Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 52: Dẫn "ngoại ma"




Dịch giả: Tiểu Băng

Sương trắng tràn ngập, tầm mắt không thể nhìn xa, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy có bóng người đi qua đi lại.

Đột nhiên, Đoàn Thụy như về lại Giang Đông, cuối mùa thu năm trước, Trường Xuyên cũng thường bị sương mù bao phủ như thế, hít vào toàn là hơi nước, nước sông róc rách, rất có phong vị.

Từ trong sương mù có một người đi ra, trong mặc áo màu sáng, ngoài khoác áo choàng màu tối, vẻ nhàn nhã thong dong, rất có phong tư ôn nhu tinh hoa của Giang Đông, như mới vừa từ dưới thuyền lên bờ, rất là đẹp mắt.

- Nguyên Tĩnh tỷ!

Đoàn Thụy vừa mừng vừa sợ.

Mình và Phùng Nguyên Tĩnh vốn hẹn hôm nay du hồ, nhưng thấy sương mù to quá, vẫn sợ cô không tới, ai ngờ cô không hề nuốt lời!

Y bước tới định đón thì vai đã bị người ta túm lại.

Đoàn Thụy tức giận quay lại, tròng mắt đen ngòm giận dữ, nhưng Vương Tư Viễn vẫn thản nhiên, chỉ chỉ:

- Nhìn họ đi.

Đoàn Thụy nhìn quanh, thấy có rất nhiều người, có nam có nữ, có tăng có đạo, hai mắt đều mê mang ngây dại, đi qua đi lại như mộng du, da thịt đều đã hư thối, thấy cả xương, khí tức xa xưa cũ kĩ.

Sự ghê tởm khiến Đoàn Thụy bừng tỉnh, có phải ở Giang Đông Trường Xuyên đâu, rõ ràng là đang ở trong “ma thổ”!

Lại nhìn trước mắt, sương trắng cô đọng, làm gì có bóng dáng Phùng Nguyên Tĩnh!

Sách mai rùa trên đầu Vương Tư Viễn xoay tròn, suy diễn đại diễn chi sổ.

Ánh sáng vô hình vô sắc rơi xuống, phủ lấy bốn người Vương Tư Viễn, di động theo họ.

Mấy người Đoàn Thụy đi qua sương trắng, thấy ngay bên ngoài màn sương có một chuỗi phật châu lơ lửng, hồng cam vàng lục xanh lam tím, bảy màu sặc sỡ, chẳng hề có ý thanh tịnh chút nào.

“Phật bảo!” Hắc quang trong mắt Đoàn Thụy đại thịnh, lòng tràn đầy tham lam.

Vương Tư Viễn ho mạnh mấy tiếng, như không chịu nổi:

- Chúng ta đang nhờ Lạc Thư giúp đỡ, đừng động vào vật làm mắt trận, nếu không sẽ dẫn tới biến đổi liên hoàn, rất là bất lợi.

Quẻ không tính hết, sự không làm tuyệt!

Đoàn Thụy hít một hơi thật sâu, tiếc nuối quay đi.

***

Leo qua tầng thứ nhất, Mạnh Kỳ tạm nghỉ một chút, rồi leo tiếp lên tầng hai.

Nơi này nguyên bản hẳn là có sương đỏ bao phủ, nhưng lúc này đã tiêu tán hầu như không còn, chỉ còn một chỗ khuất gió là còn sót một chút.

Hắn như nhìn thấy một khối nham thạch, trên khắc bốn chữ “thì ra như vậy”, nhờ nó, hắn đột nhiên đốn ngộ. Dính Nhân Quả chân chính luyện thành, trở về thế giới thực, một đao chém chết Lôi Thần, lại nhờ Vân Hạc chân nhân và Tiên Tích giúp, lấy được tổng cương Như Lai Thần Chưởng. Cảm ngộ kinh niên, cuối cùng nắm được một chiêu chưởng pháp mà từ thời trung cổ tới nay vẫn không ai nắm được.

Một chưởng cái thiên địa, thế gian duy độc tôn!

Trong lòng đầy vui vẻ, nhưng Mạnh Kỳ lại nhíu mày. Cái ảo giác này rất giống với lúc mình lĩnh ngộ Lạc Hồng Trần, tí nữa có phải lại sẽ có Tiểu Tang chạy ra khen không?

Nhưng chờ một lúc cũng không thấy ai, làm cho Mạnh Kỳ càng thêm cảnh giác. Ảo giác này không bằng với lần trước, làm sao đối phó được với một ngoại cảnh mới thành lập Bất Diệt Nguyên Thủy Tướng như mình?

Bất giác hắn đi lên tầng hai, nhìn thấy cái đèn lưu ly vỡ.

“Vật làm mắt trận lại hỏng?” Mạnh Kỳ kinh ngạc.

Hắn dừng lại, nhớ lại hai tầng đầu, cau: “Trận pháp tầng thứ hai rõ ràng là Lạc Hồng Trần, vậy xem ra, tầng thứ nhất chính là Đoạn Thanh Tịnh?”

“Chấp niệm lớn nhất trong lòng ta chính là âm hồn A Nan không tiêu tan, sau đó liên lụy rất nhiều đại năng thượng cổ, lấy độc trị độc...”

Nghĩ đến đây, Mạnh Kỳ theo bản năng nhìn lên tầng thứ năm, chỉ thấy chỗ đó u ám, thi thoảng lại có ánh sao xẹt qua.

“Chẳng lẽ chỗ đó chính là lấy Dính Nhân Quả chi ý bố trí trận pháp? Cơ hội của ta?” Hắn thu hồi ánh mắt, vững vàng tâm cảnh, không theo đuổi mục tiêu phi thực tế, quay sang đánh giá tầng thứ ba.

Trước mắt lượn lờ hắc khí, mây mù dày đặc làm không biết mình đang ở đâu, tầng thứ tư có hỏa diễm ngưng tụ thành sen đỏ nở rộ.

“Dẫn ngoại ma chi trận? Tích nghiệp lực chi trận?” Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, nghĩ ra một chuyện: “Nếu ban đầu không khống chế được tà ma trong lòng, để cho nó có không gian phát triển, thì tầng một Đoạn Thanh Tịnh và tầng hai Lạc Hồng Trần chính là nơi cung cấp chất dinh dưỡng cho nó lớn mạnh.”

“Sau đó, ‘ngoại ma’ nói không chừng chính là một ‘mình’ thật sự, có sức mạnh tương đương ngang bằng, khiến khó mà chiến đấu, càng chiến đấu, sẽ càng phân liệt, tới khi mất mạng!”

“Chắc vì vậy, thức thứ tư Dẫn Ngoại Ma mới được sắp xếp trước thứ thứ ba Tích Nghiệp Lực.”

Mạnh Kỳ rút vũ khí, đi lên.

***

Đoàn Thụy nhìn thoáng qua kia cái đèn lưu ly, khó nhọc quay đi, phẫn nộ trong lòng càng thịnh.

Bỗng nhiên, y phát hiện cái mai rùa đã ngừng xoay, không còn vô sắc vô hình chi quang.

- Sao thế?

Đoàn Thụy bật thốt.

Vương Tư Viễn không ngừng bấm tay tính toán, lạnh nhạt nói:

- Tà ma phía trước không phải chỉ ẩn giấu là có thể thông qua.

- Tà ma, nơi này có thật sự tà ma?

Đoàn Thụy kinh ngạc.

Vương Tư Viễn thoáng cười:

- Đạt Ma chứng Bồ Tát quả, chạm đến tương lai phật quả, được coi là đệ nhất nhân sau trung cổ, nhưng khi về già lại sinh ra một đại ma, đánh nhau với nó đến mức làm cho tịnh thổ bị tàn phá, thật vất vả mới tiêu diệt được, ngươi nói, đại ma này từ đâu mà ra?

Đoàn Thụy nhất thời không nói ra lời, cảm thấy hắc khí lượn lờ trước mắt thực là nguy hiểm!

***

Hắc khí ép vào người, rất có cảm giác giống lúc bị quấn ở Cửu U cốc.

Mạnh Kỳ mới đi được bảy bước, bóng tối trước mặt tác ra, một người đi ra, mặc áo cà sa màu xám, tay chắp chữ thập, đầu không tóc, mặt không râu.

Tăng nhân này không có hư thối chi ý, nhưng mặt mày vặn vẹo, hai mắt tối đen, một chưởng đánh tới!

Chưởng này rất chậm, có tiếng nổ vang kèm theo, một chưởng nặng nề khiến cả hư không như vặn vẹo, cuốn Mạnh Kỳ vào trong đó!

Ngoài sức mạnh và màu ám kim, không có thần dị gì khác!

“Đại Lực Kim Cương Chưởng!” Mạnh Kỳ sửng sốt, nhưng lại cảm giác không giống.

Nếu chân chính là Đại Lực Kim Cương Chưởng, với sức mạnh tăng nhân ngoại ma này biểu hiện ra, nên có Kim Cương chi tướng phù ở sau lưng, có phật quang chiếu rọi!

Mạnh Kỳ không dám chậm trễ, một đao chém dọc xuống, đơn giản thanh thoát, tử điện ngưng ở mũi đao.

Oanh!

Một tiếng kinh lôi, tử điện nổ tung, sáng lạn chiếu không, bổ khí đen ra, đánh nát mặt đất, lực phá hoại cực kỳ kinh người.

Tử điện trường đao chém trúng vào bàn tay ám màu vàng.

Phanh!

Mắt thường cũng thấy được sóng xung kích quét lan ra.

Tay phải Mạnh Kỳ run rẩy, tăng nhân ngoại ma rút lui một bước, quanh thân sáng lên màu ám kim.

Được thế phải lợi dụng, Mạnh Kỳ đao kiếm chém liên tục, sấm rền, mặt trời thay phiên xuất hiện, chiêu chiêu nối tiếp nhau, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, tiếng nổ không ngừng.

Tăng nhân ngoại ma quanh thân ám kim tỏa sáng, khiếu huyệt mở ra, hai tay thi nhau chụp, mỗi một chưởng đều vang lên tiếng nổ đi theo, bùm bùm không ngừng, nhưng sau mỗi lần trúng đao trúng kiếm, màu vàng lại ảm đạm đi một phần.

Đánh một hồi, tăng nhân ngoại ma bị ép tới vực, Mạnh Kỳ quát lớn, hư chém tám lần, lôi long tím thành hình, một đao cuối đầu đuôi tương liên, bánh xe rơi xuống.

Cuồng Lôi Chấn Cửu Tiêu!

Ầm!

Tử điện đại lượng, tăng nhân ngoại ma sững ra.

Sau đó, y bị tách thành hai nửa, chỗ vết thương phát ra tử lôi, toàn thân băng tán, hóa thành hắc khí, tản vào xung quanh.

***

Hắc khí bay lên, ngưng tụ thành những đám mây, xoay tròn vòng quanh, dưới tâm vòng tròn là một tăng nhân.

Khuôn mặt y có mấy phần giống người nam hoang, cổ đeo một chuỗi đại phật châu màu sẫm, mặc áo xám, chân đi hài, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt dữ tợn, không ngừng vặn vẹo.

Đoàn Thụy thấy ba người Vương Tư Viễn, Vương Đức Chung và Vương Bỉnh Ninh như lâm đại địch, nhất thời cảm thấy hứng thú với tăng nhân ngoại ma do hắc khí biến thành này.

Y cẩn thận đánh giá, bỗng phát hiện tăng nhân này có điểm nhìn quen mắt, giống la hán năm đó nhà mình thờ.

- Đạt Ma!

Y thất thanh.

Lại nhìn gương mặt vặn vẹo của đối phương, y lầm bầm:

- Tà Đạt Ma!

Tăng nhân áo xám mỉm cười, tay phải niêm hoa, nhẹ nhàng phất ra.

***

Mạnh Kỳ đánh tan ngoại ma ảo ảnh, lập tức tăng tốc.

Nhưng hắn chợt khựng lại, đồng tử co rút, vì hắn nhìn thấy một người!

Một nam tử trung niên nho nhã, tóc đen mun, ngũ quan anh tuấn, có một mị lực yêu dị.

Khoác bào dài, đầu cắm trâm gỗ, chắp tay sau lưng mà đứng, tư thái tiêu sái, hết sức nhàn nhã, đang ngửa đầu nhìn trời cao.

Khiến Mạnh Kỳ chấn động không phải là thân ảnh này xuất hiện, vì nơi này dù hiện ra ngoại ma nào cũng không có gì kỳ quái, điểm quan trọng là nam tử này chân phải đang đạp trên một cái đèn lưu ly, chân y hơi dùng lực, cái đèn vỡ tan!

Vật làm mắt trận bị ép vỡ, hình trạng giống hệt hai tầng đầu!

“Là người này phá đi hai trận Lạc Hồng Trần và Đoạn Thanh Tịnh? Bị trận pháp Dẫn Ngoại Ma ghi lại khí tức và cảnh tượng, suy diễn thành ‘ngoại ma’?”

“Nhưng đã có người tiến vào, chân ý ngoài cửa vì sao lại không bị mất?”