Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 4




Kỳ thực, so với việc để lạc Lục Hải Không, mục đích nguyên bản của ta còn đáng sợ hơn. Nhưng là sau khi để lạc mất Lục Hải Không, ta lại chìm vào một nỗi sợ hãi thật sâu.

Sự sợ hãi phát ra từ những tưởng tượng bi quan, nếu Lục Hải Không như vậy chết đi thì không sao, nhưng nếu hắn bị người xấu bắt đi, bán làm cu li, làm nô tài, thậm chí…bán vào kỹ viện…Hình ảnh nào đó lóe lên trong đầu làm người ta hỏng mất.

Nếu là như vậy, ta nghĩ, mặc dù Sơ Không đến địa ngục, mặc dù liều mạng mất hồn mất vía cũng sẽ làm ta biến mất trong cả ba giới nha. Làm người cũng không thể đắc tội như vậy.

Ta đi trên đường la tên Lục Hải Không, chưa bao giờ mong hắn bình an vô sự xuất hiện trước mặt ta đến thế. Tìm một ngày cũng không có kết quả.

Sắc trời dần tối, bốn cửa đông tây nam bắc kinh thành bắt đầu đóng lại. Nếu có người đem Lục Hải Không bắt đi, lúc này chỉ sợ là đã ra ngoài thành rồi. Lấy sức lực của ta nhất định tìm không thấy người. Ta nghĩ Lục Hải Không tốt xấu gì cũng là con đại tướng quân, đại tướng quân chắc hẳn có thể sử dụng chút quyền lực tìm con, suy nghĩ đến đây, ta lập tức chạy về nhà.

Hai đèn lồng đỏ thẫm ở cửa phủ tướng quân đã thắp sáng, thị vệ đứng ngay thẳng. Ta đang muốn chạy vào đã thấy khuôn mặt áy náy của Tống cha đi từ trong ra, bên cạnh hắn là đại tướng quân. Tống cha lắc đầu nói: “Đều là do ta, thường ngày không dạy dỗ nha đầu kia cho tốt, để nàng lớn gan lớn dạ gây tai họa hôm nay. Lục huynh, khi tìm được nha đầu kia, nhất định mang nàng đến bồi tội.”

Trong lòng ta “Lộp bộp” một chút, không phải là Lục Hải Không xảy ra chuyện gì chứ. Nhất thời không kể Tống cha sẽ phạt ta như thế nào, ta đã vọt qua: “Cha, tướng quân, Lục Hải Không hắn…Hắn như thế nào?”

Lục tướng quân còn chưa nói, liền bị cha ta ngắt lời nói: “Như thế nào! Nha đầu ngươi còn dám hỏi thế! Thường ngày ta không quản ngươi, khiến ngươi không biết chừng mực. Hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt!” Tống cha nắm tay áo của ta, kéo ta đi về cửa tướng phủ, chưa vào cửa đã hét: “Lão Triệu! Mang gia pháp ra đây!”

Đây là lần đầu tiên Tống cha dùng gia pháp với ta, ta vừa sợ hãi bị đánh, vừa cố chấp hỏi: “Lục Hải Không thật sự bị người ta bán đi sao? Sao một thời gian ngắn vậy đã bị bán? Bán thế nào…Bán bao nhiêu?”

Tống cha tức giận đến run rẩy: “Ta thật muốn đem ngươi đi bán!”

“Tống huynh.” Lục tướng quân chen vào nói: “Vân Tường còn nhỏ, không hiểu chuyện là hiển nhiên, tiểu tử nhà ta cũng không xảy ra chuyện lớn gì, việc này liền cho qua đi.”

Ta không đợi Tống cha trả lời, liền chen vào nói: “Lục Hải Không không có chuyện gì lớn? Vậy là có chuyện nhỏ sao?”

Lục tướng quân có chút bất đắc dĩ nhìn ta thở dài: “Bị một ít… Người xấu bắt được, may mắn có ám vệ đi theo kịp thời, tiểu tử kia bị thương ở trán , may mắn là nhẹ. Nhưng hôm nay Vân Tường một mình mang Hải Không ra khỏi phủ tướng quân là không đúng nha.”

Nghe được Lục Hải Không không có chuyện gì, ta nhất thời thở nhẹ một hơi, cũng không để ý tướng quân nói gì sau đó, quay đầu nói với Tống cha: “Cha, người xem, không có việc gì, trinh tiết của hắn vẫn còn, mạng cũng còn a.”

Tống cha xoay gương mặt trắng xanh một hồi, Lục tướng quân ở sau đang khuyên cha ta một ít, nghe được lời này của ta, hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm Tống cha nói: “Mười tuổi cũng không nhỏ, chưa đến vài năm đã cập kê, Tống huynh quản giáo nghiêm khắc là đúng. Lục mỗ đi về trước.”

Ta đột nhiên cảm thấy bản thân vừa rồi đã nói một câu chuốc họa, đang muốn bù lại, Tống cha đem tay ta túm, kéo ta lảo đảo một cái nói: “Qua đây cho ta!”

Nghĩ đến từ đường bày đồ cúng cùng mây tre, cái mông của ta đã ẩn ẩn đau. Không có tiên pháp hộ thể, bị đánh cũng là việc nghiêm trọng a. Khóe miệng ta cong lên, trong mắt bắt đầu tụ tập nước mắt trong suốt: “Cha, nữ nhi sai rồi.”

Tống cha không thay đổi: “Ngày thường ta rất dung túng ngươi mới khiến ngươi có tính tình tung hoàng như hiện nay. Lần đánh hôm nay, cho dù người khóc ra máu cũng phải đánh!”

“Cha!” Nước mũi cùng nước mắt của ta đều chảy xuống, liều mạng dùng dáng vẻ trẻ con của Lục Hải Không quỳ xuống, ôm lấy đùi hắn, khóc khàn cả giọng: “Nữ nhi thật sự biết sai rồi! Ta không bao giờ mang Lục Hải Không ra phủ một mình nữa! Về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói! Mỗi ngày sẽ ngoan ngoãn ở nhà đọc sách thêu thùa!”

“Hừ.” Tống cha cười lạnh: “Chiêu thức này ngươi đã dùng qua mấy lần rồi.” Hắn nghiêm mặt nặng nề nói: “Chớ ở trên đường mà khóc lóc, khiến người ta chê cười tướng phủ chúng ta.” Hắn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện chứng tỏ là rất giận dữ.

Ta biết trận đánh hôm nay không thể trốn, nhưng mà vừa lau nước mắt đứng lên chợt nghe cửa lớn của phủ tướng quân bật mở. Bóng dáng nho nhỏ ngay cả áo khoác cũng chưa mặc, đôi mắt hồng hồng đứng ở cửa phủ tướng quân. Trên trán hắn quấn một băng vải, chắc là vết thương hôm nay.

Lục Hải Không thấy ta ôm chân Tống cha quỳ dưới đất lạnh lẽo, hắn rung động một chút. Dù sao, trong mắt tiểu tử này, ta luôn là một người uy vũ cao lớn.

Ta thả cánh tay ôm đùi Tống cha ra, quỳ ngay thẳng lại, trong lòng nghĩ hắn chạy ra làm gì a. Chỉ thấy Lục Hải Không méo miệng, nước mắt nước mũi chảy xuống. Ta không hiểu, bà vú cùng đám hầu gái đuổi theo sau hắn vội vàng dỗ dành, Lục Hải Không lại ngoan cường, hung hăng đẩy mọi người ra, bước chân tập tễnh, lau nước mắt vọt về phía ta.

“Vân Tường… Ô oa, ô ô…” Một tay hắn gạt nước mắt, một tay hắn nắm tóc ta: “Ngươi không cần ta, ngươi không cần ta, ta đuổi theo thế nào cũng không kịp!”

Khóe miệng ta co rút, hồ đồ tìm một lý do: “Không phải vì ta mua kẹo hồ lô cho ngươi sao…”

Lục Hải Không tiếng khóc hơi ngừng lại, ánh mắt to nhìn chằm chằm ta một lát, sau đó nước mắt lại từng viên từng viên rơi ra: “Ô ô, đều là do ta sai, do ta muốn ăn kẹo hồ lô, khiến Vân Tường bị đánh…Là Hải Không không tốt, để Vân Tường bị khi dễ, là Hải Không không tốt, không bảo vệ được Vân Tường, Hải Không ngu ngốc, mang đến phiền toái cho Vân Tường.”

Hắn cọ đến trước mặt ta, ôm lấy cổ ta, nước mũi chùi vào cổ ta, khóc giống như người bị đánh là hắn.

Ta có chút sợ run, nước mắt hắn thấm ướt xiêm y ở đầu vai, còn chui vào cổ áo, dính vào làn da có chút lạnh, có chút mất mát lại có chút ấm áp. Ta không hiểu, biết rõ hắn sẽ làm dơ quần áo ta, nhưng một chút tức giận ta cũng không có.

“Đừng khóc.” Ta thuận tay sờ đầu hắn, trong lòng giật mình, thì ra uống canh Mạnh Bà đi qua cầu Nại Hà có ý nghĩa như vậy. Mặc kệ kiếp trước là người hay là thần, mặc kệ yêu hận tình thù giữa hai người, đầu thai kiếp sau thì tất cả đều được xóa sạch. Ta không biết ngươi, ngươi không biết ta, đối với người phàm mà nói, duyên phận thì ra cũng chỉ là một kiếp…

Lục Hải Không ôm ta khóc một hồi lâu, Tống cha chịu không nổi: “Thôi thôi! Ta không đánh, đêm nay, ngươi tự quỳ ở từ đường đi, hảo hảo tỉnh lại!”

Đêm đó Lục Hải Không cùng ta ở trong từ đường ngủ vù vù một giấc, ta dựa vào hương án, hắn ngủ trên đùi ta. Ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Hải Không ở trong lòng ta chớp chớp mắt nhìn ta, hắn vươn bàn tay ẩm ướt ra nói: “Vân Tường, ngươi ngủ chảy thật nhiều nước miếng, ta giúp ngươi lau mà tay áo đều ướt đẫm.”

Ta nhíu mày, không nhẹ không nặng gõ gõ ót hắn: “Không cho nói những lời làm ta bối rối.”

Hắn thành thật gật đầu, lập tức ngồi dậy: “Ta không ghét bỏ Vân Tường.”

Ta bĩu môi, ngươi không ghét bỏ là vì ngươi còn nhỏ, chờ ngươi tìm về được trí nhớ trước kia không biết sẽ đem ta ghét thành cái gì đâu. Ta oán thầm, Lục Hải Không lại ôm lấy cổ ta, cười tủm tỉm cọ ta: “Chờ ta trưởng thành, Vân Tường sẽ không bị phạt, làm cái gì cũng không bị phạt, ta sẽ che chở cho ngươi.”

Ta ghét bỏ hắn nói: “Ngươi lớn bao nhiêu mà bàn chuyện này a. Đừng học mấy hoa hoa công tử dùng những lời này đi lừa cô nương.”

Lục Hải Không không lên tiếng trả lời, chỉ là luôn luôn ôm cổ của ta. Dưới ánh mặt trời đẹp như vậy lại có ánh mắt này khiến ta muốn hung hăng hôn hắn hai miếng.

Sau ngày ấy, người của phủ tướng quân thấy tiểu thiếu gia ít chơi đùa đi, thức dậy sớm, đối với việc học bài nghiêm túc hơn, học võ càng chăm chỉ. Ta suy nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này phát hiện ra “âm mưu gây rối” của ta với hắn nên bắt đầu đề phòng? Hay là…Hắn thật quyết tâm muốn che chở cho ta?

Buồn cười! Ta lại hao tổn hết tâm tư muốn giết một đứa bé muốn che chở cho ta?

Sơ Không mà nghe nói như thế chắc cười đến trụi lông.

Nhưng mặc kệ nói thế nào đi nữa, một thời gian dài sau ngày ấy, mỗi sáng sớm ta tỉnh dậy đều sẽ thấy cái đầu của một tiểu quỷ. Hắn ghé vào bên giường của ta, hứng trí nói với ta, buổi sáng nay hắn thức dậy khi nào, luyện võ bao lâu, học được mấy bài thơ.

Mỗi ngày đều nghe hắn kể lể những chuyện đã trải qua, ta bóp cổ tay, đi xuống như vậy…Cứ như vậy khi nào ta mới có thể đấu với ngươi a tiểu Vương Bát đản!

Những ngày này cứ thể lảo đảo trôi qua đến khi Lục Hải Không mười tuổi, ta mười lăm tuổi. Ta, tiểu thư tướng phủ, Tống Vân Tường, đến tuổi cập kê.

Một ngày nào đó Tống cha đột nhiên mặt mày nghiêm túc nói với ta, sau này không được gặp gỡ riêng với Lục Hải Không. Ta chỉ nói Tống cha tư tưởng nho giáo thật lạc hậu, vẫy vẫy tay không để ý đến hắn. Một tháng kế tiếp, quả thật ta không nhìn thấy Lục Hải Không.

Trung thu năm đó, trăng tròn trên bầu trời, một mùi hương kỳ quái bỗng dưng bay đến tướng phủ, ta quay đầu, giật mình khi nhìn thấy một làn khói đặc bốc lên từ phủ tướng quân. Thoáng chốc ánh lửa nổi lên tận trời, chớp mắt đã cướp đoạt đi ánh trăng sáng.

Ta chớp mắt, nghĩ đến thần sắc nghiêm túc của Tống cha mấy ngày nay cùng với Lục Hải Không không biết tung tích, nhất thời hiểu được, a, thì ra triều đình đã xảy ra chuyện.

Ta vỗ vỗ cái miệng dính đầy vụn bánh trung thu, vừa đứng lên, chợt nghe Tống cha nói: “Ngươi đi đâu?”

“Trở về phòng a, ăn no rồi.”

Tống cha nhăn mi, phân phó thị vệ bên người: “Coi chừng tiểu thư. Đêm nay không cho nàng đi bất cứ nơi nào.”

Ta xoay người trở về phòng, thầm nghĩ đại hỏa cách vách như vậy, Tống cha ngay cả xem cũng không dám ra ngoài liếc mắt một cái. Nếu không phải ý của bề trên, ai dám ra tay với đại tướng quân đương triều.

Xem ra lần này Lục Hải Không chạy trời không khỏi nắng rồi.

Mười năm, hắn rốt cục sớm đi đầu thai, bắt đầu sự sai lệch với ta trong vướng mắc tình duyên bảy kiếp này.

Trở về phòng đi ngang qua từ đường, ta đột nhiên nhớ tới ngày ấy Lục Hải Không ở trong lòng ta, ánh mắt tràn đầy ao ước, hắn nói ta chảy nước miếng làm ướt tay áo hắn, hừ, hỗn tiểu tử, ai sẽ chảy nhiều nước miếng như vậy…

Ta bĩu môi, dưới chân rốt cuộc vẫn không thể cất bước.

Bằng không… Ta đi giúp hắn thu nhặt cái thi thể, tốt xấu gì cũng đã đấu trí đấu dũng nhiều năm như vậy, không phải sao…