Nhất Thời Động Tình

Chương 8: Tin dữ




"Cháu mới không có!"

"Chẳng lẽ em liền đối với tôi một chút ý tứ cũng không có sao?"

"Cháu. . . Cháu cháu. . . Không có…!"Cố Hiểu Noãn bị Đường Dĩ Mạch ép hỏi gấp gáp như vậy, liền đỏ mặt vội vàng muốn giải thích.

"Xem xem, em nói chuyện lắp bắp như thế này, mặt cũng trở lên đỏ, xem ra thật sự là có ý tứ đây, khi nào thì em bắt đầu có sắc tâm với tôi hả?"

"Cháu đối với chú có sắc tâm? Chú suy nghĩ nhiều quá đi? Chú là người có tuổi rồi đó."

"Em lại không biêt rồi, đây chính xác là dù tôi đã có tuổi rồi nhưng phong độ vẫn còn nha?" nói xong, Đường Dĩ Mạch liền sờ sờ khuôn mặt của chính mình.

Cố Hiểu Noãn nhìn thấy bộ dạng lả lơi này của Đường Dĩ Mạch, thật sự chỉ muốn phun nước miếng ra, bất quá sau khi vui đùa xong, lúc này trong lòng của Cố Hiểu Noãn lại lo lắng một vấn đề khác: "Cái đó. . .hôm qua chúng ta. . . Giống như không có dùng biện pháp an toàn đi, Chú nói xem có thể hay không mang thai a?"

"Hôm qua tôi dùng sức như vậy, xem ra tỷ lệ mang thai là rất lớn a, nếu thật là vậy tôi liền cưới em luôn, em thấy thế nào?"

"Đi mà cưới em chú a! Chú mới là mang thai, cả nhà chú đều mang thai! đồ quạ miệng đen!"

Cố Hiểu Noãn bị Đường Dĩ Mạch chọc cho suýt bị nội thương, cơm cũng không muốn ăn, "Roẹt" Một cái từ ghế trên đứng lên, có thể bởi vì dùng sức quá mạnh, không cẩn thận một cái, liền đụng phải bát trên bàn, cô cũng không thèm thu dọn, rất nhanh chạy về phòng của chính mình, hơn nữa lại còn khóa cửa lại, phòng ngừa Đường Dĩ Mạch thừa cơ lẻn vào.

Đường Dĩ Mạch vẫn như cũ ngồi ở trước bàn ăn cơm, mắt nhìn bộ dạng Cố Hiểu Noãn tay chân lụng vụng, mừng rỡ ha ha cười không ngừng, cảm thấy tiểu nữ sinh này thật sự là càng ngày càng đáng yêu .

----

Từ ngày đó về sau, nội tâm Cố Hiểu Noãn liền đối với Đường Dĩ Mạch sinh ra một loại cảm giác khó nói, cô không biết cảm giác này là bởi vì ngày đó cùng với đại thúc phát sinh ra sự tình không nên có, hay bởi vì đại thúc hoài nghi chính mình đối với hắn có ý tứ, dù sao Cố Hiểu Noãn cảm thấy nội tâm thập phần nôn nóng, gần đây 'đại di mụ' của cô còn không ổn định. Bất quá nói đến 'đại di mụ',tháng này cô thật sự chậm mất rất nhiều ngày, xem ra tình thế nghiêm trọng thật sự, so với chính mình nghĩ còn phức tạp! Nhất định phải cùng đại thúc ngồi xuống hảo hảo thương lượng một chút về vấn đề này mới được.

Nhưng là, còn không đợi Cố Hiểu Noãn đi tìm Đường Dĩ Mạch nói cho rõ ràng, Ninh Âm liền gọi điện thoại đến.

Thời điểm Cố Hiểu Noãn nhìn thấy màn hình hiển thị " Ninh Âm ", không biết cao hứng bao nhiêu lần, kỳ thật cô vẫn muốn đem sự tình phát sinh trong một tháng này kê cho Ninh Âm nghe, nhưng sự tình đêm đó cùng đại thúc lại không biết mở miệng thế nào, hiện tại nếu Ninh Âm chủ động gọi điện thoại đến đây, cô nhất địnhphải cùng Ninh Âm thảo luận một chút về sự tình này.

Cố Hiểu Noãn vui vẻ nhận điện thoại, còn không cấp Ninh Âm mở miệng, liền đô đô nói: "Này, cậu bây giờ mới gọi điện thoại cho tớ ư, nửa tháng cũng không thèm gọi lấy một cuộc điện thọai cho tớ, trong nhà cậu thế nào rồi, tớ nói cho cậu biết a, tớ ở bên đây thật là không tốt một chút nào, hiện tại cậu gọi điện cho tớ, tớ rốt cục cũng tìm được đối tượng tâm sự nha, cậu hãy nghe tớ nói đã, tớ mấy ngày này. . ."

Không đợi Cố Hiểu Noãn nói đến trọng điểm, Ninh Âm liền đánh gãy lời của cô: "Hiểu Noãn, cậu trước tiên đừng nói, tớ nói cho cậu một chuyện này."

Ninh Âm nói chuyện giọng điệu trầm thấp hơn nữa đầy áp lực, Cố Hiểu Noãn biết chỉ cần Ninh Âm dùng giọng điệu này đối với chính mình nói chuyện, kia nhất định là có chuyện lớn, nội tâm Cố Hiểu Noãn liền có cảm giác bất an: "Này, như thế nào hả?"

Đầu dây bên kia điện thoại, thanh âm Ninh Âm mang theo áp lực nỉ non: "Hiểu Noãn, Uông bá bá qua đời rồi, Uông Viễn Phi thương tâm khóc suốt, mỗi ngày ngồi ở chỗ kia không ăn không uống không nói lời nào, cả người tựa như không còn khí lực, tớ nhìn thấy hắn như vậy đều phải vội muốn chết, cậu nhanh lên trở về đi! Người hắn hiện tại cần nhất chính là cậu, Hiểu Noãn, tớ van cầu cậu. . . mau trở về đi. . ."

Thanh âm Ninh Âm từ nức nở liền biến thành khóc không thành tiếng, đầu dây bên này Cố Hiểu Noãn cũng sắp khóc lên tiếng.

"Ninh Âm, cậu đừng vội đừng nóng vội, tớ liền trở về ngay."

Cố Hiểu Noãn cúp điện thoại, thu thập lung tung vài món quần áo, dẫn theo hòm quần áo vọt vào thư phòng Đường Dĩ Mạch, nước mắt lưng tròng nói: "Chú đưa cháu trở về! Hiện tại đưa cháu trở về! Nhanh lên, cháu phải đi về!"

Đường Dĩ Mạch bị vẻ mặt này của Cố Hiểu Noãn làm cho hoảng sợ, chạy nhanh đi đến trước mặt cô: "Như thế nào a? Hiểu Noãn, trước tiên đừng khóc, nói với tôi một chút, xảy ra chuyện gì vậy ?"

"Uông bá bá qua đời. . . Uông Viễn Phi cũng muốn chết, chú đưa cháu trở về. . . Đưa cháu trở về. . . Chú nhanh lên đưa cháu trở về a. . ." cuối cùng giọng nói của Cố Hiểu Noãn tất cả đều là cầu xin.

Đường Dĩ Mạch nhìn người trước mắt thương tâm muốn chết, thương tiếc đem cô ôm vào trong lòng: "Không khóc không khóc, tôi hiện tại sẽ đưa em trở về, đi cho tôi dọn dẹp một chút, năm phút đồng hồ thì xong ngay."

Đường Dĩ Mạch nhanh chóng thu thập vài thứ, năm phút đồng hồ sau, bọn hắn đã ngồi trong xe, hướng nơi ở của Hiểu Noãn: Thị trấn T.

Thị trấn T cách thành thị cũng không xa, hai giờ sau, bọn hắn liền đừng trước cửa một căn hộ, đây chính là nhà Uông Viễn Phi.

Cố Hiểu Noãn buông hành lý trong tay ra, cũng không thèm nói gì với Đường Dĩ Mạch, liền mở cửa xe, trực tiếp chạy vào nhà Uông Viễn Phi.

Vừa đi vào, Cố Hiểu Noãn liền nhìn đến cảnh tượng: bởi vì không phải ngày đưa ma, cho nên trong phòng chỉ có ít ỏi vài người bạn thân, chính giữa đại sảnh bày ra một hộp tro cốt, mặt trên có hình ảnh Uông bá bá chụp, nội tâm Hiểu Noãn một trận cô đơn, không ngờ rằng, người trước đây luôn luôn nhét kẹo đường cấp chính mình ăn, Uông bá bá cứ như vậy ra đi, thế sự thay đổi thất thường, ai có thể dự đoán được trước chuyện này?

Mẹ Uông vẻ mặt tiều tụy đang ở trong phòng tiếp đón khách nhân, nhìn thấy Hiểu Noãn tiến vào liền đi đến, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Cố Hiểu Noãn đi an ủi Uông Viễn Phi đang ngồi ở trong góc đại sảnh.

Lúc này Uông Viễn Phi ngồi trước di ảnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hắn không có giao điểm nhìn về phía trước, cả người nhìn qua đều là hoảng hốt, râu ria xồm xàm cũng không có đi sửa sang lại. Ở bên cạnh hắn, Ninh Âm đứng bên cạnh cũng tiều tụy không kém, trên mặt còn lộ ra những vệt nước mắt, Ninh Âm cảm giác có người đến đây, vừa ngẩng đầu, liền nhìn đến vẻ mặt cấp bách của Cố Hiểu Noãn.

"Hiểu Noãn!" sau khi Ninh Âm vừa nhìn thấy Hiểu Noãn cả người liền nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Uông Viễn Phi nghe được tiếng la của Ninh Âm cũng ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Hiểu Noãn, trên mặt không có biểu tình gì cuối cùng cũng có một chút thần thái, khóe miệng hơi hơi mở ra, rốt cục hô lên một tiếng: "Hiểu Noãn."

Cố Hiểu Noãn đi qua, đau lòng, nước mắt rốt cuộc cũng không khống chế được, khóc lớn nói: "Anh là cái đồ ngu ngốc sao? ! như thế nào lại có thể không ăn cơm được? ! như thế nào lại có thể không ngủ hả? ! Anh không biết tâm em sẽ đau sao? !"

Uông Viễn Phi tựa như trước đây mỗi lần nhìn thấy Cố Hiểu Noãnnỉ non, đều vươn tay đem ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô: "Hiểu Noãn của chúng ta đừng khóc, khóc sưng lên đôi mắt liền không đẹp."

Nước mắt của Cố Hiểu Noãn làm cho quần áo Uông Viễn Phi ướt một mảng:"Uông Viễn Phi anh cái đồ đại ngu ngốc! Đến lúc này anh lại còn lo an ủi em trước? người phía sau ôm lấy anh, an ủi anh phải là em đây! Anh khóc một tiếng cũng không làm sao cả, nếu không ở trong nội tâm sẽ nghẹn lại, anh không sợ sẽ nghẹn ra bệnh sao? !"

"Anh làm sao có thể bỏ em lại được? lại nói, nếu em khóc, ai sẽ tới an ủi em? . . . Em có thể lo lắng cho anh, đến xem anh, anh đã cảm thấy rất thoải mái rồi ."

"Anh… cái đồ đại ngu ngốc, anh chừng nào thì có thể vì chính mình suy nghĩ một chút a, hơn nữa. . . Em thật sự rất thương anh. . ."

"Em nếu đau lòng cho anh, không phải làm chotâmanh càng đau lòng sao, sở dĩ anh chưa từng cùng em nói qua sự tình của cha, chính là tránh để em thương tâm, không ngờ rằng em vẫn là đã biết."

"Ngu ngốc, về sau mặc kệ sự tình gì đều không cho phép gạt em! còn không phải gạt em mấy ngày cũng chưa ăn cơm sao?"

"Ân. . . không có khẩu vị."

"Không ăn sao chịu được? trước kia đều là anh uy em ăn, lần này nên là em uy anh đi." Nói xong, cô cũng không nhìn xem Uông Viễn Phi có phản đối hay không, trực tiếp cùng Ninh Âm đi đến nhà bếp lấy tới một chén cháo, một ngụm một ngụm cẩn thận đút cho Uông Viễn Phi.

Từ lúc Cố Hiểu Noãn trở về, ánh mắt Uông Viễn Phi cho tới bây giờ cũng không có rời khỏi Cố Hiểu Noãn, Cố Hiểu Noãn đối với nội tâm của hắn cũng thập phần rõ ràng, nhưng là, cô còn rõ ràng nội tâm của chính mình hơn, từ nhỏ đến lớn cô đều vẫn coi hắn là anh trai, Cố Hiểu Noãn không phải không nghĩ qua thử chấp nhận nó, nhưng lại không thể miễn cưỡng chính mình, cũng không muốn cô phụ cùng tổn thương Uông Viễn Phi.

Đứng ở cách đó không xa Đường Dĩ Mạch đem hình ảnh này xem rành mạch, không biết vì sao, sau khi hắn nghe được hai người bọn họ đối thoại, nội tâm có một loại cảm giác không rõ, giống như là ở nơi sâu nhất trong nội tâm, bị người khác hung hăng tóm lấy một chút lại một chút, làm cho hắn không thở nổi.

Đợi đến khi Cố Hiểu Noãn uy xong Uông Viễn Phi ăn,hắn liền đi ra phía trước cùng bọn họ chào hỏi, làm cho thời điểm Ninh Âm nhìn thấy người xa lạ này, cả kinh đến nỗi cằm suýt rơi xuống , cô ôm miệng hoảng sợ, chỉ vào Đường Dĩ Mạch: "Anh. . . ! Không phải là ngày đó, suýt chút nữa đụng phải Hiểu Noãn sao?" Cô không thể tin quay đầu nhìn lại Cố Hiểu Noãn: "Hai người như thế nào lại cùng đến đây? Chẳng lẽ. . . ?"

Đối với suy nghĩ của Ninh Âm, Cố Hiểu Noãn thập phần rõ ràng, cô khẳng định gật gật đầu: "Đúng, đây chính là người mà anh họ cậu giới thiệu cho tớ ."

Nghe được đáp án khẳng định của Cố Hiểu Noãn, Ninh Âm càng thêm không thể tin được: "Hai người,… này chẳng phải gọi là oan gia ngõ hẹp sao? Hiểu Noãn, chẳng lẽ lần trước thời điểm cậu gọi điện cho tớkêu lưu manh chính là hắn sao? !"

Cố Hiểu Noãn nghe được sự tình Ninh Âm nhắc tới lần trước, mặt đều hồng đến cả lỗ tai.

Đường Dĩ Mạch tuy rằng da mặt dày, nhưng là ở nơi nhiều người ít tuổi hơn như thế này, cảm thấy chính mình còn phải bảo trì tư thế của đại thúc, hắn rũ bỏ đề tài, cầm lấy tay của Uông Viễn Phi: "Cậu chính là Uông Viễn Phi đi? Tôi thường xuyên nghe Hiểu Noãn nhắc tới cậu ."

Uông Viễn Phi không chút thay đổi nhìn về phía nam nhân trước mắt, trong lòng không biết là may mắn hay vẫn là vui mừng, nội tâm của hắn rất rõ ràng chính mình cùng Hiểu Noãn chỉ là có duyên mà vô phận, hiện tại duy nhất có thể nghĩ chỉ là hy vọng bên người Hiểu Noãn có thể xuất hiện một nam nhân tốt, người trước mặt mặc tây trang giày da này, nói chuyện ôn nhuận hẳn không phải là người sấu, chính mình hẳn là vì Cố Hiểu Noãn mà cảm thấy cao hứng đi.

Hắn cầm lấy tay Đường Dĩ Mạch nói: "Hiểu Noãn có bạn trai như vậy, tôi cũng cảm thấy an tâm."

"A?" Một bên Hiểu Noãn nhất thời không phản ứng được, như thế nào đại thúc liền biến thành bạn trai của chính mình?

Cố Hiểu Noãn vừa định mở miệng giải thích, bên cạnh Đường Dĩ Mạch đã nói: "Đó là tự nhiên."

Cố Hiểu Noãn cùng Ninh Âm đều bị câu nói này của Đường Dĩ Mạch làm cho trợn mắt há hốc mồm.

Uông Viễn Phi cầm lấy tay Đường Dĩ Mạch nắm thật chặt, tuy rằng trên mặt mang theo ý cười, nhưng là cũng không thể che dấu nội tâm mất mát cùng đau đớn của hắn.