Nhất Ý Cô Hành

Chương 16




“Tạm biệt…” Đường Lễ Phạm Trì, Tạ Duẫn Ninh chầm chậm hướng đường trở về mà đi.

Bởi vì Phạm Trì đến vội vàng, một người cũng không theo tới.

Vốn là Tạ Duẫn Ninh cũng dự định gọi điện thoại kêu tài xế đến đón, nhưng liền thay đổi chủ ý, chính mình rất lâu rồi chưa đi bộ một mình vào buổi tối, thế là liền dọc theo lối đi bộ chậm rãi đi.

Lập tức liền tới toà nhà có kiến trúc cao nhất trong thành phố thuộc về công ty của Tạ Diệc Đông.

Xa xa có thể thấy được ánh đèn phát ra từ tầng cao nhất.

Bây giờ người ở trên đó có phải là Tạ Diệc Đông hay không? Hay là đồng nghiệp của y?

Tạ Duẫn Ninh dần dần thả chậm cước bộ.

Cuối cùng cũng đến dưới toà nhà, hắn ngẩng đầu lên, đứng dưới đèn đường bên cạnh toà nhà, lẳng lặng nhìn về ánh đèn sáng rực xa xăm đó.

Có lẽ đã là thói quen, có lẽ là hiểu được chính mình không có bất kỳ chờ đợi gì, cho nên, chỉ cần nhìn, liền cảm thấy đã rất yên tâm rồi.

Sau khi ngây người nhìn như vậy khoảng 5 phút, từ đằng sau một chiếc xe vô cùng quen thuộc đang chậm rãi lái qua, vượt qua Tạ Duẫn Ninh, dừng lại trước toà nhà.

Tạ Duẫn Ninh muốn trốn cũng không kịp, đành phải sững sờ mà nhìn chiếc xe đến ngây người.

Từ trong xe bước ra quả nhiên là Tạ Diệc Đông.

Dường như không thấy được Tạ Duẫn Ninh, xuống xe đóng cửa, đi thẳng vào toà nhà.

Ánh mắt từ đầu tới cuối cũng không liếc về bên này một cái.

Nếu như không phải Tạ Duẫn Ninh thấy được cái bóng của mình dưới ngọn đèn, hắn cũng hoài nghi chính mình có phải đã biến mất hay không.

Bây giờ xem ra, không phải là tôi biến mất, mà là, y căn bản không muốn nhìn thấy tôi…

Tạ Duẫn Ninh cúi đầu, lắc đầu cười.

Quả nhiên vẫn có chút khổ sở.

Nếu như vẫn luôn chỉ là người qua đường trong mắt y, trước kia không cùng y nói chuyện, có lẽ, bây giờ y như vậy, tôi hoàn toàn cảm thấy bình thường.

Nhưng bởi vì đã từng có thể cùng y trò chuyện, cho nên, bị y cố ý không chú ý đến như vậy, luôn cảm thấy trong lồng ngực đau đớn âm ĩ.

Tôi a, thật dễ dàng tiến vào trạng thái.

Bởi vì một chút xíu hiền lành, liền trở nên quên hết tất cả.

Kỳ thực vốn dĩ tôi và y có một khoảng cách như vậy đó.

Khẽ thở dài, Tạ Duẫn Ninh chầm chậm bước đi thong thả.

Hắn không rõ ngày đó rốt cuộc Tạ Diệc Đông bị điên cái gì, nhưng vẫn biết, nếu như chính mình lúc đó không đẩy y ra, không kháng cự, có lẽ Tạ Diệc Đông sẽ không áp dụng thái độ coi thường như vậy với chính mình.

Mặc dù là bây giờ như vậy khiến hắn cảm thấy rất buồn, nhưng hắn biết, nếu như cho chính mình cơ hội một lần nữa, vẫn sẽ không do dự mà đẩy Tạ Diệc Đông ra.

Cũng không phải bởi vì những thứ tôn nghiêm đàn ông gì, cũng không phải bởi vì yêu thầm Tạ Diệc Đông.

Ngược lại, chính là bởi vì còn thích Tạ Diệc Đông, cho nên, mới không muốn như vậy.

Bởi vì thích người đó, so với ai đều phải nghiêm túc hơn, so với bất kỳ người nào đều phải thích hơn, cho nên cảm tình như vậy, mới không muốn tuỳ tiện mà bị phủ nhận.

Nhưng mà nếu như ngầm cho phép chuyện như vậy phát sinh, thì chẳng khác nào thừa nhận chính mình đối với tình cảm của y cũng chỉ thế thôi.

Bây giờ xem ra, cái tên Tạ Diệc Đông đó, mới không cần cái gì tình cảm hay không tình cảm.

Tạ Duẫn Ninh cười khổ.

Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên.

Tạ Duẫn Ninh bị doạ cho nhảy dựng, sửng sốt một chút, mới bình tĩnh lại, nhìn màn hình hiển thị là một số lạ, do dự một chút, vẫn là bắt máy. “Alo.”

“Duẫn…Duẫn Ninh…” Hơi thở mong manh giống như âm thanh âm hồn lúc nửa đêm thiếu chút nữa doạ cho Tạ Duẫn Ninh đánh rớt cái điện thoại đang cầm trong ta.

“Cứu… Cứu em…Duẫn Ninh…” Thanh âm đó tiếp tục nói.

Xung quanh là dòng người qua lại tấp nập, Tạ Duẫn Ninh bình tĩnh lại, mới nghe ra được giọng nói của Khanh Trì Nhiễm đã lâu không gặp. “Khanh Trì Nhiễm?”

“…Duẫn Ninh…Cứu em…” Khanh Trì Nhiễm tiếp tục cầu cứu.

Tạ Duẫn Ninh nghe được giọng nói của y không thích hợp, lại nghĩ đến nhà của y tác phong thủ đoạn lạnh lùng như vậy, căng thẳng hẳn lên: “Có chuyện gì? Cậu bây giờ đang ở đâu?”

“Đừng đưa em đến trại an dưỡng được không… Em khoẻ rồi, em thật sự khoẻ rồi, anh xem em nói chuyện rất bình thường phải không?” Khanh Trì Nhiễm nghe được tiếng trả lời của Tạ Duẫn Ninh, dường như sôi nổi hơn một chút, nhưng trong lúc nói chuyện mang theo một chút tiếng khóc nức nở, “…Em lén chạy ra ngoài, bọn họ giam giữ em, còn không cho em gặp người khác, mỗi ngày nếu như không làm điện giật thì không cho ăn cơm… Rất khó chịu, rất khó chịu…” Nói đến phần sau, Khanh Trì Nhiễm thật sự khóc lên.

Tạ Duẫn Ninh vừa nghĩ đến, Khanh Trì Nhiễm bị làm thành như vậy, cũng là do ngày đó Tạ Diệc Đông vạch trần tinh thần của Khanh Trì Nhiễm có vấn đề mới dẫn đến như vậy, không khỏi có chút áy náy: “Cậu bây giờ đang ở đâu?”

“Đừng mang cảnh sát đến, đừng mang cảnh sát đến…” Khanh Trì Nhiễm khóc lóc kể lể.

“Được được.” Tạ Duẫn Ninh đáp ứng, “Không bằng, tôi trước tiên đưa cậu về nhà của tôi, sau đó, tôi sẽ nói với người nhà của cậu?” Mặc dù bệnh cần phải trị liệu, nhưng đối xử như vậy với một người bệnh, cũng quá đáng rồi, hoàn toàn có thể khởi tố Khanh gia.

“Thật sao?” Khanh Trì Nhiễm do dự một chút.

“Ừ.” Tạ Duẫn Ninh đáp ứng, “Như vậy được rồi, cậu trước tiên đến nhà tối, tôi lập tức về nhà.”

Khanh Trì Nhiễm đột nhiên không hiểu ra sao mà cười rộ lên: “Được, được, quyết định vậy đi.”

Cúp điện thoại, Tạ Duẫn Ninh tăng nhanh cước bộ về nhà, một bên gọi điện thoại kêu tài xế đến đón.

Bây giờ Khanh Trì Nhiễm đang đợi mình, vậy cũng không thể ở trên đường lắc lư.

Sắp tới địa điểm đã hẹn với tài xế, đi qua một cái bồn binh trồng hoa ít người qua lại.

Lúc đi tới cây ngọc lan cao lớn, hắn đột nhiên theo bản năng cảm thấy có chút kỳ quái, còn không kịp quay đầu lại nhìn. Đột nhiên nghe được từ đằng sau truyền đến một thanh âm líu ríu có chút quen thuộc: “Duẫn Ninh, em không thể chờ đợi để được gặp anh, cho nên đến đón anh nè.” Đồng thời có cái gì đó đánh tới sau ót của chính mình truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt.

Hắn còn không kịp kêu cứu, liền thấy trước mắt tối sầm, ngã xuống, cái gì cũng không biết.

Lúc tỉnh lại lần thứ hai, chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau.

Cái cảm giác đó có chút giống như chính mình lúc vừa mới biến thành Tạ Duẫn Ninh vậy.

Cả người đều tràn ngập một loại cảm giác không thể thích ứng được.

Nhưng lập tức hắn liền phát hiện cảm giác này từ đâu mà đến.

Chính mình bây giờ đang ở trong một không gian giống như tầng hầm ngầm.

Chỉ có bóng đèn mờ nhạt treo giữa không trung, chốc chốc thì sáng chốc chốc thì tối.

Khanh Trì Nhiễm mặc một cái áo blouse màu trắng không hiểu được là lấy từ đâu ra, bên trong là đồng phục bệnh nhân của trại an dưỡng, cười híp mắt mà vuốt ve khuôn mặt của chính mình.

Mà chính mình, trần như nhộng đang bị cố định trên vách tường.

Vách tường lạnh lẽo đã bị thân thể dán vào có chút độ ấm.

Vừa nhận ra được tình trạng nhếch nhác của bản thân mình, Tạ Duẫn Ninh liền theo bản năng bắt đầu giãy dụa — Đùa cái gì vậy, cho dù tôi đối với việc sống tiếp chẳng có ham muốn gì, cũng không cần biến thành cái dạng như vậy chứ!

“Ơ.” Cảm giác được sự giãy dụa của Tạ Duẫn Ninh, Khanh Trì Nhiễm lui về sau nửa bước, cười nói với Tạ Duẫn Ninh: “Anh tỉnh rồi? Duẫn Ninh.”

“Đây là đâu, thả tôi ra.” Tạ Duẫn Ninh trừng y.

Tôi quả nhiên là ngu ngốc, sao lại đi tin một người điên chứ!

“Đây là nhà của chúng ta đó.” Khanh Trì Nhiễm vừa cười vừa vuốt ve khuôn mặt của Tạ Duẫn Ninh: “Đừng xấu hổ, để chúng ta làm những chuyện rất lâu rồi chúng ta chưa làm.” Một mặt nói như vậy, một mặt vươn tay thăm dò xuống muốn nắm lấy bộ vị đó của Tạ Duẫn Ninh.

Không phải chứ!

Không nên vừa đến liền chơi cái trò khẩu vị nặng này chứ!

Tôi thật sự không có bất kỳ hứng thú nào đối với cậu, tôi đã qua độ tuổi hưng phấn rồi!

Tạ Duẫn Ninh liều mạng lùi thân thể về sau, không muốn để Khanh Trì Nhiễm đụng vào chính mình.

Khanh Trì Nhiễm mấy lần đều không nắm được, có chút không vui, nhíu mày: “Duẫn Ninh, anh đừng lộn xộn, nếu không, em nắm được có thể sẽ không cẩn thận kéo…” Làm điệu bộ tư thế dùng sức. “Xuống.”

Tạ Duẫn Ninh thân thể cứng đờ, dừng lại động tác giãy dụa.

Hắn dường như là rất đau.

Khanh Trì Nhiễm hài lòng nhìn Tạ Duẫn Ninh, vươn tay ra, ý tứ hàm xúc vô cùng sắc tình mà vuốt ve thân thể của Tạ Duẫn Ninh, dọc theo đường cong cơ thể chầm chậm hướng xuống.

Nam nhân đích xác là có dục vọng ham muốn, nhưng ở vào tình trạng như vậy, vô luận là ai, cũng chẳng lên nổi.

Khanh Trì Nhiễm  □ cả nửa ngày, cái bộ vị đó của Tạ Duẫn Ninh vẫn mềm nhũng, thế là lại ngậm một chút, kết quả, Tạ Duẫn Ninh vẫn không có động tĩnh.

Cuối cùng không nhẫn nại nữa, cúi người xuống, tay đi vòng qua phía sau hắn, thuận theo khe mông hướng xuống…

Tạ Duẫn Ninh mồ hôi lạnh tuôn ra.

Tên gia hoả sẽ không phải muốn đem tôi ra làm chứ!

“Nếu Duẫn Ninh hôm nay không có cách nào, vậy thì để em đến yêu Duẫn Ninh nha.” Khanh Trì Nhiễm phun ra thịt mềm của Tạ Duẫn Ninh, nói chuyện có chút giống như làm nũng.

Tạ Duẫn Ninh nổi hết cả da gà rồi…

“Buông tôi ra!” Giãy dụa một lần nữa.

“Duẫn Ninh.” Khanh Trì Nhiễm giữ chặt thân thể của Tạ Duẫn Ninh, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tạ Duẫn Ninh.

Giờ phút này, đôi mắt trong veo của y không có bất kỳ một tia cuồng loạn nào, thoạt nhìn giống như một người bình thường.

Thấy được vẻ mặt như vậy của Khanh Trì Nhiễm, Tạ Duẫn Ninh cũng sửng sốt một chút.

“Anh đã có người mình thích rồi đi.” Khanh Trì Nhiễm cong cong khoé môi cười. “Thích đến nỗi nếu như không phải người đó, thì không có cách nào cương lên được.”

Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, sau đó nhìn y, không nói tiếng nào.

“Không thể nào.” Khanh Trì Nhiễm lại lần nữa cười rộ lên, khôi phục tố chất thần kinh như trước: “Em làm hỏng anh, không thể ích kỷ như vậy mà đi thích người khác nha…” Đồng thời, ngón tay trợt vào trong khe hở nho nhỏ đó, muốn tiến vào thăm dò. “Em cũng muốn làm hỏng anh…ha ha…”

Tạ Duẫn Ninh theo bản năng nhắm chặt mắt.

Hắn cũng không phải lần đầu tiên cùng người khác phát sinh quan hệ, cái thân thể này đương nhiên cũng không phải lần đầu tiên.

Nhưng mà, hắn chính là cảm thấy có chút tiếc nuối.

Lại không nói rõ được sao lại tiếc nuối như vậy.

Nhưng mà, ngón tay của Khanh Trì Nhiễm không có đâm vào.

Đó là bởi vì, cửa của tầng hầm ngầm đột nhiên bị đạp ra.

“Ầm ầm” một tiếng, thanh âm rất lớn, làm cho màng nhĩ đều đau nhức.