Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7 - Chương 109: Phòng cháy phòng trộm phòng Tô Mạnh




Dịch: Tiểu Băng

“Hôm nay là ngày tốt, Côn Luân sơn Ngọc Hư cung Nguyên Hoàng Tiên Tôn vượt qua quan ải, trở thành Tạo Hóa, ai phát tin này tới ba nhóm khác, sẽ được tặng một trăm Nguyên Hoàng tệ!”

Khi những tin tức tương tự xuất hiện ở khắp mọi nơi trong Vạn Giới Thông Thức, đa số người đọc được đều cười khẩy, bảo “cái chiêu lừa bịp này xưa quá rồi”, “Nguyên Hoàng tự chứng Truyền Thuyết mới có hơn mười năm thôi, làm sao trở thành Tạo Hóa nhanh như vậy được”, “Ai mà tin thì chỉ số thông minh của kẻ đó cần phải được chữa trị” vân vân, nhưng khi nhiều người khác vì đủ loại lý do mà chọn truyền tin đi, rồi được thưởng Nguyên Hoàng tệ, đưa lên khoe với mọi người, thì đại chúng nhất thời lâm vào hỗn loạn.

Thật chỉ cần làm vậy là được thưởng một trăm Nguyên Hoàng tệ?

Chẳng lẽ Nguyên Hoàng Tiên Tôn thật chỉ dùng hơn mười năm đã từ Truyền Thuyết đặt chân lên thành Tạo Hóa, trở thành kẻ đại thần thông?

Nhưng khi họ cũng tham gia đi phát tin, thì không được thưởng Nguyên Hoàng tệ nữa, mà chỉ nhận được một tin nhắn:

“Hoạt động vạn giới cùng chúc mừng đã kết thúc, xin hẹn lại lần sau.”

Những đôi mắt ngớ ra, trong phòng gác cổng của Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Đại Thanh Căn thở dài một hơi: “Tiếc ghê, kiếm được có bấy nhiêu Nguyên Hoàng tệ à.”

Giọng nói có ba phần tiếc nuối ba phần bóp cổ tay ba phần thỏa mãn, và một phần đắc chí.

So với Nhân Gian giới không chút gợn sóng, tin Mạnh Kỳ thành Tạo Hóa như gió xoáy thổi ầm ầm qua các đại tịnh thổ, các thiên giới do Định Hải châu biến thành.

Trong Yêu Hoàng điện, Ngưu Ma vương vừa tiễn bước Hao Thiên khuyển, bỗng nhiên trong lòng vừa động, cảm giác được đại đạo trong thiên địa dao động.

“Ngưng tụ hư ảo đại đạo? Âm dương...... Sinh tử...... Hư không......” Ngưu Ma vương cau mày, vô cùng nghi hoặc, “Là ai đang tấn chức Tạo Hóa?”

Sao có nhiều đại đạo dao động thế?

Thực là khó tin!

Nhưng tình huống này không phải lần đầu mình gặp phải, năm đó khi thằng em kết nghĩa Tề Thiên Đại Thánh từ Truyền Thuyết đặt chân vào Tạo Hóa, cũng đã kích phát rất nhiều đại đạo, bảy mươi hai biến đều có đối ứng, nhưng so với cái vị đang tấn chức này, thì hình như có phần không bằng.

- - Ngưu Ma vương năm ấy khi tấn chức Tạo Hóa, chỉ ngưng tụ hai loại “Lực” và “Thổ hành” thành hư ảo đại đạo, nên có nhiều thứ y không biết rõ.

“Hòa hợp hỗn độn? Sáng lập...... Nhân quả......” Đang lúc Ngưu Ma vương vẫn còn đang xem xét, tiểu hồ ly Thanh Khâu xách Yêu Thánh thương đẩy cửa điện đi vào, nét mặt ngưng trọng:

“Bình Thiên Đại Thánh, Tô Mạnh trở thành Tạo Hóa.”

“Hắn......” Ngưu Ma vương kinh hãi, thì ra là hắn.

Bởi vì cảm ứng được đại đạo dao động khác thường, Bằng Ma vương, Giao Ma vương cũng chạy tới, được tiểu hồ ly Thanh Khâu thông báo, ai cũng ngạc nhiên, song cũng cảm thấy đó là điều hiểu được.

Sau khi tin Tô Mạnh luyện hóa được một phần của Sinh Tử nguyên điểm truyền ra, các thế lực lớn đều biết hắn sẽ không bao lâu nữa có thể trở thành kẻ đại thần thông, nhưng không ai dám ngờ chuyện đó lại tới nhanh như vậy, đâu chỉ “Không bao lâu”, mà rõ ràng là gần như chẳng tốn thêm tí thời gian nào cả!

Im lặng một lúc, Bằng Ma vương thở dài:

“Lần đầu mới gặp Tô Mạnh, hắn còn chưa mò tới được cửa của Truyền Thuyết, còn chúng ta đều là Đại Thánh nhiều năm, Tạo Hóa sớm thành, mà hôm nay chúng ta vừa khôi phục lại đỉnh phong, hắn đã có thể ngồi ngang hàng cùng bàn với chúng ta rồi.”

Ngoài Tôn Ngộ Không, chỉ có nó và Ngưu Ma vương là mạnh hơn những Đại Thánh còn lại, nhưng cả ba đều chưa hề nhìn thấy bờ của biển khổ, nói cách khác vẫn chưa ai đạt tới Tạo Hóa đỉnh phong, chỉ có thể tính là thuộc top đầu của cấp cỡ trung mà thôi, có thể so ngang với Cửu Thiên Lôi Thần ngày trước, trong khi Tô Mạnh tuy rằng mới vào Tạo Hóa, nhưng xem động tĩnh vừa rồi, hỗn độn Vô Cực thành hình, sáng lập chi ý thành hình, chư quả chi nhân có được một chút đặc thù Bỉ Ngạn, có thể thao túng vận mệnh, nếu hai bên mình với hắn một đấu một, chưa biết ai thắng ai đâu, mà còn phải dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa – ví dụ như nếu đánh nhau ở trong tiên giới, không dùng được đặc thù không chỗ không ở, thì tốc độ của mình tuyệt đối sẽ vượt qua Tô Mạnh, chiếm được ưu thế.

Ngưu Ma vương cũng thổn thức: “Tới nay mới có bao nhiêu năm, mà đã cảm thấy chúng ta khổ tu bao nhiêu năm đều là cho chó ăn, lão ngưu ta vẫn còn cảm giác uể oải khi thấy thất đệ tấn chức Tạo Hóa hồi đó đó.”

Thất đệ chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, thiên địa linh hầu, xuất thân đã là Truyền Thuyết, chư giới duy nhất, vô song vô đối, chỉ sau vài năm ngắn ngủi đã trở thành Tạo Hóa, lừng danh bốn bể.

Tiểu hồ ly Thanh Khâu nghe các Đại Thánh than thở, khóe miệng run rẩy, như bị mọi người đang cho ăn s*.

Ta mà còn chưa phản ứng gì hết, các ngươi có cần tới mức vậy không?

Lúc trước khi gặp cái tên kia, một bàn tay ta cũng xé được cả mười tên như hắn, hôm nay hắn đã trở thành Tạo Hóa, mà ta vẫn còn cách Truyền Thuyết đến cả khúc đây này!

Cô khẽ ho, khiến mọi người quay qua nhìn, mới mặt mày trang nghiêm nói:

“Yêu Hoàng bệ hạ bảo ta báo cho các vị Đại Thánh, Tô Mạnh ‘Chư quả chi nhân’ đã có một chút thần dị của nửa bước Đạo Quả, mọi lời thề thốt, khế ước khắp chư thiên vạn giới đều sẽ bị hắn nghe thấy, làm chứng và can thiệp được, các ngươi cần phải cẩn thận.”

“Móa, vậy cũng được nữa!” Ngưu Ma vương văng tục, sao cứ như Tô Mạnh trở thành Bỉ Ngạn đại nhân vật luôn thế này.

Mọi lời thề trong khắp chư thiên vạn giới đều bị hắn nghe thấy, làm chứng và can thiệp? Làm sao mà đề phòng nổi!

Các Đại Thánh hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy kinh khiếp.

Tiểu hồ ly Thanh Khâu thò tay lấy ra một tấm phù, trịnh trọng nói:

“Sau này chư vị Đại Thánh nếu muốn thề hoặc lập ước, thì phải thầm đọc nội dung trong tấm phù này, để liên hệ nhân quả nối tới chỗ Yêu Hoàng bệ hạ trước, để ngài che lấp cho.”

Nghe vậy, Ngưu Ma vương khẽ thở phào: “May mà còn có Yêu Hoàng bệ hạ, may mà cái tên kia vẫn chưa phải là Bỉ Ngạn......”

............

Trong Phật quốc dưới đất, Di Lặc ngồi xếp bằng trên đài sen trắng ở đỉnh Tu Di sơn.

Trải qua mười năm khổ tu, thêm A Di Đà Phật chỉ điểm và có cơ duyên, lão đã điều trị hết thương thế, khôi phục được thực lực, nhưng thăm dò Bỉ Ngạn kết tinh -- “Tương lai Xá Lợi tử” lại mãi vẫn chưa ngưng tụ ra lại được.

Nhưng không sao, có bỏ mới có được, trong Phật môn nếu hiểu được nguyên lý buông tay, thì mới có cơ duyên hiểu ra thêm điều huyền diệu, Di Lặc nhờ chuyện này mà có được thêm cảm ngộ, giờ chỉ còn chờ thời cơ tới là sẽ lập ra đại nguyện:

“Không độ chúng sinh, không cứu tận thế, không cầu tương lai!”

Lúc này, quanh người lão, bạch quang thành sóng, cuồn cuộn bốc lên, hai mắt khép hờ.

Đột nhiên, Di Lặc mở to mắt, nhìn ra ngoài Phật quốc, khe khẽ thở dài:

“Chư quả chi nhân quy vị, Nhiên Đăng Cổ Phật gặp nạn......”

Thanh âm vang vọng đỉnh Tu Di sơn, đạm mạc mà cảm xúc phức tạp. Một hồi lâu sau, lão đứng dậy, dưới chân sinh hoa sen, miệng lại nở nụ cười muôn thuở, muốn độn đi tới tịnh thổ nào đó.

Phật môn quen coi trọng nhân quả, nhất định phải phòng bị Tô Mạnh về mặt này!

Hơn nữa hắn đã trở thành nhân vật hết sức quan trọng, nhất định hắn sẽ tới A Di Đà Phật xin thỉnh giáo.

............

Trong Chân Không gia hương, Dạ Đế đang thỉnh giáo về tu luyện với Dữ Thế đồng quân Trấn Nguyên đại tiên.

Thiên Diện Vạn Thế Lịch Kiếp pháp của y đã được đại thành, cũng đã có ít đặc thù Truyền Thuyết, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể tự chứng duy nhất, không thể không chủ động thỉnh giáo.

Đúng lúc này, Trấn Nguyên tử đột nhiên dừng lại lời nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài Chân Không gia hương, thản nhiên nói một câu:

“Ngọc Hư Tô Mạnh trở thành Tạo Hóa.”

“Cái gì? Tô Mạnh đã trở thành kẻ đại thần thông?” Dạ Đế sững người.

Sao mà nhanh vậy? Chênh lệnh giữa mình với hắn sao không thấy thu nhỏ lại, mà càng ngày càng lớn thế này!

Trấn Nguyên tử mặt không chút thay đổi đứng lên, đi sâu vào trong Chân Không gia hương, thanh âm vang vọng bốn phía:

“Những ai ra khỏi Chân Không gia hương, thì không được thề, không được đính ước, không được nói ra cái tên Tô Mạnh, chờ bần đạo xin chỉ thị Kim Hoàng, xem làm thế nào phòng bị việc này.”

............

Bên trong Tố Nữ Tiên Giới, Lưu La khóe miệng mỉm cười, thanh nhã thoát tục, tiên khí dạt dào, đang ngồi đối diện với Na Tra.

Đột nhiên, mặt hai người cùng khẽ động, cùng nhìn về phía Ngọc Hư cung ở trên chỗ cao vô cùng.

“Không hổ là chư quả chi nhân.” Im lặng một lúc, Lưu La cười khẽ, “Đã sắp đuổi kịp ngươi rồi.”

Na Tra bĩu môi, không phục lắm nói: “Nếu không phải dùng hỗn độn Thanh Liên tử trùng sinh, thoáng tương đương Tiên Thiên thần linh, có điều ràng buộc, làm sao ta tăng chậm vậy được.”

Lưu La che miệng cười: “Thôi đi, đâu phải là do hạn chế của Tiên Thiên thần linh chi khu, có rất nhiều cách giải quyết mà, là do bản thân ngươi còn gì......”

Na Tra nheo mắt, ánh lên nguy hiểm, vẻ không muốn nói tới chuyện này, Lưu La hiểu ý, chuyển ngay qua chuyện khác mỉm cười: “Mạt kiếp đã tới, cũng chính là cơ hội cho ngươi đột phá ràng buộc.”

Na Tra gật đầu: “Mạt kiếp chính là lúc thiên địa buông lỏng, là lúc dễ nhất để đột phá.”

Lưu La lắc đầu, than thở:

“Lại là mạt kiếp, lại là thiên địa buông lỏng, nhưng nói cho cùng cũng phải dựa vào bản thân. Thời này của Tô Mạnh có thể nói là quần tinh tập trung, đến hôm nay tuy rằng kẻ vẫn lạc không nhiều, nhưng tới nay cũng chỉ còn lại có ba bốn hạt giống, Tô Mạnh là một, Ma Đế là một, Cố Tiểu Tang nếu thành công sống lại, cũng coi như một, Vương Tư Viễn tính một nửa, Giang Chỉ Vi tính một nửa, còn lại đều bị tụt phía sau, về phần mấy người Hà Thất, Vương Tái, Tào Nga, Lưu Tô thì đã sớm không có khả năng theo được.”

Nhìn theo Na Tra rời đi, Lưu La nghiêm mặt, nói với thị nữ:

“Từ lúc này, những chuyện quan trọng không được thành chữ, không được lập thành lời thề, những khi nghị luận tới Ngọc Hư Tô Mạnh cũng không được nhắc tới tên hắn.”

............

Trong một bí địa nào đó, tay bưng Bồ Đề diệu thụ, khoanh chân ngồi trên đài sen nửa thánh khiết nửa ô uế, Hàn Quảng chợt mở mắt, thì thầm:

“Chư quả chi nhân......”

Y như kẻ đã ngủ say nhiều năm vừa trở về.

............

Trong một nơi mông lung, Vương Tư Viễn ho khan, như cười như không nói:

“Thôi diễn còn nhanh hơn ta nữa......”

Trên đầu y có một cái mai rùa, chính là Lạc Thư đã từng bị mất!

Không biết lúc nào, dùng biện pháp gì, y đã lặng lẽ không một tiếng động lấy lại được bảo vật này về!

............

Họa Mi sơn trang, trong nhà tranh cạnh phần mộ.

Lục đại tiên sinh đang chuyên chú tinh thuần bản thân, cảm ngộ bản ngã, cảm ngộ huyền ảo của chỗ cao vô cùng.

Bỗng nhiên, mắt ông biến hóa, cả người như cất cao, từ chỗ cao vô cùng nhìn xuống thiên địa, đó là từ một điểm tạo thành dây, từ nhiều dây tạo thành mặt, nhiều mặt tạo thành hư không, chồng trùng lên nhau, là có chỗ cao vô cùng, xen lẫn với thời gian, tạo thành thiên địa......

Bao nhiêu khó hiểu trước đây nay đều thông suốt, Lục đại tiên sinh cuối cùng đã biết mình đang ở đâu.

Ông mở to mắt, nhìn về phía Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, trên mặt lộ ra ý cười.

............

Trong Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ đang đợi Thanh Đế giao Phong Thần bảng cho Cao Lãm, không thấy vui mừng gì lắm khi mình đột phá Tạo Hóa, cũng chẳng có tâm tư nhân tiền hiển thánh gì gì.

Không phải không vui khi đột phá, mà là càng gần Bỉ Ngạn càng biết bản thân mình vô lực.

Khi chém đứt quá khứ tương lai, thoát khỏi Ma Phật, hắn đã vô cùng phấn chấn, thấy mình như đã bỏ được những ràng buộc, tự giải phóng mình. Khi tự chứng duy nhất, đó là giành đột phá ngay trước nguy cơ, nên cũng có cảm giác vô cùng thành công. Nhưng cả hai lần đó, những chuyện hắn có liên quan đều cách Bỉ Ngạn đại nhân vật rất xa, bọn họ hoàn toàn không thèm để mắt, nên mình mới được tùy ý tự do như vậy.

Đến khi tới gần Tạo Hóa, những chuyện hắn tiếp xúc càng liên quan nhiều tới Bỉ Ngạn, càng cảm nhận rõ sự vô lực của bản thân, càng cảm nhận được sự bất dĩ khi mình là một quân cờ và sự thống khổ khi bị nhân quả quấn thân.

Rất nhiều chuyện với khả năng của hắn hiện giờ, là khó có thể lưỡng toàn, chỉ có thể miễn cưỡng che chở mà thôi, tương lai thiên ý như thế nào, thực khó mà biết được, mà cái chính là không thể chống lại được.

Cho nên, thành tựu Tạo Hóa chỉ là một bước nhỏ cho mình đăng lâm Bỉ Ngạn, không có cái gì đáng để vui mừng quá mức, chỉ có siêu thoát biển khổ, trở thành Bỉ Ngạn giả, mới có tư cách nhảy ra khỏi bàn cờ, trở thành người đánh cờ, dù tới lúc đó chưa chắc có quyền gì, nhưng ít nhất cũng không vô lực như hiện giờ.

Nói chí tồn cao xa cũng tốt, nói hắn tham lam mơ cao cũng được, tóm lại, bây giờ, hắn chỉ nhìn vào chỗ cuối của biển khổ, trở thành Bỉ Ngạn mà thôi!

Mạnh Kỳ thở dài:

“Hèn gì nhiều kẻ đại thần thông thích gọi cảnh giới Tạo Hóa là biển khổ......”

“Quả nhiên là biển khổ......”