Nhất Thân Nhất Cố

Chương 29: Sát na




Trình Can nhìn xác người la liệt trên đất, máu vung vãi nhuộm đỏ cả khoảng rừng, mùi hôi tanh lòm khiến hắn không nhịn được choáng váng nôn mửa. Trương Tĩnh mặt than không biến sắc chờ người kiểm tra qua xác chết rồi quay lại báo cáo. Xác chết có Chu Tước, có Đầu Ưng, nhưng nhìn tình hình này, có vẻ như Chu Tước thiệt hại nhiều hơn. Lương Gia Thành quỳ xuống bên những xác Chu Tước, đem mộc bài từ trên người bọn họ lấy xuống. Số người sống sót cũng bị thương không nhẹ.

Nghiêm Gia Niên nhanh chóng trở lại, nói, “Là hỗn chiến, hai bên đều có thiệt hại. Nhưng có một số Đầu Ưng ở dưới chân núi tình trạng tử vong lại khác biệt.”

“Khác như thế nào?” Trương Tĩnh hỏi.

“Là bị độc chết.”

Mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn quanh. Trên đất Thao Châu này, kẻ có thể dùng độc, độc chết đám trâu bò như bọn người Tịch Tàng Cốc, thì làm gì còn ai khác ngoài hắn?!

Nghiêm Gia Niên cùng Trần Dật nhìn Trương Tĩnh, chờ lệnh. Trái với không khí khẩn trương của mọi người, Trương Nhị Gia ngồi vững trên yên ngựa, trưng ra bản mặt than vạn năm nhìn chằm chằm một… bản tọa đồ. Chính là bản đồ Thao Châu, hơn nữa còn là một bản đồ cực kì quý, bởi vì, đây là bản địa đồ tất cả kênh rạch cống ngầm và trên hết cả, chính là tọa đồ của vô số đường hầm chuyển binh trong thành.

Trương Tĩnh bình tĩnh lướt ngón tay trên tọa đồ, dời đến một điểm ở phía đông Thao Châu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiến người người ê răng. “Ta nên nghĩ tới… Trương Đàm, Hồng Hi Quán… Hồng Hi Viên… hừ hừ…”

Trình Can, Lương Gia Thành trợn tròn mắt nhìn vị đại tướng danh bất hư truyền đang lộ ra vẻ mặt dọa người. Trần tiểu thế tử trực tiếp quay đầu, không nhìn tới một mặt dã man này của thủ trưởng nhà mình. Nghiêm quân sư đỡ trán, mặt than đại tướng, ngài có thể lựa lúc không có người lạ mới cười có được không? Chẳng sợ ngài mặt than vạn năm, chỉ sợ ngài nở nụ cười vào những lúc nước sôi lửa bỏng như này thôi!

Chu Tước hướng về phía này, Đầu Ưng cũng hướng về phía này.

Đây đại biểu cho cái gì?

Đại biểu cho: Thái Tử đang ở trong trấn! Bên cạnh Thái Tử là hai vị ôn thần nhà họ Trương! Còn có một tên quái y dở dở ương ương!

Không chỉ có quái y, mà còn có một gã đầu trọc nguy hiểm cấp độ SSS. Vì thế, Trương Nhị Gia nhìn quanh, vì để bảo toàn lực lượng, cộng với xác xuất thành công thực cao, quyết định hạ lệnh, “Trần Dật, kéo pháo.”

Trình Can lục hoàng tử hạ cằm: kéo pháo? Kéo cái gì pháo? Pháo bông a? Ai lại kéo pháo bông vào giữa trưa nắng nóng như này? Hâm rồi a?

Lương Gia Thành mặt rúm ró, chỉ có thể nhắc khéo, “Cẩn thận.”

Nghiêm Gia Niên nhìn trời: ta không biết, ta không nghe không thấy không hiểu các ngươi đang nói gì!

Trần tiểu thế tử vẫn thực bình tĩnh thực man mà hỏi, “Kéo tới đâu? Mấy khẩu?” trong lòng lại không ngừng gào thét: làm ơn đi, ta làm lính cũng không có nghĩa là tham lạm sát! Cho dù ta không ưa đám điên trong Hồng Hi Quán thì ta tuyệt cũng không có ý định tạc bay chỗ đó a!!!

Trương Nhị Gia bình tĩnh giơ roi ngựa, chỉ về một sườn núi xanh xanh thực xinh đẹp, nói, “Đó.”

Nghiêm Gia Niên nghĩ nghĩ, quyết định, “Ta đem một nhánh quân đi bao vây Hồng Hi Viên, mặt sau… giao lại cho ngài, Tướng – Quân!” thực mong ngài còn nhớ tới trọng trách của ngài, là tìm về Thái Tử, chớ không phải tạc núi chôn cất Thái Tử…

Mặc kệ bên này từ trên xuống dưới có bao nhiêu người muốn phun tào, thì hiện thời, trong sân sau của Hồng Hi Quán, thế trận đang giằng co căng thẳng. Đội hình tổng công tạm thời phân chia như này:

Như Ý đang bị thương, thỉnh ngồi nghỉ một góc.

Cát Tường chỉ có thể lấy bánh bao dụ cẩu, phiền lui qua một góc.

Trứng Ngỗng chỉ biết cầm chổi đuổi gà cùng với Trương Tuyết võ công như mèo quào, cảm phiền, tìm chỗ ngồi bên góc tường.

Họ Mạc mặc dù khả năng uy hiếp khá lớn, thế nhưng vừa nãy đã bị lột sạch treo ngược nhúng nước, vừa mới chật vật trèo ra khỏi bồn tắm, đang ngồi cạn máu não, trời đất quay cuồng chưa thể làm nên cơm cháo gì cả, mà nếu có thể nên cơm cháo, không biết chừng người mà hắn tấn công lại là bọn Trương Tuyết??

Bùi Lãnh với tuyệt chiêu châm cứu cách không… ừm, chúng ta sẽ không dùng bạo lực đối với trẻ vị thành niên, cũng như sẽ hạn chế trẻ vị thành niên sử dụng bạo lực, cho nên, xin mời bạn nhỏ ra góc kia ngồi đánh lô tô với Trương Tứ Gia!

Thực có thể đánh lô tô sao?

Dĩ nhiên rồi! Quản sự Hồng Hi Quán là ai cơ chứ?

Chính là bốn vị trong Thập Đại Quái Nhân của giang hồ!

Cà sa bạch trượng Trần Tu Hòa Thượng, tham của hám tiền độc thân một mình, độc thân một mình là con số một!

Bạch diện huyết y Thập Nương Tử, liếc mắt đưa tình chuyên đi hóng chuyện, chuyên đi hóng chuyện là con số tám!

Khất cái lão gia Tạp Cẩu Phúc, chó cắn mà không nhả, cắn chó mà không nhả là con bốn bảy!

Uy hùng bạo thiết Hùm Thúc Công, râu ria xồm xoàm lâm la lầm lì, lâm la lầm lì là con số mười!

Còn nữa, còn nữa!

Nhất đại quái y, đầu óc biến thái giết người không đao, giết người không đao là con số sáo!

(Uy, kêu vậy ai mà mướn?!

MC: kệ, cho thuận miệng là ok rồi!)

Nhất Kiếm Vương gọi Úc Hồng Phấn, đanh đá chua ngoa, đanh đá chua ngoa là con năm mươi ba!

“CÂM MIỆNG!!” Úc Dật Thanh một bên đánh bay loan đao, quay đầu hét tướng lên với Trương Đàm.

Bùi Lãnh đỡ trán. Làm ơn đi, đây là lúc nào rồi mà còn có tâm tình ngồi đây kêu lô tô? Bộ nghiêm túc một giây là sẽ chết à?

Trương Tuyết nhìn bọn Trương Đàm đang đánh lô tô bên góc tường, không nhịn được kêu lên, “Cát Tường, đánh giùm ta một vé!”

Bạn nhỏ bánh bao ló đầu ra đáp, “Vâng!”

“Nhớ tìm vé nào có mấy số vừa rồi nhá!” Trương Tuyết lại thêm một câu.

“Vâng! Phải chia cho em đấy!” à há, bạn nhỏ bánh bao vẫn không quên chia phần.

Tô Mặc kêu lên, “Ê! Chơi vậy sao được? Chờ ván sau đi!”

“Kệ người ta! Lo dò số đi kìa!” giọng Cát Tường rõ ràng là đầy khinh bỉ. Đùa à, Đàm thiếu kêu lô tô, không chơi ăn gian làm sao thắng được?

“Bùi Lãnh, mau, thua tiền bây giờ!” Trương Đàm hảo tâm nhắc nhở.

Bùi Lãnh la lên, “Ta chơi hồi nào? Ê! Tiền của ta? Các người…”

“Ây, lô tô phải đông người mới vui, đặt tiền rồi không được rút lại! Mau dò số đi!” bạn nhỏ bánh bao rất có ‘trách nhiệm’ chỉ bảo.

Tô Mặc cũng hát đệm, “Phải đó, đứa nào rút tiền lại là cẩu ăn…”

“Ầy!!!” Trương Đàm, Bùi Lãnh, Cát Tường cùng đồng thanh.

Giọng Tô Mặc líu ríu, “Là… cẩu ăn cơm, vậy được chưa?”

Bô lô ba la tùm lum tùm la bát nháo pháo lậu…

Phùng Tuyệt quan sát thế trận, có chút không ngờ, những người này một có thể

địch mười. Thật sự là cao thủ trong cao thủ. Thế nhưng tình hình này không thể kéo dài, bọn họ lấy một địch mười, chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự, sẽ nhanh chóng đuối sức.

Phùng Tuyệt nhìn Trương Tuyết vẫn đang đứng cạnh mình, trong lòng không biết là tư vị gì. Anh nằm mơ cũng không ngờ, tồn tại của mình lại có thể mang nguy hiểm đến cho nàng.

Trương Tuyết liền biết y đang suy nghĩ điều gì. Nếu bây giờ nàng rời một bước, y sẽ không ngần ngại chuồn mất.

Rời đi, đi đâu? Một người không có trí nhớ, không có quá khứ, lại có thể đi đâu?

Vừa nghĩ đến đó, đầu nóng lên, nàng cầm chặt tay Phùng Tuyệt, cương quyết nói, “Không có sự đồng ý của ta, ngươi đừng hòng đi đâu hết! Nếu ngươi tự tiện bỏ trốn, đến cùng trời cuối đất ta cũng sẽ truy bắt ngươi trở về!”

Bàn tay nhỏ nhắn dùng sức nắm chặt. Tâm chợt động, Phùng Tuyệt rũ mi mắt, khàn giọng hỏi, “Đây là… hẹn ước?”

Trương Tuyết máu nóng dồn lên não, nói mà chẳng kịp suy nghĩ, “Là gì cũng được! Ngươi là người của ta! Đừng hòng…”

Lời còn chưa dứt đã bị hôn lấy. Trương Tuyết sững sờ trợn to mắt nhìn gương mặt cận sát của Phùng Tuyệt, thậm chí có thể nhìn rõ chính mình phản chiếu trong đôi mắt đen vốn nên tĩnh lặng như gương kia. Trong đôi mắt ấy, nàng nhìn thấy yêu thương như sóng dữ thét gào, cuồn cuộn phong vân. Tình cảm nặng nề bão xoáy như thế, khiến Trương Tuyết giật mình. Muốn vùng ra, nhưng đôi mắt kia đã khép lại, ôm ấp siết chặt, bàn tay đặt trên ót nàng cứng trụ, đem nụ hôn càng thêm sâu sắc.

Trương Tuyết không biết vì sao thế này. Đôi môi của y mềm mại ươn ướt, mang theo chút lạnh lẽo. Cường ngạnh quen thuộc đến tê tái lòng. Trương Tuyết phản kháng không được, bởi vì, người ấy cũng đã từng hôn nàng như vậy. Ban đầu là cứng rắn ép buộc, sau đó là dịu dàng mà khao khát. Anh khiến nàng nghẹt thở, đắm chìm. Anh tìm kiếm, đòi hỏi, van xin, luyến tiếc… Nụ hôn đầu nhớ mãi không quên, vị đắng của thuốc và hơi men cay nồng của rượu.

Khi ấy, anh thổn thức, “Vì sao chúng ta phải sinh ra làm anh em?”

Em không biết…

Tha thứ cho em, không phải em không hiểu tình anh…

Mà em thật sự không biết tìm ở đâu câu trả lời cho anh, cho em, cho cả hai ta…

So với việc Trương Đàm kêu lô tô, thì Phùng Tuyệt và Trương Tuyết ôm hôn đắm đuối rõ ràng có sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều. Hóng chuyện như Thập Nương, dễ kích động như Úc Dật Thanh, bảo hộ như Trương Đàm và Cát Tường, tuyệt đối là những nhân tài làm kì đà cản mũi, phá vỡ đội hình.

Trương Đàm ném lô tô, bất chấp đao quang kiếm ảnh chạy tới kéo Trương Tuyết ra, thôi một đấm vào mặt Phùng Tuyệt, mắng, “Mẹ nhà ngươi! Dám giở trò với tam ca ta!!!”

Cát Tường vừa chạy tới vừa móc bánh bao trong ngực ném qua, mồm cũng nả pháo, “Vô lại! Sở khanh! Dê xồm!!!”

“ẦM!!”

Bồn nước bị Úc Dật Thanh tông vào vỡ tung tóe. Úc Hồng Phấn vật vã giữa đống đổ nát, cả người là nước là máu, hai mắt trợn tròn sùi bọt mép co giật, “Bánh… bánh bao… ặc… bánh… bao… ặc… ặc…”

Phùng Tuyệt tránh một đấm của Trương Đàm, nhác thấy bóng Đầu Ưng bổ tới, không hề chần chừ lao qua. Một Đầu Ưng khác tấn công Trương Tuyết, gần như chỉ trong tíc tắc loan đao sẽ chạm vào nàng. Phùng Tuyệt không chút do dự ôm lấy nàng, một tay theo phản xạ vung lên. Nào ngờ, một cái đẩy tay này của anh, thật sự đem người đánh bay như ném tạ.

Lần thứ nhất là bất ngờ, lần thứ hai là phản xạ, vậy thì lần thứ ba sẽ không còn là cái gì mới lạ. Phùng Tuyệt lập tức ý thức được khả năng của thân thể này. Một loại khả năng mà không phải ai cũng có thể có được.

Phùng Tuyệt là loại người mà bạn quăng anh ta một đấm, anh ta sẽ hồi lại bạn một đao, còn có khuyến mãi thêm một đấm và tặng kèm thêm một cước nữa. Mặc dù vậy, nhưng chung quy anh vẫn chưa từng tự tay giết người.

Thế mà lần này…

Hiểm cảnh lâm đầu, điều cấp thiết nhất với anh vẫn là an nguy của Trương Tuyết!

Vì Trương Tuyết, ngay cả mạng anh cũng không cần, vậy thì mạng của những kẻ này có là gì đâu?

“Như Ngọc…” Trương Tuyết bị Phùng Tuyệt đẩy lùi về phía sau. Người này rõ ràng là muốn bảo vệ cho nàng, thế nhưng hắn cũng đâu phải là cao thủ gì đâu? Cái thứ gọi là Vô Công kia kì kì quái quái, làm sao dùng được? Trương Tuyết lo lắng xông lên, lại chẳng ngờ được một màn trước mắt.

Phùng Tuyệt vung tay, năm ngón thon dài trắng tái như bạch ngọc. Móng tay sáng bóng, óng nhuận dưới ánh nắng mặt trời. Tốc độ không nhanh, nhưng nơi năm đầu ngón tay của anh lướt qua, da thịt bị cắt sâu đến tận xương.

Thủ pháp giết người vô cùng tàn nhẫn, thế nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy, hình ảnh trước mắt cực kì xinh đẹp. Người thanh niên trong tà áo trắng vân du, mái tóc xõa dài như thác, nơi tay anh lướt qua, máu đỏ tựa hoa phật tang rực cháy giữa trời quang.

Người ngã xuống, đầu rơi máu chảy, tứ chi đoạn lìa. Sắc mặt Phùng Tuyệt tái nhợt, ánh mắt trở nên rét lạnh. Người thứ nhất, đầu ngón tay lướt qua da thịt như dao rọc giấy khiến ruột gan quặn thắt. Người thứ hai, người thứ ba, mới biết thì ra sinh mạng có thể mỏng manh như tờ giấy.

Đây là bọn họ tự tìm, anh tự nhủ với lòng, xuống tay càng ngoan độc hơn. Toàn bộ đều là một lưỡi cắt qua yết hầu. Phùng Tuyệt thong thả bước vào khung tranh màu máu, đem sắc đỏ nhuộm thắm vạt áo trắng tinh tươm. Mùi máu tanh nồng bốc lên khiến người ta choáng váng.

Trương Tuyết nhìn bóng lưng thẳng tắp đã nhiễm đỏ kia, run rẩy bước tới. Nàng muốn y dừng tay, nhưng thanh âm đều nghẹn lại trong cổ họng.

Trương Đàm bắt lấy cánh tay Trương Tuyết, sắc mặt tái nhợt kiên quyết lắc đầu.

Hai chân Trương Tuyết đã mềm nhũn, nàng tựa vào Trương Đàm, ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn cậu.

Viễn Tu chắp tay tụng Nam Mô, nói, “Y đã phạm sát na, e rằng đã không thể trở về.”

Trương Tuyết nghe mà nhuyễn cả người, run rẩy níu áo Trương Đàm, “Sát na, sát na gì?”

Trương Đàm mím môi không đáp. Mạc Uẩn lúc này lại chậm rì rì lên tiếng, “Sát na là cách tính thời gian của nhà Phật, cũng là cảnh giới của người luyện công. Sát na có hai niệm. Một niệm là sinh, một niệm là tử. Nói hắn đã phạm sát na, tức là nói, hắn đã đi vào khoảnh khắc của một trong hai niệm, ở đây, hắn đã đi vào tử niệm. Tử niệm, hay còn gọi là tẩu hỏa nhập ma, kẻ có nội công càng cao cường, thì một khi phạm vào tử niệm, hầu như chỉ có một đường… chết.”

Trương Tuyết nghe đến đó, đã thấy trời đất tối sầm một mảnh. Nàng nhìn Phùng Tuyệt đang từng bước đạp lên máu tanh, lấy phong thái ung dung nước chảy mây trôi mà tiến tới kẻ cuối cùng còn sót lại, khóe mắt đau nhức.

Đầu Ưng Nhân ngã quỳ trên mặt đất, ôm lấy cánh tay bị đứt lìa của mình, từng chút một lùi lại. Bàn tay của Phùng Tuyệt thẳng tắp, máu nhiễu từ đầu ngón tay thành chuỗi trân châu. Nét mặt băng lãnh thờ ơ, ánh mắt vô cự mông lung. Cảnh sắc trong mắt anh nhuộm đỏ, tay giơ lên, huyết châu lăn dài trên làn da trắng tái.

Bỗng đâu, một vòng tay ấm áp ôm lấy anh.

Trương Tuyết nép vào lưng Phùng Tuyệt, nức nở, “Đủ rồi, đủ rồi…”

Mọi người hoảng hốt nhìn một màn kia. Trương Tuyết chẳng biết lấy sức lực từ đâu ra, chạy đến ôm chầm lấy Phùng Tuyệt. Trương Đàm kinh hô cũng vô dụng. Bọn họ lao tới, đều chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Bên tai văng vẳng tiếng khóc. Tâm trí trống rỗng của Phùng Tuyệt phút chốc đong đầy hình ảnh người con gái.

Có khóc, có cười, có đau, có thương.

Nàng từng nằm trong vòng tay anh, từng bị anh dằn vặt tổn thương, từng một lần chết trong lòng anh.

Nàng giá y đỏ thẫm bước lên kiệu hoa, khăn hoa khởi phong, trân châu mão tắm máu tươi mà ngã xuống.

Nhất thân nhất cố, là thân thuộc nhất, là sâu đậm nhất.

Ta vì nàng táng thân biển lạnh, vì nàng phạm vào sát na, lại vì nước mắt của nàng mà trở lại…

Sắc đỏ trong mắt Phùng Tuyệt dần tan biến. Anh đứng lặng, dùng bàn tay sạch sẽ vỗ nhẹ lên đôi tay run rẩy của Trương Tuyết, khàn giọng nói, “Không sao rồi...”

“Cẩn thận!!” Trương Đàm thét lớn.

Vừa lúc thanh đao khổng lồ của Hùm Thúc quét qua giải quyết luôn tên Đầu Ưng cuối cùng, cứu cả hai người nọ một màn.

Lão Phúc ngẩng đầu nhìn về phía cổng chính đóng chặt, trầm giọng, “Đi mau, lại có người đến!”