Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 290: Liên minh hiệp khách




Nói như vậy, có thể vẫn mang theo hoài nghi.

Nhưng sự việc là như thế, hình tượng của bên cảnh sát cũng liên quan đến hình tượng của thành phố. Mà hình tượng của thành phố lại liên quan đến hình tượng của cả một quốc gia. Đối với một quốc gia đang xây dựng hình tượng, nguyền tài nguyên tập trung phong phú, xử lí nhanh chóng những việc liên quan đến người người nước ngoài đến đây mà gặp rắc rối, cụ thể lấy thành phố cổ ngàn năm Uyển Lăng, nơi đây có hình tượng rất đẹp ít nhất là trong con mắt khách du lịch, điều này có ý nghĩa rất quan trọng.

Đương nhiên là mỗi người sẽ có một cách nghĩ khác nhau với cùng một sự việc.

Ít nhất là Mạc Ngôn không cho việc này là đúng, nếu như bản án này không phải là đề cập đến tu sĩ, nếu như không phải hắn mới có được một chút thời gian thì nhất định sẽ chẳng hơi đâu mà đi quản mấy việc sống chết mọi rợ kia.

Từ một góc độ nào đó thì hắn còn theo chủ nghĩa dân tộc hơn là Hắc Miêu.

- Em vừa nói những chuyện này đều là nghe đồn tầm bậy, vậy ngoài chuyện này ra, còn chuyện gì kì lạ nữa không?

Cam Lam lắc đầu nói:

- Ngoài chuyện này ra thì cũng không có chuyện gì kì quái nữa cả, dù sao cũng là trường học, lấy đâu ra mà lắm chuyện kì quái như thế chứ?

Ngập ngừng rồi nói tiếp:

- Nhưng sự việc trong trường em vừa nói thực ra có ảnh hưởng rất lớn, cũng không biết là do ai loan tin, bây giờ đã truyền đi khắp nơi, đều nói là trong trường có âm hồn giết người, rất nhiều học sinh nữ bây giờ không dám ra khỏi phòng nữa… haiz, đại hiệp, tí nữa anh có thể đưa em với Mai Thanh Giản về được không.

- Không thành vấn đề…

Mạc Ngôn gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tiểu Âm nói:

- Nói đến đây, tôi vẫn chưa biết tối nay ngủ ở đâu đây, bên phía nhà trường chắc là có sắp xếp chỗ ngủ cho mình chứ?

Đỗ Tiểu Âm trả lời:

- Sắp xếp rồi, chính là chỗ chúng ta làm việc, sau khi mấy người Nhạc Duyệt dời đi thì có hai phòng trống, buổi tối anh có thể ở đó.

Cam Lam nghe thấy vậy mắt sáng như sao nói:

- Chị Tiểu Âm, buổi tối hai người ngủ trong trường học?

Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:

- Đúng vậy, sao thế?

Cam Lam kéo tay Thanh Giản cười hì hì:

- Chị Tiểu Âm, buổi tối bọn em có thể cũng vào ở trong trường được không? Em chưa được thấy công an phá án lần nào… hơn nữa, bổn cô nương cũng là đầu sỏ ở đây, trong trường có những giáo viên, học sinh nổi tiếng nào không có ai là em không quen, nói không chừng là em có thể giúp được mọi người ý chứ.

Đỗ Tiểu Âm cười nói:

- Buổi tối chị cũng cần phải nghỉ ngơi chứ, em nghĩ cảnh sát là người sắt à, nhưng mấy người Nhạc Duyệt cũng mới dời đi rồi, bên đấy chỉ có mỗi chị là con gái, nếu như các em vào đấy thì chị có người để nói chuyện cùng rồi.

Bốn người ngồi ở quán café khoảng một tiếng mới đi vào trong trường.

Buổi tối Đỗ Tiểu Âm còn có vài việc phải giải quyết, Cam Lam và Mai Thanh Giản thì hứng khởi đi cùng vào văn phòng, Mạc Ngôn thì lại đi về phòng nghỉ, bắt đầu bài học buổi chiều.

Hắc Miêu là người rất nhàm chán, hơn nữa lại là người kì dị trời phú, hoàn toàn không cần phải học, Mạc Ngôn lặng im một lúc rồi từ cửa sổ nhảy ra, không biết đi tản bộ ở đâu.

Hai ngày nay Mạc Ngôn muốn tạm dừng việc luyện bội sức, nhưng cậu có thể nhận thấy mối liên hệ giữa mình và bội sức ngày càng sâu sắc, dường như mơ hồ có cảm giác có một dòng huyết mạch tương quan nào đó.

Giờ đã là khoảng 8 giờ tối, trong thơi gian Mạc Ngôn tu hành, một cô gái lái xe đạp đến bên hồ của thành phố A.

Nếu Mạc Ngôn nhìn thấy cô bé này sẽ cảm thấy rất kinh ngạc.

- Sở Ngọc, giờ cô còn đến đây làm gì?

Bên hồ, một người đeo kính xem ra là một người con trai khá cứng nhắc đứng dậy khỏi ghế đá.

Hắn nhìn thấy Sở Ngọc nên cảm thấy hơi bất mãn.

Sở Ngọc bĩu môi một cái:

- Anh bạn, anh nghĩ tôi cũng giống anh đấy à? Công việc hàng ngày bận muốn chết, không phải dễ dàng bỏ ra thời gian mà đến cái chỗ này đâu. Anh cũng tự biết chừng mực đi.

Cậu thanh niên đeo kính nhiều tuổi hơn Sở Ngọc khoảng ba tuổi gì đấy, với độ tuổi như thế mà gọi là nam sinh thì có vẻ không thích hợp cho lắm.

- Nhưng hôm trước cô đã đồng ý đến đây rồi, dù vội thế nào thì cũng không thể đến muộn như thế này được chứ?

Người con trai đeo kính vẻ mặt cứng nhắc, tính cách lộ rõ vẻ cố chấp.

Sở Ngọc khựng chân lại, mất kiên nhẫn rồi nói:

- Giang Hiểu Thiên, anh có không thấy phiền à, tôi đã nói trước với anh rồi, bác tôi đến Uyển Lăng rồi, ông ấy chưa đi, sao anh có thể một mình chạy đến đây chứ? Anh cũng không phải không biết ông ấy quản tôi chặt như thế nào, dưới con mắt của ông ấy tôi còn dám ra ngoài à?

Giang Hiểu Thiên thấy Sở Ngọc rời được khỏi Sở Chấn Đường lập tức trấn tĩnh lại, mãi mới thốt lên lời:

- Bác cô đi rồi à?

Sở Ngọc tức giận trả lời:

- Đi rồi.

Giang Hiểu Thiên dường như là rất sợ Sở Chấn Đường, nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Sở Ngọc nói với vẻ mặt khinh bỉ:

- Yên tâm đi, bác tôi chỉ có hứng thú với những con người … thôi, chứ bắt con tôm nhỏ như anh về để làm cu-li à?

Giang Hiểu Thiên không khỏi cảm thấy xấu hổ, cúi đầu ho khan vài tiếng.

Sở Ngọc thấy hắn xấu hổ lại phá lên cười nói:

- Được rồi, được rồi, đừng có ra cái vẻ ủy mị đấy nữa, cứ làm như kiểu ai xả giận vào anh không bằng ý.

Giang Hiểu Thiên cười khổ lắc đầu, chuyển chủ đề hỏi:

- Tài liệu mà tôi nhờ cô giúp cô đã tìm thấy chưa?

Sở Ngọc lắc đầu nói:

- Tôi cũng tìm rồi nhưng không tìm thấy gì cả. Những người trong danh sách anh đề cập đến lai lịch đều rất trong sạch, không có điểm gì đáng hoài nghi hết cả.

Nghe xong Giang Hiểu Thiên cũng không tỏ ra thất vọng mà gật đầu nói:

- Như trong dự đoán…

Sở Ngọc tò mò hỏi:

- Giang Hiểu Thiên, anh đã ở lại thành phố A gần hai năm rồi, rốt cuộc là anh muốn tìm ai?

Ngập ngừng dừng lại rồi cải chính:

- Không phải, tôi nên hỏi là các anh muốn tìm ai mới đúng?

Cô tăng thêm ngữ khí, cố tình nhấn mạnh hai chữ " các anh".

Giang Hiếu Thiên lắc đầu nói:

- Sở Ngọc, thật xin lỗi, việc này tôi không thể trả lời được, trừ phi… cô có thể tham gia cùng bọn tôi.

Sở Ngọc lườm hắn một cái nói:

- Anh đừng có mà nói lời này nữa, tôi nghe đến phát chán cả ra rồi, anh trai, đây là thế giới hiện thực chứ không phải thế giới trong truyện tranh đâu, thế giới này có cảnh sát, có pháp luật, có cục an ninh của bọn tôi, không cần đến các anh đàm luận chính nghĩa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Giang Hiểu Thiên trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Dù cô nghĩ là sự tồn tại của bọn tôi là không hợp thời, sao còn ba lần bảy lượt giúp đỡ làm gì?

Sở Ngọc cười hì hì nói:

- Đầu tiên, không nói đến cái gì giúp mới không giúp, chỉ là ngẫu nhiên cung cấp tài liệu mà thôi. Thứ hai anh chưa nghe câu "không vào hang cọp sao bắt được cọp con" à? Tôi tiếp cận các anh nói không chừng cũng bởi vì dùng các anh quăng lưới để bắt được cả bọn cũng nên nhá… đừng quên, bạn học Giang Hiểu Thiên, tôi là người của cục an ninh đấy.

Giang Hiểu Thiên lại nói:

- Cô đừng có mà lừa tôi, tôi có thể nhận ra được cô là thật tâm muốn giúp tôi.

Sở Ngọc liếc mắt nói:

- Thôi được rồi, được rồi, không cần phải tự mình cảm thấy tốt đẹp như thế đâu, thật là hết cách với anh rồi.

Cô có chút dừng lại rồi nhìn ra chung quanh nói:

- Sao hôm nay chỉ có một mình anh vậy, liên minh hiệp khách của anh đâu hết rồi?

Khi nói đến bốn chữ " liên minh hiệp khách", ánh mắt cô mang theo vẻ hài hước.

Đương nhiên là cô không ưa cách gọi chỉ có trong tiểu thuyết với trong truyện tranh này.

Giang Hiểu Thiên không vui nói:

- Sở Ngọc, lần sau khi nhắc đến liên minh hiệp khách, ngữ khí có thể nghiêm túc hơn được không? Trong mắt cô có thể chúng tôi ấu trĩ, không phân biệt đâu là hiện thực đâu là hư ảo, nhưng với chúng tôi đấy là những gì mà chúng tôi kiên trì theo đuổi.

Đây đương nhiên là không phải lần đầu tiên Sở Ngọc nghe trình bày của hắn hay triết lí liên minh hiệp khách của anh ta nên lập tức ngắt ngang:

- Tôi sai rồi, sai rồi… lần sau nếu còn nhắc đến cái liên minh hiệp khách của các anh nhất định tôi sẽ tỏ lòng kính trọng, được chưa?

Mặc dù miệng thì nói thế nhưng cái vẻ mặt của cô chẳng có tí nào tỏ ra là kính trọng cả.

Lần này Gianh Hiểu Thiên cũng là bất đắc dĩ, cũng không tiếp tục giải thích lí lẽ của mình nữa, hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Thôi quên đi, tùy cô.

Trời sinh Sở Ngọc đã có tính hoạt bát, không có tiếng nói chung với người đàn ông đeo kính cứng ngắc này, sau khi hàn huyên vài câu thì nói:

- Thôi được rồi, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây, nói đi cũng phải nói lại, người như anh thật là, chuyện như thế cũng không nói rõ trên điện thoại được, bắt tôi phải chạy đến đây.

Sở Ngọc quen Giang Hiểu Thiên từ rất lâu rồi, nhưng chỉ là giao tiếp bình thường, sau này mới vô tình phát hiện ra người này tuy trông cứng nhắc, thành thật nhưng lại là thành viên của tổ chức "liên minh hiệp khách".

Từ một cô gái có lòng hiếu kì, thêm vào đó là bệnh nghề nghiệp, nên cô có ý nghĩ muốn tiếp cận hắn, với ý đồ tìm hiểu thông tin về tổ chức này.

Nhưng cô phát hiện ra mặc dù tổ chức này nghe danh có vẻ bình thường, lại giống như một quyển truyện tranh, nhưng lại có công tác làm ăn bí mật vô cùng chặt chẽ. Quen biết Giang Hiểu Thiên lâu như vậy lại không nghe ngóng được tin tức gì có giá trị cả.

Không chỉ có như thế, tên này thoạt nhìn thì có vẻ cứng nhắc, trái lại lại luôn cố gắng muốn thu nạp cô làm thành viên mới.

Ngoài những điều đó ra, cô còn phát hiện ra ít nhất thì bề ngoài liên minh hiệp khách cũng không phải là một tổ chức bí mật làm những việc khó ưa mà mình nghĩ, mà nó là một tổ chức diệt trừ hậu duệ của đạo môn, thậm chí là người thường làm việc trong những tổ chức xấu.theo như cách nói của bọn họ thì năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, thân là tu sĩ, mà đi theo đuổi sự hư vô, bằng không dùng năng lực của mình đi làm những việc có ích hơn cho con người và xã hội.

Xem ra thì khẩu hiệu và mục đích như vậy hơi ấu trĩ, nhưng thực tình mà nói thì lại có sức hấp dẫn đối với một thanh niên không hiểu nhiều về thế giới này như Sở Ngọc.

Nhắc đến liên minh hiệp khách, mặc dù miệng nói luôn tỏ ra khinh thường nhưng trên thực tế, nếu như không phải từ sớm đã được bác Sở Chấn Đường dẫn dắt vào cục an ninh thì e rằng cũng sớm gia nhập vào cái tổ chức kia rồi.

Bất kể thế nào thì ít nhất bề ngoài cái tổ chức này cũng tràn đầy năng lượng.

Sự giáo dục của nó đối với cô cũng không khác gì Sở Chấn đường là mấy.

Đây là lí do cô vẫn giữ bí mật về tổ chức liên minh hiệp khách, không hề báo cáo sự tồn tại của nó cho Sở Chấn Đường. hơn nữa còn là nguyên nhân chủ yếu để cô thường xuyên giúp đỡ đối phương.

Đối với người sống trên mảnh đất này, cơ hồ mỗi người đều mang trong lòng giấc mơ trở thành hiệp sĩ của mình, và Sở Ngọc cũng không ngoại lệ.

- Tôi tìm cô vì có một việc khác muốn nhờ cô giúp.

Giang Hiểu Thiên thấy Sở Ngọc muốn đi, liền vội vàng nói ra yêu cầu của mình.

Sở Ngọc nhíu mày nói:

- Lại có chuyện gì nữa? Tôi cho anh biết nhá, tôi giúp anh là vì tình cảm, còn không giúp là bổn phận của tôi, anh đừng có mà tham lam quá, biến tôi thành nha đầu sai vặt à?

Giang Hiểu Thiên vội vàng nói:

- Không, không, tôi không có ý đó, lần này thực sự cần cô giúp đỡ.

Sở Ngọc hừ một tiếng:

- Rốt cuộc là chuyện gì, anh nói nghe xem nào.

Giang Hiểu Thiên vội vàng trả lời:

- Vẫn là muốn nhờ cô giúp tìm một người.

Nói xong hắn lấy một tập tư liệu đưa cho Sở Ngọc nói:

- Chính là người này, hắn tên là Trương Tiếu Điền, là nhân viên vệ sinh của thành phố A, chúng tôi nghi ngờ hắn có liên quan đến vụ án giết người mấy hôm trước.

Sở Ngọc cầm tư liệu, nhìn thoáng qua nói:

- Chắc chắn hắn là tu sĩ?

Giang Hiểu Thiên lắc lắc đầu:

- Tạm thời chưa dám khẳng định, nhưng có khả năng rất lớn.

Tìm tài liệu về việc này không quá khó khăn đối với Sở Ngọc, sau khi quay về vẩy tay cái là có thể làm xong, vì thế sẽ không từ chối.

- Đúng rồi, rốt cuộc là vụ giết người kinh hoàng gì vậy, xảy ra ở thành phố A à?

Sở Ngọc cầm lấy tài liệu, tiện hỏi một câu.

Giang Hiểu Thiên cũng không gạt cô, nói lại một lần chuyện một du học sinh da trắng tên Juan bị giết chết.

- Nếu Trương Tiếu Điền là tu sĩ, chỉ dựa vào cảnh sát, thì cái vụ án này vĩnh viễn không bao giờ điều tra ra và bắt giam được, cho nên chúng tôi quyết định nhúng tay vào…

Giang Hiểu Thiên nói.

Sở Ngọc cười như không nói:

- Không còn nguyên nhân nào khác nữa à?

Cô ở trong cục an ninh cũng không phải là vô nghĩa, từ ánh mắt của Giang Hiểu Minh có thể cảm nhận được trong đó nhất định còn một nguyên nhân nào khác.

Giang Hiểu Thiên không dễ coi thường, đối diện với nghi vấn của Sở Ngọc chỉ im lặng.

- Không nói thì thôi, giả vờ câm gì chứ?

Sở Ngọc bĩu môi, nói tiếp:

- Thực ra các người coi thường cảnh sát quá rồi, trong bọn họ cũng có người rất lợi hại. Giang Hiểu Thiên, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nói không chừng hung thủ thì chưa tìm thấy, nhưng lai lịch của các người lại bị cảnh sát tìm ra đấy.

- Tuy rằng khả năng này về cơ bản là không tồn tại, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn lời nhắc nhở của cô, đồng thời chúng tôi sẽ cẩn thận chú ý hơn.

Giang Hiểu Thiên tỏ vẻ cảm ơn nói:

- Theo như tin tức mà tôi nhận được, vụ án này đã được Thất Xử tiếp nhận rồi, khả năng của bọn họ rất lớn. Nhưng bọn họ lại là những người bình thường, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, sẽ không sao đâu.

Hắn còn chưa nói xong, Sở Ngọc liền hô lên thất thanh:

- Cái gì, anh bảo là người của Thất Xử?

Người ngoài không biết trong thất xử có một boss siêu nhân, nhưng cô thì biết rất rõ điều này.

Vì thế, cô nhìn thấy ánh mắt cổ quái khác người của Giang Hiểu Thiên

Nếu như bị anh Mạc nhận ra, thì bọn họ nhất định sẽ bị điều tra ra hết.

Giang Hiểu Thiên mặc dù có chút cứng nhắc, nhưng không phải là kẻ ngốc, lập tức nhìn ra thái độ khác thường của Sở Ngọc, nhíu mày hỏi:

- Cô sao thế, Sở Ngọc?

Sở Ngọc trả lời:

- Anh vừa mới nói Thất Xử tiếp nhận vụ án giết người này rồi... tôi hỏi anh, tin này có chính xác không?

Giang Hiểu Thiên gật đầu nói:

- Chính xác, mấy ngày trước bọn họ đã tiếp nhận. Nhưng theo tôi được biết thì đến tận bây giờ hình như là chưa có tiến triển gì cả.

Sở Ngọc ngắt lời, cười khổ nói:

- Không có tiến triển mới gay.

Cô nói không sai, về vụ án này, Thất Xử càng không có tiến triển gì, thì càng thu hút đến sự chú ý của Mạc Ngôn.

Giang HIểu Thiên khó hiểu nói:

- Sở Ngọc, cô rốt cuộc là đang nói cái gì thế? Sao tôi chẳng hiểu gì hết vậy?

Sở Ngọc mất kiên nhẫn trả lời:

- Cái này anh không cần phải biết.

Có chút dừng lại, cô nhìn sang Giang Hiểu Thiên, nghiêm nghị nói:

- Giang Hiểu Thiên, anh nghe tôi là được rồi, nếu không muốn bị bác tôi bắt đi làm cu-li thì từ giờ trở đi, lập tức dừng lại mọi hoạt động ở thành phố A! Nhớ kĩ, đây không phải là nhắc nhở, mà là lời cảnh báo.

Giang Hiểu Thiên vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm thấy được thái độ đột nhiên thay đổi của Sở Ngọc chắc là có liên quan gì đến Thất Xử.

Hắn cũng không phải là không biết gì về Thất Xử mà có hiểu đôi chút.

Thất Xử là nơi có những loại trang thiết bị tốt nhất, tiên tiến nhất với nhiều nhân tài, bất luận là thực lực mềm hay thực lực cứng đều đứng đầu cả nước. Có thể nói, Thất Xử hoàn toàn là phòng nghiên cứu điều tra những vụ án nghiêm trọng cấp quốc gia.

Đối mặt với sự tồn tại này của Thất Xử, cho dù thân là tu sĩ thì Giang Hiểu Thiên và những người như hắn cũng phải cẩn thận.

Mà trên thực tế thì khi ngày đầu tiên Thất Xử đến thành phố A thì mấy người làm cùng Giang Hiểu Thiên đã tiếp cận, sau khi quan sát kĩ lưỡng, đã đưa ra kết luận là không có uy hiếp gì đến bọn hắn cả.

Giang Hiểu Thiên không hề nghi ngờ gì kết luận này cả, nhưng hiện tại xem ra…

Hắn nhìn thấy Sở Ngọc đang hơi nôn nóng nói:

- Sở Ngọc, cô có thể nói rõ hơn chút được không? Tôi có thể nghe ra là cô quan tâm đến chúng tôi, nhưng tôi cũng không thể nói cho những người khác hiểu được.

Sở Ngọc cắt lời hắn:

- Tôi cũng không rõ, hơn nữa cũng không muốn nói rõ. Tóm lại tôi đã hết nước hết cái rồi, nghe hay không là việc của các anh.

Có những việc cô không thể nói rõ được, cũng không dám nói rõ.

Không có nguyên nhân gì cả ngoài việc sự tồn tại của Mạc Ngôn thật sự quá nhạy cảm.

Trong danh sách của cục an ninh, Mạc Ngôn ngay từ đầu đã được liệt vào danh sách bí mật nhất. Không còn cách nào khác, ai bảo người ra là người có gia cảnh vững chắc, hơn nữa lại là người duy nhất có khả năng không ai có, lại là tu sĩ nữa chứ?

Uy lực của tu sĩ thực sự rất lớn, người ngoài không thể hiểu được, nhưng nhưng với Sở Chấn Đường một người trong nghề mà nói thì lại tường tận đến mức không còn gì để che giấu được nữa.

Theo như mấy người như Sở Chấn Đường, khả năng sát thương của tu sĩ xem ra cũng không kém hơn vĩ khí hạt nhân là mấy.

Khi chưa xác định được trình độ của Mạc Ngôn, mấy người Sở Chấn Đường còn có tham vọng nắm giữ cậu trong cục an ninh, nhưng thời gian trôi qua, bọn họ đã nhanh chóng dập tắt cái ý nghĩ này. Tôn chỉ của cục an ninh bây giờ là mượn sức từ sự tồn tại của Mạc Ngôn. Tuyệt đối giữ bí mật, không làm được chiến hữu thì làm đồng minh, không làm đồng minh thì làm chiến hữu, cũng có thể vừa làm đồng minh vừa làm chiến hữu… ít nhất cũng không thể trở thành kẻ địch.

Sở Ngọc là người tiếp xúc với Mạc Ngôn sớm nhất ở cục an ninh, hơn nữa ấn tượng của Mạc Ngôn về cô cũng khá tốt. xét về khía cạnh này nên khi Sở Chấn Đường rời khỏi Uyển Lăng từng dặn dò Sở Ngọc phải thường xuyên liên lạc với Mạc Ngôn, cố gắng thiết lập mối quan hệ bạn bè thân thuộc. đồng thời ông còn luôn dặn Sở Ngọc nhất định không được nói sự tồn tại của Mạc Ngôn cho bất kì ai. Càng không thể mang tình khí trẻ con.