Nhất Võng Khuynh Tâm

Chương 21




"Từ lúc cậu và Lilith ăn tối đến lúc cậu trở về phòng!"



"Hả?" Trong lòng Fiez bỗng dâng lên một cảm giác xấu hổ, nhưng nghĩ lại, Fiez cậu lại không có làm chuyện gì có lỗi với Juliano, cậu muốn ăn cơm với ai là quyền của cậu, "Vậy thì thế nào?"

"Cho nên, thứ cậu gọi là không gian riêng tư mới là sai lầm." Juliano chậm rãi bước xuống giường,"Mà chúng ta ở cùng một chỗ, mới là phương pháp tốt nhất để tập trung tinh thần."

"Cái gì?"

"Đối thủ kế tiếp là của cậu là Pals, cậu xác định mình có thể nắm chắc phần thắng hay không?" Juliano cầm danh sách thi đấu đưa tới trước mặt Fiez.

"Tôi biết là Pals mà!" Fiez nhìn nhìn, mỉm cười, "Anh ta rất mạnh, trận đấu này chắc chắn rất thú vị, tuy rằng tôi cũng không chắc chắn sẽ thắng được anh ta!"

"Cậu sẽ thắng," Juliano đến bên tủ cạnh giường lấy ra một cuộn băng ghi hình, "Bởi vì có tôi!"

"À, thiếu chút nữa tôi quên anh từng đánh bại anh ta ở sân Madrid!" Fiez vẫn như trước, nhắc tới tennis là lập tức bỏ mọi chuyện qua một bên.

"Cho nên, bắt đầu xem đi!" Juliano bỏ băng ghi hình vào đầu đĩa, mắt chăm chú nhìn vào màn hình.

Nhìn thấy Juliano tập trung, Fiez cũng không tự chủ được mà dán mắt vào màn hình.

"Từ trận đấu này, cậu có nhìn ra cái gì không?" Sau khi xem xong, Juliano vừa chuẩn bị chiếu lại lần nữa vừa hỏi Fiez.

"Cách gọt bóng và tạt bóng của anh ta rất giống nhau, muốn đoán được vị trí bóng đến cần tốn thời gian một chút!"

"Không tồi!" Juliano nhìn Fiez bằng ánh mắt thưởng thức, "Vậy cậu định làm thế nào? Nếu đợi đến lúc thi đấu mới thích ứng được nhịp độ của Pals, cậu sẽ rất vất vả!"

"Uhm..." Fiez lấy điều khiển trên tay Juliano qua, chiếu đi chiếu lại hình ảnh Pals gọt bóng và tạt bóng, rồi nói, "Những người bình thường đều gọt bóng ở chính diện, tạt bóng từ cánh bên, nhưng động tác của anh ta thật bí mật!"

Juliano lấy điều khiển lại, đến những điểm chủ chốt anh đều chiếu đi chiếu lại mấy lần cho Fiez xem, "Hiện giờ cảm thấy thế nào?"

Fiez nhíu nhíu mày, có chút đăm chiêu, "Nếu như nhìn thấy anh ta đập bóng...miễn cưỡng có thể chấp nhận..."

"Cậu cảm thấy trong lúc thi đấu trên sân có thể dùng từ "miễn cưỡng" này sao?" Juliano quay đầu lại nhìn.

"Phán đoán chậm nữa giây, đều sẽ thua bóng."

"Hơn nữa cậu còn phải chịu áp lực tinh thần!" Juliano bình tĩnh nói.

"Vậy còn anh? Anh làm như thế nào?" Fiez nhìn Juliano, "Sao có thể phán đoán nhanh như thế?"

"Cảm giác!" Juliano chỉ nói hai từ này.

"Cảm giác..." Fiez bất đắc dĩ cười cười, "Juliano, không phải tuyển thủ nào cũng có cảm giác thiên tài như anh!"

"Đương nhiên không phải ai cũng có, nhưng cậu có. Bởi vì chúng ta giống nhau!" Juliano nói xong liền đi đến bên giường, chuẩn bị đi ngủ, "Nếu như cậu có cách gọt và tạt bóng giống như Pals thì tự nhiên cậu sẽ hiểu được sự khác biệt trong đó!"

Nháy mắt Fiez lập tức hiểu được những gì Juliano đang ám chỉ, cậu không đi ngủ mà tiếp tục xem đi xem lại đoạn băng ghi hình, cho đến nửa đêm.

Chiều hôm sau, Fiez đến sân bóng bắt chước cách gọt bóng cùng tạt bóng của Pals, nhưng mãi vẫn không nắm được trọng điểm. Cậu nhắm mắt lại, ở trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại các động tác đánh bóng của pals, mỗi một động tác rất nhỏ, sau đó tự nhủ với mình, "Fiez, hiện tại cậu không phải là chính mình, cậu phải biến thành Pals, hiện tại cậu là Pals!"

Khi cậu tung cầu lên thì thấy đối diện có một người cầm túi tennis.

"Cậu chắc chắn không cần có một người cùng tập luyện với cậu sao?" Juliano vừa nói vừa kéo khóa kéo lấy vợt ra.

Fiez cười cười, có lẽ Juliano nói rất đúng, hai người bọn họ ở cùng một chỗ mới là phương pháp tập trung tinh thần tốt nhất. Ít nhất với cậu mà nói, quả thật là như thế.

Hai người tập luyện tới lui trên sân bóng, cho đến khi Fiez đánh một quả gọt bóng giống như tạt bóng lừa Juliano thì đối phương mới dừng lại, từ từ xoay người lại thu xếp đồ đạc của mình, "Sao thế? Sao không đánh tiếp?" Fiez kì quái nhìn bộ dáng chuẩn bị rời đi của Juliano.

"Không phải cậu đã nắm được rồi sao?"  Khuôn mặt Juliano nghiêng đi mười lăm độ, tao nhã mà không kém phần thần bí, sau đó nhàn nhã rời đi, để lại một mình Fiez đứng ngơ ngác trên sân bóng.

Thật lâu sau, Fiez mới cúi đầu cười cười, cám ơn anh, Juliano, rõ ràng anh đã đi cao như vậy, xa như vậy, lại còn một mực đứng yên đợi tôi, đây là phương thức dịu dàng độc nhất chỉ mình anh mới có thôi!

Đến tối, Fiez và Juliano không cùng nhau dùng cơm. Fiez vừa chờ cơm đến vừa thuận tay cầm một cuốn tạp chí tennis lên đọc, lật lật, lại lật lật, bên trong giới thiệu về một tuyển thủ trẻ mười sáu tuổi, Flavor Montgomery, dường như cậu ta đã đạp ba vị tuyển thủ hơn mình những năm mươi hạng xuống ngựa, diện mạo thanh tú, ôn nhuận, một chút cũng không giống như vẻ sắc bén của các tuyển thủ trên sân bóng, lúc cậu ta cười rộ lên lại có cảm giác như một thiên sứ trong giáo đường.

"Aiz, bọn nhóc bây giờ ngày càng lợi hại nha!" Fiez sờ sờ đầu mình.

"Ở trong mắt của nhiều người, Khidr tiên sinh cũng là cậu nhóc phải không?" Giọng điệu trêu chọc vang lên từ phía sau Fiez.

Fiez theo giọng nói ngẩng đầu lên, thấy một khuôn mặt thiếu niên tươi cười, độ cung của nụ cười ấy vừa đủ, rõ ràng thật bình thường nhưng không kiểu sao lại hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Fiez nhìn nhìn cậu ta lại cúi đầu nhìn nhìn tạp chí, "Á.........Flavor Montgomery?"

"Xem ra hình của tôi trên tạp chí đăng cũng khá rõ ràng nha!" Flavor nghiêng người qua xem tạp chí trong tay Fiez.

"Ờ, đúng vậy..." Nếu đối phương đã thân thiện như vậy, mình hẳn là không nên đề phòng với cậu nhóc nhỏ tuổi hơn mình này làm gì. Cho nên Fiez cũng rất tự nhiên trò chuyện với Flavor.

Ngay khi Fiez biết đối thủ kế tiếp của Flavor là Juliano cũng không khỏi giật mình.

"Aizz, uy lực của "Băng đao" tôi đã được lĩnh giáo trong giải đấu ở Thụy điển rồi, hoàn toàn không có biện pháp!" Lúc Flavor nhắc đến Juliano thì trưng ra bộ dáng "Tôi tiêu rồi".

"Đừng nghĩ như vậy, Flavor! Thi đấu với Juliano là một cơ hội tốt để học tập, đặc biệt là cậu lại còn trẻ như vậy, không cần phải chấp nhất thắng thua, quan trọng nhất là phải biết tích lũy kinh nghiệm. Khi cậu đứng trên sân đối diện với Juliano, cậu sẽ phát hiện tinh thần của mình rất tập trung, đây là một thể nghiệm rất khó có được!" Fiez mỉm cười nói.

"Quả nhiên giống như mọi người đồn đãi...Cho dù tất cả mọi người trên thế giới  này đều vì tính cao ngạo của Juliano mà chỉ trích anh ta, thì anh, Fiez Khidr luôn có thể bình tĩnh phán đoán như trước, thậm chí trong tận đáy lòng anh còn không ngừng khen ngợi anh ta."

"Có thể là do tôi hiểu anh ta hơn những người khác một chút mà thôi!"