Nhất Thế Thành Danh

Chương 19: 《Gia tộc》(bảy)




Ngày cuối cùng ở phim trường đại viện Thẩm gia, Lý Triều Ẩn quay lại cảnh Thẩm Tống đường ai nấy đi. Trong nhà lại có biến cố, vì "thực hiện trách nhiệm", Tống Chí quyết định trở lại quê quán, vĩnh viễn không gặp lại Thẩm Viêm. Ngày Tống Chí đi đến đại viện Thẩm gia cáo biệt mưa to tầm tã, tuy rằng căng ô che, thậm chí còn đi ủng, bọt nước vẫn như cũ không ngừng rơi trên người, trên đầu cậu, làm cậu hết sức chật vật. Theo nước mưa trên mặt, Tống Chí trộm khóc. Bên tai là tiếng nước mưa, Tống Chí tựa như đang đứng ở biển rộng, nước biển vốn dĩ xanh biếc trong lành, bỗng nhiên dâng lên một trận thủy triều, nháy mắt cuốn lên một trận bùn sa, làm vẩn đục một mảnh nước, cũng làm cả người Tống Chí bị ngập trong thứ dơ bẩn. Lý Triều Ẩn và Kevin không quay biểu tình của Hà Tu Ý, mà đặt máy quay phim cách ủng 10cm, đi theo ủng mưa của Hà Tu Ý. Trong bầu không khí áp lực, chỉ có bước chân đi chậm từng bước. Khán giả biết, chờ đợi hai người ở cách đó không xa, sẽ là chuyện gì.
Chân Hà Tu Ý thất tha thất thểu, giống như mỗi một bước đều hao hết sức lực của anh.
Cuối cùng, đại viện Thẩm gia vẫn xuất hiện ở trước mắt.
Hà Tu Ý đứng ở trước cửa lớn.
Trước khi gõ cửa, Hà Tu Ý ngẩng đầu nhìn nhìn không trung —— vô hồn, rốt cuộc có máy quay phim quay sườn mặt của anh. Anh ngóng nhìn chỗ cao, dường như ở đó là tương lai —— khi Thẩm Viêm và Tống Chí mong chờ tương lai, những thần tiên đó lại sớm biết được vận mệnh hai người.
Cái động tác này, Hà Tu Ý lâm thời nảy lòng tham thêm đi vào. Anh còn nhớ rõ ngày mẹ qua đời không lâu, trời mưa tuyết hiếm có ở Thượng Hải. Lúc ấy anh nghĩ đến 6 năm trước mình thỏa thuê đắc ý khoe tin vui với mẹ, ngẩng đầu nhìn nhìn trời mưa tuyết, lần đầu tiên nhận thức sâu sắc được một đạo lý mỗi người đều hiểu: Những ngày tháng tốt đẹp kia, có lẽ, là có điểm cuối.
Thấy Lý Triều Ẩn vẫn chưa kêu cut, Hà Tu Ý giơ tay gõ gõ cửa lớn, dường như đang tự tay đẩy ra cánh cổng vận rủi. Vận rủi, thật sự rất giống là đứa bé nghịch ngợm, luôn muốn làm gì thì làm, làm theo ý mình mà xuất hiện ở trước mặt mọi người, còn thường thường giả mạo mặt nạ hy vọng.
Cánh cửa dính hơi ẩm phát ra một tiếng "kẽo kẹt", hơi ẩm gió đêm rót vào phòng, Tả Nhiên cười nói một câu "Lạnh quá lạnh quá", rồi sau đó cầm tay Hà Tu Ý, dắt anh vào nhà.
Hà Tu Ý dựa theo chỉ thị của đạo diễn Lý Triều Ẩn đứng kiên định ở cạnh cửa.
Cửa, là xung đột mà các đạo diễn thích dùng nhất. Hai bên cửa, thông thường luôn có một bên tiếp nhận, một bên từ chối, tương đối kinh điển là cảnh trong phim từng được đề cử Oscar "Kịch bản cải biên xuất sắc nhất"《Thế giới u linh》.
Hà Tu Ý nhìn thẳng Tả Nhiên, dường như muốn ghi tạc tất cả của Thẩm Viêm vào trong óc, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Thẩm Viêm...... Em phải về thôn."
Tả Nhiên sửng sốt, sau đó nói tiếp: "Được chứ." Thẩm Viêm lúc này đã đã nhận ra cái gì, nhưng lại liều mạng giãy giụa, từ chối tiếp nhận.
"Em phải về thôn...... Không bao giờ quay lại nữa."
Theo Tống Chí nói, giữa hai người bạo phát mâu thuẫn kịch liệt nhất của phim. Hà Tu Ý không ngừng cường điệu "đường ai nấy đi", "người xa lạ", cũng trơ mắt mà nhìn ngọn lửa trong mắt Tả Nhiên chậm rãi tắt, trở nên tâm như tro tàn —— cái này làm cho anh cảm thấy tim đập nhanh.
Tiếp theo, là cảnh diễn một bạt tai.
Hà Tu Ý lui về phía sau một bước, nhưng vẫn như cũ ở dưới mái hiên. Trên mắt đào hoa của anh không hề có ánh sáng, gân xanh trên cổ nhảy lên, nhìn chăm chú vào Tả Nhiên trước mặt, ngập ngừng nói: "Rất xin lỗi...... Rất xin lỗi......"
Tả Nhiên tiến lên một bước, cúi đầu nhìn Hà Tu Ý, nhắm mắt, sau một lát hạ quyết tâm lại mở ra: "Đây là câu trả lời của tôi cho cậu —— cút ——"
Cùng lúc đó, hắn giơ tay cho Hà Tu Ý một "cái tát". Ở kịch bản, đây là vì để Tống Chí "không nhớ mong", thanh thản ổn định cưới vợ sinh con, bởi vì Thẩm Viêm biết đã chẳng thể vãn hồi.
Kết quả...... Cái tát kia, lại lần nữa như là khẽ vuốt.
"Cut, cut." Lý Triều Ẩn lập tức kêu lên, "Tả Nhiên, cháu có thể diễn tốt hơn."
Lần đánh thứ hai, vẫn như cũ quá nhẹ. Lý Triều Ẩn nói: "Không đủ chân thật."
Quay lại lần nữa, lại thất bại lần nữa, thái độ của Lý Triều Ẩn rõ ràng nghiêm khắc hơn hai lần trước: "Sao lại lúc tốt lúc dở thế? Lúc bắt đầu cảm xúc còn giữ được đúng chỗ, nhưng không nắm giữ lại được, cuối cùng bùng nổ cảm xúc rất có vấn đề."
Lần thứ tư NG, Lý Triều Ẩn bắt đầu nói nặng lời, ông nhíu chặt mày: "Tả Nhiên, hình như cháu bị thoát vai."
Tả Nhiên nói: "...... Xin lỗi."
Lý Triều Ẩn là cái đạo diễn nổi danh, "mắng mỏ" xong lại nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tả Nhiên, hỏi hắn: "Nói cho chú...... Cháu phiền lòng cái gì? Lần trước là vì không quen, lúc này lại là cái gì? Nói ra, để chú giúp một chút."
"Lý đạo," Tả Nhiên nâng mắt nhìn chăm chú vào Lý Triều Ẩn, "Không thể đánh giả ạ?"
"Hả?"
"Tu Ý là...... Bạn bè của cháu." Nói đến hai chữ "bạn bè", Tả Nhiên ngừng một chút, "Cháu không có cách hoàn thành."
Lý Triều Ẩn nói: "Chú biết điện ảnh Trung Quốc thường hay đánh giả. Nhưng mà, giả là giả, cho dù có bắt chước như thế nào, hiệu quả cũng không tốt. Cảnh này cực kì quan trọng, chú không hy vọng chỉ là qua loa." Hollywood cơ bản đều là đánh thật.
Tả Nhiên lại hỏi: "Không có cách khác sao?"
Lý Triều Ẩn lắc đầu.
Nghe thấy Tả Nhiên nói mình là "bạn bè", trong lòng Hà Tu Ý kinh ngạc dị thường. Hai người họ mới quen biết được một tháng, ngoài phim trường cơ hồ không có bất luận giao lưu gì, Tả ảnh đế thế mà đã......coi mình là bạn bè rồi? Hơn nữa, ở trong lời đồn, Tả Nhiên có tính cách cao lãnh, quan hệ với mọi người trong giới cũng không quá tốt, nói là độc lai độc vãng cũng không phải là nói quá.
"Tả Nhiên......" Hà Tu Ý nghĩ nghĩ, tiến lên một bước, cầm tay Tả Nhiên.
Tả Nhiên đơ một chút, rũ mắt nhìn, bị nắm tay có hơi mất tự nhiên.
Hà Tu Ý tiếp tục nói: "Tôi là một diễn viên chuyên nghiệp. Nếu không muốn hy sinh, yêu cầu Lý đạo đổi đánh thật thành đánh giả, hoặc là gọi người tới thế, chẳng phải là giống Liễu Dương Đình hay sao?"
"......"
"Tả Nhiên," Hà Tu Ý nhìn đôi mắt Tả Nhiên, dùng giọng điệu thập phần mềm mỏng nói, "Đối với chuyện đóng phim, tôi rất nghiêm túc, cũng rất quý trọng cảnh quay. Tôi có lý tưởng với sự nghiệp, cũng có yêu cầu với bản thân. Nếu đổi thành đánh giả, thậm chí gọi người tới thế, tôi sẽ khó chịu. Loại tra tấn này, không phải chỉ là đánh một cái. Chỉ là một cái bạt tai, thật sự không sao —— da mặt tôi dày, đánh cũng không đau."
Tả Nhiên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới lại mở miệng: "Tôi hiểu."
"Ừ."
"Tôi đi nói chuyện với Lý đạo, xác nhận lại yêu cầu của ông ấy, như vậy mới có thể một lần pass, không đánh anh quá nhiều."
Hà Tu Ý cười: "Cảm ơn."
Lần quay thứ năm, Tả Nhiên nhìn thoáng qua nhân viên, hỏi: "Còn có đá không? Mang qua đây trước đi."
"Có, có ~~~!" Vì giải nhiệt hạ nhiệt, nhân viên chuẩn bị một cái bình giữ ấm, mỗi ngày nhét đá ở tủ lạnh vào, đưa tới phim trường cũng nhân lúc nghỉ giải lao chia cho mọi người trong đoàn phim. Đây là phương pháp hạ nhiệt độ nguyên thủy, nhưng cũng rất tốt. Cô chạy chậm đi lấy, rất nhanh đã xách theo một cái thùng nhỏ về tới phim trường.
Sau khi Lý Triều Ẩn kêu một tiếng "Bắt đầu", Hà Tu Ý lại lần nữa nói: "Rất xin lỗi...... Rất xin lỗi......" Biểu hiện thậm chí tốt hơn so với mấy lần trước.
Đối diện kỹ thuật diễn của Tả Nhiên làm người xem kinh hãi. Trong ánh mắt hắn có mười vạn phần không muốn, nhưng mà cũng hiểu được mình phải làm như vậy. Cuối cùng Tả Nhiên dùng không nặng lại không nhẹ, vừa vặn phù hợp lực độ mà Lý đạo yêu cầu "đánh" mặt Hà Tu Ý, đồng thời dường như dùng hết sực lực trên người nói: "Đây là câu trả lời tôi cho cậu —— cút."
"OK!" Lý Triều Ẩn, "Rất tốt!" Ông rất khích lệ diễn viên trắng trợn. Nói như vậy, cho dù ông rất thích biểu hiện của diễn viên, cũng chỉ nói "Biểu cảm rất phong phú", "Vừa nãy diễn khá tốt", "Duy trì trạng thái này" vân vân. Hai chữ "Rất tốt" đại biểu cho Lý Triều Ẩn hưng phấn quá mức.
Tả Nhiên nhìn nhân viên, nói: "Đá."
"À à!" Nhân viên vội vàng đưa bình đá.
Tả Nhiên lấy ra mấy viên đá, nhẹ nhàng ấn ở trên mặt Hà Tu Ý.
"......" Hà Tu Ý có thể cảm giác được, viên đá lành lạnh dán ở chỗ mặt hơi nóng lên, rất thoải mái, mạch máu trở nên an tĩnh lại. Viên đá trong lòng bàn tay Tả Nhiên rất lạnh, nhưng ngón tay lại rất ấm áp, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm lỗ tai, cổ của Hà Tu Ý. Một lạnh một ấm, Hà Tu Ý có chút ngây người rất nhỏ.
Dần dần, khối băng tan ra, hai người cùng nhau làm tan.
Lòng bàn tay Tả Nhiên trực tiếp dán lên gương mặt đối phương. Hắn cẩn thận cầm, ngón cái còn vuốt ve hai ba cái ở chỗ mới bị đánh. Hà Tu Ý ngẩng đầu, nhìn hai mắt Tả Nhiên đang nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên tim đập nhanh.
Mấy viên đá hình vuông chậm rãi tan thành nước, cùng với nhiệt độ cơ thể làm tim đập nhanh. Hà Tu Ý cảm thụ được độ ấm, quả thực có chút đứng ngồi không yên. Tả Nhiên lật ngón tay, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi.
"Tả Nhiên......" Hà Tu Ý thật sự là có chút chịu không nổi, "Tôi không sao...... Không đau...... Tôi cũng không có bệnh ngoài da linh tinh gì......"
"Ừ."
"Lý đạo nói muốn nói một chút mấy ngoại cảnh......"
"Ừ."
"Vậy...... Tôi đây đi trước."
Tả Nhiên chuyển tay từ mặt sang cổ Hà Tu Ý, hơi dùng lực, ôm Hà Tu Ý vào trong lòng ngực. Hắn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Hà Tu Ý: "Đi đi."
"......" Hà Tu Ý nhìn hầu kết Tả Nhiên, chóp mũi nhẹ ngửi được hương thơm của đối phương, giọng khàn khàn mà nói một câu "Được."
Không biết vì sao, đối với cảnh tát này, Hà Tu Ý không cảm thấy to tát, nhưng anh cảm giác được, Tả Nhiên đối diện anh tựa hồ...... So với mình còn khổ sở hơn rất nhiều.