Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 22: Ngươi là xa phu sao?




(1) Xa phu: Người đánh ngựa.

Mộc Miên vô cùng lo lắng đi tìm Vân Liệt Diễm, kéo nàng trở về phòng.

“Mộc Tiểu Bạch, ngươi muốn sanh con à? Sao lại gấp gáp như vậy?” Vân Liệt Diễm xoa xoa cánh tay bị Mộc Miên túm cho đỏ lừ. Thật ác độc nha!

“Tiểu thư, người sắp bị hại chết rồi, nô tì còn có thể không vội sao?” Khuôn mặt Mộc Miên lộ rõ vẻ cầu xin. Tiểu thư à, đầu óc người suốt ngày suy nghĩ cái gì chứ? Đã nói người không được tuỳ tiện trêu chọc vào hoàng thất với Vân gia rồi mà. Kết quả, xem chuyện gì đã xảy ra đây nè?”

"Ngươi mới sắp chết đó! Mộc Tiểu Bạch, ngươi thấy ta đối xử với ngươi quá tốt đúng không? Cứ như vậy mà ngươi nguyền rủa ta à?" Vân Liệt Diễm bạo phát rống lên với Mộc Miên: "Nha đầu chết tiệt, tiểu thư nhà ngươi sao lại đoản mệnh như vậy chứ?"

“Tiểu thư...” Mộc Miên đáng thương ôm lấy đầu “Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư hợp mưu, muốn tìm sát thủ “Mạt Nhật” tới giết người. Bây giờ chúng ta chạy cũng không kịp!”

“Sớm biết hai nữ nhân kia rất không an phận!” Vân Liệt Diễm nheo mắt, bên trong hiện lên sự ngoan độc. Nếu không phải Mộc Miên một mực không cho nàng gây chuyện, nàng đã trừng trị hai xú nữ nhân kia từ lâu rồi. Hừ! Lão hổ không phát uy, ngươi nghĩ ta là Hello Kitty à?

Mộc Miên nhìn tiểu thư nhà mình đang hừng hực lửa giận như muốn bạo phát thiêu đốt cả vũ trụ, nhanh tay rót một chén nước cho Vân Liệt Diễm “Tiểu thư xin bớt giận, bớt giận! Bây giờ không phải là lúc cùng bọn họ so đo, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp đối phó với sát thủ “Mạt Nhật” tốt hơn. Bọn họ bỏ ra những một trăm vạn lượng hoàng kim để mời kim bài sát thủ Lam cấp, mà ngay cả lão gia ra tay cũng khẳng định không là đối thủ của hắn ta”

“Lam cấp là cái gì?” Vân Liệt Diễm đối với những thứ này vẫn không hiểu rõ. Vì sao lúc Mộc Miên hay những ám vệ kia vận công thì xung quanh sẽ xuất hiện một vầng sáng rực rỡ? Thế nhưng nàng vẫn chỉ thấy mỗi màu vàng, còn lúc trước Vân Mộng Dao lại là màu hồng đỏ thẫm. Chẳng lẽ còn có màu xanh da trời?

“Ách... Tiểu thư, cái này khá phức tạp. Đơn giản mà nói, nội công mạnh hay yếu được dựa theo màu sắc cầu vồng để phân chia cấp độ, là Xích – Chanh – Hoàng – Lục – Thanh – Lam – Tử (2). Tất cả nội công tâm pháp ở các cấp giống nhau đều giống như trăm sông đổ về một biển, mà với những cấp độ khác nhau đều có những năng lực đặc biệt. Yếu nhất là Xích cấp, mạnh nhất là Tử cấp. Dưới Lam cấp, bình thường đều cần binh khí lớn để đạt tới trình độ tự phát huy năng lượng bản thân. Từ Lam cấp trở đi thì có thể dùng nội lực của mình để huyễn hoá ra hình dạng binh khí mình cần, vô hình sinh hữu hình. Đại khái là như vậy, nhưng mà chỉ có tự mình cảm thụ thì mới có thể xác thực bên trong chênh lệch bao nhiêu. Tiểu thư, người đã hiểu chưa?”

(2) Đỏ - cam – vàng – xanh lá – xanh đậm – xanh da trời – tím.

Mộc Miên thật ra cũng không biết nên giải thích cho Vân Liệt Diễm như thế nào. Cái này cũng quá là trừu tượng, tuy nói đơn giản là phân chia đẳng cấp nhưng cũng là phải do nội công đạt tới cấp độ nhất định, mới đạt đến đúng đẳng cấp đó. Nếu ngay cả Xích cấp cơ bản nhất cũng không luyện được thì căn bản chính là vô duyên với đẳng cấp nội lực rồi.

Trước kia, phu nhân cũng muốn chỉ cho tiểu thư, nhưng khi đó tiểu thư cái gì cũng không hiểu, lời nói còn nghe không rõ, phu nhân cũng chỉ đành bỏ qua.

Vân Liệt Diễm nhẹ gật đầu, kiếp trước nàng cũng có đọc qua tiểu thuyết huyền huyễn, cũng có biết không ít về cái cấp độ nội lực dược trên màu sắc cầu vồng này. Chỉ có điều, theo như lời của Mộc Miên nói thì chúng lại hoàn toàn khác ra với nội công. Hiện tại, Vân Liệt Diễm mới biết được thì ra võ công cổ học cũng có năng lượng thần kì như thế.

“Nói như vậy, Vân Mộng Dao là Xích cấp, Hiên Viên Minh là Hoàng cấp, ngươi cũng là Hoàng cấp” Vân Liệt Diễm nghĩ nghĩ. Trước mắt nàng cũng gặp vài loại như thế này.

“Vâng... Chỉ có điều, Thất vương gia đã đến điểm cực hạn, rất nhanh là có thể đột phá đến Thanh cấp, mà nô tì còn cần một khoảng thời gian nữa, cũng có thể sẽ vĩnh viễn dừng ở trình độ này. Từ Hoàng cấp trờ đi, mỗi một cấp đều có một đường ranh giới, muốn đột phá cũng không dễ dàng như vậy” Nếu đem cấp độ màu sắc này chia làm ba thì Mộc Miêng cũng chỉ dừng ở trung cấp, khoảng cách đến Thanh cấp còn rất xa.

“Hiên Viên Minh chết tiệt, thật không có một chút phẩm chất! Vậy mà tìm nhiều Hoàng cấp đến để đối phó với ta - một người ngay cả Xích cấp cũng không đạt tới. Thật sự là vô sỉ! Tiểu nhân!” Vân Liệt Diễm hung hăng đập một chưởng lên mặt bàn. Hiên Viên Minh, tốt, rất tốt! Bổn tiểu thư nhớ kĩ ngươi!

“Tiểu thư, bây giờ không phải lúc để nói chuyện này...” Mộc Miên mặt đầy hắc tuyền. Tiểu thư làm sao mà đến giờ vẫn còn tâm tình quản chuyện này?

“Ngươi nói hai nữ nhân kia tìm sát thủ Lam cấp tới giết ta?” Vân Liệt Diễm đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy!” Mộc Miên gật đầu “Cho nên chúng ta mới phải tranh thủ nghĩ biện pháp. Nô tì thấy, hay là chúng ta đi tìm Tam lão gia về đi? Tam lão gia rất thương người, ông ấy đi hai năm cũng chưa trở về, có lẽ cũng đạt tới Lam cấp rồi. Ông ấy trước khi đi đã là Thanh cấp”

“Ngươi nói là tiểu thúc?” Vân Liệt Diễm nghe Mộc Miên nhắc tới Tam lão gia mới nhớ, trong trí nhớ dường như có một nam tử ôn nhuận như ngọc, một mực quan tâm tới Vân Liệt Diễm. Chỉ là, hắn ta thường xuyên không có ở nhà, nhưng lúc trở lại luôn đến thăm Vân Liệt Diễm, cũng đưa nàng ra ngoài chơi.

Vân gia Tam lão gia, Vân Phụng Khải. Ngoại trừ Mộc Miên, trong nhà này là người duy nhất luôn bảo vệ nàng.

Tuy nhiên, nàng đã không còn là Vân Liệt Diễm lúc trước, nhưng phần kí ức ôn hoà trước kia lại khiến cho Vân Liệt Diễm nổi lên một chút tình cảm ấm áp.

“Đúng vậy! Nô tì nhớ trước khi Tam lão gia đi có từng nói, chỉ cần cầm khối ngọc bội này đến Như Mộng các, ông ấy nhất định sẽ trở về trong thời gian ngắn nhất” Mộc Miên gật đầu “Tiểu thư, tuy không chắc chắn có thể được hay không, nhưng ít nhất chúng ta phải thử một lần. Vạn nhất thật sự là sát thủ Lam cấp sát đến, cho dù có một trăm nô tì cũng không chống đỡ được lâu”

“Vậy thì thử một chút đi!” Vân Liệt Diễm nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay Mộc Miên. Nàng cũng muốn gặp tiểu thúc trong truyền thuyết đó một lần.

Bên trong Như Mộng các, Mộc Miên đem ngọc bội giao cho ma ma của Như Mộng các - Nhược Lan, rồi rời đi.

Nhược Lan cầm ngọc bội đưa cho Diệp Tô.

Trong một gian phòng trang nhã.

“Chủ tử, vừa rồi nô tì của Vân tiểu thư đưa ngọc bội của Vân Phụng Khải đến. Người có muốn gọi ông ta không?” Diệp Tô đem ngọc bội đưa cho nam tử áo tím đang chợp mắt trên nhuyễn tháp.

Hai ngón tay thon dài tiếp nhận ngọc bội, con ngươi hẹp dài khẽ mở ra, ánh mắt rơi vào miếng ngọc bội.

“Vừa rồi nhận được nhiệm vụ mới. Có người ra một trăm vạn lượng hoàng kim mua mạng của Vân tiểu thư. Xuất tiền là Vân gia Tam tiểu thư - Vân Mộng Dao” Diệp Tô đem ngân phiếu đưa cho nam tử áo tím.

“Gọi Vân Phụng Khải trở về đi. Vật nhỏ này thật đúng là không biết an phận. Nhiệm vụ này, ngươi đi đi, giáo huấn nàng một chút cũng tốt” Nam tử ném ngọc bội cho Diệp Tô, sau nhận lấy một nửa ngân phiếu, một nửa còn lại vẫn nằm trong tay Diệp Tô.

“Chủ tử?” Diệp Tô khó hiểu nhìn ngân phiếu trong tay. Chủ tử sao lại chỉ cầm một nửa?

“Đi đi!” Nam tử áo tím cầm quyển sách che mặt mình, không nói thêm gì nữa.

...

Đêm, Vân Liệt Diễm nhàn nhã nằm trên nhuyễn tháp, ôm lấy đĩa điểm tâm nhỏ Mộc Miên làm cho, thảnh thơi ăn.

Mộc Miên bất đắc dĩ ngồi một bên nhìn Vân Liệt Diễm.

“Mộc Tiểu Bạch, cho dù chúng ta có chết thì cũng phải quỷ cho trọn vẹn. Có một số việc, lo lắng cũng vô dụng mà thôi. Tâm phiền thì gặm hạt dưa đi!” Vân Liệt Diễm ném cho Mộc Miên đĩa hạt dưa.

Khoé môi Mộc Miên giật giật, nhận đĩa hạt dưa do Vân Liệt Diễm đưa tới.

Thời điểm Diệp Tô đến liền nhìn thấy một bức tranh như vậy.

“Này, vừa nhắc thì ngươi liền đến. Đứng bên ngoai làm gì? Không thấy lạnh sao?” Vân Liệt Diễm nói, đầu vẫn không có ngẩng lên. Nàng bỏ một miếng bánh bông sen ngọt vào miệng. Chậc chậc, tay nghề của Mộc Tiểu Bạch càng ngày càng tốt!

Diệp Tô đẩy cửa tiến vào, liếc mắt nhìn nữ nhân này. Thật là gặp quỷ rồi! Lúc này mà còn tâm tư ăn bánh!

Mộc Miên lo lắng nhìn người mới tới. Theo lý thuyết, tiểu thư vốn dĩ không biết võ công, làm sao tiểu thư biết người này khi nào thì tới? Thậm chí, ngay cả nàng cũng không cảm thấy.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Vân Liệt Diễm mới ngẩng đầu lên. Ngẩng đầu thì cũng không sao, nhưng nàng lại bị sặc “Khục khục... Ngươi là xa phu sao?”