Nhất Võng Khuynh Tâm

Chương 16




Đương nhiên Fiez vẫn lấy được đoạn thu hình từ chỗ Mathilde về.

.

Xem xong trận thi đấu, Fiez thở dài một hơi.

Biểu hiện của Juliano khá hoàn mĩ, hơn nữa khả năng thích ứng tiết tấu trận đấu cũng rất cao. Nhưng mà, mỗi khi anh ta tấn công mãnh liệt vào một hướng nào đó đều bị Toby chặn lại, sau đó còn đánh trả lại bằng những đòn thật hiểm hóc.

Đúng vậy, bất kể là Juliano hay là chính mình, vẫn còn một đoạn đường rất dài cần phải đi.

Kiêu ngạo như Juliano, sau khi thất bại lại đến xem trận đấu của mình cùng Mathilde, khi đó tâm trạng của anh ta là như thế nào đây? Fiez mỉm cười.

Cuối tuần này, thật hiếm khi Rafael lại mời Fiez đến nhà cậu ta, dù sao từ trước đến giờ cậu ta thích nhất là đến phòng khách nhà Fiez uống bia...Bởi vì như vậy cậu ta mới không cần phải đi dọn phòng.

Ngay khi Fiez đi vào phòng khách của Rafael, thấy một cô nàng ngồi trên sô pha tươi cười, lúc này Fiez mới hiểu thì ra Rafael đang yêu đương nha! Nếu là trước đây, Rafel sẽ không để ý chuyện Fiez có biết mặt bạn gái mình hay không.

"Ơ...Fiez...Đây là bạn gái của tớ Kamille Pulls White..." Rafael đặc biệt nhấn mạnh từ "bạn gái".

Fiez cười thầm trong bụng, nhìn vẻ mặt cậu ta thật để ý đến cảm nhận của Kamille Pulls như vậy, đột nhiên cậu lại muốn kể hết những chuyện "trăng hoa" trước kia của Rafael ra, không biết lúc đó sẽ như thế nào nhỉ? Ha ha, chắc Rafael sẽ giết mình mất.

Kamille và Rafael biết nhau trong giải đấu Johannesburg, theo như Rafael nói, cậu ta không ngờ mình lại rơi vào trong vực sâu tình ái, hơn nữa cho dù có kéo dài đến bao lâu đi nữa cũng sẽ không bao giờ hối hận.

Fiez vỗ vỗ lên bả vai người bạn thân, "Đã tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng tìm được chiếc xương sườn của mình rồi." (Eva là do Chúa lấy chiếc xương sườn của Adam tạo ra.)

"Vậy còn cậu? Fiez?" Rafael cười cười, "Tớ cũng hy vọng cậu có thể tìm được hướng đi đến một nửa linh hồn còn lại của mình."

"Hướng đi à?" Trước mắt Fiez bỗng nhiên hiện ra bóng dáng Juliano, "Tớ lại cảm thấy mình bắt đầu lạc lối..."

Rafel đang chìm đắm trong hạnh phúc, không tập trung vào việc tập luyện làm huấn luyện viên mắng tới tấp.

Tập luyện xong, hai người xuống quán cà phê dưới nhà tán gẫu, Fiez nhìn Rafael cười nhạo, "Vất vả lắm mới tìm được cái xương sườn, xem ra khi lắp vào còn có chút đau ha!"

"Fiez yêu dấu của tớ, cậu không cần phải lo lắng, cho dù đau đến máu chảy đầm đìa tớ cũng vui vẻ chấp nhận!" Thấy bộ dáng chấp nhất của Rafael, Fiez nhịn không nổi chọc, "Rafael yêu dấu của tôi ơi, cậu phải cẩn thận coi chừng chết chìm trong tình yêu ngọt ngào đó!"

Fiez vừa nói xong, bỗng nhiên cảm giác có ai đó từ phía sau tiến lên ôm eo mình, Fiez theo bản năng quay đầu lại, không ngờ lại nghe thấy một cái hôn rõ kêu ngay bên má.

"Tee...Teetor?" Fiez kinh ngạc, cậu nhóc này sao lại ở đây.

Teetor giống như kẹo cao su bám vào Fiez, bất kể Fiez vặn vẹo cơ thể thế nào Teetor cũng đều nhanh chóng dán sát vào, cuối cùng Fiez đành phải đạp lên chân Rafael cạnh bên, với hiểu biết mấy năm nay giữa hai người họ, Rafael đương nhiên biết Fiez muốn mình tìm một cớ gì đó để cậu ta rời khỏi khối cao su này.

Rafael cười đến tím cả mặt, sau đó còn làm ra vẻ đố kị,"Hức, Fiez yêu dấu của tớ, cậu đã có cậu trai này làm bạn, mới đó màcậu  đã chán ghét tớ rồi sao?" Sau khi nói xong còn làm vẻ mặt ai oán dựa vào vai Fiez.

"Rafael," Fiez nghiến răng, "Tớ cảm thấy nếu kể một ít sự thật về cậu cho Kamille Pulls biết thật thì là hay lắm đó!"

Tức thì, mặt Rafael biến xanh như tàu lá chuối, điều này làm Fiez không khỏi có chút đắc ý.

Nói tới nói lui một lát sau, Teetor mới đi vào vấn đề chính.

"Nghe nói anh rất thích ở quán cà phê gần nhà mình thư giãn cho nên tôi mới đến đây xem thử!" Teetor vuốt vuốt mái tóc vàng làm cho Fiez cảm thấy lóa mắt.

"Xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì?" Fiez hỏi, Rafael ở một bên cũng khó hiểu nghiêng đầu qua.

"Chính là cái này!" Teetor lấy một quyển tạp chí trong ba lô ra, "Tên nước Pháp đáng ghét này nè!"

Fiez nhìn thấy bộ dáng tức giận của Teetor, mở tạp chí ra, thì ra trong đó có một trang viết về cuộc phỏng vấn của tuyển thủ mười sáu tuổi Horsel Doucet, trong này nói cậu bé này công khai nói trong giới tennis ở Mĩ ngoại trừ Claude và Mathilde thì không còn người nào lợi hại nữa.

"Ớ, thằng nhóc này đáng ghét thật!" Rafael nhíu mày, "Tớ cũng là người Mĩ nha!"

"Có phải là lúc chuyển ngữ đã có hiểu lầm gì không?" Fiez nhún vai, "Cậu ấy là người Pháp mà!"

"Aizz, Fiez yêu dấu, mẹ của tôi là người Pháp, lúc Horsel nói câu này tôi có mặt ở đó!"

"Cậu ấy còn trẻ, có chút bộp chộp cũng là chuyện khó tránh khỏi!"

"Nhưng mà, Fiez, tên đó dám nói anh không đáng nhắc tới, trời ạ, anh chính là thần tượng của tôi!" Cho dù là lúc tức giận, trên đôi má Teetor vẫn hiện lên lúm đồng tiền rất rõ ràng.

"Vậy còn Juliano? Cậu ta nhận xét tên đó như thế nào?" Mắt Rafael tỏa sáng lên.

"Trừ bề ngoài, không có gì là tài giỏi." Teetor trả lời.

"Ớ, tớ thích nhất là câu này, tớ tha thứ cậu ta, ít ra cậu ta không mang Claude ra bỡn cợt không đáng một đồng." Rafael cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.

"Lúc lên sân Australian, anh phải giáo huấn cậu ta một trận đó!" Teetor xúi giục.

"Teetor bé nhỏ của tôi, " Fiez chống đầu, mỉm cười nhìn Teetor, "Đừng nói là cậu hận cậu ta đã đánh bại mình nên mới mượn tay tôi báo thù nha?"

Mặt của Teetor thoáng cái đỏ hồng lên, cầm lấy tạp chí đi ra ngoài, "Fiez! Tôi thật muốn đánh lên đầu anh một cái!"

Phía sau là tiếng cười của Fiez và Rafael vọng theo.

Vài ngày sau, ở câu lạc bộ tennis, Fiez nhìn thấy phóng viên ở đằng xa đang phỏng vấn Horsel. Bộ dáng của chú nhóc này cũng khá cao lớn, mang đậm hơi thở thẳng thắng của người Pháp, cùng cặp kính râm, khóe miệng nở một nụ cười đầy kiêu ngạo. Dường như các phóng viên đang hỏi các câu hỏi giống như trên tạp chí lần đó, nội dung đại khái chính là, "Cậu cảm thấy giới tennis ở Mĩ đang trên đà tuột dốc sao?", "Cậu thật sự không để Juliano Lars vào mắt sao?"

Và dường như Horsel cũng bực bội với đám phóng viên này, cậu ta không ngừng chen ra ngoài, sau đó để lại một câu, "Đợi Juliano thắng tôi, lúc đó tôi sẽ xem trọng anh ta!"

Ngay khi phiên dịch chuyển ngữ những lời nói đó ra, trong lòng Fiez đột nhiên dâng lên một cảm giác khó thở.

Fiez cảm thấy mình đã lĩnh hội được sức mạnh của Juliano, anh ta trời sinh là để người đuổi theo, để những bậc vương giả phải đứng ngồi không yên, đồng thời anh ta cũng là vương giả trong tương lai, đưa ánh mắt đầy kiêu ngạo nhìn xuống những người đang đuổi theo dấu chân mình.