Nhiễm Sương

Chương 37: Trong Góc Hai






"Tư Kính! Ta tìm huynh rất lâu đó, sao huynh lại ở đây!"Thương Chiết Sương chạy đến trước mặt Tư Kính, thở hổn hển, lúm đồng tiền như trái đào hồng nhuận - một chút cũng không nhìn ra là đang diễn.Tư Kính cũng xem như hiểu rõ Thương Chiết Sương, dù không biết chuyện gì khiến nàng nổi lên ý tưởng đùa cợt, nhưng hắn cũng vui vẻ phối hợp.Cô nương mặc váy vàng thẫm thoáng chốc đưa ánh mắt dừng lại trên mặt Thương Chiết Sương, vẻ thẹn thùng trên mặt cũng nhạt xuống rất nhiều.Nàng ôm chặt quần áo trong tay, chẳng biết tại sao đột nhiên hơi thấp thỏm.__Trực giác nữ nhân luôn luôn chuẩn đến đáng sợ.Vừa rồi lúc Tư Kính nói chuyện với nàng, luôn duy trì bộ dáng ôn nhuận, thái độ cực kỳ xa cách.

Mà khi cô nương trước mắt này đến, lại dễ dàng biến sự băng lãnh dưới đáy mắt của hắn thành một tia sinh động hơn."Thương Chiết Sương" Tư Kính không làm bất kỳ hành động nào, nhưng giọng nói mỉm cười đã nói lên tất cả.Thương Chiết Sương liếc nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cô nương kia, không ngừng bước đến gần Tư Kính, khoác tay lên cánh tay của hắn.Thân hình Tư Kính có hơi cứng lại, hiển nhiên không ngờ tới Thương Chiết Sương sẽ trực tiếp như thế, nhưng sắc mặt vẫn ung dung như cũ.Hắn giơ tay lên, đưa sợi tóc đang bay trước mặt Thương Chiết Sương ra sau tai của nàng, tiếp đó cười nói: "Hôm nay sao không ngủ nướng nữa?"Thương Chiết Sương trừng mắt nhìn, giảo hoạt trong mắt: "Có lẽ là quá muốn nhìn thấy huynh tặng áo choàng này cho ta, nên đã sớm tỉnh giấc."Thật ra cảnh tượng như vậy đã từng xuất hiện qua một lần ở thôn An Ninh.Nhưng lần đó là hai người gặp dịp thì chơi, thăm dò lẫn nhau.


Còn bây giờ, giữa hai người dù vẫn là gặp dịp thì chơi, nhưng trong lời nói còn chứa ý vị thâm sâu cùng trêu tức, hoặc có thể nói, so với lần trước thì chỉ có hơn chứ không kém.Cô nương kia đứng bên cạnh họ càng lâu, càng cảm thấy sự tồn tại của mình có chút xấu hổ.Nàng không phải là không cần mặt mũi, hay không hiểu được tình thế, nàng ôm chặt y phục trong tay, đầu ngón tay xiết chặt lấy một góc, rồi xin cáo từ: "Nếu Tư công tử còn có chuyện quan trọng, vậy thì Khương Liên không quấy rầy."Thương Chiết Sương nhìn sắc mặt tái xanh của nàng ta, trong long bỗng dâng lên khoái trá.Tư Kính ngoảnh mặt làm ngơ lúc Khương Liên đang xấu hổ, vẫn duy trì bộ dạng quân tử dịu dàng, gât đầu tỏ ý đã hiểu.Chờ sau khi thân ảnh của Khương Liên biến mất khỏi con đường trước Tư phủ, Thương Chiết Sương mới buông cánh tay của Tư Kính ra.Nàng lười biếng vươn vai, vui vẻ trên mặt càng nồng đậm, mở miệng trêu chọc: "Hoa đào của ngươi thật sự có hơi nhiều đấy.""Ý của Thương Chiết Sương là ta nên cảm tạ cô sao?""Không cần, làm đúng chức vụ thôi." Thương Chiết Sương xoa bóp cổ rồi đến vai, bộ dáng rất thanh thản, "Ta cũng không thể ăn không ngồi rồi ở Tư phủ đến già đâu.""Ăn không ngồi rồi? Ta không cho là vậy." Ánh mắt trống rỗng của Tư Kính có chút xa xăm, không biết hướng về nơi nào, tựa như có một đám mây che lấp, "Thương Chiết Sương thật sự muốn theo ta đến Lạc Thành sao?"Bỗng nhiên Thương Chiết Sương dừng lại, phản ứng được hắn muốn nói đến chuyện đêm đó, cười đáp: "Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?""Một lời đã nói, tứ mã nan truy." Tư Kính khẽ lắc đầu, tận lực che giấu vui vẻ bên khóe môi, muốn biểu hiện nghiêm túc một chút, thể hiện vẻ quan tâm đến chuyện này."Vậy thì muốn." Thương Chiết Sương không thể coi trọng việc này như Tư Kính, bộ dạng chẳng hề để ý.

Dù sao cuộc sống của nàng chưa từng sợ qua điều gì.Tư Kính thấy bộ dạng này của nàng, không căn dặn thêm, chỉ nói ngày mai sẽ đi giờ nào.Thương Chiết Sương quay đầu nghĩ ngợi, cũng không thấy cần phải chuẩn bị gì, chỉ muốn nhân lúc còn dư thời gian ở Tư phủ đi tìm đầu bếp Phong Lộ lâu làm một bữa ăn thật ngon.Tư Kính nhìn cô nương này đang nghiêm túc suy nghĩ nên ăn gì vào buổi trưa, đảo khách thành chủ mời hắn cùng đi dùng bữa.Đám mây dày đặc trôi đi, ánh nắng rơi xuống trên đuôi tóc dài của nàng, hiện lên màu vàng nhạt.Tư Kính chợt phát hiện, hình như hắn đã tìm được bộ mặt mềm mại đằng sau bộ dạng quỷ quái, lạnh nhạt tình người của nàng rồi.***Lạc thành nằm ở phía nam Không vực, không lạnh nhiều, thế nên Thương Chiết Sương để chiếc áo choàng Tư Kính tặng đặt vào tủ, không mang theo.Lúc thu dọn hành lý, nàng mới phát hiện đồ đạc cũng nàng vụn vặt không có mấy, bất mãn xếp một bao y phục mà nàng quen dùng, đều là thứ Tư Kính đã chuẩn bị xong cho nàng.Thương Chiết Sương không có gánh nặng trong lòng, đặc biệt là đối với người như Tư Kính.__Hắn luôn có thể xử lý hết thảy mọi chuyện thỏa đáng.Lúc nàng cầm tay nải đến hành lang bên hồ, Tư Kính đã đứng trước cửa Tư phủ.Ở phía ngoài cửa Tư phủ, đường phố tảng sáng đã bị che lấp bởi một lớp sương mù ngày thu dày đặc, giống một bức tranh thủy mặc đậm nhạt, rải rải phác ra hình dáng của nhà cửa.Đến đưa tiễn bọn họ quả nhiên chỉ có một mình Thích bá.Từ hôm đó về sau, Thương Chiết Sương cảm giác rõ thái độ của Thích bá đối với nàng tốt hơn mấy phần, nhưng nàng không để ý mấy chuyện này lắm, dù cho thái độ của Thích bá như thế nào, nàng cũng không vì thế mà thay đổi hành vi của mình.Hai con ngựa đỏ thẫm đứng trước cửa, lông bờm đã được tỉ mỉ chải chuốc, thở phì phò không kiên nhẫn một làn khói trắng, tựa hồ đã lâu chưa xa nhà, vì thế không muốn chờ lâu.Tư Kính thấy Thương Chiết Sương tới, nhảy lên thân ngựa trước nàng một bước, Thương Chiết Sương thấy hắn đã lên ngựa liền dùng khinh công đến, nhẹ nhàng rơi xuống yên ngựa, nắm lấy dây cương rồi vỗ đầu chú ngựa đang bị kinh hãi.Dù hôm qua đã biết phải đến Lạc thành, nhưng Thương Chiết Sương vì thức ăn ngon, rốt cuộc không biết bọn họ đến đó làm gì.

Vì thế dọc theo con đường, hai người không hề xấu hổ, đều là Tư Kính đơn độc nói chuyện muốn làm ở Lạc thành.Thì ra Tư gia lúc trước đã từng chịu ân huệ của một cao tăng, hứa với hắn sẽ trấn áp một con lệ quỷ ở Lạc Thành.Trước kia lệ quỷ đó bị phong ấn trong một bức họa, vốn có người canh chừng từ ngày qua đêm, chưa từng lười biếng.


Nhưng không nghĩ tới, họa sư đến canh chừng mới tới vì cảm thấy đã qua trăm năm, lệ quỷ chưa từng phá phong ấn này, liền lười biếng nửa canh giờ vụиɠ ŧяộʍ đi đánh bạc.Trùng hợp hôm ấy âm khí nặng, lại thêm không có dương khí con người trấn áp, lệ quỷ này không biết dùng biện pháp gì, thật sự chó ngáp phải ruồi phá được phong ấn chạy ra ngoài.Họa sư trở về thấy phong ấn trong bức họa bị phá, bị dọa gần chết, thấp thỏm mấy ngày mới thẳng thắn nói với người khác.

Lúc Thích bá biết được thì ước chừng đã qua nửa tháng.


Lại thêm ông cố gắng giấu diếm, sau khi Tư Kính biết chuyện lại ước chừng qua ba tháng.Kỳ thật không cần nghĩ, Thương Chiết Sương có thể hiểu vì sao Tư Kính tức giận với Thích bá đến thế.Không nói đến chuyện này đã bội ước hẹn của tổ tiên Tư gia với người khác, mà con lệ quỷ bị thả ra có khả năng làm hại người ở Lạc thành, đủ để khiến danh dự của Tư gia ở Không vực thất bại thảm hại.Huống hồ, giấy không thể gói được lửa, chuyện này không thế đè xuống, chỉ có thể sớm ngày giải quyết.

Bọn họ cũng chỉ có thể hi vọng, lúc con lệ quỷ mạnh mẽ phá phong ấn đã bị tổn thương nguyên khí, chưa làm việc gì tai họa.Bên đường ở Lạc thành có trồng mấy cây hòe, Thương Chiết Sương vốn đã quen nhìn lá đỏ đỏ vàng vàng lúc này thấy được một mảng xanh ngắt đìu hiu, tâm tình có vẻ khá hơn.Nàng và Tư Kính vừa tới Lạc thành, liền có một người mặc y phục xám đến dẫn đường cho bọn ọ.Y phục người này mộc mạc, chợt nhìn tựa như bách tính thông thường, nhưng trong lời nói, cử chỉ lại lộ ra một khí chất không đạo mạo hay siểm nịnh.Tư Kính biết hắn, nhưng vì họa sư kia đã chọt một lỗ thủng lớn, nên hắn thu lại thần thái ôn nhuận, chỉ còn lại lãnh đạm, không giận mà uy cực kỳ sắc bén.Thương Chiết Sương không nói gì.Dù Tư Kính không xem nàng là người ngoài, nhưng việc nàng tới đây đã không hợp tình hợp lý, chuyện nhà của Tư gia nàng càng không tiện nhúng tay.

Ánh mắt đặt ở một gian phòng nhỏ nơi bọn họ đến nhiều hơn.Căn phòng này bố trí rất đơn giản, không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào, chỉ có một bức tường đỏ với hoa văn kỳ lạ.Trên bức tường đó có treo một bức họa, phía bên góc đã ố vàng, nhưng nhìn qua rất sạch sẽ.__Là bức tranh sơn thủy cực kỳ đơn giản.Người dẫn đường của bọn họ đã lui ra, dù loại người này có thể chế ngự được cảm xúc, Thương Chiết Sương cũng có thể phát hiện ra sự sợ hãi cùng thấp thỏm của hắn trước mặt Tư Kính.Nàng nhớ Tư Kính chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt bọn họ, hắn nhẹ nhàng xé đi một góc ngụy trang liền khiến bọn họ bị dạo sợ.Ánh mắt của Thương Chiết Sương dò xét một vòng quanh bức họa, không tìm được gì đáng chú ý.Nàng nhíu mày, đưa tay định chạm vào bức họa đó.Tầm mắt của Tư Kính thấy hành động này của nàng, vô thức đưa tay ra ngăn cản, nhưng động tác của Thương Chiết Sương còn nhanh hơn hắn.Đầu ngón tay nàng lướt qua một đám mây sương mù trên bức họa, một lựa hút từ bên trong bức tranh lập tức mây mù quấn xung quanh thân thể nàng.


Hơi ẩm rất nhiều, khí lạnh thẩm thấu toàn thân.Thương Chiết Sương không sợ hãi, dù sao ở Không vực nhiều năm như vậy, chuyện kỳ quái nào cũng đã từng gặp, hiện tại cái này còn không bằng món khai vị.Nhưng, trong lúc rơi xuống cực nhanh, cổ tay của nàng có một bàn tay ấm áp nắm thật chặt.Là tay của Tư Kính.Thương Chiết Sương biết rõ, kỳ thật thói quen của nàng và Tư Kính khi xử lý một vấn đề khác nhau hoàn toàn.Nàng quen việc trực tiếp đặt mình vào thế nguy hiểm nhất, ở tại nơi cách chân tướng gần nhất rồi gặp chiêu phá chiêu.

Còn Tư Kính lại quen phòng ngừa chu đáo, sau khi mò ra sự tình từ đầu đến cuối mới kín đáo bố trí, một đao chí mạng.Mở mắt ra, nàng giương mắt đối mặt với Tư Kính.Đôi mắt vẫn mang một tia vuiver, không hờ hững và sắc bén như lúc mới gặp, lúc này còn mang vẻ không chút nề hà.Điều đó khiến nàng dâng lên một chút chột dạ, bất quá chuyện này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.Đi đến đâu hay đến đó, mọi thế trận đều có cách giải, dù dùng sức mạnh hay trí não, đối với nàng không có sự khác biệt.Huống hồ, thời khắc này còn có thêm Tư Kính ở bên cạnh nàng.Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy, thì ra không một thân một mình cũng có chỗ tốt của nó.***Tác giả:Sương Sương: Chương mới, ngoài gây sự thì còn gì nhỉ?Tư Kính: Nàng đây là gây sự hay gây ta.Sương Sương: Chàng muốn cũng có thể đó.Tư Kính: ?.