Nhĩ Đàm Luyến Ái Vi Hà Bất Án Sáo Lộ Lai

Chương 10: Tặng hoa vuốt lông




Đảo mắt liền tới lúc Tô Thừa nghỉ hè, quê nhà y không ở nơi này, nếu như không về thì phải ở đây tìm một chỗ thực tập.

Cố Diễn muốn y đến công ty mình, Tô Thừa ngẫm lại vẫn là nên cự tuyệt, y đang cùng mấy người bằng hữu thảo luận làm việc tại một văn phòng. Cố Diễn có chút mất mác, hắn cảm thấy mình cái gì cũng không thể cho Tô Thừa. Lễ vật đắt giá, hắn sau khi mua mấy lần đều cảm thấy không thích hợp, bởi vì Tô Thừa thật sự không thích, cũng không cần thiết, ngược lại Tô Thừa mỗi lần tặng quà cho hắn đều đâm vào trong tim hắn.

Nội tâm thiếu nữ của Cố Diễn cảm thấy mất mác.

Tô Thừa biết Cố Diễn vì chuyện này có chút không vui, thế nhưng cũng không biết làm cách nào nói rõ đạo lý. Là một người nam nhân, y vô cùng hiểu rõ mọi thứ bên trong tình cảm đều mong có thể cho đối phương một chút tâm tình, thế nhưng y chưa từng nghĩ tới có được những thứ đó từ Cố Diễn, đại khái y đối với Cố Diễn là yêu thuần túy không cần đạo lý, thuần túy đến nỗi Cố Diễn hé miệng y liền bắt đầu đau lòng, thuần túy đến nằm dưới cũng không sao, là một cơ lão không cần phía sau sảng khoái nha.

Ban thể dục có một phó ban tiểu bạch kiểm hay đẩy gọng kính của mình, “Đạo lý cậu đều hiểu, cũng có thể nói rõ với tôi, sao lại không đi nói rõ với anh ta?”

Phó ban tiểu bạch kiểm là học khoa triết học, an ủi người khác gần như líu lưỡi.

Nhưng tình huống này có người chịu nghe trong lòng y muốn nói gì cũng không dễ, cho nên vẫn kiên trì lắng nghe tiểu bạch kiểm chỉ đạo, “Loại tình huống này của anh ta a, khẳng định bởi vì thiếu cảm giác an toàn, cho nên vô cùng muốn cho cậu nhiều một chút, mới có thể nội tâm giữ vững cân bằng. Cậu phải rõ ràng minh bạch nói cho anh ta biết, trên thế giới này chính là có người bởi vì anh là anh mà thích anh.”

Tô Thừa lặp lại một lần, “Trên thế giới này chính là có người bởi vì anh là anh mà thích anh.”, cảm giác đầu lưỡi muốn thắt lại.

Tô Thừa suy nghĩ một chút, lời này nói ngay trước mặt đều quá quái đản, hơn nữa phải dùng tiêu chuẩn giọng phổ thông nói ra, kia… Vẫn là viết đi. “Bởi vì anh là anh, cho nên em yêu anh. Không cần những vật khác, bởi vì bản thân anh là món quà tốt nhất.” Y viết xong cũng cảm thấy mình có chút đỏ mặt, thế nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng nói ra được lời tận đáy lòng.

Tô Thừa chạy moto một đường nhanh như chớp tới công ty của Cố Diễn, lúc chờ đèn đỏ, gặp phải một bác gái bán hoa, hoa là hoa mới hái, vẫn còn có rễ, thoạt nhìn vô cùng có sức sống, cánh hoa còn mang theo nước.

Tô Thừa cảm thấy Cố Diễn nhất định sẽ thích, liền mua một cành, đem treo đơn giản ở trước bức thư. Rồ ga xe moto, Tô Thừa vui vẻ như một đứa ngốc.

Sự thật chứng minh, lúc một thô hán muốn chơi trò lãng mạn, muốn chơi đến cùng, liền chơi đến kinh thiên động địa.

Tô Thừa đút lót thành công đại thúc lau chùi kính văn phòng tòa nhà Cố Diễn, sau khi mặc xong đồ bảo vệ an toàn liền theo nhân viên ở trong cái làn đi lên.

Cố Diễn mới vừa đánh xong đồ chơi lò xo Tô Thừa cho hắn, hiện tại tâm hình hơi hơi ổn định một chút, rốt cuộc chuẩn bị triển khai một phần tài liệu.

Nhưng vào lúc này hắn cảm giác có người gõ cửa sở, tầng mười bảy, có người gõ cửa sổ.

Này nếu vào buổi tối, chắc chắn là một bộ phim kinh dị.

Nhưng may mắn thay, bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, Cố Diễn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không lẫn tạp chất.

Cố Diễn không bị khống chế đi về phía y, tay có chút run rẩy. Tô Thừa thử chỉnh hàm răng trắng nhỏ cười với hắn, lấy ra sau lưng cành hoa nhỏ, đưa tới. Cố Diễn vẻ mặt mơ hồ nhận lấy, trên thân cây vừa có hoa, mang theo một phong thư.

Hắn hoàn toàn không biết nói gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn Tô Thừa, không biết giờ khắc này là mơ hay tỉnh.

Tô Thừa vội đưa hoa tới, liền bị thợ cả cưỡng chế khẩn trương chuẩn bị đi. Ở trước mặt người ngoài, Tô Thừa không thể hôn hắn một chút, không thể làm gì khác hơn bắt tay Cố Diễn, gãi gãi trong lòng bàn tay hắn. Tô Thừa trong cái làn lúc đi xuống, ngốc nghếch phất tay theo sát Cố Diễn, Cố Diễn dán vào cửa sổ nhìn y, không biết vì sao, đôi mắt đau xót muốn rơi nước mắt.

Là do vui sướng.

Thật sự rất vui sướng.

Cố Diễn ngồi ở trước bàn, ngồi nghiêm chỉnh đọc thư viết tay của Tô Thừa. Hắn bảo đại thúc thư ký tìm một cái lọ hoa đến, cẩn thận đem cành hoa kia bỏ vào. Sau đó đóng cửa lại.

Văn vẻ mà nói, đây là thời khắc ái tình của hắn.

Theo lẽ thường mà nói.

Cố Diễn ngạnh không thể không tuốt một phen.

Hắn giống như nhớ tới mặt cùng nhiệt độ của Tô Thừa, sờ lên lão Nhị đang kích động đến chảy nước. Tay hắn mới vừa được Tô Thừa chạm qua, còn giữ nhiệt độ của y, sờ lên giống như Tô Thừa đang nắm hắn vậy.

Tô Thừa, Thừa Thừa…

Hắn gọi tên Tô Thừa, trong tay lửa nóng trướng càng lợi hại. Muốn cùng y hôn nhau, muốn cùng y hôn môi, muốn dùng tay sờ soạng da thịt bóng loáng sau lưng y, tưởng tượng từ từ tiến vào thân thể của y, nghe y từ chịu đựng đến khó nhịn thở dốc.

Cố Diễn càng ngày càng cứng rắn, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh.

Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Tô Thừa.

“Buổi tối gặp, phải vui vẻ nha o(∩_∩)o”

Vì vậy Cố Diễn liền bắn.