Nhật Thực Lai

Chương 41: Rời đi




Tôi thức dậy đón chào ngày nghỉ hè đầu tiên của mình vào khoảng thời gian được cho là rất sớm. Bởi vì cửa phòng bố tôi chưa kêu cọt kẹt, bởi vì tiếng chân gõ xuống sàn của ông vẫn chưa xuất hiện, bởi vì bố chưa gọi tôi dậy. Tôi đang nằm cố thủ trên giường chờ ông gọi dậy đây. Và khi tiếng gọi đầu tiên của bố phát ra, tôi sẽ thưa hỏi thật ngoan ngoãn. Đúng, tôi cần cư xử như một đứa con ngoan ngoãn trước khi xin phép ông đi du lịch hè cùng với anh Quân.

Du lịch hè? Tôi tự đánh vào đầu mình một cái. Thực sự thì cái nơi mà bọn tôi tới để du lịch là gành Đá Dĩa, điểm tối thực hiện phép hồi sinh chứ đâu phải khoang xanh suối tiên. Nhưng chuyện gì giấu được ông thì tôi cứ giấu thôi. Ngay cả chuyện con gái ông là một nhà ngoại cảm. Nếu may mắn ông sẽ bắt tôi chuyên tâm đi tìm mộ liệt sĩ hy sinh trong chiến tranh còn nếu đen đủi ông sẽ đăng ký cho tôi một phòng điều trị tâm lý. Mà tôi hy vọng bác sĩ Quân - bạn trai của tôi sẽ đứng ra điều trị cho tôi.

Ngày nghỉ hè đầu tiên cũng là ngày nghỉ cuối cùng tôi ở thành phố. Đó là trong trường hợp anh Quân và tôi xin phép bố đi du lịch thành công. Đêm qua bọn tôi đã thống nhất với nhau qua tin nhắn rồi, Quân sẽ vờ đưa tôi vào Sài Gòn gặp mặt gia đình của anh trong khi điểm đến thực sự của chúng tôi thì cách Sài Gòn có một đoạn (đo trên bản đồ). Cũng đâu xa lắm, chỉ đi máy bay thêm vài tiếng là tôi có thể tới chào hỏi những người sinh ra anh, gặp cả cô em gái được anh làm cho bí ẩn lên nữa, tôi thực sự rất muốn thực hiện điều này. Quân phá tan ước muốn của tôi vì cái cớ nhật thực lai, lúc nào cũng là cái cớ đấy. Anh muốn mọi người phải chú tâm trước cuộc chiến. Tôi tức điên lên được, cảm ơn xúc giác của nhà ngoại cảm, nó khiến tôi lúc nào cũng có thể phát điên lên. Tôi gần như đã thôi không sợ hãi nhật thực lai khi nghe Quân đề cập đến gia đình anh. Tôi đã trông thấy phần nào tương lai của chúng tôi.

Tiếng phanh xe quen thuộc của Quân xuất hiện. Tôi không thể cố thủ chờ bố gọi dậy nữa rồi. Như một cái máy đã được lập trình sẵn, tôi cuống cuồng lao ra khỏi giường, vệ sinh răng miệng, chải chuốt gọn gàng, kiếm một bộ quần áo nào đó để mặc chứ không phải bộ đồ ngủ in hình con thỏ hồng ngu ngốc này.

- Ngân ơi. - Bố gõ cửa phòng tôi. - Có người tới rước con rồi này.

- Con biết, nhưng… - Tôi cột tóc lên cao, mở cửa để trông thấy một ông bố tay cầm đũa, người vận tạp dề. Thật không thể tin nổi.

- Không thể tin được. - Tôi thốt lên. - Bố dậy từ lúc nào? Bố còn không ngăn chặn việc con cố ngủ nướng nữa. Không, thực ra con muốn hỏi bố đang vào bếp đấy à?

Ông có vẻ bất ngờ khi lần đầu tiên rơi vào tình huống bị người khác tra hỏi một tràng dài trong khi thường ngày ông chỉ tra hỏi người khác:

- Từng câu một. Đầu tiên, bố vẫn dậy như thường ngày, 7 giờ kém 15 phút. Thứ hai, phải. Bố đang cố trở thành một ông già tốt bụng sẵn sàng làm bữa sáng cho con gái trước khi kết thúc giấc ngủ nướng của nó.

- Con yêu bố. - Tôi thơm vào má ông, chạy vụt xuống tầng dưới đón Quân, nhân tiện kiểm tra bữa sáng độc nhất của ông già tốt bụng.

Quân vừa mới nhấc chân ra khỏi đôi giầy bóng loáng của anh. Thấy tôi, anh nở nụ cười rạng rỡ. Đừng mong tôi cười lại, tôi vẫn còn tức điên lên khi không được vào Sài Gòn đấy.

- Vẫn giận à? - Quân nhăn mặt.

- Anh thông minh đấy. - Tôi thều thào để bố không thể nghe thấy khi ông sắp bước qua tôi, xuống cầu thang, vào khu bếp mới đổi chủ nhân từ tôi sang ông. - Ước gì anh dùng trí thông minh đó vào việc sắp xếp một chuyến đi tới Sài Gòn bởi vì còn năm ngày nữa mới tới cái hiện tượng nhật thực lai đáng ghét.

- Con vừa nhắc tới nhật thực à? - Mấy câu thều thào cuối của tôi bị bố nghe thấy hết, ông làm gì cũng nhanh, ngay cả việc bước xuống cầu thang. - Tờ báo trên bàn làm việc của bố nói nhật thực lần này rất đặc biệt đấy. Là nhật thực…

- Nhật thực lai. - Tôi nói một cách chuyên nghiệp như thể mình là nhân viên của đài thiên văn. - Và nó chẳng có gì đặc biệt đâu bố. Nó khiến con tức tối.

- Từ bao giờ mà nhật thực khiến con gái bố tức tối thế? - Ông có vẻ bất ngờ. Tất nhiên rồi, làm sao mà ông biết được nhật thực và sự tức tối của tôi lại có liên quan đến nhau.

Quân giúp bố giải thích bởi tôi đã cố tình chạy vụt vào bếp, mặc kệ ông già tốt bụng, mặc kệ anh luôn:

- Thật ra cô ấy tức tối vì cháu muốn cả hai cùng nhau chiêm ngưỡng nhật thực như một kiểu kỷ niệm tình yêu. Rõ ràng Khả Ngân chẳng thích nhật thực chút nào.

- Có phải cậu đang xin phép một chuyến đi không? - Tôi giật mình, núp ở cửa bếp nghe ngóng sự nhạy cảm của bố.

- À, vâng. - Quân cười ái ngại. - Tin tức nói Sài Gòn là nơi chiêm ngưỡng nhật thực tốt nhất. Và cháu cũng có ý định đưa Khả Ngân tới gặp mặt bố mẹ.

- Tôi nghĩ con bé sẽ rất vui nếu được vào Sài Gòn gặp mặt gia đình cậu.

Bố bắt đầu di chuyển vào trong bếp, tôi nhanh chóng ngồi phịch xuống ghế uống cốc sữa nóng trên bàn mà không kìm nổi sự sung sướng. Bố đã đồng ý một cách dễ dàng. Phải rồi, hôm nay bố đóng vai trò một ông già tốt bụng mà.

- Cảm ơn bác. - Giọng của Quân rất hào hứng. Anh cũng theo bố tiến vào bếp.

Liên tiếp trong vòng hai ngày, tôi và anh được ngồi cùng bàn, ăn cùng ông già tốt bụng, như một gia đình. Không gì khiến tôi hạnh phúc bằng điều này nhưng tôi vẫn vờ như mình đang bực. Tôi chỉ không nén được nụ cười khi anh cứ liên tục bỏ phần thức ăn của anh sang cho tôi, rồi mớm thức ăn vào miệng tôi. Mỗi lần anh làm vậy ông già tốt bụng kia lại liếc cô con gái khiến tôi đỏ mặt vì xấu hổ. Tôi sai rồi, tôi không nên giả vờ trước mặt bác sĩ đã từng tốt nghiệp ngành tâm lý học, anh luôn biết cách hướng cảm xúc của tôi về đúng thực tại.

Bọn tôi được phép rời khỏi nhà sau bữa ăn bởi ông già tốt bụng lại một lần nữa chứng tỏ sự tốt bụng của mình khi lãnh trách nhiệm rửa bát. Tôi không chịu nổi, đành phải thơm một cái nữa lên má bên kia của ông cho cân.

Chuông di động của bố vang lên. Tôi biết mình phải làm gì với đôi tay đi găng cao su rửa bát của ông rồi. Tôi bảo Quân đợi ở ngoài xe. Lấy hộ ông chiếc di động, chợt tâm trí tôi lắng lại một tích tắc, Phạm Hòa đang gọi.

- Bật loa ngoài đi con. - Bố nhắc tôi.

- À…con bật ngay đây. - Tôi làm theo ông nói dù không muốn để hình ảnh Phạm Hòa ám ảnh tôi trong ngày nghỉ cuối cùng ở thành phố.

- Tôi đang lần theo dấu vết chú điều tra được. Sẽ gọi lại sau khi phát hiện ra điểm khả nghi. - Phạm Hòa lên tiếng.

- Vất vả cho cậu rồi. - Bố thở dài, dường như ông tránh ánh mắt của tôi. - Phải rồi, con bé đang đứng ngay đây. Nó giúp tôi cầm chiếc di động trong khi tôi phải rửa bát, đừng có cười đấy. Cậu muốn nói chút gì với con bé không?

Đầu dây bên kia im lặng một hồi.

- Chào em, gửi cho anh chút không khí mát mẻ của Hà Nội được không. Nơi này nóng dãn man. Hết. - Phạm Hòa than vãn.

- Khoan đã, anh chỉ nói vậy thôi à? - Tôi bất giác lên tiếng. Trong khoảng vài giây sau đó tôi cũng không ngờ mình vừa lên tiếng.

- Với thân phận một cảnh sát đang ở ngoài trận địa anh cần phải trăn trối vài câu. Em biết đấy, chỉ là đề phòng thôi mà. Thường thì anh luôn trăn trối bằng cách gọi điện cho mẹ, hỏi han bà. Nhưng giờ em cũng biết đấy, anh chỉ có thể gọi cho ông chú kia, có điều em đang nghe máy nên anh đành tặng cho em đặc quyền đó vậy. - Phạm Hòa nói đùa.

- Trong trường hợp anh toàn mạng trở về anh sẽ tiếp tục theo đuổi em. Đừng nói em đã có bạn trai, cho dù em có hôn phu, hay chồng con gì đi chăng nữa cũng không thoát khỏi tay anh đâu. - Phạm Hòa ngắt máy luôn sau câu nói đó.

Đáng lẽ tôi phải tức điên lên mới phải. Nhưng tiếng bíp kéo dài từ đầu dây bên kia khiến chân tôi nhũn ra, lòng tôi quặn thắt lại. Phạm Hòa đã ngắt máy rồi. Tôi có cảm giác bất an. Có gì lạ đâu, tôi thừa biết cái trận địa mà anh nhắc tới là gành Đá Dĩa. Anh lại muốn hành động một mình. Không thể tưởng tượng nổi khoảnh khắc anh và Toru gặp mặt. Hắn căm ghét anh còn anh oán hận hắn. Tôi chẳng nghĩ ra điều gì lạc quan hơn cái chết.

- Tạm biệt bố. - Tôi giúp bố cất di động vào túi áo.

Quân thấy tôi xuất hiện ở ngoài cửa nhưng lại chạy vòng lên cầu thang, anh liền đuổi theo. Tôi về phòng riêng, nhấc chiếc va li ra giữa phòng. Lau chùi nó một cách khá là cẩu thả, tôi mở bung nó ra, nhét hết vài ba bộ áo quần gọi là mặc ổn chứ chẳng cần mặc diện vào va li. Không kiềm chế nổi cảm xúc trào dâng, tôi suýt nữa thì bóp méo luôn cái va li duy nhất mà tôi có. Thật may mắn, nó chỉ hơi hóp lại một chút.

- Em sao vậy? - Quân đóng cửa phòng, tới bên tôi.

- Đừng động vào em. - Tôi chủ động lui ra xa. - Có thể em sẽ khiến anh bị thương đấy.

- Đã có chuyện gì vậy? - Quân nghe lời, giữ một khoảng cách an toàn với tôi.

- Em nghĩ lại rồi. Không bay chuyến cuối ngày nữa. - Tôi vuốt lại tóc tai. - Mình đặt chuyến sớm nhất vào trong Nam đi anh. Bây giờ trời vẫn sớm, mình đặt luôn chuyến buổi trưa đi.

- Bình tình nào em. - Quân từ tốn tiến lại gần tôi.

- Đừng! - Tôi lại lui ra thật xa. - Em rất nguy hiểm.

- Không đâu. Em không nguy hiểm - Quân nhẹ nhàng đặt tay lên má tôi, thật nhẹ nhàng, và từ từ. - Thấy chưa, bình tĩnh lại, hít thở đều cho anh. Hít thở. Đều.

Tôi gật đầu, làm theo cách của anh. Và tôi lấy lại sự bình tĩnh một cách khó khăn.

- Giờ thì kể anh nghe. - Quân nói. - Đã có chuyện gì vậy?

- Phạm Hòa gọi cho bố em. - Tôi tường trình. - Anh ấy đang ở gành Đá Dĩa rồi. Anh ấy còn nói lời…gì mà trăn trối nữa. Em phát điên lên được. Lúc nào anh ấy cũng thích một mình một kế hoạch riêng.

- Hiểu rồi. - Quân mở di động, lướt tay trên danh bạ tìm số của chị Loan. Anh gọi cho chị.

- Khỏi phải nhắc, tôi đang thu dọn hành lý cho chuyến hành trình một đi không trở lại của chúng ta. Nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ. - Chị Loan thở dài.

Quân ngó qua cửa sổ:

- Trời chưa có nắng. Chị hãy chuyển lời tới tiến sĩ giúp em, chúng ta cần đi ngay chuyến bay sớm nhất.

- Tôi sẽ không hỏi lý do đâu nhưng sao cũng được. Còn Ichiro, cậu đi mà chuyển lời để xem tên độc đoán đó có nghe theo không. Hoặc chúng ta cứ việc đi trước mặc anh ta lên chuyến tàu khởi hành vào chiều tối. - Chị Loan vẫn tức giận khi nhắc tới tiến sĩ.

- Tàu? - Tôi gắt lên. - Không. Chúng ta phải lên máy bay chứ. Chỉ mất khoảng hai tiếng để tới nơi.

- Phạm Hòa đã tới gành Đá Dĩa rồi. Với sở trường của cậu ta, chẳng mất nhiều thời gian để cậu ta tìm ra tên quản gia đâu. - Quân nói. - Chúng ta cần đi luôn. Bằng máy bay.

- Chết tiệt…Phải để Ichiro đi riêng thôi. Thằng cha hơn trăm tuổi này không qua nổi cửa soát vé tại sân bay đâu nhưng tàu hỏa thì có thể lẻn vào được. Khi tới nơi, chúng ta sẽ gửi cho Ichiro địa điểm khách sạn sau. Lên đường thôi. - Chị Loan tiếp tục nổi giận nhưng không phải vì tiến sỹ mà vì Phạm Hòa. Tôi đoán vậy.

Tôi tự động gập va li lại sau khi ném thêm vài vật dụng vệ sinh vào. Quân giúp tôi khiêng chiếc va li xuống nhà. Ông già tốt bụng đã rửa xong đống chén bát rồi. Trông thấy bọn tôi, ông ngạc nhiên vô cùng, chắc chắn ông ngạc nhiên vì chiếc va li bị kéo xuống quá sớm.

- Con vừa xem lại lịch bay. - Tôi trả lời cho câu hỏi đã có sẵn trong đầu ông. - Trời ạ, con đặt nhầm chuyến bay buổi trưa thay vì bay vào buổi tối. Bố không muốn con gái mình hoang phí tiền của, chỉnh lại lịch bay đúng không?

- Chuyện đã đành rồi. - Bố thở dài. - Đến nơi thì gọi cho ông già này.

- Con nhớ rồi. - Tôi thơm vào cả hai bên má của ông.

- Tạm biệt bác. - Quân nhấc bổng chiếc va li lên. Tôi chẳng còn thời gian để đoán xem anh có dùng tâm vận hay không. Thời gian đó tôi dành cho việc bước nhanh nhất có thể lên xe.

Bọn tôi tới sân bay rất sớm. Đặt xong ba tấm vé, anh và tôi tìm một dãy ghế trống để chờ đợi. Chờ chị Loan tới, chờ giờ bay đến, chờ tất cả mọi việc trôi qua.

- Em lo lắng cho Phạm Hòa rất nhiều phải không? - Quân chợt hỏi tôi một câu đầy hàm ý.

- Phạm Hòa là bạn của chúng ta. - Tôi hơi nhíu mày lại. - Anh đang nghĩ gì vậy?

- Ừm. - Quân bật cười. - Nếu một ngày nào đó cảm xúc của em về cậu ấy thay đổi thì em hãy nhớ anh luôn để em lựa chọn. Em có thể ra đi bất kỳ lúc nào em muốn.

- Em cần nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu đây. - Tôi mệt nhọc tựa đầu vào vai Quân. - Em yêu anh. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.

Bóng dáng chị Loan xuất hiện khiến tôi nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Nỗi lo về Phạm Hòa nhẹ đi, nỗi lo về Quân cũng nhẹ đi. Xin hai người đàn ông này đừng làm tâm trí tôi điên đảo nữa.

- Đã ai ăn sáng chưa? - Chị đẩy va li của mình tới chỗ Quân. Cộng thêm chiếc va li của tôi và của anh thì giờ anh thành người khuân vác rồi.

Cả hai bọn tôi đều gật đầu.

- Chị sẽ không chờ thêm vài tiếng nữa để lấp đầy dạ dày tại khách sạn đâu. - Nói xong, chị cướp tôi khỏi anh Quân.

- Ngồi đó trông đồ đi. - Chị Loan ra lệnh. - Chị mượn cô bạn gái bé nhỏ của em một chút.

- Sao chị không đi ăn một mình? - Quân có vẻ không đồng tình với việc mượn chác này cho lắm.

Chị chẳng trả lời anh, chỉ để lại một nụ cười khó hiểu trước khi khoác tay tôi vào khu ăn uống tại sân bay. Đây là một trong những khu tôi chẳng bao giờ vào. Đồ ăn rất mắc. Vậy nên cứ mỗi lần tới sân bay tôi đều lấp đầy bụng dạ trước. Lần này chỉ là may mắn khi tôi vừa ăn sáng xong thì nghe được lời trăn trối đáng ghét của Phạm Hòa.

Thức ăn được bày ra rất nhanh. Tôi đã cố gắng từ chối việc ăn thêm tăng hai nhưng sức ép của chị quá lớn. Cuối cùng cả tôi và chị đều trơ mặt nhìn đống thức ăn trên bàn mà chẳng thèm đụng dao dĩa. Tôi thì dễ hiểu, nhưng chị thì hơi bất bình thường. Thỉnh thoảng chị lại ngó qua chỗ Quân qua ô cửa kính đen mờ của nhà hàng. Tôi đảm bảo đó không phải ánh mắt trông nom, đó là ánh mắt đề phòng. Tại sao chị cần đề phòng anh ấy nhỉ?

- Ăn đi Khả Ngân. - Chị đột nhiên nhìn tôi. - Em không muốn phung phí tiền của chị thì ăn hết đi.

Tôi ngập ngừng cắt miếng thịt lớn trên đĩa, một cách chậm rãi:

- Chị muốn lấp đầy dạ dày mà. Chị cũng ăn đi.

- Đành vậy. - Chị cũng ăn một cách chậm rãi, khó hiểu. Như thể chị không hề đói một chút nào. Như thể chị gọi riêng tôi ra đây là có ý gì đó.

- Chị muốn nói gì với em à? - Tôi mạnh dạn đi vào vấn đề trước.