Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 37: Trong phòng giam bị hạ xuân dược




Có tiếng chìa khóa tra vào ổ gần sát bên, nhưng cơ thể tôi vừa lạnh vừa đói, cả người đông cứng tê dại không moi ra được động lực để thức dậy. "Ba" một tiếng, một bên mặt hứng trọn cái tát. Không cần đoán cũng biết người ra tay là ai. Tôi cọ cọ tơ máu rỉ ra từ khóe môi lên đầu vai áo, bội phục khen đối phương:

"Thanh Tân cô nương, ngươi thật là siêng năng. Sớm như vậy đã thức giấc làm việc. Thành chủ huynh đệ trở về, ta sẽ nói giúp mấy câu tốt lành để chủ nhân tăng lương cho ngươi".

"Đừng có đem Thành chủ ra dọa ta. Nhị gia chết dưới tay đồng bọn của ngươi. Cả thành này từ trên xuống dưới đều biết Thành chủ thương yêu đệ đệ thế nào. Ngài ấy còn chưa hạ lệnh xử tử ngươi, chẳng qua là muốn ngươi khai cung. Miễn là ta không khiến ngươi tắt thở thì rút gân lột da cũng chả sá gì".

Tôi chặc lưỡi.

"Ngươi hung dữ như vậy, chả trách mà "người ta" không thích ngươi".

Bị nói trúng tim đen, Tiểu Xà liền giáng cho tôi một bạt tai bên má còn lại. Rất tốt, trái phải đều có, thật là công bằng. Tôi ngẩng lên, định thương lượng một chút, xoa dịu tình hình hết sức căng thẳng, bỗng hai mắt hoa lên, bụng bị thúc một cú đá kinh thiên động địa, lực đạo mạnh mẽ. Đúng là một chiêu vừa chuẩn vừa đau, ruột non ruột già đều thắt lại, đau đến trợn mắt há mồm. Ngay tức thì, một vật đen thùi lùi bay thẳng vô miệng, cô nàng này đúng là biết chớp thời cơ quá mà! 

Tiểu Xà ánh mắt tràn ngập đắc ý, tiến tới sát bên, thì thầm vào tai tôi:

"Ngươi cứ từ từ hưởng thụ, ha ha ha".

Nói rồi nghênh ngang rời khỏi phòng giam, tất nhiên vẫn không quên đóng cửa khóa lại. Người tôi run lên, phen này đại sự hỏng rồi! Một phút sơ ý liền dính phải quái chiêu. Cô ta đã cho tôi uống cái gì vậy trời? Độc dược? Xuân dược? Xuân độc dược kết hợp? Hay là thuốc xổ trăm trận một ngày? Chiêu hạ độc này cũng hiểm ác quá đi! Phải là thù hận ngút trời, oán khí tích tụ đến bậc nào mới tung đòn sát thủ như vậy chứ? Ôi cha mẹ ơi, trời đất ơi, quỷ thần ơi, gì cũng được, đừng có là cái cuối nha. Thuốc xổ khổ sở, dày vò kinh thiên động địa! Thành chủ huynh đệ không có nhà, ngay cả nhu cầu được đi nhà xí cũng bị tước đoạt mất rồi. 

Tôi nuốt nước bọt, sầu dâng muôn trượng. Vừa nuốt một ngụm thì khí nóng bốc lên, ruột gan sôi sục, hai má bừng bừng, bắp đùi giật giật, ngón chân co rút, sau lưng vã ra một tầng mồ hôi lạnh... Thế trận toàn thân bốc hỏa này không phải thuốc xổ "thông ruột bài độc" mà là xuân dược "âm dương hòa hợp, một bước thăng thiên, trọn vẹn viên mãn" rồi. Bà ngoại ơi, bà cô Tiểu Xà của tôi ơi, muốn làm nhục thì phải làm tới cùng chứ, sao lại quên nhét vào một mỹ thiếu niên cho tôi vậy? Thật là thiếu trách nhiệm, làm việc không có tâm huyết, làm một nửa bỏ một nửa, tận tâm không có, sáng tạo không đủ! 

Phương pháp tra tấn của đám người này đúng là bài bản quá đỗi. Nhìn xem, hôm qua lạnh, hôm nay nóng, trước thủy sau hỏa, thuận theo ngũ hành bát quái. Một róc da, hai hạ độc. Tuân thủ trình tự, trong ngoài luân phiên kếp hợp! 

Dựa vào thời gian phát độc, hiệu quả nhanh chóng mà dồn dập thế này thì chỉ e không thể cầm cự lâu dài rồi. Chết vì trúng xuân dược, cái chết này cũng quá mất mặt đi! Bình tĩnh, bình tĩnh. Tiểu Xà đã bỏ đi, tuy đám bạch y ở đây đối với tôi không thân thiện gì nhưng không có thù hận ngút trời như Tiểu Xà. Giờ chỉ còn cách cầu cứu bọn họ, nếu tôi thật sự "phi thăng viên mãn" trước khi Thành chủ tuấn tú trở về, bọn họ cũng không thoát được tội thất trách, chịu trách nhiệm "liên đới". 

Hít một hơi thật sâu, dồn sức rống to: 

"Cứu mạng... mạng...! Tù nhân trúng độc sắp chết rồi...".

Bốn bề tịch mịch, quạnh quẽ hiu hắt, nắng chiếu không tới, thời gian đóng băng... 

Không được! Không thể từ bỏ hy vọng. Tiếp tục gào:

"Có ai khôngggggg? Các tỷ tỷ xinh đẹp, còn không mau đến sẽ có... án mạng... thật đấy!".

Con bà nó, đều điếc cả rồi sao? Nóng quá, lão Tôn ơi, cuối cùng ngài cũng có truyền nhân cùng chung số kiếp được đặc ân hưởng nguyên cái lò bát quái thiêu da đốt lông, nóng từ mông lên tới đầu rồi! Có tiếng bước chân khe khẽ mà vội vàng, tôi liền vểnh tai lên, nhìn thấy người tới là tiểu cô nương từng khuyên nhủ Tiểu Xà thì mừng rỡ vô bờ, hai mắt long lanh, dùng trăm phần trăm tinh thần bày ra dáng vẻ chân thành, đáng thương, run rẩy yếu ớt.

"Cô nương xinh đẹp, mau cứu ta!".

Không biết có phải hoa mắt hay không, lại thấy đối phương đỏ mặt... Không ổn, không ổn, xuân dược quá đáng sợ, chưa gì thú tính đã nổi lên rồi, cũng may tay chân bị trói chặt, nếu không tôi đã không kìm được suy nghĩ xông tới "tấn công" cô nương nhà người ta rồi.

"Ngươi... đừng la nữa. Thanh Tân tỷ đã đi rồi, chúng ta, chúng ta sẽ không ai đánh ngươi đâu".

Ôi mẹ ơi, ông trời cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi!

"Cô nương, mau giải độc giúp ta!".

"Giải độc? Ngươi trúng độc khi nào? Không phải là đang lừa ta đấy chứ?".

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

"Tỷ tỷ của cô nương thẹn quá hóa giận, hạ độc lên người ta... Nếu như ta chết... cô nương cùng các vị tỷ tỷ xinh đẹp chẳng phải đều sẽ vô cớ bị liên lụy? Ta không nhờ cô nương cởi trói, chỉ cần cho ta thuốc giải, như vậy... đâu phải là tính toán lừa phỉnh gì?".

Tôi khó nhọc, gắng gượng nói xong mấy câu đó, mồ hôi đầy đầu, da thịt càng lúc càng đỏ, thở phì phò cố giữ tỉnh táo, đè ép thú tính đang kêu gào bên trong.

"Ngươi trúng độc gì?".

"Xuân dược".

Tiểu cô nương trợn mắt, nhảy dựng lên, lắp bắp:

"Xuân, xuân, xuân dược?".

Tôi gật mạnh đầu.

"Chính là xuân dược danh bất hư truyền trong truyền thuyết!".

"Ta không có giải dược, cũng không thông y lý. Ngô lão xuất môn cùng Thành chủ, tỷ tỷ cũng ra ngoài phải nhanh nhất hai canh giờ nữa mới trở về...".

Hai canh giờ? Tạ trời tạ đất! Tiểu Xà hận tôi thấu xương, cô ta đi càng lâu càng tốt, chứ trở về sớm có khi lại giết người diệt khẩu rồi vu cho tôi "sợ tội nên tự sát" thì sao? 

"Vậy cô nương mau đi báo cho Thành chủ, mang Ngô lão cùng trở về để giải độc cho ta".

"Nhưng... tỷ tỷ sẽ bị trách phạt, ta...".

"Nếu ta chết vì trúng độc, nàng ta bị phạt càng nặng... mà cô nương với các tỷ muội khác cũng sẽ bị liên lụy", thấy đối phương do dự, chần chừ, tôi bồi thêm, "Thành chủ muốn có lời khai của ta, ta còn chưa kịp khai đã mất mạng... cô nương không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho chủ nhân của mình chứ! Hay là... cô nương cũng giống tỷ tỷ, có lòng muốn ta chết?".

"Ta, ta đương nhiên là trung thành với Thành chủ!". Tiểu cô nương vội vàng hô lên như sợ bị hiểu lầm.

Tôi cười thầm nhưng trên mặt lại bày ra biểu cảm ngưỡng mộ, bái phục đối với tấm lòng trung nghĩa sắt son, gật đầu nói:

"Cô nương trung thành can đảm, Thành chủ đức độ hơn người tất nhiên sẽ hiểu được tấm lòng của cô nương, thưởng công cô nương đến báo tin. Nếu Thành chủ có trách phạt Thanh Tân tỷ tỷ, cô nương có thể dùng công trạng của mình để xin giảm miễn tội của nàng ấy".

Tiểu cô của tôi ơi, trên có đạo lý chính nghĩa dưới có tình tỷ muội đồng môn, trước giữ trọn phép công sau lưu lại tình người, tôi đã nói hết nước hết cái, dùng hết tinh thần, sức lực, vét sạch sự tỉnh táo ra để khuyên giải. Nếu cô còn không nghe...

"Được", tiểu cô nương gật đầu đáp ứng, còn nhìn tôi với ánh mắt động viên, "ngươi cố chịu đựng thêm một canh giờ, ta sẽ mời Thành chủ cùng Ngô lão trở về".

"Đa tạ". Tôi thở phào nhẹ nhõm. 

Tiểu cô nương xoay người gấp gáp chạy đi.

Cơ thể càng lúc càng nóng, nhiệt độ chỉ tăng không giảm. Trong đầu đã mơ hồ xuất hiện ảo giác. Những cảnh "nghiêm cấm trẻ nhỏ" hiện lên vô cùng sống động, chân thực, hình ảnh sắc nét, âm thanh có trầm có bổng. Hai mắt không tự chủ liếc nhìn xuống trước ngực, hai tay ở trên cao siết chặt, móng tay bấm vào da thịt nhưng một chút đau đớn đó đã không đủ để duy trì tỉnh táo nữa rồi. Bị trói chặt thế này đúng là đại hạnh trong bất hạnh, nếu không tôi đã đá phăng lý trí mà làm mấy việc điên rồ như xé áo xé quần cào cấu thân thể rồi. Cái loại thống khổ này so với đòn roi, thủy lao, châm kim còn khủng bố hơn trăm lần. Tôi bặm môi, cắn mạnh vào môi trên, vị máu tanh ập vào khoang mũi, đau đớn kéo lại lý trí đang cuốn gói chạy trốn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, mọi thứ lại mờ đi, tiếng hít thở dồn dập của bản thân nghe rõ mồn một. Cứ thế này chỉ e không thể cầm cự đến lúc có người đến cứu thì tôi đã buông vũ khí đầu hàng, vứt bỏ lý trí, đạp danh dự xuống bùn nhơ rồi.

Phải làm thế nào mới ổn? Tay chân đều bị khống chế, trong phòng giam cũng không có thứ gì có thể dùng được. Hai mắt đã nhòa dần đi, đầu như bị trét hồ dán đông đặc trì trệ, không nghĩ ra được cách gì. Khoan đã, đầu? Tôi mở bừng mắt. Được! Một sống, hai chết. Còn hơn khoanh tay chịu đựng dày vò. Tôi dùng sức rướn thân trên về trước, hai cánh tay bị kéo căng, cùm tay và xích sắt khua loảng xoảng, có được khoảng cách dài nhất, liền dồn lực vào lưng và hai bàn tay, nắm chặt song sắt giật người về sau. Bên tai vang lên một tiếng trầm đục, khô khốc. Sau gáy có cảm giác ươn ướt và mùi máu lại lan tràn ra xung quanh. Tuyệt vời! Cuối cùng cũng thành công... đập đầu cho bản thân bất tỉnh nhân sự. Tôi thả lỏng cả tinh thần và thể xác, chìm vào mê man.

"Mau mở khóa". 

Tiếng ai đó ra lệnh, rồi tiếng lách cách mở khóa vang lên rất gần. Một mùi hương vô cùng dễ chịu xâm nhập từng tế bào, tôi gắng gượng hé mắt nhìn. Tay vừa được tháo cùm, sau lưng liền có cảm giác bị ấn hai cái vào huyệt đạo, khi ngã xuống được ai đó đỡ lấy. Thiếu niên mặc áo vải màu xám vừa đỡ tôi, vừa ngẩng đầu nói với người bên cạnh:

"Nàng ta, không ổn".

Thiếu niên dứt lời bỗng thân hình cứng lại, trừng mắt nhìn tôi, còn tôi thì nhìn vật trong tay mình, một mảnh vải trắng tinh đính ngọc dựa vào màu sắc và chất vải tuyệt đối là thượng phẩm trong thượng phẩm, chạm sơ qua cũng có thể phán đoán vật này giá trị liên thành... một, một cái đai lưng! Tà áo trắng của người trước mặt không gió mà tung bay phấp phới. Sát khí từ thiếu niên áo xám đâm vào da thịt như gai nhím. Làng nước ôi, tôi không cố ý mà! Vừa rồi ngã xuống, không nghĩ sẽ có người đỡ, cơ thể theo phản xạ vươn tay để chống xuống đất tránh cho gương mặt này tiếp xúc thân mật với nền nhà giam... chẳng ngờ, chẳng ngờ vô tình vớ bở, tóm lấy đai lưng... người nào đó. 

"Ngươi, ngươi, ngươi", thiếu niên vừa cứu tôi đã đổi ý muốn "tiễn" tôi chầu trời, tay vung chưởng muốn chém xuống, lại run run hạ xuống giật lấy "bảo bối" trong tay tôi, "ngươi thật vô lễ, dám cởi đai lưng của thiếu gia".

Khóe miệng tôi co rút. Phen này tốt đẹp rồi, tội mới chồng lên tội cũ, một cái sẩy tay liền bị xem là phường Đăng Đồ Tử phiên bản nữ! Tôi trợn mắt, ngất lịm. 

(Chú thích: Đăng Đồ Tử chỉ kẻ háo sắc.

Truyện kể, Đăng Đồ Tử đố kị Tống Ngọc bèn dèm pha với Sở Vương, nói Tống Ngọc háo sắc, chớ nên để hắn đến hậu cung. Tống Ngọc nghe vậy liền phản kích, tâu với Sở Vương rằng Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc.

Tống Ngọc tâu rằng: 

"Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, mỹ nữ quê hương thần không ai sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân. Nàng ấy nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp, thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ. Mày cong, da tuyết, eo thon, răng trắng. Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt ba năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, lưng gù, bước đi hụt trước thiếu sau, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử ấy thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay. Vì thế hắn ta mới là kẻ háo sắc".

Tống Ngọc miệng lưỡi sắc bén, có tài ăn nói đã làm cho Sở Vương phán quyết Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc, khiến Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời. Về sau khi nói đến những kẻ háo sắc, người ta liền nghĩ ngay đến Đăng Đồ Tử).