Nhất Túy Kinh Niên

Chương 30




Hà Cố bận rộn cả buổi chiều, lúc sắp tan ca, đột nhiên nhớ ra lâu lắm rồi Cố Thanh Bùi chẳng có động tĩnh gì, hình như cũng không xuất hiện trong công ty, là để tránh hiềm nghi sao?

Hà Cố rút điện thoại ra, gọi cho Cố Thanh Bùi một cuộc.

Bên kia vang thật lâu mới nhận, thanh âm Cố Thanh Bùi nghe có chút mệt mỏi:"Ừm, Hà Cố."

"Cố tổng, gần đây vẫn ổn chứ? Vẫn rất bận hả?"

"Đúng vậy." Cố Thanh Bùi cười khổ một tiếng, một Cố Thanh Bùi luôn nói nhiều, với ai cũng có thể tán gẫu, lần đầu tiên có vẻ tẻ nhạt như vậy.

"Anh không sao chứ? Có muốn ra ngoài ngồi không?" Hà Cố ý thức được bản thân hiện tại đang tìm tình cảm khác để gửi gắm ở khắp nơi, tìm về tình thân, củng cố tình bạn, đều là để có thể bù đắp vào vết thương nơi Tống Cư Hàn, anh vẫn luôn nghĩ rằng mình vô cùng độc lập, một mình cũng có thể sống, bây giờ xem ra, tình cảm giúp anh chống đỡ bao năm nay cư nhiên thực sự chỉ ở trên người Tống Cư Hàn, một khi thứ tình cảm đó có nguy cơ sụp đổ, anh liền cần tìm tình cảm mới.

Nói đến cùng, anh cũng chỉ là con người mà thôi.

Cố Thanh Bùi nói:"Gần đây nhiều việc quá, không rời được, qua vài ngày nữa đi, rảnh rồi anh sẽ gọi cho chú." Gã cười cười, "Chỉ không biết chú có rảnh không."

Hà Cố cũng cười:"Thực sự không thể nói rõ, đến lúc đó bàn tiếp." Anh ngừng một chút, nhịn không được nói, "Cố tổng, giọng anh nghe uể oải lắm, phải chú ý sức khỏe nhé."

"Ừm, cậu cũng vậy."

Cúp điện thoại, điện thoại anh không biết từ lúc nào nảy ra vài tin nhắn wechat, anh mở ra xem, đều là Trang Tiệp Dư gửi, là tạo hình thư sinh cổ trang, cậu lại làm vài cái mặt quỷ vặn vẹo.

Hà Cố nhịn không được phì cười.

Trang Tiệp Dư thỉnh thoảng sẽ gửi cho anh vài tin nhắn, nhưng anh cực ít trả lời, anh biết anh không nên quá thân thiết với Trang Tiệp Dư, nhưng đứa trẻ này có lẽ quá được trời ưu ái, từ nhỏ chưa từng nếm qua mùi vị bị người khác cự tuyệt, mình càng lạnh nhạt, ngược lại càng khiến cậu nảy sinh hứng thú.

Anh nhìn hình ảnh mắc cười kia, trả lời ba chữ:"Tiểu hầu tử." (Khỉ con)

Bên kia nhanh chóng đáp:"Từng thấy con khỉ nào đẹp trai như tôi chưa?

Hà Cố lắc đầu cười nhẹ. Cuộc đời này lần đầu tiên anh tiếp xúc với người như Trang Tiệp Dư, nhiệt tình, yêu bản thân, cởi mở, thẳng thắn, có một tinh thần hăng say không sợ bất kỳ thứ gì của thanh niên trẻ tuổi, nếu bỏ qua thành kiến khó coi lần đầu gặp mặt, kỳ thực đứa trẻ này cũng không tệ.

Người không thể bỏ qua thành kiến thật ra là anh.

Hà Cố cầm một túi tài liệu xuống lầu, vừa bước ra cửa công ty, liền mơ hồ cảm thấy chiếc xe dừng trước cửa kia có chút quen mắt.

Quả nhiên, ngay sau đó, cửa xe mở ra, Phùng Tranh đi xuống.

Hà Cố cứng người, biểu tình có chút không tự nhiên.

Sắc mặt Phùng Tranh cũng có chút âm trầm, chậm rãi tới gần:"Lên xe đi, chúng ta tìm một nơi nói chuyện."

"Phùng Tranh, tôi nghĩ lần trước trong điện thoại đã nói rõ rồi."

Vẻ mặt Phùng Tranh khó tin cùng khổ sở:"Chúng ta làm bạn đã nhiều năm như vậy, chỉ vì Tống Cư Hàn, anh ngay cả một câu cũng không chịu nói với tôi?"

Điều Hà Cố sợ nhất, chính là cách nói này của Phùng Tranh, không chỉ là Phùng Tranh nghĩ như vậy, anh cũng nghĩ như vậy, đây chẳng phải bốn từ "trọng sắc khinh bạn" có thể hình dung, vì "ái tình" mà nguyện ý tuyệt giao với bạn bè, nghe có bao nhiêu ngu xuẩn và đáng khinh chứ.

Tuy rằng anh biết, sự tình không đơn giản thế, điều thực sự khiến anh phiền chán, là trận đấu phân cao thấp kỳ quái giữa Phùng Tranh và Tống Cư Hàn, anh không muốn bị cuốn vào trong đó.

Hà Cố than nhẹ:"Phùng Tranh, ngày hôm ấy trong bữa ăn, cậu cố ý châm ngòi mâu thuẫn giữa tôi và Cư Hàn, đây là việc bạn bè nên làm sao?"

Phùng Tranh nhất thời nghẹn lời, ánh mắt có chút quẫn bách:"Tôi...tôi thừa nhận tôi không cam tâm, tại sao hắn dám đối xử với anh như thế, tại sao anh cứ không thể rời xa hắn!"

"Đây là chuyện giữa tôi và cậu ấy, tôi không muốn làm đạo cụ để cậu lợi dụng chọc giận cậu ấy."

"Tôi không nghĩ như vậy!" Phùng Tranh nổi nóng.

"Thật sao?" Hà Cố nhìn chằm chằm Phùng Tranh, ánh mắt sáng rực, "Cậu thực sự không ôm ý nghĩ đó sao? Tôi không biết hai người có mâu thuẫn sâu sắc đến đâu, đều là người lớn ngần này tuổi đầu rồi, bao nhiêu năm đã qua vẫn chẳng thể bỏ xuống, nhưng 6 năm trước Tống Cư Hàn lợi dụng tôi đả kích cậu, hiện tại lẽ nào cậu không phải đang làm chuyện giống thế sao?" Anh không nói, chỉ là muốn chừa mặt mũi cho Phùng Tranh, không có nghĩa là anh không hiểu. Chuyện tới hiện giờ, ngay cả người trước nay luôn lười lo chuyện bao đồng như anh cũng rốt cục bắt đầu hiếu kỳ, giữa Tống Cư Hàn và Phùng Tranh, rốt cục đã từng xảy ra chuyện gì.

Phùng Tranh cắn răng nói:"Tôi không giống hắn, tôi thực sự từng thích anh."

Hà Cố ngẩn người, nhịn không được hít một hơi.

Đây là lần đầu tiên Phùng Tranh thẳng thắn nói ra, mặc dù năm đó ý đồ của y rất rõ ràng, nhưng cũng chưa bao giờ nói ra câu "thích."

Hà Cố trầm mặc một lát, nói:"Phùng Tranh...cái này...tôi cảm thấy lúc ấy cậu chỉ là đang giận lẫy, nếu cậu thực sự thích tôi, không cần đợi Tống Cư Hàn kích thích cậu, cậu cũng sẽ biết."

"Không đúng, lúc đó tôi chỉ là quá mơ hồ, tôi không dám xác định, nên mới làm bạn với anh, kỳ thật...kỳ thật tôi hy vọng anh có thể mở lời trước, nhưng anh cứ im lặng như vậy, thận trọng như vậy..." Phùng Tranh lắc đầu, ánh mắt tràn ngập hối hận, "nếu lúc ấy tôi trưởng thành một chút thì tốt rồi, sao tôi có thể nghĩ đến, Tống Cư Hàn sẽ đột nhiên xuất hiện, và sao tôi có thể nghĩ đến, anh sẽ lập tức thích hắn."

Nhớ lại năm đó, Hà Cố cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu với suy nghĩ và quyết định lúc ấy của bản thân, có lẽ là do tuổi trẻ chăng, bởi vì tuổi trẻ, nên đầu óc không bình tĩnh, không cho phép mình chùn bước trước thứ tình cảm vô cùng mê hoặc, bởi vì tuổi trẻ, nên vừa ngu xuẩn vừa xúc động, phạm rất nhiều sai lầm.

"Phùng Tranh, chuyện năm đó không cần thiết phải nhắc lại nữa, chúng ta đã thế này rồi, cậu và tôi cũng thành như vậy. Cậu cái gì cũng có, còn cần phát triển sự nghiệp, thực sự không cần phải lãng phí thời gian vì tôi."

"Tốn thời gian vì anh, sao có thể là lãng phí." Phùng Tranh nhìn Hà Cố thắm thiết, "Nhiều năm qua đi, trong giây phút tôi gặp lại anh, tôi phát hiện tôi vẫn chưa quên được anh, Hà Cố, chúng ta thật sự không thể sao? Anh thà làm bạn giường của Tống Cư Hàn, cũng không muốn thử nghiêm túc với tôi một lần?"

Hà Cố hít một hơi sâu:"Phùng Tranh, tất cả tình cảm và tinh lực của tôi đều đã tiêu hao hết vào Tống Cư Hàn, cả đời này tôi đều không thể có sức lực mạnh mẽ như thế để thích người khác nữa, đó thật không công bằng."

"Anh chưa thử, sao biết được? Tôi có chỗ nào kém hắn?"

Hà Cố nghiêm túc nói:"Phùng Tranh, đối với tôi mà nói, cậu là người rất quan trọng, nên tôi không thể thử với cậu, tôi không muốn lãng phí tình cảm của cậu."

Phùng Tranh nắm chặt tay thành quyền, phẫn hận gầm nhẹ:"Sao anh lại ngu ngốc đến thế!"

Hà Cố hạ mi mắt:"Phùng Tranh, giữa cậu và Tống Cư Hàn rốt cuộc có mâu thuẫn gì, đáng để hai người đối chọi gay gắt đến tận giờ sao?"

Sắc mặt Phùng Tranh trở nên có vài phần cổ quái:"Đều là chuyện cũ rồi, tôi thích anh, không liên quan gì tới chuyện của hắn."

Hà Cố chẳng thể tin, nhưng hiển nhiên Phùng Tranh không muốn nói, anh cũng chẳng gặng hỏi, chỉ khuyên nhủ:"Giữa chúng ta chỉ có thể đến đây mà thôi, dịp lễ tết cậu sẽ nhận được quà và lời chúc phúc của tôi, cậu có chuyện tôi sẽ cố hết khả năng giúp đỡ cậu, có lẽ có một ngày, chúng ta có thể trở lại mối quan hệ bạn bè thông thường, nhưng trước khi cậu buông bỏ chấp niệm này, chúng ta vẫn nên cố gắng đừng gặp nhau, tôi chỉ là muốn tốt cho cậu."

Phùng Tranh oán hận trừng anh:"Anh nói nhiều đến vậy, còn không phải bởi vì Tống Cư Hàn!"

"Không chỉ vì cậu ấy..."

"Hà Cố! Tôi không muốn khiến anh tổn thương, nhưng anh có thể đừng ngu ngốc nữa có được không, Tống Cư Hàn sẽ không thích anh, anh cứ dây dưa với hắn để làm gì?! Để tổn thọ à!"

Hà Cố mệt mỏi nói:"Đây là chuyện của riêng tôi, Phùng Tranh, xem như tôi xin cậu, đừng ép tôi nữa."

Vành mắt Phùng Tranh đỏ ngầu, biểu tình tràn ngập không cam lòng, y phẫn hận quơ quơ nắm đấm, khàn giọng nói:"Anh sẽ hối hận." Nói xong quay người mở cửa lên xe.

Hà Cố nhìn chiếc xe kia nghênh ngang rời đi, trong lòng khó chịu không thôi.

Về đến nhà, Hà Cố "bất cẩn" mở tin tức, tìm bài báo về việc Tống Cư Hàn nghỉ mát, rất nhiều suy đoán đều là nói bóng nói gió, không xem cũng thế, nhưng ảnh chụp lại thật trắng trợn.

Báo nói hư hư thực thực rằng bạn gái mới của Tông Cư Hàn là một người mẫu mới vào nghề, vừa nhận giải bên nước noài, còn ký hợp đồng với một nhãn hiệu nổi tiếng, vô cùng trẻ trung, chỉ mới 19 tuổi.

19 tuổi, bằng tuổi Trang Tiệp Dư, Tống Cư Hàn trưởng thành sớm, thời niên thiếu, những người hắn kết giao đều lớn hơn hắn, có người thậm chí hơn hắn mười mấy tuổi, hiện tại đương nhiên đều chọn người trẻ hơn.

Có nhiều thân thể trẻ trung xinh đẹp vây quanh như vậy, cũng khó trách Tống Cư Hàn sẽ cảm thấy anh không biết đối nhân xử thế, "Cũng dám lên mặt với tôi."

Đóng trang mạng, Hà Cố bắt đầu xem bản vẽ, khó khăn lắm mới bắt đầu tập trung tinh thần, thì điện thoại lại vang lên, anh cầm lấy, là tiểu Tùng gọi, tiểu Tùng không phải đi Saipan với Tống Cư Hàn sao?

Hà Cố nhận điện thoại:"Alo, tiểu Tùng?"

"Ca, anh vừa tan làm hả?" Đầu bên kia truyền tới thanh âm vui vẻ của tiểu Tùng.

"Ừ, cậu đang ở Saipan hả?"

"Vâng, đây là gọi điện thoại quốc tế a, aiyo đau lòng chết."

"Ừm, vậy nói ngắn gọn thôi, có chuyện gì thế?"

"A, cái đó...anh muốn ăn đặc sản gì không? Em với Hiểu Hiểu đang đi mua đồ."

"Không cần, mấy đứa chơi vui vẻ là được, phí điện thoại đắt, cúp đi." Hà Cố một chút cũng không muốn bị nhắc đến Tống Cư Hàn lúc này đang làm gì.

"Ai, từ từ." Tiểu Tùng kéo dài thời gian, "Ừm, có loại đồ đan, rất đẹp, còn có chút đồ thủ công, à, có dừa! Em mang dừa về cho anh nhé!"

Hà Cố nhăn mi:"Chắc cũng giống với dừa Hải Nam?"

"Nơi đây...không giống a, em mang cho anh một quả nhé."

"...Ừ."

"Anh, anh đang làm gì thế? Mấy ngày nay bận không, mệt không."

"Vẫn ổn."

"Trong nước ngày càng lạnh, anh đừng để bị cảm."

Hà Cố không hiểu ra sao:"Tiểu Tùng, cậu đặc biệt gọi điện thoại quốc tế để tán gẫu với tôi à?"

"Không phải, aiya, sao có thể chứ, em chỉ muốn hỏi xem anh muốn gì, em muốn mang về cho anh chút đồ mà, bình thường anh quan tâm em như vậy."

"Không cần đặc biệt mang gì đâu."

"Đúng rồi, em xem báo Trung, cmn không biết chụp trộm lúc nào, Hàn ca bao cả bãi biển tư nhân, theo lý mà nói hẳn là không có người ngoài mới phải."

"Lũ chó săn lợi hại quá nhỉ."

"Vâng, thật đáng ghét, dám nói linh tinh, chúng em có chỗ nào dâm loạn, bạn gái chính thức ở ngay bên cạnh, bọn Sinh ca đều mang vợ con đến nữa."

Bên kia truyền đến một giọng nữ đáng yêu:"Có phải anh còn có một bạn gái không chính thức không hả?"

Tiểu Tùng cười hắc hắc không ngừng:"Anh nào dám đâu bà xã."

"À, tôi nhìn thấy vợ của A Sinh rồi, tôi biết là viết bừa."

"Đúng thế đó, đều viết bừa...."

"Hàn ca, nhìn xe--" Hiểu Hiểu đột nhiên kêu một tiếng.

Tiểu Tùng "đậu má" một tiếng.

Hà Cố bất giác ngồi thẳng:"Cư Hàn ở bên cạnh cậu?"

Tiểu Tùng ấp úng nói:"A, không phải, đang qua đường, không sao, anh ấy cách bọn em xa lắm, cái đó, em cúp máy trước nhé, anh chú ý sức khỏe, bye bye."

Hà Cố vừa định nói gì, điện thoại đã ngắt kết nối, anh ngẩn người trước điện thoại, cuộc gọi này quả thực là kỳ lạ.

Đang nghi hoặc, điện thoại nảy ra một tin nhắn wechat, mở ra xem, là ảnh Trang Tiệp Dư tự sướng ở phòng tập gym, đang đối diện gương chụp phần mông cong của mình, kèm theo một đoạn ghi âm.

Hà Cố cau mày mở, thanh âm Trang Tiệp Dư truyền đến: chú Hà, nhìn mông cháu có phải rất vểnh không.

Hà Cố dở khóc dở cười, nhất thời quên mất cuộc điện thoại rối rắm vừa rồi.

Do concert thành công chưa từng có của Tống Cư Hàn, nên gần nửa năm nay chủ đề về hắn đều rất nhiều, cộng thêm sự kiện chụp trộm thật thật giả giả ở đảo Saipan, vì thế ngày hắn đưa cả nhóm về nước, nhân dân toàn quốc cơ bản đều biết.

Ngày đó là cuối tuần, Hà Cố đang tăng ca ở công ty, lần nữa nhận được điện thoại của tiểu Tùng, nói quà cho anh để ở chỗ Tống Cư Hàn, bảo anh đi lấy.

Hà Cố nói:"Tiểu Tùng, gần đây tôi tăng ca, không có thời gian, tôi bảo trợ lý đi lấy được không."

"Đương nhiên không được a." Tiểu Tùng trách móc nói, "Sao có thể để người ngoài biết chỗ ở của Hàn ca."

Hà Cố vỗ đầu:"Ừ, hồ đồ quá, vậy đợi tôi làm việc xong đã."

Tiểu Tùng chần chờ nói:"Mấy giờ anh có thể làm xong, nếu anh không đi, Hàn ca sẽ tức giận."

"Giờ thì tôi chưa biết."

"Hàn ca cũng mua cho anh không ít quà nha." Tiểu Tùng thở dài, "Ca, không phải em theo phe Hàn ca, em thật sự cảm thấy, anh ấy đối với anh rất tốt, hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy rồi, đừng dỗi nhau vì mấy chuyện lặt vặt."

Hà Cố lười giải thích quá nhiều với tiểu Tùng, chỉ nói:"Để bàn sau đi."

Cúp điện thoại, Hà Cố bắt đầu tâm thần không yên, nhìn bên ngoài, sắc trời đã tối, anh còn chưa ăn cơm, có lẽ là nên về nhà rồi.

Anh thu dọn xong đồ đạc, vừa bước ra công ty, Tống Cư Hàn liền gọi tới:"Alo, anh tới đây chưa?"

"Tôi đang ở công ty."

Tống Cư Hàn hung dữ nói:"Giờ qua đây ngay, tiểu Tùng chọn cho anh một đống đồ, chất đống hết trong phòng khách, loạn cả lên."

"Hôm nay tôi..." Hà Cố ngẫm nghĩ, nếu anh không đi, chắc chắn Tống Cư Hàn không để yên, chỉ đành mở miệng:"Được rồi, giờ tôi qua."

"Ừm, anh ăn cơm chưa?"

"Chưa."

"Tôi cũng chưa ăn, anh mua đồ dưới lầu...Bỏ đi, anh qua đây làm chút thức ăn đi."

Hà Cố lập tức đoán ra Tống Cư Hàn muốn nói gì, hắn vẫn luôn thích ăn món vằn thắn gạch cua ở cửa tiệm dưới lầu, nhưng hai người đều có ký ức rất tồi tệ về cái này. Hà Cố lái xe đến nhà Tống Cư Hàn, vẫn là mua vằn thắn, hiện tại nhớ đến Trang Tiệp Dư, đã không còn khó xử cùng kiêng kị như ban đầu, đương nhiên cũng không nên trút tức giận lên thức ăn.

Anh cầm vằn thắn lên lầu, gõ cửa phòng.

Tống Cư Hàn mở cửa, phàn nàn:"Tôi cho anh chìa khóa sao anh không lấy."

"Tôi cũng chẳng tới nhiều, không cần thiết." Hà Cố bước vào.

Tống Cư Hàn chú ý đồ trên tay anh, nhíu mày nói:"Anh mua cái này làm gì."

"Không phải cậu muốn ăn à."

"Ai nói tôi muốn ăn." Tống Cư Hàn hơi không vui, "Giờ tôi không thích ăn chút nào cả."

"Ăn chút đi, đừng lãng phí, tôi đi làm thêm vài món." Hà Cố cầm vằn thắn vào bếp.

Vừa đặt xuống, Tống Cư Hàn liền kéo anh ra phòng khách, chỉ đống đồ trên đất:"Anh xem, đều là tiểu Tùng mua cho anh."

"Tiểu Tùng?" Hà Cố nhìn đống nhãn hiệu nổi tiếng kia, tiểu Tùng sao có thể mua cho anh những thứ này.

"Ờ, là tôi nói mang về cho anh ít đồ, bảo tiểu Tùng đi chọn."

Hà Cố gật gật đầu:"Cảm ơn." Anh quét qua một lượt, "Sao không có dừa?"

"Dừa gì?"

"Tiểu Tùng bảo muốn mang dừa ở đảo Saipan về cho tôi."

Tống Cư Hàn trợn mắt:"Nó là đồ ngốc hả, Hải Nam không có dừa chắc."

Hà Cố có chút buồn cười:"Chắc là tôi nghe nhầm."

Tống Cư Hàn bĩu bĩu môi:"Anh cần dừa làm cái rắm a, chẳng đáng mấy đồng, mua nhiều đồ thế này anh không nhìn một chút à."

"Tôi không nói cần dừa..." Hà Cố bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi xổm dưới đất nhìn đống quà một lượt, đều là đống hàng xa xỉ đắt muốn chết, bằng lương cả năm của anh, ở bên Tống Cư Hàn lâu như vậy, anh cũng quen mặc đồ tốt, nhưng đối với anh mà nói, chỗ đồ này tốt đến mấy cũng chỉ là để mặc, không có ý nghĩa gì lớn lắm.

Nhưng đống quà này, khiến anh nhớ lại lúc hai người mới quen, anh vì có thể giữ chút thể diện trước mặt Tống Cư Hàn, mà tiêu số tiền đối với anh là rất lớn lúc đó để cắt tóc, mua quần áo, anh có một khoảng thời gian dài, nỗ lực theo đuổi bước chân của Tống Cư Hàn, hy vọng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, may mà sau đó anh tỉnh táo lại, biết rằng khoảng cách kia cả đời anh cũng chẳng thay đổi được, nên anh cũng không tự làm khổ bản thân nữa.

Tống Cư Hàn ngồi xổm xuống, háo hức nhìn anh:"Thích không?"

Hà Cố cười nhẹ:"Thích."

"Nếu anh đi cùng tôi..." Tống Cư Hàn nói đến đây, hừ nhẹ một tiếng.

"Tôi đi nấu cơm." Hà Cố đứng dậy, đi thẳng vào phòng bếp.

Làm hai món, đổ vằn thắn ra bát, Hà Cố gọi Tống Cư Hàn tới ăn cơm.

Tống Cư Hàn ngoài miệng nói không thích ăn nữa, thực tế ăn rất nhiều, ăn rất nhanh.

Hà Cố luôn ít nói, lúc này lại càng trầm mặc, hai người mặt đối mặt, ít nhiều có chút khó xử, Tống Cư Hàn chịu không nổi không khí này, bất mãn nói:"Anh nói một câu đi có được không, câm à."

Hà Cố dừng một chút:"Ở đảo Saipan chơi vui không?"

"Cũng được, chỉ là hơi nắng." Tống Cư Hàn liếc Hà Cố, "Anh đọc báo chưa?"

"Ừm."

"Viết linh tinh đấy."

"Tôi biết."

Tống Cư Hàn còn muốn nói gì, nhưng thấy bộ dạng chẳng để tâm của Hà Cố, trong lòng lập tức dâng lên cơn tức giận, hung hăng nuốt hai miếng vằn thắn.

Cơm nước xong, Hà Cố muốn về, Tống Cư Hàn nói:"Tối nay ở đây."

"Sáng sớm mai tôi phải đi Giang Tô."

"Nhà tôi gần trạm tàu cao tốc hơn."

"Nhưng mà..."

Tống Cư Hàn nhíu mày:"Hà Cố, bây giờ anh là rất không muốn ở cùng tôi hay thế nào? Anh có ý gì, Tống Cư Hàn tôi thiếu người sao?"

Hầu kết Hà Cố trượt lên trượt xuống, nhẹ giọng nói:"Không phải."

Tống Cư Hàn tóm lấy anh:"Tắm với tôi."

Hà Cố bị động bị túm vào phòng tắm, Tống Cư Hàn cởi quần áo, lộ ra bắp thịt hoàn mĩ, hắn mở vòi hoa sen, lắc lắc nước bên cạnh Hà Cố:"Anh vẫn chưa cởi? Muốn thuận tiện giặt quần áo luôn à?"

Hà Cố do dự một chút, bắt đầu chậm rãi cởi quần áo, anh vẫn rùng mình với cuộc làm tình vừa thô bạo vừa điên cuồng hôm đó, thậm chí có chút sợ hãi.

Tống Cư Hàn buông vòi hoa sen, đi qua giúp anh, đồng thời cúi đầu ngậm môi anh, nhiệt tình mà vẫn dịu dàng hôn anh.

Hà Cố bị hắn đè trên tường, không chỗ thối lui.

Tống Cư Hàn thấp giọng nói:"Tôi đảm bảo sẽ không để anh chịu đau thêm lần nào nữa, thả lỏng chút."

Hà Cố nhắm mắt, cơ thể vì đụng chạm quen thuộc của Tống Cư Hàn mà hơi xao động. Anh thật đúng là ngựa quen đường cũ, vết thương vừa khỏi đã quên đau.

Hai người làm từ phòng tắm cho đến phòng ngủ, Tống Cư Hàn đúng là nắm rõ cơ thể anh trong lòng bàn tay, không ngừng đưa anh lên tới cao trào.

Nhưng trong nháy mắt ngây ngô đó, dư âm qua đi, Hà Cố chỉ cảm thấy một nỗi bi thương khó có thể hình dung.