Nhất Phẩm Thiên Kim

Chương 43: Phiên ngoại 1 - Tôn Tử binh pháp 2




Hoắc Truy Ân ở trong phòng nhảy tới nhảy lui, náo loạn suốt cả canh giờ, Tiết Niệm Chung sợ mệt, liền pha chén trà, sau đó khuyên nghỉ ngơi chốc lát. Thế nhưng làm sao Hoắc Truy Ân ngòi yên nổi, : “Ngươi nghĩ đây phải việc của mình đấy à, bảo ta bình tĩnh thế nào bây giờ?”.

Tiết Niệm Chung cười: “Nhưng cuống lên như thế cũng có tác dụng gì đâu. Việc tới nước này, ngươi cứ cùng mẫu thân chuyến”.

“Sao làm thế được? Lần này phải lộ tẩy hết ư?!” Hoắc Truy Ân càng nóng ruột hơn: “Thân thể mẹ sao có thể chịu được kích động lớn nhường ấy chứ!”

Tiết Niệm Chung thấy đại thiếu gia chắc chắn uống nổi chén trà kia rồi, liền tự bưng lên, : “Phu nhân, nếu ngươi , mẫu thân nhất định nhớ mãi chuyện này, cứ dăm bữa nửa tháng lại tới khuyên nhủ, khuyên đến lúc nào ngươi chịu thôi”.

Họa đến tránh được, Hoắc Truy Ân rầu rĩ : “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tiết Niệm Chung nhấp ngụm trà, đáp: “Ngươi mang theo nhiều ngân lượng chút”.

“Cái gì?” Đầu tiên Hoắc Truy Ân sững người ra, sau đó mau chóng phản ứng lại, : “Ý của ngươi là... mua chuộc tên thần y đó?”

Tiết Niệm Chung tủm tỉm cười nhìn đại thiếu gia, lộ ra lúm đồng tiền nho , y : “Mua chuộc được là tốt nhất, còn nếu được...”

“ ta đánh đến khi chịu thôi”, Hoắc Truy Ân vỗ bàn mà .

“Phu, phu nhân”, Tiết Niệm Chung bị sặc ngụm nước trà, vuốt ngực thuận khí rồi mới : “Uy hiếp người ta phen là được rồi, cần động đến tay chân, tránh làm to chuyện , còn nữa, phu nhân, ghé tai lại đây”.

Hoắc Truy Ân nhích lại gần nghe y thầm mấy câu, sửng sốt hỏi: “Phải làm như thế ư?” Thấy lão Chung gật đầu lực, khỏi lo âu: “Làm vậy chúng ta kết thúc này thế nào? Nếu mẹ vẫn ép ngươi nạp thiếp sao?”

“Phu nhân yên tâm, đến lúc đó chuyện cứ để ta lo” Tiết Niệm Chung nâng tay của Hoắc Truy Ân lên, đặt trong lòng bàn tay mình, vân vê xoa nắn, y : “Tiết Niệm Chung ta chỉ là của mình ngươi”.

Hoắc Truy Ân nghe vậy, ánh mắt liền liếc xéo sang, giọng ra chiều bất mãn: “đấy? Thế sao hôm nay lại ỉu xìu như vậy?”

Tiết Niệm Chung cười ha hả, ôm đối phương ngồi lên đùi mình, dán sát bên tai mà rằng: “Phu nhân, ngày nào cũng bấu lan can, xé đệm giường như thế thân thể nào chịu nổi? Hơn nữa gần đây việc làm ăn rất bận, phu quân có phần đuối sức. Để ta nghỉ ngơi mấy ngày trước , dưỡng sức đủ đầy, đợi ngày ngươi trở về, nhất định cho ngươi thỏa mãn đến nổi nên lời”.

Hoắc Truy Ân nhào vào lòng y mà cười, nâng hai má y lên hôn liền mấy cái, : “Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể nghỉ ngơi ra bộ dạng gì!”, sau đó liền hướng về phía cần cổ y, gặm cắnhồi.

“Phu nhân, được, ở chỗ này được.” Đầu Tiết Niệm Chung liều mạng lùi ra sau, hai tay ôm lại đại thiếu gia chặt cứng, thân thể y bằng lòng phối hợp đấy, có điều thể kháng nghị phương pháp của đại thiếu gia phen. Y bị đám hạ nhân cười nhạo mấy dấu vết đáng ngờ cơ thể chỉ lần, dù gì cũng là ông chủ , thể chểnh mảng hình tượng như thế được.

Hoắc Truy Ân đâu thèm chú ý, chỉ coi đó là chút giằng co, xô xô đẩy đẩy giữa hai người trước lúc thân mật, chẳng mấy chốc kéo người lao lên giường đệm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiết mẫu dự định này cho Hoắc phu nhân biết, phản ứng đầu tiên của Hoắc phu nhân là trượt từ ghế xuống dưới đất, gây tổn hại trầm trọng đến hình tượng mỹ nhân xế bóng còn vương phong vận nhất chốn gian hồ của bà. Đám nha hoàn vội vã đỡ bà đứng dậy, chỉ thấy bà vẻ mặt kinh hoàng, : “Chuyện này, chuyện này, bà thông gia tôi, tôi... tôi phải thương lượng với con, , tôi muốn là con tôi phen mới được”

“Chúng tôi thương lượng xong rồi, buổi chiều hôm nay lên đường. Nếu thận lời ngày mai trước khi trời tối kịp trở về nhà, có điều phải phiền bà thông gia chuẩn bị giúp cỗ xe ngựa”, Tiết mẫu đáp lời, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

thương lượng xong rồi?! Hoắc phu nhân kinh hãi thôi, bà chẳng dám tin thằng con mình lại đồng ý gặp đại phu phụ khoa, bèn đáp chuyện xe ngựa tuyệt đối có vấn đề gì cả, giờ bà phải gặp con trước , sau đó liền hùng hổ lao . Vừa xông vào phòng của con trai và con rể, bà liền trông thấy Quế Viên búi tóc cho Hoắc Truy Ân, người mặc bộ váy yên la 1 màu xanh nhạt.

(1. Đồ dệt thời cổ Trung Quốc chia ra làm số loại cơ bản là: Quyên, sa, khi, lăng, la, cầm, đoạn... La là loại vải có những đường văn chỉ rất , xuất từ đời nhà Thương. La được chia làm nhiều loại như: Sinh la, thục la, hoành la, trực la, thất thải la, cửu ti la. Trong đó Yên la là loại la cực mỏng, có bốn loại màu cơ bản là: xanh như màu trời sau mưa tạnh, lục như màu tùng, vương sắc thu hương (hòa trộn giữa màu lục và màu vàng), còn lại là màu đỏ bạc.)

“Lão phu nhân tới rồi”, Quế Viên cười mỉm chi gọi tiếng, hai tay vẫn nắm lấy mái tóc dài của đại thiếu gia.

Hoắc Truy Ân liếc mắt nhìn sang, : “Nương, người tới vừa đúng lúc. Trong xe phải thêm mấy tầng lót mềm nữa, Tiết mẫu chịu được xóc nảy đâu”.

Mãi nửa ngày sau Hoắc phu nhân mới nặn được câu ra, bà : “Ân nhi, con... muốn hả?”

“ phải đều tại các người ép sao!” Hoắc Truy Ân hừ lạnh tiếng, : “Con chuyến này để mẹ chồng có thể an tâm”.

“Thế nếu bà thông gia phát ra tính sao?” Hoắc phu nhân khỏi cau chặt đầu mày. So với việc có cháu bế, chuyện con dâu là nam nhân còn là đả kích nặng nề hơn nhiều.

“ phải vì sợ bị phát nên con mới thay nữ trang sao?” Hoắc Truy Ân đáp rất đương nhiên: “Nương yên tâm, con bàn bạc kỹ càng với lão Chung rồi, lộ tẩy đâu”.

Hoắc phu nhân vẫn chưa yên tâm được, : “Vậy hiền tế cũng cùng chứ?”.

“Y phải giúp cha lo việc buôn bán làm ăn.” Hoắc Truy Ân đáp, kế đó thanh càng lúc càng , “Vả lại mẹ cũng cho y , chuyện này là... chuyện của đàn bà con , cấm y xía mũi vào”.

Cả trái tim của Hoắc phu nhân treo lơ lửng cao, bà cuống lên: “Vậy để ta cùng con”.

“Nương làm gì? Xe cũng chứa được nhiều người như thế!” Hoắc Truy Ân lập tức phản đối, ra có phần lo lắng mẫu thân cùng lại gây ra rắc rối gì. Hoắc phu nhân cũng thế, lo lắng tiểu tử này làm việc chu toàn, hai người cứ thế tranh chấp nửa canh giờ, cuối cùng cũng ra kết quả, chỉ đành sống chết mặc bay.

Sau khi mọi chuyện chuẩn bị xong xuôi, Tiết mẫu được Hoắc Truy Ân và Quế Viên đỡ lên xe ngựa, đánh xe là Thanh Bình. Hoắc phu nhân cam lòng bước ra đưa tiễn, chúc bọn họ thuận buồm xuôi gió, sớm sớm về. Bào đệ (em trai ruột) của Hoắc Truy Ân là Hoắc Thu Vũ cũng tới giúp vui, cậu ta thấy đại ca của mình lại trang điểm lộng lẫy tươi xinh hệt như đóa hoa mẫu đơn, đoán chừng đại ca sắp tới chỗ nào tuyệt vời dạo chơi, khỏi nước mắt lưng tròng, bấu víu trước xe ngựa, muốn cùng , sau rốt bị Hoắc phu nhân kéo trở về.

Xe ngựa tiến về phía trước, vững chãi mà nhanh chóng. Huyện Thạch Đầu cách Dật Long sơn trang xa, chỉ cần nửa ngày là có thể đến choi, hơn nữa đường có cao thủ như Hoắc Truy Ân bảo vệ, hoàn toàn cần lo lắng đến vấn đề an toàn. Chẳng qua đại thiếu gia, bởi quá lâu mặc nữ trang, cứ cảm thấy cả người khó chịu, ví như thắt lưng buộc chặt quá, giày thêu hoa thế nào cũng thoải mái.

Lúc xe ngựa tới được huyện Thạch Đầu sắc trời muộn, bọn họ liền tùy tiện tìm quán trọ nghỉ ngơi, thuận tiện nghe ngóng tin tức về vị thần y nọ. Tiểu nhị vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt ngay lập tức, tâng bốc cái vị “Phụ khoa thánh thủ” kia lên tận mây xanh. Hoắc Truy Ân nghe xong, chỉ cảm thấy tô vẽ quá lời, tuyệt nhiên thể thần kỳ như thế được. Tiểu nhị kia lộ ra vẻ mặt cao thâm, chân nhân bất lộ tướng, rằng mình từng nghe Lữ Ba Hoa hành nghề kể chuyện qua rồi, vị thần y này tuyệt đối phải người bình thường, lai lịch rất “hoành tráng”.

“Lai lịch ra sao nào?”, Hoắc Truy Ân lấy làm phục, gặng hỏi.

Tiểu nhị kia vẻ mặt bối rối vô cùng, : “Cái này tôi biết”, sau đó lại lập tức bổ sung thêm câu, “Cao nhân mà, đâu phải là thứ mà đám phàm phu tục tử chúng ta có thể biết chứ?”, xong liền nghênh ngang mất.

Khóe miệng Hoắc Truy Ân co rúm lại, trong lòng chửi thề tiếng, đợi đến sáng mai ta xem thử! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Trời vừa sáng, đoàn người liền tới y quán. Lúc này vẫn còn sớm, y quán mới mở, chưa có ai. Tiết mẫi bảo Thanh Bình đứng ngoài chờ, dẫn theo Quế Viên và Hoắc Truy Ân vào bên trong. Vừa bước qua cửa liền có người ra đón, người này tuổi vẫn còn trẻ, tinh thần phấn chấn, tướng mạo rất được, khiến người ta nhìn mà thích mắt thôi.

“Hoan nghênh hoan nghênh!” Người này liếc mắt nhìn, thấy ba người này trông đều lạ mặt, liền hỏi: “Ba vị từ nơi xa tới để xem bệnh đúng ?”

“Ngài chính là thần y trong truyền thuyết đó sao?” Quế Viên hỏi, thể nghi vấn của nàng.

Người kia vui vẻ trả lời: “ dám nhận, kẻ hèn này họ Giang, xin hỏi người cần xem bệnh là vị nào?”. Quế Viên định mở lời, Giang đại phu vội vã luôn: “Là vị lão phu nhân này đúng ? Phu nhân thhấy khó chịu ra sao?”

Tiết mẫu đáp lời: “Ôi chao, chàng trai này đúng là. Ta từng này tuổi rồi còn khám phụ khoa gì nữa, là con dâu ta kìa.”

“Ha hả”, Giang đại phu gãi đầu mà cười, quay sang với Quế Viên: “Vị tiểu muội này nhìn qua cứ tưởng còn lắm, ai dè sớm thành vợ người ta rồi”.

Quế Viên giậm chân bình bịch, tức giận bảo: “ cái gì thế, là thiếu phu nhân nhà ta, ta chỉ là nha hoàn thôi”.

Giang đại phu lại cười ha hả, lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía Hoắc Truy Ân vẫn đứng ở bên cạnh, lặng im lên tiếng. Hoắc Truy Ân mặt mũi lạnh tanh, ánh mắt khinh thường, trong giây phút ấy Giang đại phu vô thức rùng mình ớn lạnh cái. đến cũng kỳ, ba người vào phòng y lại hoàn toàn chú ý đến người này, với sắc bén của người hành nghề chữa bệnh phụ khoa nhiều năm như y, sao lại có thể xem người này được nhỉ?

“Phải xưng hô với vị, vị phu nhân này thế nào?” Giang đại phu khỏi thấy căng thẳng.

Hoắc Truy Ân im lặng, Quế Viên cho rằng muốn lộ giọng nam, liền đỡ lời: “Nhà chúng ta họ Tiết”.

“Chào Tiết phu nhân, xin hỏi phu nhân thấy khỏe chỗ nào?”, Giang đại phu hỏi.

Lần này người đáp lời là Tiết mẫu, bà : “Con dâu ta vào cửa hơn năm, thế mà vẫn có tin tức gì, cảm phiền đại phu xem thử thế nào”.

Giang đại phu nghe vậy thầm kêu: Chuyện ! Chứng sinh đẻ này y chữa khỏi cho đâu chỉ , hai người, liền tràn đầy tự tin : “Chờ ta bắt mạch trước, sau đó sờ...”, đột nhiên y cảm thấy đường nhìn lạnh giá bổ lại, khiến y bạt vía kinh hồn, lắp bắp : “Sờ, sờ... chỉ sờ bụng để bốc thuốc đúng bệnh thôi mà.”

“Làm phiền đại phu rồi”, Tiết mẫu cảm tạ với thái độ cực kỳ khách khí.

Giang đại phu cảm thấy chân mình tài nào nhúc nhích được, giống hệt như ếch nhái bị con rắn nhìn chòng chọc, y mà run cầm cập: “Tiết phu nhân, mời phu nhân theo ta vào phòng trong, tagiúp phu nhân chẩn bệnh”.

Hoắc Truy Ân vung tay áo, thu ánh nhìn hung ác lại, bước vào phòng trong trước. Giang đại phu nhất thời thở phào nhõm, bầu khí giương cung bạt kiếm ấy quả thực giống như kẻ thù thấy mặt nhau, có điều bản thân hoàn toàn quen biết người này, sao lại như vậy nhỉ? Y vốn định từ chối bệnh nhân nguy hiểm cỡ này, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện bản thân có hậu thuẫn vững vàng, cũng chẳng thấy có gì đáng sợ nữa.