Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 168: Thế giới cuối cùng




Editor: Ngạn Tịnh.

Cuối cùng hôn lễ này vẫn đến, Bạch Vi cũng biết bản thân đến cùng chỉ làm việc không công, nhưng dù như vậy nàng cũng cảm thấy không thẹn với lòng, chỉ có thể từ tận đáy lòng mong chúc Tư Bạch Vi có thể có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn!

Chỉ là Bạch Vi đi theo Quân Vô Kỳ nhìn thấy một mảnh hồng kia, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ, một loại cảm xúc rất kỳ dị, là ghen ghét! Nàng đang ghen ghét?

Bạch Vi nhất thời có chút nghẹn họng trân trối, nàng hoàn toàn không rõ rốt cuộc cảm xúc này từ đâu ra, đang êm đẹp sao nàng lại ghen ghét chứ? Cũng đâu phải Quân Vô Kỳ thành thân với người khác, ghen ghét cái rắm gì chớ?

Rốt cuộc sao lại thế này?

Bạch Vi hơi híp mắt lại, đè xuống cảm xúc quỷ dị của mình, tỏ vẻ bình tĩnh đi theo Quân Vô Kỳ đi về phía trước.

Hôn lễ của Khúc Cửu Triều và Tư Bạch Vi dù có chút vội vàng, nhưng lưu trình nên có một cái cũng không thiếu, thân nghênh, khởi kiệu, hồi ngựa xe, nghênh kiệu, hạ kiệu, tế bái thiên đại vân vân... một cái đều không thiếu, Bạch Vi chỉ xem thôi cũng thấy mệt, cảm giác kỳ dị trong lòng lại càng nghiêm trọng.

Chờ đến lúc Tư Bạch Vi và Khúc Cửu Triều chuẩn bị tế bái thiên địa, cảm giác táo bạo trong lòng nàng càng dâng đến đỉnh, nếu không phải vẫn luôn nắm lấy tay Quân Vô Kỳ, có đối phương chống đỡ nói không chừng nàng đã buông xuôi tất cả mà hô to ra tiếng, bởi vì thật sự quá đè nén, nghẹn đến mức ngực nàng như muốn nổ tung ra!

"Làm sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào không?" Quân Vô Kỳ nắm bả vai nàng lo lắng, nhìn gương mặt tái nhợt của Bạch Vi nhỏ giọng hỏi.

"Không..." Bạch Vi vừa mới mở miệng đã bị giọng nói như mất tiếng của mình dọa sợ, cũng không tiếp tục nói nữa, nàng nghĩ có lẽ nàng hiểu rồi. Trên đời này trừ Tư Bạch Vi ra thì còn ai có thể đau khổ không chịu nổi khi thấy Khúc Cửu Triều thành thân với người khác như vậy, trừ nàng ta ra, không còn ai khác! Chỉ là nàng ta cũng thật biết kiên nhẫn, nếu không phải thân thể có dị thường, Bạch Vi thậm chí sẽ không hoài nghi đến chỗ nàng ta. Nếu không phải vì nhìn thấy người mình yêu sắp phải nhấc khăn voan đỏ của cô nương khác, đột nhiên bạo động lên, nói không chừng Bạch Vi sẽ dựa theo kinh nghiệm trước kia căn bản không phát hiện được bất cứ điều gì, đáng tiếc...

Nhưng hiện tại nàng cũng không tiện kết luận gì nhiều, nàng trái lại muốn xem rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì. Thật ra nàng cũng rất kỳ quái vì sao nàng ta lại khác biệt với những người trước kia, vì sao nàng ta còn có thể ở lại chứ?

"Nhất bái thiên địa!"

Bạch Vi cảm giác trái tim mình như bị người nhéo thật mạnh, trước mặt tối sầm, chân cẵng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất đi.

"Nhị bái cao đường!"

Trong đầu bùng nổ, màu máu trên mặt Bạch Vi nhanh chóng rút đi, cả người dựa vào lồng ngực Quân Vô Kỳ, suy nghĩ đã hoàn toàn không thể tập trung được nữa, nhìn đồ vật cũng có chút mơ hồ...

"Phu..."

"Chờ đã!"

Không phải Bạch Vi mở miệng, cũng không phải kể đang gần như phát điên kia.

Hai chữ này thành công cứu vớt Bạch Vi từ bờ vực hôn mê, đau khổ trong cơ thể dần dần tan đi, lúc này Bạch Vi mới có sức lực quay đầu nhìn về phía cửa.

Quân Vô Kỳ đau lòng giúp nàng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hoàn toàn không thèm để ý người hô dừng ngoài cửa kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, lúc nào trong mắt y ngoài Bạch Vi ra không chứa được bất kỳ ai khác. Y biết có lẽ Bạch Vi phát hiện được điều gì không thích hợp, mới cố nén đau khổ trong cơ thể, điều này càng khiến y đau lòng, trong mắt chợt lướt qua hung ác.

Cảm nhận được cảm xúc của Quân Vô Kỳ, Bạch Vi ngẩng đầu lên, sờ sờ mặt y, lắc lắc đầu.

Mà mấy người kêu dừng lại ở ngoài cửa cũng dần dần đi đến, cảm nhận xung quanh yên tĩnh, Tư Bạch Vi bị khăn voan đỏ che lấp bỗng cảm thấy hoảng hốt, không biết vì sao nàng luôn có một loại dự cảm không tốt, hôn lễ hôm nay của nàng có lẽ sẽ không thể tiến hành dễ dàng như vậy...

"Không biết các vị là..." Khúc Cửu Triều lễ phép hỏi.

Long mẫu ngồi ở chủ vị lập tức đứng lên, Tư Tu đã chết, Tư Bạch Vi cũng xem như con cháu của bà, cho nên bà mới có thể bị hai người này mời đến làm cao đường cho bọn họ, lại không ngờ hôn lễ vừa mới tiến hành một nửa đã có người nhảy ra ngăn cản, điều này khiến trong lòng Long mẫu có chút không vui.

"Tư Dạ, hai đứa trẻ thành thân, êm đẹp ngươi nhảy ra ngăn cản làm gì!" Long mẫu không vui nói.

"À, thì ra là Long mẫu nương nương à, Thập Cửu hành lễ với ngài!" Người đàn ông trung niên dẫn đầu cười tủm tỉm hành lễ với Long mẫu nương nương, thái độ cực kỳ đoan chính, nháy mắt khiến vẻ mặt Long mẫu tốt lên không ít.

"Còn tính là hiểu lễ, chỉ là việc quấy rối hai đứa trẻ thành thân, cũng không phải hiểu lễ là có thể bỏ qua!" Long mẫu lộ ra vẻ mặt nghiêm.

Nghe vậy, trên mặt người đàn ông trung niên lập tức lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, "Long mẫu nương nương, ngài trách oan ta rồi, hôm nay Thập Cửu đến đây thứ nhất là vì chúc mừng cháu gái của ta Bạch Vi tìm được giai ngẫu, thứ hai là vì tương lai của Tiên tộc chúng ta!"

Người đàn ông nói chuyện như quá đau đớn vì bị hiểu lầm, đáng tiếc Bạch Vi nhìn người nhiều, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đáy mắt ông ta dối trá và miệng không đúng lòng.

"Tương lai của Tiên tộc? Ngươi đang nói bậy gì đó!" Long mẫu nhăn chặt mi.

"Aiz..." Người kia thở dài thật sâu, "Ta... Ta cũng là nghe được mấy tộc trưởng nói từ mấy ngày trước... Nói là chờ sau khi Thất nha đầu thành thân, sẽ truyền thừa tộc trưởng Hồ tộc cho nàng..."

Nghe đến đó, mọi người đều có chút hiểu rõ ý đồ của người đàn ông trung niên này. Tên Tư Dạ này là đệ đệ ruột thịt của tộc trưởng đời trước Tư Tu, Tư Bạch Vi lại là con gái ruột của Tư Tu, hơn nữa còn là một cô con gái ưu tú, trời sinh Tiên cốt, thức tỉnh huyết mạch viễn cổ Cửu Vĩ Tiên Hồ tộc, chức vị tộc trưởng này nếu không phải do Tư Bạch Vi kế thừa, vậy tất nhiên sẽ về tay Tư Dạ, mà các vị tộc trưởng đã mở miệng nói như vậy, chỉ sợ chức tộc trưởng này vô duyên với Tư Dạ rồi.

Cho nên cũng không khó hiểu vì sao ông ta lại chọn gây khó dễ vào lúc Tư Bạch Vi đại hôn thế này, thứ nhất là nhiều người, nếu có âm mưu quỷ kế gì đúng lúc có người chứng kiến, thứ hai chính là muốn nàng mất mặt, một nhóc con mới lớn, ông ta chướng mắt nàng, ra oai phủ đầu thì nàng cũng phải chịu, dù không chịu nổi thế nào cũng phải chịu!

Nhưng một cửa này Tư Bạch Vi không thể không qua, nếu không sau này chờ đến lúc nàng kế thừa vị trí tộc trưởng, chỉ sợ sẽ có người không phục nàng.

Hiểu rõ những việc này Tư Bạch Vi lập tức cởi bỏ khăn voan đỏ trên đầu xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tư Dạ, lạnh giọng nói, "Không biết Nhị thúc có gì dạy dỗ?"

"Dạy dỗ thì không dám, ta đây cũng là vì suy xét cho tương lai của Hồ tộc chúng ta mà thôi! Thất nha đầu con trước kia đều luôn sống ở hạ giới, nói là dưỡng bệnh, chúng ta cũng không biết tình huống cụ thể, mấy ngàn năm qua cũng chỉ có tộc trưởng đi thăm con, mà tộc trưởng mới không lâu bị phát hiện nhập ma, tuy rằng đã bị tru diệt, nhưng ai cũng không thể đảm bảo huynh ấy có thể ngóc đầu trở lại hay không, giống như Thiên Ma mấy vạn năm trước vậy. Mà con là con gái mà tộc trưởng coi trọng nhất, lại tự tay huynh ấy nuôi lớn, giao Cửu Vĩ Tiên Hồ tộc chúng ta vào tay con, lòng ta thật bất an..."

Lời này vừa ra, ai cũng không ngờ tâm tư Tư Dạ này lại ngoan độc đến vậy, vì chức vị tộc trưởng, thế nhưng muốn quy kết Tư Bạch Vi với tên ma đầu Thiên Ma kia.

"Ngươi ngậm máu phun người!" Tư Bạch Vi tức giận đến tay phát run, "Ta rốt cuộc có nhập ma hay không đã có các vị trưởng bối và Long mẫu nương nương quan sát, nếu ta thật sự có dấu hiệu nhập ma, bọn họ cũng sẽ không thả ta ra!"

Nghe vậy, đám người Long mẫu đều lộ ra vẻ mặt không vui.

"Ạch, ta đương nhiên không phải đang nghi ngờ Long mẫu và các vị trưởng bối! Chỉ là lúc trước tộc trưởng cũng sống cùng chúng ta mấy vạn năm, không phải chúng ta cũng không nhìn ra được sao? Mà con lại là do chính tộc trưởng dạy dỗ, cũng không biết rốt cuộc tộc trưởng đã nhập ma chưa, như vậy..." Nói đến đây Tư Dạ lộ ra ánh mắt không thể tin tưởng nhìn về phía Tư Bạch Vi.

"Ngươi nói bậy, ta không có!" Tư Bạch Vi thiếu chút nữa bật khóc, "Khúc ca ca, ta không có! Ta thật sự không có nhập ma..."

Chỉ là biện bạch suông, làm cho ánh mắt mọi người đều trở nên hoài nghi, mặc kệ thứ khác, cô nương này thật sự có thể quản được Cửu Vĩ Tiên Hồ tộc sao? Gặp chuyện lại khóc sướt mướt này thì tính là bản lĩnh gì chứ!

"Ai, Thất nha đầu đừng khóc chứ, nhị thúc không có ý khác, không phải là nhị thúc đang quan tâm sự phát triển của Hồ tộc thôi sao, con mà khóc, nhị thúc thật sự không biết phải làm sao đâu đó!" Đạo hạnh của người đàn ông trung niên đến cùng vẫn là cao hơn một chút, thấy Tư Bạch Vi sắp khóc, lập tức lấy lui làm tiến, dù sao mục đích đến hôm nay cũng đã đạt được một nửa.

"Ầy, như vậy đi, hôm nay là ngày đại hôn của con, nhị thúc cũng ngại ngùng khi làm khó con, trước kia vẫn luôn nghe tộc trưởng nói trong thân thể con có Tiên cốt, còn là thức tỉnh huyết mạch viễn cổ, có được chín đuôi mà những người tư chất bình thường chúng ta không có được, nhưng cũng chỉ là nghe tộc trưởng nói, chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy, hôm nay chỉ cần con hiện ra chín cái đuôi, nhị thúc lập tức không hé miệng nữa, trái lại vô cùng cao hứng ngồi xuống uống rượu chúc mừng con đến không say không về, thế nào?" Người đàn ông trung niên lộ vẻ dễ thương lượng.

Người chung quanh không tỏ vẻ gì, Bạch Vi lại sắp nổi giận. Không nói đến cái khác, hôm nay là đại hỉ của Tư Bạch Vi, nàng ấy còn là tân nương tử, người đàn ông này lại nói nàng ấy như một tên hề nhảy nhót hiện ra nguyên hình chỉ để chứng minh trong sạch, sau này cho dù Tư Bạch Vi thật sự là tộc trưởng Cửu Vĩ Tiên Hồ, vậy thì còn uy nghiêm gì nữa! Hiện nguyên hình giống như cởi sạch quần áo ra trước mặt tất cả mọi người, sau này sợ dù không làm tộc trưởng, người Cửu Vĩ Tiên Hồ tộc cũng sẽ không được bao nhiêu người tôn trọng Tư Bạch Vi.

Đang lúc nàng chuẩn bị đứng ra nói chút gì đó, yết hầu lại giống như bị bóp chặt, thế nhưng lại chẳng nói nên lời.

Mà bên kia, Tư Bạch Vi cũng đã dứt khoát gật đầu, "Được!"

"Thất nha đầu, con phải suy nghĩ kỹ!" Long mẫu nương nương cau mày khuyên nhủ, nhưng trong mắt vẫn khó nén thất vọng, chút trò vặt này cũng không thể nhìn thấu, xem ra giống như Tư Dạ nói, Tư Bạch Vi khó làm được chuyện lớn.

"Không có gì đâu, Long mẫu nương nương, huyết mạch của mình ta tự biết, ngài không cần lo lắng cho ta!" Nói xong, nàng vẻ mặt khờ dại quay đầu an ủi Long mẫu một tiếng.

Lời này thật sự khiến Bạch Vi có chút không thể nhìn thẳng, người ta lo lắng cho cô chuyện đó sao? Cô nhóc ngốc nhà cô, trời mới biết rốt cuộc bộ dáng không dính khói lửa phàm tục của nàng ta rốt cuộc làm cách nào nuôi ra được, quá ngốc bạch ngọt rồi!

Mà bên kia ánh mắt Tư Bạch Vi tập trung, khí thế cả người thay đổi, từng chiếc đuôi to màu trắng từ phía sau nàng bay lên, ngay sau đó áo cưới màu đỏ đột nhiên rơi xuống mặt đất, một con hồ ly chín đuổi màu trắng với ba vệt đỏ giữa trán xuất hiện trước mặt mọi người.

Thật xinh đẹp! Đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Vi.

Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy ngực nổi lên một hồi phẫn nộ và căm phẫn ngập trời.

"Trả Tiên cốt lại cho ta!"