Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 1 - Chương 36: Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo




Edit: tamkhietduytinh aka Tình

Beta: Jungjenny aka Khốc

Có một số chuyện vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ta, tỷ như Bộ Phong Trần ở hoa lâu được hoan nghênh còn nhiều hơn ta, tỷ như Bộ Phong Trần cũng không giống như trong tưởng tượng của ta, bị mỹ nhân vây khốn mà cảm thấy quẫn bách, tỷ như Bộ Phong Trần bị mỹ nhân vây khốn vẫn thản nhiên uống rượu, hoàn toàn khống chế được hai mỹ nhân hai bên.

Khống chế tốt hai mỹ nhân, Bộ Phong Trần vài câu nói ba xạo liền đem hai mỹ nhân này bất tri bất giác nắm trong lòng bàn tay, muốn xướng khúc liền xướng khúc, muốn nghe đàn liền đánh đàn, kết quả chính là hiện tại không ai giúp ta chuốc rượu hắn.

Lúc trước đem một ít ngân lượng đưa cho Yên Hoa lâu mới lấy được Nhuyễn cốt tán có dược tính mãnh liệt nhưng vô sắc vô vị, Nhuyễn cốt tán gặp nước thì tiêu tan, gặp rượu dược tính càng mạnh, hiện giờ Bộ Phong Trần đã uống nhiều như vậy, thế nào vẫn không có một chút hiệu quả gì, có thể nào Nhuyễn cốt tán đối Bộ Phong Trần vô ích?

Có chút phiền muộn cúi đầu nhấp rượu, ta liếc mắt nhìn Bộ Phong Trần đang thích ý thưởng thức cầm nghệ, mặc kệ Nhuyễn cốt tán đối Bộ Phong Trần có hay không tác dụng, trước tiên chuốc cho hắn uống hết một bầu rượu đã.

“Đến, uống cùng ta một chén.” Xê dịch vị trí, ta ngồi bên cạnh Bộ Phong Trần, thay hắn rót một ly rượu chứa Nhuyễn cốt tán, lại cầm lấy một chén rượu khác không chuốc dược.

Trên mặt Bộ Phong Trần hiện lên một tia thản nhiên ý cười, cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn, còn ta chỉ cúi đầu hơi hơi nhấp môi, trộm nhìn xem nam nhân đem rượu uống hết, rượu còn lưu lại khóe môi, ánh mắt vài phần mê ly, Bộ Phong Trần thiếu đi mấy phần lạnh lẽo, hơn vài phần lãnh cuồng, không hiểu sau lộ ra bộ dáng điên cuồng tà dị.

Cái gọi là thánh nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, thế nhưng lại giống như con đê thiếu giác bình thường sẽ dần dần bị vỡ, lộ ra một cỗ tà mị rầm rĩ cuồng.

Không hiểu sao, ta cảm thấy có chút không thích hợp, người này là Bộ Phong Trần, khuôn mặt giống nhau như đúc, từ lúc mất trí nhớ bắt đầu liền lộ ra một ít kỳ quái, cho đến lúc này, ta đột nhiên có một cảm giác người này không phải Bộ Phong Trần ta gặp ở Thánh môn.

Là ảo giác? Hay là bản tính Bộ Phong Trần bộc lộ?

Bất tri bất giác, liền nhìn Bộ Phong Trần mà ngây người, cho đến khi người kia dùng tay nâng cằm của ta, giống như đâm thủng tầng tầng mơ hồ, chỉ thấy được trong phòng, sau đó ta đột nhiên nhảy dựng lên, lại ở trong ánh mắt hàm chứa ý cười của Bộ Phong Trần mà xụi lơ tay chân, người như rã ra liền ngã xuống.

Ta từ trên ghế ngã xuống phát ra một tiếng vang thanh thúy, kinh động hai mỹ nhân đang đánh đàn xướng khúc.

“Đi ra ngoài đi.” Tay Bộ Phong Trần giơ lên, tặng hai mỹ nhân hai khỏa thạch anh màu trắng đuổi hai nàng ra ngoài “Im lặng đi ra ngoài đi.”

Hai nữ tử lập tức hiểu được các nàng phải làm gì, nhặt lên thạch anh màu trắng ở trên mặt đất, rất nhanh liền im lặng xoay người rời khỏi phòng, cửa phòng bị đóng thật mạnh, trong phòng chỉ còn hai người, ta cùng Bộ Phong Trần.

Lúc này Bộ Phong Trần thế nào lại giống như một người bị mất trí nhớ được cơ chứ, một người mất trí nhớ còn có thể hiểu tác dụng của bảo thạch là làm phí bịt miệng? Nhìn hết thảy sự việc trước mắt, ta đột nhiên có một loại cảm giác tỉnh lại sau cơn say, nhịn không được hơi hơi nhíu mày, sự tình trở nên có chút phức tạp: “Ngươi là ai?”

“Vì sao không hỏi ta là sao không mất trí nhớ, mà hỏi ta là ai?” Bộ Phong Trần vẫn như cũ bình yên ngồi trên ghế, không chút hoang mang rót hết chén này đến chén khác, thần thái này, ngữ điệu này, tư thế này, hoàn toàn không giống với người trước đó.

Nếu nói ta vừa rồi có một chút hoài nghi Bộ Phong Trần không phải Bộ Phong Trần kia, hiện tại cơ bản có thể khẳng định, người này không phải Bộ Phong Trần mà ta quen.

“Ta……….dĩ nhiên là Bộ Phong Trần.” Chén rượu trong tay bị đổ xuống, băng lạnh chiếu vào khuôn mặt ta, Bộ Phong Trần ngồi chồm hổm, khóe miệng nhợt nhạt thản nhiên ý cười “Nhiễm một thân phong trần mệt mỏi, lau sạch một đời phàm trần hỗn loạn.”