xem chung quanh…

- Không biết, những u hồn sau khi bị hấp thụ, rốt cuộc là ở nơi nào, vì sao ta một cái cũng không thấy nhỉ?

- Mà, cái thứ thanh quang hấp thu u hồn thì rõ ràng là có ý thức tự chủ, điều này nói lên, thế giới này chắc chắn có tồn tại sinh vật có trí tuệ. Có lẽ trong thế giới này có dân bản xứ, chắc là giống với sự tồn tại của Vân La, hoặc là, một loại đạo sĩ nào đó…

Nghĩ đến đạo sĩ, Mạc Ngôn trong lòng dâng lên vô tận chờ mong, hắn thật muốn lúc này trong thế giới này có thể gặp được một vị tu sĩ tồn tại cách mình mấy ngàn năm.

Con đường tu đạo đằng đẵng, đối với Mạc Ngôn mà nói, tuy phía trước hắn có một con đường mơ hồ, nhưng không có người chỉ đạo, hắn luôn luôn cảm giác có chút lo sợ.

Vạn nhất ngày nào đó không cẩn thận đi sai một bước nào đó, kiếm củi ba năm thiêu một giờ thì không nói làm gì, mà rất có thể sẽ gặp phải cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu có thể ở nơi này gặp được một vị tu sĩ, có thể lĩnh ngộ được từ lời nói của người đó, con đường phía trước dù khó khăn đến mấy, hắn cũng đủ tự tin vượt qua. Trái lại, dù biết phía trước là một mảnh đường bằng phẳng, hắn cũng sẽ nơm nớp lo sợ.

- Chỉ mong suy nghĩ thành sự thật…

Mạc ngôn tâm niệm vi động, triệu hồi ra bổn mạng hồn kiếm.

Từ lúc hắn đi ra sau căn thạch ốc( nhà đá), tinh thần lực đã bắt đầu liên tục tiêu hao, hắn không dám coi thường, lập tức triệu hồi ra bổn mạng hồn kiếm, bắt đầu tìm kiếm trong thế giới này…

Ngự (đứng) thẳng trên kiếm, hắn cũng không vội vã lướt qua. Mà là không ngừng hướng về phía trước từ từ đi tới.

Có câu" đứng càng cao, nhìn càng xa" hắn hi vọng có thể từ trên không trung tìm được địa phương có tiên nhân.

Bất quá khi hắn ngự kiếm bay lên ước chừng khoảng được 100m, lại phát hiện, tinh thần lực tiêu hao kịch liệt hơn nhiều…

- Xem ra, ở cái thế giới này, trốn không thoát khỏi hạn chế, càng lên cao, tinh thần tiêu hao lại càng lớn…

Sự thật trong thế giới bình thường, cũng xảy ra vấn đề như vậy, Mạc Ngôn trong lòng rõ ràng, lập tức hạ độ cao xuống.

Hắn từ trên không trung dõi mắt nhìn ra, thu vào tầm mắt là, núi non trùng điệp, rừng biển mờ mịt, rất khó phát hiện nơi nào đó có tiên minh.

- Bỏ đi, tốt nhất là chọn một hướng rồi đi tới.

Hắn không cưỡng cầu nữa, theo tâm ý hướng bên trái bay đi.

Ở cái thế giới này ngự kiếm độn không( đứng trên kiếm bat trên không), tốc độ tuy giảm nhiều không nhanh được như tốc độ ý thức, nhưng vẫn nhanh hơn vận tốc âm thanh một chút.

Qua giây lát, Mạc Ngôn đã bay hơn 10 dặm.

Đáng tiếc, những nơi đi qua, ngoài một số sinh vật hình dạng cổ quái thì cảnh sắc trước mắt vẫn là bạt ngàn núi non cùng rừng rậm.

Bay được khoảng 10 phút đồng hồ, quang cảnh bắt đầu thay đổi dần, bên dưới Mạc Ngôn, ngẫu nhiên xuất hiện một phiến ao hồ, có đôi khi thậm chí xuất hiện một ít thảm cỏ bằng phẳng diện tích không lớn…

Ngoài ra, cũng xuất hiện một vài sinh vật thể tích khổng lồ, cùng hơi thở cường hãn.

Những sinh vật này hình dáng đều cực kì quái dị, có những con tắc kè to như những con khủng long. Có những con rùa biển, chiều dài và gai xương lại bén nhọn như loại "rùa lục hành". Mạc Ngôn thậm trí còn thấy một sinh vật như con ếch nhưng lại to như một con voi ma mút. Một con toàn thân đỏ như máu, nhiều mồm, lưỡi thè dài phân rãnh, dài chừng 20 30 thước. Con ếch to lớn y thái nhàn nhã ngâm mình ở chỗ sâu nhất của ao hồ, lưỡi thè ra tìm tòi. Quấn lấy một con chim lớn đang bay qua, sau đó nuốt chửng vào bụng.

Ngoài những sinh vật độc hành đó, hắn cũng phát hiện rất nhiều sinh vật sống quần cư, nói thí dụ có loại có thể so với loài kiến Lam Cầu, nếu có động tĩnh gì chỉ một khắc thời gian liền có hàng trăm hàng ngàn con tụ tập lại, cho dù là sinh vật cường hãn đến đâu, cũng phải nhượng bộ lui binh, không dám dễ dàng trêu chọc.

Đoạn đường này phong cảnh quá mức thần kỳ, Mạc Ngôn xem đến hoa mắt thần mê. Tốc độ phi hành bất tri bất giác chậm lại.

Nói thật, nếu không phải bổn mạng hồn kiếm có thủy thuộc tính, hắn cảm giác bản thân chưa chắc đã là đối thủ của những sinh vật cường hãn này. Nhất là con ếch to vật vã cùng con tắc kè lớn như con khủng long kia, nếu chỉ dựa vào một chút chân khí kia, sợ rằng nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì được hai ba phút thời gian là cùng.

- Thật là một thế giới thần kỳ!

Mạc Ngôn trong lòng không khỏi cảm khái. Nhất thời hứng thú đối với thế giới này càng ngày càng mãnh liệt.

Một đường bay đi, càng ngày càng xuất hiện nhiều sinh vật hình thù kì dị, ngoài những sinh vật trên mặt đất, cũng đã bắt đầu xuất hiện những sinh vật phi hành trên không trung, trong đó cũng có một vài loài chim cường hãn. Cũng may là những sinh vật này tốc độ tuy không chậm, nhưng lại kém xa Mạc Ngôn. Điều này khiến hắn tránh được không ít phiền hà.

- Óe, đây là cái gì?( WTF)

Bay qua một chỗ đầy ao hồ, Mạc Ngôn chợt thấy rừng cây phía dưới bỗng xuất hiện một sinh vật hình dạng tương tự con người.

- Chẳng lẽ nơi này thật sự có dân bản xứ?

Mạc Ngôn trong lòng vui vẻ, lập tức cúi người phóng chếch xuống, hướng sinh vật có hình người nọ bay tới.

Trong rừng cây, một đại hán cơ thể trần trụi, hai tay để trần, chỉ có một bộ da thú bao lấy phần hạ bộ, mặt không chút thay đổi nhìn lên bóng người trên bầu trời.

Hắn đứng ở đó không nhúc nhích, trên mặt không lộ vẻ sợ hãi cũng không kinh ngạc.

Mạc Ngôn rơi trên mặt đất, để tránh sự kinh nghi của đối phương, lập tức tươi cười, cố gắng chiếm một chút thiện cảm của người này.

Nhưng đại hán này lại không có chút biểu cảm gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Mạc Ngôn, không chỉ ánh mắt trống rỗng, thần sắc lại càng lãnh đạm đến ngu ngốc.

- Có chuyện gì sảy ra với người này nhỉ? Như thế nào lại là một khối xác thịt không hồn?

Mạc Ngôn nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của đối phương, trong lòng không khỏi một trận kinh ngạc.

Khi hắn nghĩ lại, chỉ cần là người, hẳn là phải có cảm xúc, mạc dù là loại người nguyên thủy chuyên ăn tươi nuốt sống đi nữa cũng không ngoại lệ. Nhưng người trước mặt này thần sắc mờ mịt, ánh mắt trống rỗng, chẳng khác gì một cái xác không hồn đã mất hết tình cảm nhân loại

- Chẳng lẽ là vận khí mình không tốt, đúng lúc gặp phải một kẻ trời sinh không có trí lực? Không đúng, không đúng, cho dù từ nhỏ không có trí lực,cũng sẽ có các loại cảm xúc. Mà người trước mắt này, trừ những bản năng bên ngoài ra, căn bản là không nhìn ra nửa tia cảm xúc của nhân loại. Thật là quái thai…

Tuy rằng đã nhìn ra người này toàn bộ không có một chút cảm xúc nhân loại nào, nhưng Mạc Ngôn vẫn cố thử bắt chuyện.

- Lão huynh, ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì không?

Đại hán nghe thấy Mạc Ngôn nói chuyện, thần sắc tuy rằng vẫn hêt sức mờ mịt, nhưng trong mắt bỗng nhiên có biến chuyển.

Mạc Ngôn trong lòng vui vẻ, đang muốn mở miệng, thì đại hán bỗng quay đầu bỏ đi.

Tốc độ của hắn cực nhanh, dưới chân khẽ động một chút, liền lướt xa hơn mười thước, hơi giống như khing công thủy thượng phiêu( phi trên mặt nước). Cùng với sự linh động, cùng với biểu tình khuôn mặt có chút dại ra, đích thị đã có tiến triển tốt hơn rất nhiều.

Mạc Ngôn không hề nghĩ đại hán này lại quay đầu bỏ đi, nhất thời không kịp phản ứng, không khỏi sững sờ tại chỗ…

Nhưng một màn khiến hắn kinh ngạc lại sảy ra, đại hán sau khi chạy ra hơn mười thước, nhận thấy Mạc Ngôn không có ý đuổi theo, không ngờ ngừng lại. Sau đó xoay người, như trước thần sắc mờ mịt nhìn về phía Mạc Ngôn.( thằng này não rồi =""=)

Mạc Ngôn trong lòng vừa động, chẳng lẽ… Hắn là cố ý đợi chỗ này đợi mình?

Nghĩ tới đây, Mạc Ngôn liền bước về phía trước vài bước, quả nhiên, đại hán kia thấy Mạc Ngôn bước tới phía mình, lập tức xoay người về phía trước bay vút đi.

Mạc Ngôn thấy thế,cũng sinh lòng bỡn cợt lại ngừng lại, muốn xem xem suy đoán của mình có chính xác hay không.

Không ngoài dự liệu, đại hán kia thấy Mạc Ngôn dừng lại không đi tiếp, liền ngừng lại, xoay người, sau đó tiếp tục mờ mịt nhìn Mạc Ngôn.

Trên mặt cũng không lộ ra biểu tình thúc giục, hay mất kiên nhẫn, hay biểu tình gì khác, liền cứ như vậy ngu ngu ngơ ngơ, đứng ở đó, giống như chỉ cần Mạc Ngôn bất động, hắn liền đứng đó chờ vô thời hạn…

Mạc Ngôn xác định suy đoán trong lòng, sắc mặt ngược lại dần dần ngưng trọng hẳn lên.

Rất hiển nhiên, đại hán ngu ngốc này chính là một khôi lỗi dẫn đường mà thôi, việc này chẳng phải là, có người luôn điều khiển khôi lỗi đợi hắn ở chỗ này rồi đem hắn dẫn tới một địa phương không biết nào đó hay sao.

Một cái xác không hồn giống như một con khôi lỗi không đáng để Mạc Ngôn đuổi theo, chân chính khiến Mạc Ngôn hứng thú là người đứng sau Khôi lỗi này!

- Có chút thú vị, lại có thể để một khôi lỗi đi dẫn đường… người này là ai đây? Là dân bản xứ của thế giới này, hay là cũng như ta, một người từ thế giới bên ngoài vào đây?...

- Bất quá cũng có thể xác định, hắn có thể đem một người luyện chế thành một khôi lỗi, hẳn không phải một người bình thường.

- Quan trọng nhất là, hắn lại cho Khôi lỗi đi dẫn đường, rốt cuộc là có mục đích gì đây?

Mạc Ngôn đứng đó, trong lòng không khỏi nảy sinh nhiều suy nghĩ, không biết đối phương tột cùng là có gì đồ gì đây.

Bất quá, trước mắt mà nói, hắn tựa hồ cũng không thấy có ác ý gì cả.

- Nếu đối phương trong lòng có ác ý, kỳ thật có thể ở một bên, hoặc là thăm dò, hoặc là đánh lén,không cần phải để một khôi lỗi đi dẫn đường. Đương nhiên, cũng có thể là do đối phương thực lực không đủ, cho nên cố bày ra một cái mê trận, để mình tự xa bẫy. Bất quá khả năng này hẳn là không lớn lắm, ta dù sao cũng là mới đến, chưa quen cuộc sống sinh hoạt nơi này, hơn nữa cũng không có cùng hắn xảy ra xung đột gì, hắn không lẽ vừa thấy mình đến đã lập tức đối phó sao?

Trầm ngâm một lát sau, mạc Ngôn quyết định, vô luận đối phương có ý đồ gì, mình cũng muốn đến xem một lần.

Hắn đối với thế giới này cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả, thật vất vả mới có thể phát hiện ra một thế giới khác tồn tại, há có thể dễ dàng bỏ qua được sao?

Cho dù đối phương đến cuối cùng là có ý đồ gì, dù là thiện ý, hay ác ý, Mạc Ngôn giờ phút này cũng không để trong lòng.

Một là hắn đối với thực lực bản thân hoàn toàn tin tưởng, thứ hai, tu sĩ muốn tiến bộ cần trải qua vô số ma luyện, ở thế giới thật bên ngoài, hắn là một người siêu quần xuất chúng, cơ hồ tìm không ra một địa phương thích hợp để ma luyện. Lúc này đi vào một phương thế giới mới, đúng là cơ hội tôi luyện tốt nhất. Nếu một mực hi vọng mọi chuyện ổn thỏa, thậm trí là sợ đầu sợ đuôi, không dám tiến về phía trước, sẽ khiến đạo tâm bị chao đảo, từ nay về sau khó mà tiến thêm một tấc nào nữa.

Đại hán thân mặc bộ da thú nọ vẫn như cũ đứng chờ phía trước, không có chút nào mất kiên nhẫn…

Mạc Ngôn tâm ý đã định, liền không hề dừng lại, cất bước đi tới.

Đại hán thấy hắn đi tới, mắt không biểu tình, xoay người bước nhanh về phía trước, lại bắt đầu dẫn đường.

Mạc Ngôn không nhanh không chậm đi theo phía sau, sắc mặt nhìn như thoải mái, nhưng thời khắc nào cũng không ngừng cảnh giác động tĩnh xung quanh.

Đại hán tốc độ cực nhanh, mỗi bước đi tới tương đương 2 3 bước bình thường, thân hình hắn tuy khổng lồ, nhưng linh mẫn cực kì, thoải mái tránh những chỗ bụi cây gai….

Ước chừng 20 phút sau, cảnh sắc thay đổi dần, cây rừng bắt đầu thưa thớt, dưới chân xuất hiện một con đường mòn bằng đá.

Theo con đường này tiến về phía trước, không bao lâu, liền tới một sơn cốc.

Vào tới sơn cốc, đại hán bỗng nhiên dừng lại không chịu đi tiếp.

- Xem ra là tới nơi rồi…

Mạc Ngôn thấy đại hán dừng cước bộ, trong lòng cũng hiểu.

Hắn ngẩng đầu hướng sơn cốc nhìn lại, con đường đá mòn kéo dài vào tới tận bên trong sơn cốc, hai bên đường mọc đầy hoa cỏ, chủ yếu là Tử Yên hồng, đẹp không sao tả xiết. Ở xa một chút, là từng tán cây ăn quả xum xuê, trên cây chĩu quả, hoặc là đỏ đậm, hoặc là ngây ngô, hoặc là da cam, mơ hồ truyền đến mùi thơi lạ lùng.

Ngoài ra, trong cốc cũng đôi khi xuất hiện bóng người, có người trong tay cầm công cụ sơ sài, hoặc là làm cỏ, hoặc là xới đất, hoặc là đang tưới cây. Ở chỗ rất xa, còn mấy người đang dưới thạch bích, đẽo tạc…

Thoạt nhìn, sơn cốc này có một hương vị yên vui thanh bình.

Trước mắt là một bức tranh thế ngoại đào viên, Mạc Ngôn căn bản nhìn không ra chủ nhân của một nơi như thế này lại có thể đối với mình nảy sinh ác ý.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện ra một ít điểm kỳ quái…

Trong sơn cốc những người đó số lượng ước chừng hơn ba mươi người, ăn mặc rất đơn giản, đều là bố y, giầy rơm, chợt nhìn hoàn toàn giống như người dân tộc thiểu số. Nhưng điều khiến Mạc Ngôn cảm thấy kì quái chính là, những người này không chỉ đều là nam giới, hơn nữa đều là nam tử đã trưởng thành. Phóng mắt nhìn kĩ, nơi này hoàn toàn không có nữ nhân. Không có hài đồng, tự cũng không có lão nhân luôn.

Ngoài ra, nhìn bề ngoài những người dân tộc này. Đều là tóc màu đen, cùng Mạc Ngôn giống nhau trăm phần trăm là người da vàng. Nhưng ở phía xa giữa đám người, lại có mấy người, mắt xanh mũi lõ đích thị là người da trắng. Có bộ dáng gây ánh mắt chú ý hơn cả.

Mạc Ngôn trong lòng vừa động, mơ hồ nghĩ tới điều gì.

Ngay lúc này, phía sau trong rừng cây bỗng nhiên có một đám người đi ra, trên người đều mặc da thú, trong tay cầm trường mâu cùng cung tên.

Những người này tựa hồ là đội ngũ phụ trách săn bắn, trong tay hoặc xách, hoặc lôi theo các loại con mồi, mắt không chút biểu tình đi qua bên người Mạc Ngôn, theo con đường đá mòn, hướng chỗ sâu nhất trong sơn cốc đi vào.

Đội ngũ thợ săn này người da vàng chiếm số đông, nhưng trong đó đồng dạng cũng xen lẫn hai tên da trắng mắt xanh mũi lõ. Nhất là tên đầu lĩnh, thân hình phải cao hơn hai thước là ít… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhìn thấy những tên này, nhất là tên đầu lĩnh da trắng to lớn kia, Mạc Ngôn trong lòng đã hoàn toàn rõ ràng.

Những người trước mặt hắn này, kỳ thật không phải là dân bản xứ trong phương thế giới này, mà là những tín đồ Quy Nhất tông bị hắn giết trên hoang đảo nọ!

Chính xác mà nói, hẳn là những tín đồ sau khi chết sinh ra u hồn!

- Thì ra những u hồn đó được đưa tới đây…

Mạc Ngôn trong lòng không khỏi sợ hãi than, ở trong thế giới thật, những u hồn này vô hình vô chất, chỉ khi mở ra được tâm nhãn, mới có thể qua sát được sự xuất hiện của bọn chúng. Nhưng khi đi vào thế giới này. Bọn hắn lại trở lên có hình hài có hơi thở, trừ bỏ đại não có chút mất linh quang ra, cũng không khác biệt lắm so với một người sống.

- Thật là kỳ diệu, lại có thủ đoạn hóa hư thành thật a, ngay cả ta nửa điểm cũng không phát hiện được! Còn cho rằng bọn họ là nhân loại bình thường…

Mạc Ngôn tấm tắc thở dài:

- Cũng không biết chủ nhân của nơi này thủ đoạn thế nào, phương thế giới này có điểm khác thường gì chăng?

Chứng kiến những u hồn đó hóa thành người, Mạc Ngôn trong lòng bỗng nhiên thoải mái hơn rât nhiều, không hề giống tâm trạng đề phòng vừa rồi.

Nguyên nhân cũng dễ hiểu, nhưng u hồn này đều thông qua đạo thanh quang nọ thu tới đây, chúng đều tập trung nơi này, điều đó cũng tỏ rõ chủ nhân nơi đây cùng ngọc bội có quan hệ vô cùng mật thiết. Mà Mạc Ngôn chính là chủ nhân của ngọc bội, nó đã theo hắn hơn hai mươi năm, cũng đã sớm đem khí tức của mình khắc sâu vào trong đó, vô luận là theo phương diện nào mà nói, hắn bất giác cũng cho rằng ngọc bội này tuyệt đối với mình không có ác ý.

Dừng chân ở ngoài sơn cốc trong chốc lát, Mạc Ngôn nhấc chân đi vào sơn cốc.

Theo con đường đá mòn, hắn chậm rãi bước đi, đi tới chỗ một tán cây lớn rủ xuống.

Trái cây này nhìn tương tự như một quả táo, Mạc Ngôn đưa tay hái một trái đặt bên mũi hít sâu, lập tức một cỗ mùi thơm lạ lùng xông vào trong mũi, nhất thời tinh thần phấn chấn hẳn lên. Hắn lúc này hình thể là do tinh thần lực ngưng kết mà thành, vốn không thể ăn cơm giống với thân thể có huyết nhục, cái cảm giác tinh thần hưng phấn lên này, chính là một loại phản ứng của tâm lý mà thôi, nhưng sau khi ngửi mùi thơm của trái cây này, hắn đã quên chính mình không phải là bản thể, không kìm được cắn một miếng…

Cắn một miếng, nước phọt ra, một cỗ cảm giác trong veo tràn ngập nơi đầu lưỡi.

- Thật là ngon…

Mạc Ngôn nhịn không được khen một tiếng, lại cắn thêm một miếng.

Sau khi ăn hết, hắn khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói:

- Đúng như mình đoán, thế giới này quả nhiên có điểm khác thường, những thứ trong thế giới thường không thể dùng mắt mà nhìn thấy được, linh thể, hồn thể, vậy mà trong thế giới này hư hóa thật, trở thành một dạng tồn tại thực chất.

Ném hạt xuống, hắn tiếp tục bước về phía trước.

Con đường đá mòn kéo dài tới chỗ sâu trong sơn cốc, dọc đường đi thỉnh thoảng lại có thể chứng kiến những u hồn đã biến thành những tên dân tộc, hoặc những tên thợ săn…

Đi được khoảng 10 phút, đường mòn đột nhiên biến mất, phía trước rộng mở trong sáng, xuất hiện một cái hồ lớn.

Mạc Ngôn đi tới bên hồ, xoay người thổi xuống hồ nước.

Hồ nước trong suốt như gương, hơi lạnh thoáng qua…