Nhất Tâm Chi Cách

Chương 26




Trở lại chỗ của Triệu Thâm, lúc này thời gian sớm hơn lúc Chu Chật Minh xảy ra chuyện một chút. Triệu Thâm còn đứng trù trừ ở hành lang của công ty. Hắn nên xuất phát đi gặp người hắn muốn gặp, xử lý chuyện làm ăn hắn nên đi xử lý. Nhưng hắn vẫn không thể bước đi được. Chuỗi bồ đề trên cổ tay hắn phát nóng, như một chiếc còng tinh tế trói chặt cổ tay hắn, trói hắn làm hắn đứng tại chỗ, khiến hắn buồn bực mất tập trung. Bên tai giống như có âm thanh ám muội rầm rầm vang lên gọi tên của hắn. Qua thật lâu hắn mới hiểu được, đó là tiếng tim đập nhanh, huyết dịch bên tai lần lượt theo nhịp tim đập tuôn trào mà nổ vang rền.

Máu chảy rần rần, tiếng tim đập không ngừng khuếch đại, không ngừng hồi tưởng, giống như điềm báo của tử thần.

Đến cùng trong lòng vẫn nóng như lửa đốt. Triệu Thâm muốn giải quyết bất an này thuận miệng quát lên: “Những bảo an bên cạnh Chu tiên sinh đâu? Bọn họ theo không được em ấy sao không tiếp tục đi tìm xem? Tôi trả cho lương cho bọn họ để bọn họ bỏ rơi nhiệm vụ à?”

Thủ hạ đang lo sợ bất an nghe được câu này như được đại xá, nhìn hắn bẩm báo: “Bọn cận vệ nghe đồng nghiệp của Chu tiên sinh nói. Trước khi đi Chu tiên sinh để lại lời nhắn nói cậu ấy đi đến trung tâm triển lãm, nếu có chuyện gì thì đi đến đó tìm…”

Theo suy nghĩ cũng thuộc hạ thì sau khi Triệu Thâm nghe lời này sẽ an tâm không duy trì một sắc mặt tái xanh tức giận uy nghiêm đáng sợ nữa, làm cho bọn họ nhìn thấy cũng kinh hồn bạt vía. Nhưng nằm ngoài sự dự liệu của mọi người, Triệu Thâm không những không thở một hơi dài nhẹ nhõm, trái lại quay đầu, ánh mắt u ám, đồng tử lại sáng ngời lân lân như hai ngọn lửa quỷ, tên thuộc hạ cũng bị hắn làm cho hết hồn.

“Không, em ấy sẽ không bao giờ để lại cho tôi lời nhắn?” Tốc độ nói chuyện của Triệu Thâm càng lúc càng nhanh, ngón tay không tự chủ mà co giật. Kỳ thực hắn sớm nên nghĩ đến, Chu Duật Minh là một người nghiêm túc, đối với công tác luôn cẩn thận tỉ mỉ làm sao có thể đang trong giờ làm việc mà ra ngoài đi dạo phố? Huống hồ cậu chưa bao giờ chủ động nói cho hắn biết cậu sẽ đi đâu. Một người nội liễm và luôn phòng bị như cậu, lần đầu tiên để lại cho hắn một câu không rõ ý tưởng như vậy …

“Không đúng…”

Bên cạnh thuộc hạ nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn như mây gió biến ảo, hai hàng lông mày vắt thành một chữ ‘nhân’, trong lòng đều thất kinh. Thư ký Thôi nhìn vào thời gian biểu, cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở: “Triệu tổng, thời gian sắp đến rồi, ngài còn muốn đi không?”

Lưng của Triệu Thâm rung lên, lúc này mới thanh tỉnh lại. Nhưng sắc mặt của hắn vẫn đông lạnh, hô hấp dồn dập, ánh mắt tan rã như băng tuyết vào đầu xuân, giống như từ trong một cơn ác mộng tỉnh lại, xong tiếp tục rơi xuống một tràng ác mộng khác. Hắn như chặt đinh chém sắt mà nói: “Không đi! Bây giờ lập tức thông báo tài xế, tôi phải đi đến trung tâm thương mại! Lập tức!”

” Nhưng… Thời gian của Lý tổng rất quý giá, nếu bỏ lỡ…”

“… Việc này tôi cũng không biện pháp gì.” Triệu Thâm phun ra một hơi nặng trình trịch. Hẹn với Lý tổng đàm luận vốn là một khâu trọng yếu trong bố cục của hắn, nhưng nếu như mất đi Chu Duật Minh thì những tổn thất kia đều bé nhỏ không đáng kể. Chỉ có đến bước ngoặt cuối cùng không còn lựa chọn nào khác mới biết lựa chọn kỳ thực lại có thể dễ dàng như thế. Lòng người trời sinh không ở giữa, bất luận là vật gì khi để xuống đều có thiên hướng không cân bằng, đến cùng vẫn phải phân ra bên nào nặng bên nào nhẹ.

T thành ngày hôm nay xuất hiện một chiếc xe chạy như bay, dọc theo đường đi bấm còi ing ỏi. May mà hôm nay giao thông coi như thông, Triệu Thâm với trái tim sôi trào không miễn cưỡng bị chặn ở trên đường. Ô tô lao cực nhanh như tia chớp ở trên đường, Triệu Thâm cảm thấy thân thể của mình cũng bay ra ngoài xe, linh hồn bay ra khỏi thân thể, như một mũi tên bay đi không trở lại. Hắn đã làm sai chuyện nhưng hôm nay vào thời khắc này, rốt cục hắn đã nhận rõ bản tính của mình, biết rõ là sai cũng không chịu hối cải. Hắn là một mũi tên một đời chờ đợi cũng vì thời khắc này mà bắn ra. Dù cho mục tiêu của hắn từ lâu nhấn chìm bên trong một mảnh tăm tối cũng quyết không quay đầu lại. Nhưng khi hắn đã chuẩn bị mọi việc để hi sinh, hắn mới chân chân chính chính biết được là mình đã yêu thật sự một người.

Yêu một người, dùng sức mạnh của con thiêu thân bay về phía hỏa diễm.

Bên trong trung tâm thương mại cực kỳ phô trương, đâu đâu cũng trang trí tráng lệ cũng không biết hao phí bao nhiêu đồ tinh quý. Một khi lửa lớn bốc cháy, tựa như đốm lửa nhỏ bay vào rồi bắn lên từng tia lửa, chỉ một chút là có thể tạo thành cảnh tượng lửa cháy lan ra đồng cỏ. Cố tình trong trung tâm thương mại tiếng người huyên náo, những âm thanh phát ra từ những tia lửa nhỏ được giấu ở trong tiếng cười cười nói nói thác loạn ầm ỉ. Một ngọn lửa chỉ ở trong bóng tối sẽ không kinh tâm động phách nhưng khi ngọn lửa này càng ngày càng lớn mãi đến khi cả tòa kiến trúc rộng lớn đều bị khí thế hùng hổ của ngọn lửa này tràn ngập, thì trái tim mọi người đều vì nó đồng thời chấn động, đồng thời nổ vang.

Mọi người ngẩng đầu lên, đập vào mí mắt chính là từng mảng từng mảng ánh sáng từ chỗ yên tĩnh cuồn cuộn mà đến, trong ánh lửa đỏ tươi vạn sự vạn vật cũng bắt đầu vặn vẹo. Trước khi xảy ra cháy nơi này vẫn còn rất an lành từ khi ánh lửa bắt đầu bốc lên nhanh chóng biến thành dung nham từ địa ngục phun ra tung toé thì xương cốt và tâm linh của tất cả những người ở đây đều như bị đốt cháy từ bên trong, bị nghiền nát, bị đánh đập phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Chu Duật Minh ở nơi này nghe tiếng kêu gào thê thảm mà thức tỉnh. Vài phút ngắn ngủi lúc trước cậu cảm thấy sinh hoạt của mình đã sơn cùng thủy tận, không thể tệ hơn nữa… Nhưng khi cậu mở mắt ra trong nháy mắt liền hiểu, dưới đáy vực vẫn còn đáy vực, dưới vực sâu còn có vực sâu hơn. Tiếng than khóc tuyệt vọng hóa thành làn sóng bi thương từng chút nhấn chìm cậu.

Đột nhiên xuất hiện tai hoạ khiến người người đều mất đi bình tĩnh. Nếu như từ trên trời nhìn xuống phía dưới thì những con người đang hoảng loạn tháo chạy kia như những con kiến đang ở trong chảo dầu giãy dụa. Chu Duật Minh cũng chỉ là một con kiến bên trong chảo dầu đó, nhưng cậu là người từng trải qua sống chết, so với người khác càng bình tĩnh hơn, từ trong trí nhớ lấy ra những tri thức tự cứu khi hỏa hoạn, mong có một phần vạn cơ hội chạy thoát.

Đến lúc này, cái gì cùng Bạch Ngạn ước định đều bị cậu ném ra sau đầu, cậu không muốn suy nghĩ đến chuyện hứa hẹn hay đánh đổi, cũng không suy nghĩ Bạch Ngạn hiện tại ở đâu… Tình cờ xẹt qua trong lòng cậu là một tia hối hận: Nếu như hôm nay cậu không có tới đây thì giờ khắc này cậu vẫn an an ổn ổn đi làm, buổi tối sẽ có người tới đón cậu, nằm ở trên giường lớn cậu có thể nghe cây thông sau nhà theo gió rung động phát ra âm thanh ồ ồ như sóng lớn. Nhưng cậu đã dến đây, cậu chết ở chỗ này, những ngày bình thường như vậy sẽ vĩnh viễn phai màu. Càng bi ai hơn là không có ai biết nguyên nhân đích thực cái chết của cậu, cậu không có tận lực chạy trốn, tận lực trả thù, cũng không có ai biết cậu bất ngờ chết ở nơi này ngậm lấy bao nhiêu oan khuất.

Tất cả mọi người, bao gồm cả cái người kia khi tìm thấy cậu trong đám lửa chỉ còn một mẩu hài cốt cháy đen, sẽ cảm thấy cậu gieo gió gặt bão.

Thậm chí là cầu nhân được nhân.

Thế nhưng chỉ có cậu mới biết rằng: mình tâm không cam, tình không muốn.

Ngọn lửa mãnh liệt nuốt chửng tất cả những thứ cậu nhìn thoáng qua, đột nhiên cậu rất muốn tiếp tục sống. Sợ hãi cái chết là bản năng của con người.

Trung tâm triển lãm này thiết kế hình vòng tròn, cố tình cậu lại ở ngay trung tâm cách cửa ra vào xa nhất, nhất định phải vòng qua mấy gian phòng mới có thể chạy xuống dưới. Theo lý thuyết lối thoát hiểm bất cứ lúc nào cũng phải thông suốt, thế nhưng ngày hôm nay không biết xảy ra trục trặc gì có vài chỗ đều gặp phải bế tắc, hơn nữa… Chu Duật Minh ra sức ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, người ở nơi này thật sự rất nhiều.

Không tìm được lối thoát hiểm những con người chen vai thích cánh từ lâu đã loạn tung tùng phèo. Trong đám cháy không khí vốn đã rất ít nên lúc Chu Duật Minh hô hấp cảm giác phổi như bị xé ra. Người chen người, người đẩy người, người đạp lên người, tất cả mọi người không thể ở trong lửa nóng như quay nướng mà di chuyển tốc độ như con rùa, cơ hồ là trong phút chốc sẽ có sự cố dẫm đạp lên nhau xảy ra.

Chu Duật Minh cũng khá cao, bị đoàn người xô đẩy miễn cưỡng có thể đứng vững vàng. Bên cạnh cậu có một cô bé bất hạnh không có cha mẹ ở bên cạnh, thân hình nho nhỏ bị đẩy một cái liền ngã xuống, ở trong đám người như bọt nước trôi vào biển rộng, không để lại bất cứ dấu vết gì. Chu Duật Minh theo bản năng nghiêng người tiến lên kéo cô bé lại. Người bên cạnh qua lại không dứt chạy về phía cửa sống cuối cùng, còn cậu chỉ có thể một tay vịn lan can, một tay ôm chặt đứa bé uy trì cân bằng trong nguy cơ tràn ngập.

Bốn phía là đoàn người như mưa to sóng lớn, xa một chút là biển lửa như địa ngục giữa trần gian. Bóng người của bọn họ là một chiếc thuyền con và một cây lau sậy, khó khăn không chỗ nương tựa mà tới lui, sinh mệnh tồn tại chỉ trong khoảnh khắc.

Nhiệt độ cao làm Chu Duật Minh cảm thấy trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Cậu biết mình cần phải đi về phía trước, tiếp tục đi, dù một bước cũng được… Nhưng cậu không thể buông tay ra, không dám di chuyển bước chân. Trong tầm nhìn mơ mơ hồ hồ của cậu xuất hiện một thân ảnh kiên cường cao ngạo ra sức đẩy đoàn người chạy về phía cậu. Trong làn người đông đúc hắn là người duy nhất đi ngược chiều. Chu Duật Minh không thấy rõ mặt của hắn, nhưng thấy hình ảnh lúc ẩn lúc hiện đó cậu biết nhất định là Triệu Thâm, là cái người hiện tại cậu đang nghĩ đến.

Là một người không thể xuất hiện ở lúc này, ở nơi đây.

Quả nhiên là cậu sắp phải chết rồi? Chu Duật Minh trợn mắt lên, nỗ lực tập trung, muốn truy tìm thân ảnh do sự tưởng tượng là ảo giác để tự an ủi mình. Cậu che chở bé gái đang khóc rất lớn, khóc tan nát cõi lòng, đứa bé rất đáng thương cậu muốn an ủi nó nhưng cậu cũng nói không ra lời. Có thể nói cái gì? Tử vong rất đáng sợ, ai cũng không muốn chết, những điều này kỳ thực cậu đều biết.

Cậu thấy Triệu Thâm chạy về phía mình. Trong đại hồng thủy diệt thế Nặc Á đứng ở trên thuyền cứu nạn nhìn chim bồ câu mang đến tin tức cứu mệnh có lẽ cũng có tâm trạng như vậy. Mặc dù chim bồ câu của cậu không chân thật, tất cả ngoài dự đoán của mọi người cậu vẫn cảm thấy vui sướng.

Nhưng rất là kỳ diệu, hết thảy hận, đau khổ, gút mắc không thể nói

trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đều tan thành mây khói. Chu Duật Minh cực kỳ tỉnh táo mà nghĩ, cậu giống như trở về thời kỳ sơ sinh như một tờ giấy trắng, hiện tại có thể lên thiên đường.

Trong ảo giác Triệu Thâm đưa tay về phía cậu, dùng giọng nói rõ ràng còn mang theo tiếng khóc nức nở, chấn động đến mức lồng ngực cậu rất đau: “Rốt cuộc anh đã tìm được em!”

Mãi đến tận khi bàn tay kiên cố kia đặt trên cánh tay của cậu thì Chu Duật Minh mới hậu tri hậu giác phát hiện tất cả những thứ này đều là thật, không phải cậu là người đang ở trong sa mạc khát nước mà nhìn thấy ảo ảnh. Da thịt của bàn tay Triệu Thâm dán vào da thịt của cậu, hoa văn trên da thịt hắn hòa cùng hoa văn trên da thịt cậu, mạch đập của hắn cũng đập theo mạch đập của cậu. Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể hắn rất cao, so với hỏa diễm bao vây bốn phía càng nóng hơn nhưng cũng không làm cậu bị bỏng. Cảm giác ấm áp thật giống như đang ở trong mùa đông được ngâm ôn tuyền, nhiệt khí tê tê dại dại chảy khắp toàn thân.

“Anh… Tại sao lại đến?” Chu Duật Minh hoảng hoảng hốt hốt, khàn cổ họng hỏi. Triệu Thâm hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ dùng đôi mắt với con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú cậu, muốn đem hình bóng cậu hút vào trong đôi mắt đen như dòng nước xoáy không thấy đáy: “Anh tới cứu em ra ngoài, anh nhất định sẽ không để cho em chết.”